Chương 548: Vụ tai nạn xe hơi năm đó lại ẩn chứa một câu chuyện khác
Lệ Hữu Tuấn dùng dao trong tay cắt dây trói cho cô, cởi áo khoác ngoài của mình, quấn chặt lấy cô.
Anh đưa tay ôm Tô Kim Thư vào lòng và hôn lên khuôn mặt sợ hãi của cô: “Đừng sợ, không sao đâu”
Tô Kim Thư quá hoảng sợ, lúc này được Lệ Hữu Tuấn ôm trong vòng tay, cô cảm nhận được nhiệt độ của mình, cuối cùng cũng bình phục.
Nước mắt một giây trước vẫn còn lăn trong hốc mắt, giờ phút này không kìm được nữa, chảy xuống không ngăn được.
Cô đưa tay ra và ôm chặt eo Lệ Hữu Tuấn, giọng nói ấm ức mang theo chút oán hận: “Tại sao bây giờ anh mới đến?”
Vừa nhớ đến suýt nữa cô đã bị ông già khốn nạn này lợi dụng, Tô Kim Thư liền cảm thấy buồn nôn.
Cuối cùng, cô nằm dài trên giường Lệ Hữu Tuấn cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, và ôm Tô Kim Thư vào lòng một lần nữa: “Là lỗi của anh, anh đến muộn”
Vào lúc này, Lệ Hữu Tuấn đã tức giận một cách đáng ngạc nhiên.
Dù sao thì, Tô Duy Nam và Tư Vũ Chiến tranh giành phụ nữ, nhưng cuối cùng lại liên quan đến Tô Kim Thư.
Nếu anh đến muộn hơn một chút, Lệ Hữu Tuấn không dám nghĩ đến hậu quả. Lệ Hữu Tuấn chỉ hận không thể đưa Tư Vũ Chiến ra để bắn vào đầu ngay tại chỗ.
Nếu không phải Tô Duy Nam chọc tức Mộ Mãn Loan, Mộ Mãn Loan sẽ không chia tay với Tư Vũ Chiến.
Nói trắng ra, chuyện này có liên quan đến Tô Duy Nam.
Lệ Hữu Tuấn vẻ mặt u ám ôm Tô Kim Thư bước ra, những lính canh xung quanh chỉ có thể đứng từ xa quan sát, không ai dám ngăn cản.
Mãi đến khi Tô Kim Thư rời khỏi phòng an toàn, Lệ Hữu Tuấn mới nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau xe.
Lục Anh Khoa lên xe và khởi động xe.
Lệ Hữu Tuấn ôm Tô Kim Thư trong vòng tay, cố gắng an ủi cô bằng nhiệt độ cơ thể của anh.
Đầu óc của Tô Kim Thư lúc này vẫn còn hơi bối rối, cô ngẩng đầu lên nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Tư Vũ Chiến bắt em để ép anh trai em ra mặt sao?”
Lệ Hữu Tuấn không ngờ đầu cô lại sáng suốt như vậy trong tình huống này.
Anh gật đầu: “Có lẽ là như vậy”
Tô Kim Thư cau mày nhìn chăm chằm Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt dường như có chút không đúng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thực ra em đã gặp Tư Vũ Chiến trong phòng an toàn”
“Vậy thì sao?”
“Tư Vũ Chiến cũng tiết lộ một ít với em, em chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.”
Tô Kim Thư nói, mắt lim dim: “Em không ngờ rằng sự căm ghét của dì dành cho em đã đến mức phải giết em”
Cô thực sự không ngờ rằng Bạch Ninh Hương đã muốn giết cô khi cô phóng hỏa lần đầu tiên.
Sau đó, sau khi biết răng Lệ Hữu Tuấn đã cứu cô, Bạch Ninh Hương thậm chí còn liên hệ với Tư Vũ Chiến để tự giải quyết.
Nếu là người khác thì có lẽ cô đã bỏ qua, nhưng thật đáng tiếc khi bà lại là mẹ của Lệ Hữu Tuấn.
Bà và Lệ Hữu Tuấn có mối quan hệ huyết thống.
Còn Tô Kim Thư, cô không phải là thánh nữ, và cô không thể dễ dàng tha thứ cho một người đã hai lần cố sát hại mình.
Nhưng cô cũng biết rằng vì sự việc này, mối quan hệ giữa Lệ Hữu Tuấn và Bạch Ninh Hương sẽ trở nên tồi tệ hơn, đó không phải là chủ ý của cô.
Lúc này, Tô Kim Thư hiểu Lệ Hữu Tuấn bao nhiêu thì Lệ Hữu Tuấn lại cảm thấy thương cô bấy nhiêu.
Anh biết Tô Kim Thư đang nghĩ gì.
Ngay cả lúc này, trong đầu cô cũng không phải toàn bộ đều tràn ngập oán hận.
Anh có thể nhận được sự ưu ái và tình yêu của một người phụ nữ như vậy, kiếp trước có lẽ anh đã cứu cả thế giới!
Lệ Hữu Tuấn ôm cô vào lòng, cố gắng an ủi trái tìm đang bất an của cô: “Đồ ngốc, từ lâu anh đã nói khoảng cách giữa anh và mẹ không phải do sự có mặt của em”
“Trong vụ tai nạn xe hơi năm đó, có thể có một số hiểu lầm, có thể Bảo Ngọc và anh trai em đều chỉ là một trong những nạn nhân”
“Anh vẫn luôn tìm kiếm kẻ sát nhân thực sự đằng sau. Cho anh thêm thời gian, được không?”
Đây là lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn giải thích kết quả điều tra của mình với Tô Kim Thư.
Trước đây anh không muốn cô lo lắng quá nhiều, nhưng bây giờ có vẻ như cô đang suy nghĩ quá nhiều Tô Kim Thư quá nhạy cảm, và việc đế cô biết thêm về một số điều cũng không sao cả.
Sau khi Tô Kim Thư biết được điều này, cô có vẻ hơi ngạc nhiên: “Anh đang nói rằng có ý đồ khác trong vụ tai nạn xe hơi đó?”
“Đúng vậy, có thể là anh trai của em cũng đang điều tra chuyện này, cho nên em không cần lo lắng”
“Anh nói anh trai em?”
Tô Kim Thư đột nhiên tỉnh lại, cô chợt nheo mắt, dửng dưng nói: “Điều đó có nghĩa là, trên thực tế, anh Lệ đã biết anh trai em đang điều tra chuyện này, chưa biết chừng trước khi anh trai em xuất hiện, anh đã biết anh ấy trở về thành phố Ninh Lâm bình an vô sự, nhưng anh không nói cho em biết?”
Vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn trở nên cứng đờ, và đột nhiên anh cảm thấy hơi đau đầu.
Ai nói rằng mang thai một lần ngốc ba năm chứ?
Tại sao anh thấy cô gái nhỏ của mình có vẻ thông minh hơn trước khi cô mang thai?
Mặc dù trong lòng lẩm bẩm rất nhiều, nhưng trên mặt Lệ Hữu Tuấn không có nhiều biểu cảm.
Khuôn mặt tuấn tú tĩnh lặng như nước, trong ánh mắt sâu thảm không có chút thăng trầm.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn Tô Kim Thư: “Sau khi chúng ta trở về, em nhìn thấy anh trai em, em sẽ hiểu được”
Tô Kim Thư vừa mới sợ hãi, hiện tại nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn mang theo bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, cô không khỏi có chút tức Cô tức giận quay đầu sang một bên, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, tức giận nói: “Những ta nói răng đàn ông sẽ thay đổi khi họ kết hôn. Có vẻ như điều này hoàn toàn đúng!”
Lục Anh Khoa đang lái xe phía trước, nghe thấy những lời này suýt nữa không nhịn được cười.
Anh ta đột nhiên cảm thấy ông chủ của mình có vẻ rất ấm ức, nỗi oan ức lớn như vậy tự nhiên đổ lên đầu anh.
Lệ Hữu Tuấn bất lực thở dài: “Cô gái ngốc này, không được đổ tất cả lỗi lầm lên đầu anh!”
Tô Kim Thư khit mũi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô không phải là thánh nữ, vì vậy khi cô biết được sự thật, cô sẽ luôn có một chút tức giận.
Nói cho cùng thì, Bạch Ninh Hương là mẹ của anh, cô không thể giận Bạch Ninh Hương, chẳng lẽ còn không thể giận dỗi con trai của bà ấy sao?
Lệ Hữu Tuấn biết suy nghĩ của cô, vì vậy anh không xem những điều cô nói là thật: “Nếu, ý anh là nếu, anh trai của em muốn mang em đi khỏi tôi vì chuyện lần này thì sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!