Chương 207: Mợ chủ bị bắt cóc
Một bên khác, thời điểm Tô Kim Thư còn định gọi điện thoại lại cho Nhan Thế Khải, phát hiện điện thoại di động đã biến thành tín hiệu máy bận.
“Nhưng mà..”
Đầu ngón tay Tô Kim Thư run rẩy, khuôn mặt thanh tú trắng bệch.
“Lệ Hữu Tuấn, điện thoại của Lệ Hữu Tuấn là…”
Cố gắng nhưng cũng chỉ có thể nhớ được.
mười con số phía trước, còn một con số cuối cùng là.
“Cộc cộc!”
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Tô Kim Thư vội vã chạy tới, cầm đến một cái ghế, trực tiếp chặn cửa.
Liễu Mộng Ngân ở bên ngoài thấy không có cách nào đẩy được cửa, nhất thời tức đến nổ phổi: *Tô Kim Thư, con đĩ này mày mau mở cửa cho tao, lập tức mở cửa!”
Trong miệng Tô Kim Thư mang theo.
tiếng khóc nức nở, tủi thân kêu lên: “Cô đi ra đi, hai người đều là kẻ lừa đảo.
Tôi không muốn kết hôn, các người đều cút đi cho tôi”
Vừa nghe thấy lời này, Liễu Mộng Ngân biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.
Cô ta vội vã bình tĩnh lại, mở miệng khuyên nhủ: “Tô Kim Thư, nói thế nào chúng ta cũng.
là bạn học. Hơn nữa tôi yêu Cố Đức Hiệp như vậy, nếu như cô không muốn gả tôi có thể giúp cô, thật đấy, cô hãy tin tôi đi”
Lúc này trong đầu Tô Kim Thư đột nhiên loé lên, nhớ đến số điện thoại cuối cùng của Lệ Hữu Tuấn Cô nhanh chóng nhấn dãy số, vô cùng sốt ruột đợi điện thoại kết nối “Tút… tút…”
Mỗi một âm thanh đều như cây búa gõ vào lòng cô, Tô Kim Thư gấp gáp đến mức viền mắt đỏ lên: Lệ Hữu Tuấn, xin anh!
Nhận điện thoại, nhất định phải nhận điện thoại!
“Tô Kim Thư, trước tiên cô mở cửa ra, chúng ta từ từ nói chuyện”
Liễu Mộng Ngân vẫn không buông tha, bắt cô mở cửa cho bằng được.
Bởi vì cô ta nhất định phải lấy điện thoại di động ra Nếu như Cố Đức Hiệp phát hiện ra bản ghi âm trong điện thoại, chính cô ta không chết thì cũng bị lột da “Tôi không ra đâu, cô và Cố Đức Hiệp.
vốn là cùng một phe!”
Tô Kim Thư cực kỳ sốt ruột chờ đợi.
Tại sao?
Tại sao Lệ Hữu Tuấn không nhận điện thoại?
Biệt thự núi Ngự Cảnh.
“Coong!”
Một viên đạn màu bạc rơi xuống trong khay, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
Tân Tấn Tài thở phào nhẹ nhõm, anh ta vứt cái kẹp sang một bên: “Anh trai à, không thể nào. Chỉ bằng mấy thẳng hải tặc mà cũng có thể tổn thương được anh, hơn nữa còn là vết thương do.
súng đạn gây ra? May mà đây chỉ là súng lục loại nhỏ, vết thương cũng không sâu, không làm thương tổn đến dây thần kinh.”
Giờ khắc này Lệ Hữu Tuấn sắc mặt tái nhợt, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi hột dày đặc.
Loại vết thương này anh chưa bao giờ dùng thuốc tê Chỉ có chịu đựng nỗi đau rõ rành rành, lần sau mới có thể không phạm vào sai lầm tương tự.
Tần Tấn Tài rất khó hiểu hành vi tự ngược này của anh, nhưng vẫn không có cách nào.
ngăn cản.
“Em nhiều lời quá rồi đi Lệ Hữu Tuấn thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, âm thanh ổn định.
Tân Tấn Tài trực tiếp lật ra một cái mắt.
“Anh còn chê em nhiều lời sao? Em chỉ sợ chị dâu nhỏ mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng, anh biết anh đã chảy bao nhiêu máu không?”
Vừa nhắc tới Tô Kim Thư, khuôn mặt vô cùng anh Lệ của Lệ Hữu Tuấn lại càng lạnh hơn.
Mà cái tên Tân Tấn Tài phản ứng chậm này căn bản cũng không chú ý tới, khí áp xung quanh đã bắt đầu hạ thấp. Anh ta còn không ngừng nhìn ngó xung quanh: “Đúng rồi, chị dâu nhỏ đâu? Em đã đến lâu rồi nhưng sao không thấy chị ấy?”
“Băng bó xong chưa?” Lệ Hữu Tuấn không hề trả lời, mà hỏi ngược lại.
“Xong rồi: “Vậy thì còn không mau cút đi”
“Em đi!”
Tần Tấn Tài trực tiếp trợn tròn mắt: “Anh trai à, anh như vậy chính là qua cầu rút ván như trong sách giáo khoa đã nói đó.
Anh không sợ lần sau lúc anh cắt chỉ, em sẽ xuống tay độc ác với anh à?”
Lệ Hữu Tuấn đang định mở miệng nói chuyện, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
“Reng reng reng, reng reng reng.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Lệ Hữu Tuấn loé lên, bên trong tựa như có tia sáng chợt hiện.
Lục Anh Khoa biết ông chủ đang suy nghĩ cái gì. Anh ta vội vã đi tới, đưa điện thoại di động cho anh.
Số điện thoại này là số anh mới đổi sau khi đến thành phố Ninh Giang, vô cùng riêng tư.
Vậy nên cũng chỉ có mấy người gần gũi nhất bên cạnh anh mới biết.
Lúc này điện thoại vang lên, người gọi đến chín mươi chín phần trăm chính là Tô Kim Thư.
Lục Anh Khoa nhìn lướt qua màn hình, mi tâm nhăn lại.
Anh ta trực tiếp tới gần Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, là số lạ”
Số lạ.
Vừa nghe đến hai chữ này, khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn trong nháy mắt lập tức tối sầm.
Lông mày giật giật, sắc mặt anh quả thực là khó coi đến cực điểm: “Không nhận.”
*… Vâng.”
Tân Tấn Tài nhìn thấy không khí gần như đọng lại, trong khoảnh khắc thức tỉnh.
Anh ta cười híp mắt vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Ơ, anh trai, có phải là cãi nhau với chị dâu nhỏ rồi không?”
Lệ Hữu Tuấn “Không phải em đã sớm nói với anh rồi sao, phụ nữ là dùng để cưng chiều. Người khác đều bị dáng vẻ hung dữ này của anh doạ chạy. Em thấy là anh cũng đừng tha thiết mong chờ nhìn chăm chằm điện thoại di động nữa. Có khả năng chị dâu nhỏ sợ chọc giận anh, nên mới không dám gọi điện thoại Bằng không chính anh chủ động gọi cho.
người ta một lần xem sao?”
“Cút!”
Lệ Hữu Tuấn gầm lên một tiếng, âm thanh gần như là vọng ra từ sâu trong cuống họng.
Tân Tấn Tài chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, vội vã chạy như chạy trốn: “Được được được, cút ngay, cút ngay đây/ Giờ khắc này Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy lửa giận đầy một bụng không có chỗ phát tiết, anh lạnh lùng quét mắt nhìn Lục Anh Khoa một chút Còn không chờ anh mở miệng, Lục Anh Khoa vô cùng thức thời cúi đầu: “Ông chủ, tôi đi ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi cho tốt”
Cửa phòng được đóng lại, khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn âm u đến mức gần như có thể chảy ra nước.
Tô Kim Thư người phụ nữ chết tiệt này.
Anh mà không bắt cô ấy lại, trừng phạt một hồi là không đượ!
c “Ông chủ”
Đúng lúc đó, Lục Anh Khoa vừa rời khỏi đột nhiên đẩy cửa xông vào.
Giọng điệu của anh ta khẩn cấp, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
Lúc này Lệ Hữu Tuấn đang lên cơn giận dữ, vừa nhìn thấy cấp dưới đã đi mà còn quay lại, gương mặt lập tức khó ngửi đến cực hạn: “Tốt nhất là có việc gì quan trọng.”
Lục Anh Khoa bước dài đi tới: “Cú điện thoại vừa nấy là của mợ chủ gọi tới, cô ấy vừa gửi tin nhắn cầu cứu, nói cô ấy bị bắt cóc”
“Cậu nói cái gì?”
Lệ Hữu Tuấn “hả” một tiếng đứng lên, gió mạnh mưa rào lập tức cuồn cuộn quanh người.
Anh bước mấy bước đến trước mặt Lục Anh Khoa, giật lấy điện thoại, mở tin nhắn.
“Cứu em, bắt cóc, lâu đài phong cách châu Âu, Tô.”
Mấy từ ngắn ngủi, câu chữ cực kỳ ngổn ngang.
Có thể tưởng tượng được, lúc gửi tin nhắn này cô đã sợ hãi cỡ nào.
Chết tiệt!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!