Chương 450: Lâm Thúy Vân, không được chạy!
Lần mang thai trước của Tô Kim Thư là một sự cố ngoài ý muốn, cộng thêm cô vừa đi học vừa đi làm nên không thể bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.
Vì vậy mà Tô Mỹ Chỉ mới sinh ra đã yếu ớt, thường xuyên đau ốm khiến hai mẹ con phải chịu không ít khổ sở, Lâm Mộc nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc học nghệ của Tô Kim Thư thì không khỏi mỉm cười “Cô chủ đây là chuẩn bị sinh con à?”
Tô Kim Thư đỏ mặt: “Ai da, Lâm Mộc thật là đáng ghét, người ta hỏi bà cái gì thì bà cứ trả lời cái ấy đi”
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ nói cho cô hết, cô chủ phải lấy vở ra ghi đàng hoàng đấy nhé.”
“Được, bà nói đi, tôi sẽ nhớ hết”
Lệ Hữu Tuấn đứng bên cửa sổ, từ xa có thể nhìn thấy Lâm Mộc và Tô Kim Thư đang trò chuyện.
Anh nhíu mày thật chặt, ánh mắt vô cùng sâu thẩm: Hy vọng mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp.
Khi Lâm Thúy Vân bước ra khỏi phòng tập, bên ngoài trời đã tối hẳn.
Cô búi lên một bờm tóc nhỏ, sau đó đi tắm một phát, đột nhiên cảm thấy cả người trở nên sảng khoái.
Lúc này Lâm Thúy Vân đang đeo một chiếc túi đứng bên kia đường, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xung quanh bên kia đường “Ủa, giờ này rồi mà sao chú Văn còn chưa tới đón mình nhỉ?”
Sau khi đợi thêm một lúc nữa, Lâm Thúy Vân bắt đầu mất kiên nhẫn.
Khi cô ấy định lấy điện thoại ra, giác quan thứ sáu đột nhiên nói với cô ấy răng phải ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cô ấy vô thức nhìn lên: Chỉ nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Bentley màu đen đang cua đầu xe trên làn đường rẽ chữ U.
Đó chẳng phải là xe của Lục Mặc Thâm sao? Hơn nữa nhìn lộ tuyến anh ta đang đi, vừa chớp mắt đã thấy anh ta dừng xe trước mặt cô.
Mặc dù từ xưa đến nay ở nước Thiên Hoàng luôn có một câu nói rằng “là phúc thì không phải họa, mà là họa thì không tránh được” nhưng họa này đến có hơi sớm rồi đó? Cô từ thủ đô trở về thành phố Ninh Giang chỉ mới có hai ngày.
Nếu lúc này không chạy, chẳng lẽ đứng đó đợi cho Lục Mặc Thâm đến thu thập mình sao? Nghĩ đến đây, Lâm Thúy Vân nằm chặt lấy túi xách trên vai, xoay người hướng về một hướng khác, phóng chạy như điên với tốc độ chạy nước rút một trăm mét.
Có điều cô ấy vừa chạy đi chưa được một trăm mét, điện thoại trong túi lại vang lên Cô ấy cúi đầu nhìn xuống và thấy là cuộc gọi đến của Lục Mặc Thâm.
Lâm Thúy Vân gần như không hề suy nghĩ mà cắt ngang cuộc gọi Lúc này Lục Mặc Thâm đó gọi cho mình, chẳng qua là muốn nói mấy lời đe dọa, tốt hơn là không cần bắt máy làm gì Cô có thể chạy được bao xa thì cứ chạy bao xa, chạy trước đã rồi hãng nói Cũng không biết là mình ấy đã chạy được bao lâu, Lâm Thúy Vân thậm chí còn không để ý đến đường xá mà trực tiếp chạy thẳng đến cửa một khu tứ hợp viện.
Cô nhìn chung quanh bốn phía một lượt, thấy không có người đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm “Tốt quá rồi, cuối cùng cũng cắt đuôi được anh ta rồi, đúng là mệt chết mất thôi.”
Lâm Thúy Vân rên rỉ một tiếng, trực tiếp ném túi xách xuống đất và ngồi xổm xuống.
Có lẽ là do chạy quá nhanh nên cô ấy cần nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy, cô ấy choàng hai tay ôm đầu gối, ngã đầu tựa trên cánh tay của mình, hít thở gấp gáp.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trước khi hô hấp của Lâm Thúy Vân kịp ổn định thì đã nghe thấy giọng nói vừa trầm thấp vừa bá đạo của một người đàn ông truyền đến từ phía sau lưng: “Lâm Thúy Vân.”
Giọng nói này khiến cho tim của Lâm Thúy Vân đột ngột co rút mạnh.
Cô không lên tiếng mà ôm lấy đầu của mình: Tên đàn ông này bị cái gì vậy trời? nhón bất tán hay gì vậy? Mình đã chạy trốn tới đây luôn rồi mà sao anh †a vẫn có thể tìm thấy nhanh như vậy chứ? Lục Mặc Thâm không vui nhìn bộ dạng như tai vạ sắp đổ lên đầu của Lâm Thúy Vân.
Một tay anh ta đút túi quần, vẻ mặt lãnh đạm bước tới: “Những lời hôm đó nói với Lê Duyệt Tư, có phải là cảm thấy rất sảng khoái, rất hả giận đúng không?”
Không nhắc đến chuyện này thì đã chẳng sao, một khi nhắc đến chuyện này Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa không tên, thổi một chút là bùng lên ngay lập tức.
Cái tên này đuổi theo mình lâu như vậy thì ra là đến để đòi bất bình dùm cho Lê Duyệt Tư à? Nghĩ đến đây, cô dứt khoát đứng dậy, trên mặt là biểu cảm ngoài cười nhưng trong lòng không vui: “Thì làm sao? Chọc giận bảo bối yêu quý của anh rồi nên anh huy động lực lượng chạy tới đây †ìm tôi gây rắc rối sao, muốn giết người diệt khẩu à!”
Bảo bối yêu quý của anh giận rồi sao? Lục Mặc Thâm cau mày không hài lòng “Bảo bối yêu quý của tôi!? Lâm Thúy Vân hừ lạnh một tiếng: “Được rồi đó, đừng giả bộ nữa, Lê Duyệt Tư là vị hôn thê của anh, anh tưởng tôi không biết sao? Rõ ràng là có vị hôn thê rồi mà còn đeo bám tôi, đó là ý gì chứ? Có tin tôi báo cáo anh cưỡng đoạt phụ nữ không?”
Lục Mặc Thâm nhìn vẻ mặt đầy phần nộ của cô, đột nhiên lên tiếng: “Ghen rồi à?”
Lâm Thúy Vân sững sờ trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: “Ghen cái đùi gà của mẹ anh đó, bớt đánh trống lảng với tôi đi”
“Được, vậy chúng ta nói việc chính đi.”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Mặc Thâm rơi vào trên người cô: “Tôi đã từ hôn rồi, cho nên tôi với cô ở bên nhau, tôi chạm vào cô cũng là hợp tình, hợp lý, hợp pháp, còn vấn đề gì khác không?”
Lâm Thúy Vân sửng sốt một chút.
Sao cơ? Từ hôn rồi ư? Cứ vậy mà từ hôn thật rồi sao? Đây là việc xảy ra lúc nào vậy? Tại sao cô lại không biết chút gì hết vậy? Nếu đúng như Lục Mặc Thâm nói, nếu thật sự từ hôn rồi thì việc anh ta đụng chạm vào cô hình như cũng không sai trái gì lắm? Nhất thời, Lâm Thúy Vân có chút nhụt ý: “Giáo sư Lục, tôi nói cho anh biết, sở dĩ tôi nói những lời đó với Lê Duyệt Tư hoàn toàn chỉ là để khen ngợi anh, anh không những không được tìm tôi gây rắc rối mà còn phải biểu dương tôi nữa cơ”
Biểu dương cô ấy sao? Cô nhóc này quả đúng là mạnh miệng Lục Mặc Thâm lười nói chuyện vớ vẩn với cô, trực tiếp bước tới nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về “Sau này không được phép chạy khi thấy tôi, nghe chưa?”
Lâm Thúy Vân vẫn đang liều mạng vùng vấy, nhưng với sức lực của cô ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Mặc Thâm.
©ô có chút hoang mang nhìn anh ta: “Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy? Có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Về nhà tôi.”
Lâm Thúy Vân trực tiếp trợn tròn mắt: “Cái gì? Tôi không muốn, tôi mới không thèm tới nhà anh đâu, kêu tôi đi cùng anh cũng được, nhưng phải đưa tôi về nhà tôi cơ.”
“Không cần, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại báo cho dì rồi, dì ấy nói tối nay cô cứ ngủ ở chỗ của tôi đi”
“Tôi không muốn, tôi không muốn…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!