Chương 569: Em không mù chứ
Hai mươi phút sau, xe của Lệ Hữu Tuấn dừng ở cửa tiệm bánh ngọt nọ.
Hai người họ vừa bước vào thì người máy nhỏ ở cửa lập tức phát ra âm thanh chào đón lanh lảnh vui tai.
Ông chủ ở bên trong nghe thấy tiếng động liền vội vàng từ bếp sau đi ra Bởi vì hai người Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn thật sự rất dễ gây chú ý, cho nên ông chủ vừa thấy họ đã nhận ra ngay: “Hai vị, cô cậu lại tới nữa à! Muốn gọi món gì? Hay là vẫn giống như lần trước, chuẩn bị bắt tay làm mấy món bánh ngọt gì đó hả?”
Lệ Hữu Tuấn thản nhiên nói: “Hôm nay sẽ không làm bánh ngọt nữa, tới đây ăn thôi.”
“Được: Ông chủ vui vẻ chào hỏi một tiếng, sau đó vòng ra bếp sau: “Bà nó ơi, đằng trước có khách đến, mau lại đây tiếp khách một chút, tôi xuống bếp sau chuẩn bị”
Chỉ một lát sau, một bà chủ tâm khoảng hơn bốn mươi vô cùng có khí chất đi tới.
Trên người bà ấy còn quấn một chiếc tạp đề màu hồng phấn, nhìn thấy hai người Lệ Hữu Tuấn thì cười khúc khích, nhiệt tình nói: “Hai vị, muốn gọi món gì?”
Lệ Hữu Tuấn gọi đại một phần kem, lại gọi một ít đồ uống và bánh ngọt.
Bà chủ lập tức xoay người đi xuống bếp sau lên món.
Chờ đến lúc bà ấy trở lại thì phát hiện Tô Kim Thư đang đứng ở chỗ tường dán bức ảnh Những tấm ảnh trên tường kia không chỉ có ảnh của Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly mà ở bên cạnh còn để ảnh của Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư, ảnh của Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi, có mấy người cười rất vui vẻ, như ánh mắt trời, vô cùng sáng lạn.
Tâm mắt Tô Kim Thư bị một loạt bức ảnh của những đứa bé cực kỳ đáng yêu hấp dẫn.
Cô tựa hồ là theo bản năng sờ sờ bụng của mình, cũng không biết cục cưng trong bụng mình lớn lên sẽ giống ai đây?
Nhưng dù bé có giống ai thì nhất định sẽ đáng yêu giống các anh trai và chị gái!
Bà chủ vô cùng nhanh trí, vừa thấy động tác của Tô Kim Thư, còn có vầng sáng tình mẹ dịu dàng từ trên người phát ra là bà đã lập tức đoán ra được mấy phần Bà đi tới, cười tủm tỉm chào hỏi với Tô Kim Thư: “Cô bé, cô mang thai phải không?”
Tô Kim Thư hồi thần lại, cúi đầu nhìn vào bụng của mình: “Bụng của tôi rõ lắm sao?”
Bà chủ lắc đầu cười: “Hiện không rõ, cô vốn gầy, còn phải bồi bổ nhiều hơn nữa mới có thể nhìn ra được. Nhưng vừa rồi tôi thấy biểu cảm của cô lộ ra lúc nhìn ảnh các bé cưng ở trên tường thì tôi đã biết rồi, dù sao tôi cũng là người làm mẹ!”
“Bây giờ con mới bốn tháng, còn chưa đặc biệt rõ ràng”
Bà chủ gật đầu, nhiên đưa mắt nhìn về một tấm ảnh khác: “Đúng rồi, cô có biết đôi vợ chồng này không?”
Tô Kim Thư ngẩng đầu liền thấy tay của bà chủ vừa chỉ vào tấm ảnh của Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh: “Người này là chị họ của tôi “Thì ra là chị họ của cô à, đúng là xinh xắn quá! Năm đó lúc cô bé ấy tới đây, hai người đều vô cùng vui vẻ!”
“Ông xã của tôi còn chụp cho họ thêm mới tấm nữa. Sở thích lớn nhất của ông ấy chính là chụp ảnh, thế nên hôm đó đã chụp cho hai người họ không ít bức ảnh đẹp.”
“Thời ấy chụp ảnh kỹ thuật số vẫn chưa phổ biến lắm, nên toàn dùng cuộn phim, vốn bảo một tuần nữa họ hãy qua lấy, ai ngờ lại chẳng thấy ghé qua nữa”
“Hai người họ chính là đôi vợ chồng có giá trị nhan sắc cao nhất trong tiệm của chúng tôi khi đó! Nhưng bây giờ có hai cô cậu có thể so với bọn họ rồi”
“Sau đó nha, bọn họ một thì là ảnh đế, một thì là diễn viên, chắc là đã sớm quên cái tiệm nhỏ này của chúng tôi chứ đừng nói là chuyện tấm ảnh”
“Nhưng vào thời điểm đó tấm ảnh này thật sự chụp vô cùng đẹp, tôi không nỡ vứt đi nên vẫn giữ lại này. Hay là cô bé giúp tôi đem mấy tấm ảnh này gửi lại cho bọn họ nhé?”
Tô Kim Thư gật đầu: “Đương nhiên được ạ.”
Bà chủ cười dịu dàng rồi xoay người đi lên lầu.
Bởi vì đây là mấy chuyện xảy ra đã lâu, máy ảnh kia lại đã sớm được cất đi nên bà chủ muốn tìm thấy chúng cũng tốn không ít thời gian Lúc bà cầm một phong thư từ trên lầu đi xuống thì Tô Kim Thư đã ăn xong ly kem rồi, đang định làm nũng với Lệ Hữu Tuấn thêm ly thứ hai.
Nhưng mấy loại đồ lạnh này cho nếm ít ít thì được, Lệ Hữu Tuấn tuyệt đối sẽ không chịu cho cô ăn cái thứ hai Lúc này Tô Kim Thư rất buồn bực, vừa ngước đầu lên thì đã nhìn thấy bà chủ bước xuống lầu, lực chú ý lập tức bị dời đi.
“Bà chủ, đã tìm được tấm ảnh chưa?”
“Tìm được rồi, nhưng do thời gian lâu quá nên mới chậm trễ một chốc. Cô nhớ giúp tôi chuyển hình qua cho bọn họ đấy nhé. Nếu như bọn họ thích thì nhân tiện ký tên cho chúng tôi nhé, thế nào?”
Lời bà chủ vừa dừng lại thì ông chủ liền xoa tay đi ra: “Bà nhìn thử bà già cỡ nào rồi, một Khúc ảnh đế đã mê hoặc bà đến đầu óc choáng váng, tôi cũng không cảm thấy tôi kém cậu ấy chỗ nào!”
Bà chủ cố nén bộ dạng muốn ói: “Được rồi được rồi, ông đẹp trai nhất thế giới, vậy đã được chưa”
Nhìn thấy dáng vẻ cười giỡn của hai người họ, khóe miệng Tô Kim Thư cũng kéo ra một độ cong ấm áp: “Trông hai người bọn họ thật sự rất hạnh phúc!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, đưa tay cẩn thận lau kem dính trên khóe miệng cho cô: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ càng hạnh phúc hơn họ”
Tô Kim Thư bị động tác này của anh làm nóng bừng cả tai, cô vội dời lực chú ý đến phong thư trong tay: “Để em xem thử ảnh chụp của hai người họ.”
Bên trong phong thư có khoảng mười tấm ảnh.
Có ảnh một mình Tống Chỉ Manh, nhưng ảnh chụp chung thì nhiều hơn Khi đó, nụ cười trên mặt cả hai đều rất ngây thơ, ánh mắt cũng vô cùng sạch sẽ trong veo, Tô Kim Thư vừa lật ảnh xem, vừa không ngớt cảm thán: “Ôi, thật sự là không ngờ đói”
“Không ngờ cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!