Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Type: Hasuko

Cảnh đêm sâu lắng, tòa nhà văn phòng đối diện chìm trong bóng tối, chỉ có một tầng chính giữa nào đó còn sáng đèn, hệt như chiếc lắc tay lấp lánh trên lớp vải nhung đen. Hứa Thấm đứng trên ban công bệnh viện này, trốn trong bóng tối, tàn thuốc cháy sáng trên đầu ngón tay.

Tống Diệm đi rồi. Xử lý xong vết thương, anh phải trở về đội thay quần áo, hoàn tất công việc.

Hứa Thấm đứng trong gió rét đêm đông, thẫn thờ nhìn tay mình. Khi nãy, cô đã ôm lấy đầu anh, vuốt tóc anh, đầu ngón tay dính bụi bặm, đất cát, và còn cả máu nữa. Cô biết anh mệt mỏi nhương nào, cô cũng rất mệt. Lúc đi, anh không nói thêm lời nào, chỉ bảo cô tập trung làm việc, có chuyện gì về nhà hãy nói.

Nhưng cô thì sao? Giờ phút này, bị gió thổi đến mức toàn thân lạnh buốt nhưng đầu óc cô vẫn hỗn loạn, không sao sắp xếp được ý nghĩ cho mạch lạc. Thật sự hy vọng hôm nay không phải tan làm.

Đang nghĩ ngợi, cô lại nghe thấy tiếng xe cứu thương từ đằng xa. Trong màn đêm, đèn báo hiệu đỏ nhấp nháy chói mắt. Cô thở dài một hơi, dụi tắt điếu thuốc, trở về phòng, nghiêm túc rửa sạch đôi tay. Lần này, cô rửa những bốn lần.

***

Lúc Tống Diệm về đến nhà, Hứa Thấm vẫn chưa tan làm. Gian phòng phía tay tối đen, bên phòng chính sáng đèn, mợ biết hôm nay anh về, nên nấu rất nhiều thức ăn.

Mấy ngày nay, Tống Diệm chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, hôm nay lại bận bịu cả ngày, mới lót dạ có hai cái bánh bao. Anh vừa mệt vừa đói, vừa ngối xuống đã ăn ngấu nghiến, không chào hỏi lấy một câu.

Mợ nhìn thấy anh im lặng như thế thì lòng lo ngay ngáy. Bình thường, dù công việc có gặp khó khăn thế nào đi nữa cũng không thấy anh có bộ dạng này. Mợ vừa gắp thức ăn vào bát Tống Diệm vừa thấp giọng hỏi han: “Hôm nay… cháu gặp Thấm Thấm hả?”

Tống Diệm khựng đũa chốc lát mới tiếp tục ăn cơm: “Vâng.”

Mợ lập tức nhìn anh từ đầu đến chân: “Bị thương hả? Bị thương chỗ nào?” Vừa nói bà vừa kéo ah quan sát.

Tống Diệm hơi nhíu mày, gạt tay mợ ra: “Vết thương nhỏ thôi ạ.”

Thấy vẻ mặt đã biết anh khó chịu: “Thấm Thấm đau lồng à?”

Tống Diệm không đáp.

Thấy anh im lặng, mợ khó tránh khỏi lo sợ bất an, hỏi dò: “Sẽ không chia tay chứ?”

Tống Diệm sửng sôt, miệng ngốn đầy cơm, dừng lại mất một lúc mới thấy anh lắc đầu.

Mợ thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng mình nói gở. Nếu chia tay thật, Tống Diệm không thể nào ngồi yên ở đây được.

“Người không sao là tốt rồi.” Mợ an ủi. “Sao trông con tâm sự nặng nề vậy? Nói cậu mợ nghe, xem thử có cho con ý kiến được không.”

Tống Diệm im lặng giây lát, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm thấy mình rất vô dụng ạ.” Thậm chí, anh còn không thể khiến cô yên lòng.

Cô vốn là người thích nghĩ ngợi không đâu, lại quen im lặng chịu đựng, dù swoj hãi và bí bách chết đi được, cũng phải chờ đến cực hạn mới dám bộc phát. Những ngày qua không có anh ở bên, không biết cô đã sống thế nào nữa. Đêm đó gặp ác mộng, cuống cuồng gọi cho anh, sau đó thì sao? Quen rồi liền tự mình chịu đựng.

Tống Diệm hơi cúi đầu, đưa tay day day ấn đường, xoa sống mũi. Người quá mệt mỏi, không muốn nói gì cả.

Anh không nói nhiều, song mợ vẫn lên tiếng: “Diệm à, mợ biết con thích con bé, không khuyên được. Mợ và cậu cũng không xen vào, chỉ nhắc nhở con một vài chuyện thôi. Không phải mợ lắm chuyện. Nhưng Thấm Thấm ấy, tốt thì tốt thật, mợ cũng nhìn ra được con bé thật lòng thích con. Nhưng chỉ sợ sống chung với nhau lâu dàu sẽ nảy sinh bất hòa. Con nghĩ lại đi, trước kia, cuộc sống của mẹ con cũng đâu có tệ, nhưng gặp được kẻ có tiền có quyền vẫn chạy theo người ta. Dù cuối cùng rơi vào kết cục kia cũng không chịu quay về cuộc sống của người bình thường. Đừng nói chi là Hứa Thấm từ bé đã…”

“Hứa Thấm không giống bà ta.” Tống Diệm khẽ gằn từng tiếng. “Mợ cũng đừng nhắc đến người đàn bà kia nữa.”

“Nhưng mà…” Mợ còn định nói gì đó đã bị cậu kéo lại.

Tống Diệm buông đũa: “Hứa Thấm sắp tan ca rồi. Con đi đón cô ấy đây!”

“Còn sớm mà, con chưa ăn được mấy miếng…”

Tống Diệm đứng phắt dậy, cầm áo khoác trên ghế, đi ra cửa.

Hai vợ chồng cậu ngồi yên trong nhà, đến khi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, cổng mở ra rồi đóng lại, cậu mới khẽ nói: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến chị ta trước mặt thằng bé.”

“Thằng bé cũng đã lớn rồi…” Mợ thở dài.

“Cho dù nó có già đi thì tổn thương vẫn còn đấy. Em xem điệu bộ của nó có vui không?... Với lại, em so sánh Thấm Thấm với chị ta làm gì, chê chuyện bọ chúng chưa đủ phiền phức hả?” Cậu có chút cằn nhằn.

“Ôi, là em nói sai rồi. Em cũng chỉ lo lắng thôi. Vậy phải làm sao đây?” Mợ cuống quýt cả lên.

“Sau này đừng nói nữa. Lát nữa đợi bọn chúng về xem thế nào đã.”

***

Hứa Thấm tan ca đúng giờ. Đêm khuya xe cộ thưa thớt, taxi chạy chưa đến mười phút đã về đến phố Ngũ Phương. Con phố không một bóng người, đèn đường mờ tối soi lên hai hàng cây trơ trụi. Mùa đông phương Bắc như kéo dài vô tận.

Xe còn chưa dừng hẳn, Hứa Thấm đã nhìn thấy Tống Diệm đứng ven đường hút thuốc đợi mình. Anh phả ra một làn khói, ánh mắt mông lung nhìn về chiếc xe này.

Cô xuống xe. Anh dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác. Cô lạnh lùng đút tay vào túi, đi ngang qua anh.

Anh đuổi theo kéo tay cô, cô khẽ tránh đi. Anh vẫn đi bên cạnh, dây dưa với cô, cô lại nhje nhàng né tránh.

Hứa Thấm cứ thế đi thẳng. Anh tăng thêm sức lực, kéo phắt lại, khiến cơ thể cô ngã vào lồng ngực mình, hai tay ôm chặt cô từ phía sau. Cô vừa định giãy giụa thì anh đã siết chặt hơn, tì cằm lên vai cô, thì thầm: “Bà xã, để anh ôm một lát đi!”

Sự lạnh lùng của Hứa Thấm bỗng chút tan chảy, người cũng không phản kháng nữa. Hồi niên thiếu, anh toàn ra vẻ người lớn, luôn miệng gọi cô: “Bà xã à!” Từ lúc gặp lại, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế.

Phố Ngũ Phương trống trãi vắng tanh, ngước mắt dõi ra xa chỉ thấy nhà gỗ đường đá, ngói đỏ tường thấp. Vẻ phồn thịnh huyên náo ban ngày đã sớm tan biến, chỉ để lại sự tiêu điều, cô quạnh cho đêm khuya. Xung quanh im lặng như tờ, dường như cả thành phố đều đang ngủ say, chỉ còn hai người họ ôm nhau trên con đường khuya thanh vắng.

Hứa Thấm quay người lại, siết chặt lấy eo anh, tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại. Làn da cô cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim lên xuống trong lồng ngực anh, khoang mũi ngửi thấy hương xà bông thơm mát của anh. Nơi thế giới nhỏ trong lòng anh vẫn đem lại cảm giác yên ổn quen thuộc cô hằng mơ ước. Hai người chỉ im lặng ôm lấy nhau như thế.

Anh cúi đầu hôn lên gương mặt lạnh cóng của cô, ôm chặt lấy cô thật lâu, không nỡ buông tay, đến tận khi phát hiện người cô run run mới nắm lấy tay cô xoa nắn sưởi ấm: “Tìm một chỗ ngồi thôi, dẫn em đi ăn gì đó.”

Cô ngẩng đầu: “Mợ có nấu bữa khuya mà?”

“Không ăn với cậu mợ. Chỉ hai chúng ta thôi.” Anh mỉm cười, nhìn cô cưng chiều.

Phố Ngũ Phương không hoàn toàn ngủ say. Sâu trong con ngõ, rẽ bảy, tám khúc cua vẫn có hàng quán còn sáng ánh đèn. Tống Diệm dẫn Hứa Thấm đến một quán hải sản, gọi mấy món cô yêu thích.

Quán bài trí bình dị nhưng sạch sẽ, đã khuya mà vẫn còn có khách. Ai cũng nhỏ tiếng trò chuyện để không làm phiền người bên cạnh.

Hai người chọn một bàn ở góc khuất. Hứa Thấm cởi áo phao lông vũ ra. Chớp mũi còn ửng đỏ vì cóng, cô nói với người phục vụ: “Cho tôi một chai rượu.”

Tống Diệm nhìn cô: “Muốn uống rượu à?”

Hứa Thấm gật đầu. Tống Diệm bảo người phục vụ mang rượu đến, rót ra rồi đưa cho cô một cốc. Hứa Thấm nhận lấy, uống ừng ực. Tống Diệm giật mình, đưa tay đến nhưng nghĩ thế nào lại không ngăn cản. Cô đã uống được nửa cốc.

Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc, thoáng chốc thấy bàn bên cạnh có bánh ngô bèn gọi phục vụ đến, yêu cầu một đĩa cho cô ăn lót dạ.

“Uống rượu lấy thêm can đảm à?” Tống Diệm nhàn nhạt true chọc.

“Ừm, muốn uống một chút.” Hứa Thấm đáp lời, đưa tay chống má: “Dù sao có anh ở đây mà, đâu có gì phải sợ”

Anh cười khẽ: “Đi với người khác không được uống như vậy, biết chưa?”

“Em biết mà.” Cô ngoan ngoãn gật đầu. “Chỉ uống như vậy khi đi với anh thôi.”

Phục vụ bê đến một đĩa bánh ngô. Tống Diệm lấy cho cô một miếng: “Mau ăn đi.”

Vừa rồi, cô uống liền nửa cốc rượu trắng, giờ gương mặt đã ửng hồng. Hứa Thấm cầm miếng bánh ngô, cắn từng miếng nho nhỏ.

Đĩa tôm hấp được dọn lên bàn, Tống Diệm cầm lấy một con, bắt đầu bóc vỏ, thả vào bát trước mặt cô: “Nhân lúc còn nóng, ăn đi!”

Cô cầm đũa gắp lên, đưa vào miệng. Tôm rất tươi, đượm vị ngọt thanh. Trong khi chờ anh bóc vỏ một con khác, cô hỏi dò: “Anh rất thích công việc bây giờ sao? Vì làm được việc có ý nghĩa à?”

Anh cong cong khóe môi: “Nói thật, nếu nói đam mê bao nhiêu, cống hiến bao nhiêu thì không hề có. Có khi còn cảm thấy rất mệt mỏi nữa… Anh làm chỉ vì một điều thôi, đó là nếu đã làm thì phải làm cho tốt, thân mang chức trách thì phải kiên định gánh vác.” Cuối cùng, còn bổ sung một câu: “Đến tận ngày rời khỏi cương vị.”

Hứa Thấm đang mải lắng nghe anh nói, anh đã đút con tôm vừa bóc vỏ cho cô. Cô ngoan ngoãn há miệng, đang định hỏi tiếp thì phục vụ lại mang sò điệp đến. Tống Diệm gắp hai con bỏ vào bát cô.

Cô vừa ăn vừa hỏi: “Cậu mợ đang làm gì thế?”

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Chắc là ngủ rồi.” Lại bỏ thêm tôm vào bát cho cô.

“Tối đó, cậu mợ ra đón em.”

“Anh biết.”

“Anh nói với cậu mợ, đương nhiên biết rồi. Có điều, anh không biết một chuyện khác.”

“Chuyện gì thế?” Anh ngước mắt nhìn cô.

“Mợ nắm tay em đấy, nói tay em lạnh quá, phải ủ ấm giúp em.” Cô cong cong khóe môi kể lại.

Tống Diệm mỉm cười, lại đưa tôm đã bốc vỏ đến miệng cô. Cô tự nhiên tiếp nhận sự phục vụ, sau đó đưa tay lên chống đầu: “Cả nhà anh đều đối xử với em rất tốt.”

Tống Diệm dừng tay lại nhìn cô. Anh biết cô có lời muốn nói, liền cầm khăn lau sạch tay, yên lặng chờ đợi.

“Tống Diệm, hồi còn bé, em cũng từng nói ở nhà anh rất tốt, anh còn nhớ không?”

“Anh nhớ.”

“Khi đó, em còn chưa hiểu chuyện cho alwsm, chỉ cảm thấy thế nào thì nói thế ấy. Nhưng bây giờ, em đã chín chắn hơn, vẫn cảm thấy sống ở nhà anh thật tốt.” Hứa Thấm nhìn anh, men say từ từ dâng lên, gương mặt càng lúc càng đỏ, tốc độ nói chuyện cũng chậm dần. “Cậu, mợ và cả Địch Miểu đều rất tốt. Em rất thích họ, thật sự rất thích. Nhưng mà… Họ tốt với em, em thích họ đều chỉ… vì anh.” Cô hít sâu một hơi. “Nếu anh mất đi, họ và em sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa cả. Em chỉ còn lại một mình thôi, anh hiểu không?”

Tống Diệm trầm mặc. Tay cô đặt trên mép bàn, cuộn thành quả đấm nhỏ. Anh đưa tay đến bao lấy nắm đấm run rẩy của cô, khẽ gọi: “Hứa Thấm…”

“Anh hãy nghe em nói hết đã.” Co nhẹ giọng ngắt lời: “Em sợ bây giờ không nói ra, sau này sẽ không bao giờ dám nói với anh nữa. Thật ra thì… em đã nghĩ kỹ rồi. Nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, em sẽ trộm lấy ống tiêm và morphine ở bệnh viện.”

Tống Diệm giật nảy mình, còn cô vẫn bình tĩnh như đang diễn tả lại một chuyện rất đỗi bình thường: “Hoặc là giấu dao mổ và thuốc ngủ mang đi, ở đây…” Cô lật bàn tay đang bị anh nắm lấy, ngón tay bên kia vạch lên cổ tay. Anh nhìn theo, sắc mặt thay đổi.

“Anh cảm thấy em không có lý trí cũng tốt, cho rằng em nhu nhược, vô dụng cũng được. Có lẽ anh sẽ nghĩ là em đang uy hiếp anh, sẽ nổi giận. Nhưng hôm đó, nhìn anh suýt nữa ngã xuống lầu, khoảnh khắc ấy, em đã thực sự suy nghĩ như vậy đấy. Nếu anh thật sự…” Dường như không thể tiếp tục nhớ lại khung cảnh hôm ấy, cô lắc đầu quầy quậy. “Đau đớn lắm! Em không chịu được, cũng không sống nổi.”

Cô không bao giờ muốn quay lại cuộc sống ngột ngạt, tối tăm kia nữa. Đã được hưởng thụ hơi âm và hạnh phúc, cô không thể nào quay về những tháng ngày cũ được nữa rồi.

Nghe xong những lời cô nói, Tống Diệm có cảm giác gì? Ngồi trong căn phòng ấm áp nhưng anh lại thấy mình như đứng trong băng tuyết, sợ đến mức ngay cả bàn chân cũng lạnh toát. Thế nhưng quay đầu lại, dường như có một đám lửa đang thiêu đốt, bùng cháy từng ngọn, từng ngọ trong lòng anh.

Anh không cho rằng đây là uy hiếp, ngược lại càng thấy yêu và thương cô nhiều hơn, yêu cả sự yếu đuối và cứng cỏi của cô nữa.

Tống Diệm bưng cốc rượu của mình lên, uống một hơn cạn sạch rồi nhìn về phía Hứa Thấm. Mắt cô ươn ướt trong veo, nhìn thẳng vào mắt anh chờ đợi.

“Hứa Thấm!” Anh nói vấn đề trọng điểm trước. “Cõ lẽ anh sẽ được thăng chức.”

Cô ngạc nhiên, trợn tròn mắt.

Anh cười khổ: “Vốn không muốn nói sớm như vậy, chưa đến cuối cùng thì vẫn chưa thể xác định chính xác, anh không muốn cho em hy vọng không thực tế. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, anh vẫn luôn cố gắng. Thứ nhất, anh đã làm công việc này mấy năm rồi, phát hiện tỷ lệ giảm thương tích có liên quan tới huấn luyện chuyên nghiệp, còn hỏa hoạn đa phần có thể phong ngừa. Bất kể là cải thiện hệ thống hauasn luyện, quán triệt kiểm tra khâu phòng cháy chữa cháy hay là mở rộng hệ thống phòng cháy, đây đều là công việc của cấp trên.”

Gương mặt của Hứa Thấm dâng lên niềm hy vọng, cô gật đầu liên hồi: “Vâng!”

Tống Diệm nói tiếp, giọng nói trịnh trọng: “Thứ hai là vì em.”

Cô ngây người, thảng thốt nhìn anh một lúc lâu mới cử động được. Nhưng vừa nhúc nhích một chút đã thấy cơ thể nghiêng ngả, men say xông thẳng lên não, khuỷu tay tì mạnh làm chiếc bàn chông chênh, người đổ xuống không còn khóng chế được nữa.

Tống Diệm lập tức nhào đến đỡ cô. Cô tựa vào người anh, thở hổn hển, chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh. Dường như đầu óc đã tỉnh táo lại, nhưng toàn thân cô lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Phục vụ nghe thấy tiếng động, bèn chạy đến xem: “Say rồi à?”

Hứa Thấm ôm eo Tống Diệm lắc lắc đầu. Tống Diệm vuốt tóc cô, nói với người phục vụ: “Đóng gói hết giúp tôi.”

Hứa Thấm được Tống Diệm ôm eo dìu đi dọc con ngõ, bước chân hơi lảo đảo nhưng không đến nỗi nghiêng ngả.

“Lần này vui vẻ chưa?” Anh nhìn cô chăm chú.

“Vui rồi.” Cô tủm tỉm trả lời.

Anh khẽ cười.

Hai người vừa vào sân, mợ đã ra đón: “Về rồi à?” Thấy Hứa Thấm tựa sát vào người Tống Diệm, liền phát hiện có điều không ổn, bà vội bước xuống bậc thềm. “Sao thế?”

Tống Diệm đưa hộp thức ăn cho mợ: “Không có gì đâu mợ. Cô ấy uống rượu vội quá, nhưng không uống nhiều, lát nữa sẽ khỏe thôi ạ!”

Hứa Thấm gật đầu phụ họa: “Không có gì đâu ạ!”

Tống Diệm đưa Hứa Thấm vào phòng, đặt cô nằm xuống giường, cởi giày và quần áo giúp cô. Cô không say, chỉ là không có sức lực, ngoan ngoãn phối hợp với anh.

Anh giặt khăn bằng nước nóng lau mặt và tay chân cho cô. Cô yếu ớt thuận theo anh. Anh cũng tranh thủ lau qua thân thể, lát sau quay trở lại, tắt đèn trần, baakt đèn bàn, quay sang nhìn cô. Cô đang nằm trên giường, lẳng lặng nhìn anh, gò má đã bớt đỏ ửng.

Anh nằm nhoài bên cạnh, vuốt nhẹ gương mặt cô, có chút buồn cười: “Tỉnh rồi hả?”

“Vốn em đâu có say.” Giọng cô có chút nũng nịu.

“Vậy mà giả bộ yếu ớt, lừa anh hầu hạ em phải không?” Anh quay sang cô trêu chọc.

Cô cười khúc khích.

“Còn định… thừa dịp em say rượu mà tranh thủ lợi dụng nữa đấy!” Anh nghịch mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô, nói chậm rãi, ánh mắt dời từ trán xuống đôi mắt cô, giọng nói đầy mờ ám.

Trong phòng chỉ bật ngọn đèn bàn, anh nằm ngược sáng, đôi mắt đen láy, sâu thẳm. Hai người nhìn nhau đắm đuối, anh đưa tay vuốt ve hàng mày cô.

Cô từ từ chớp mắt, lên tiếng: “Khi nãy, anh còn chưa nói xong.”

“Hả?”

“Anh nói cũng là vì em ấy.”

“Ừ.” Ngón tay anh mơn trớn sống mũi cô, trượt dần xuống dưới, đặt lên môi cô. “Hứa Thấm, anh từng tưởng tượng về cuộc sống sau này của chúng ta.”

“Ừm?” Đôi mắt cô ánh lên niềm vui sướng.

“Khi đó, anh và em sẽ sống trong ngôi nhà của riêng mình, mua lấy một chiếc xe. Công việc của anh có giờ giấc cụ thể, sáng chín giờ bắt đầu làm, chiều năm giờ về. Có thể cùng em ăn sáng, đưa em đi làm, đón em tan ca. Cùng nhau nấu cơm, xem phim, dạo phố, cùng nhau trồng hoa, nuôi thú cưng. Cuối tuần ra ngoài Đế Thành dạo chơi. Nghỉ Tết thì đi xa du lịch. Nếu lười biếng không muốn ra ngoài thì cứ ru rú trong nhà, nằm lười trên giường phơi nắng không đi đâu cả, chỉ có anh và em thôi.”

Bất giác, khóe môi Hứa Thấm cong lên, đôi mắt cô nhìn anh sáng lấp lánh, như thể cũng đang tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc kia vậy.

“Có muốn sống cùng anh không?” Anh hỏi nhỏ.

“Em muốn.” Cô cười thật tươi, nhào đến ôm chặt lấy cổ anh.
Nhấn Mở Bình Luận