Tiễn Kỳ Cẩm Hoàn rời đi, Giang Du chuẩn bị một chút, muốn ghé trường một chuyến, đã sắp đến lễ tốt nghiệp, công việc ở trường còn rất nhiều, mà lần về nước này mất ít nhất cũng hai tháng, cậu trước hết cứ đến gặp giáo sư để nộp đơn đăng ký cho ông.
Từ văn phòng của giáo sư Just bước ra trời cũng đã về chiều, từ phía giáo sư cậu biết được cuộc thi âm nhạc quốc tế Tchaikovsky chuẩn bị khai mạc, chuẩn bị tiến hành báo danh.
Giáo sư Just cực kỳ xem trọng cuộc thi này, cũng rất thưởng thức Đường Tây. Giáo sư cũng thẳng thắng nếu lần này cậu có thể giành được giải quán quân, thì Các Nặc đại sư rất có thể sẽ thu cậu làm học trò.
Cát Nặc đại sư trong lĩnh vực âm nhạc cổ điển có địa vị rất cao, ông là một cầm si đích thực, tuy rằng trường học giảng dạy lấy danh nghĩa ông ra tọa trấn, nhưng số lần ông đứng lớp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ cần là ông đứng lớp giảng dạy, hôm đó phòng học chắc chắn lấp kín chỗ ngồi. Mặc dù là giảng viên trục thuộc trường nhưng cơ hội để học sinh trao đổi với ông đã khó, việc thu nhận học trò như mơ mộng giữa ban ngày.
Hôm nay nghe được ẩn ý trong lời nói của giáo sư, đại ý chính là không biết vì sao cậu may mắn lọt vào mắt xanh của vị tiên sinh kia, mà cuộc thi Tchaikovsky là lần kiểm tra dành cho cậu, có thể nắm lấy cơ hội này hay không, cũng do chính bản thân cậu.
Đời trước nguyên chủ bỏ lỡ cơ hội đào tạo chuyên sâu, hiển nhiên cũng bỏ qua cái bánh lớn này, thêm việc bị đả kích từ chuyện yêu đương, đợi khi cậu ta hồi phục lại tinh thần, cơ hội báo danh cũng đã lỡ mất.
Mà Giang Du sẽ không trơ mắt để vụt mất cơ hội ngàn vàng khó kiếm này, cậu từ trước đến nay giỏi nhất là nắm chắc cơ hội, bằng không chỉ dựa vào một bộ phim cũng không nổi tiếng lâu như vậy.
Cho nên hắn không chút do dự lập tức điền đơn báo danh tham gia cuộc thi, gộp chung với đơn yêu cầu đào tạo chuyên sâu nộp lên cho giáo sư Just.
Thi đấu bắt đầu vào tháng sáu, hiện tại đã là tháng tư, thời gian còn lại của cậu không còn nhiều, chỉ vỏn vẹn một tháng rưỡi, xem ra, cậu cần đẩy nhanh tốc độ.
Đang suy tư Giang Du bỗng dừng bước chân, bởi vì cậu nhìn thấy phía xa là hai bóng dáng quen thuộc.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, ngay tại chỗ ngoặc phía trước là hai bóng dáng một cao một thấp, còn ai ngoài cặp đôi cẩu nam nam Ngụy Khả Nhiên và Kỳ Cẩm Hoàn.
Ngụy Khả Nhiên hai mắt không che nổi hưng phấn và kích động, y chốc chốc lại chỉ chỉ nơi này, lúc lại cảm thán chỗ kia, không biết nói gì với Kỳ Cẩm Hoàn mà cao hứng tới độ quơ tay múa chân.
Kỳ Cẩm Hoàn từ đầu tới cuối chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng vẫn tùy ý để Ngụy Khả Nhiên kéo tay mình, ánh mắt của hắn cũng không thấy mất kiên nhẫn.
Hai người chậm rì rì đi đến phía trước, hồn nhiên không biết phía sau chỗ ngoặc, Đường Tây đang lẳng lặng nhìn bọn họ yêu đương vụn trộm.
Đi được hai bước, Ngụy Khả Nhiên đột ngột dừng bước chân, tươi cười trên mặt biến mất, nước mắt giống như có công tắc lã chã rơi ra, đừng nói tới Kỳ Cẩm Hoàn đang đi bên cạnh, Giang Du nấp ở một bên xem cũng cảm thấy kỳ diệu.
Người anh em kỹ thuật diễn của cậu quả thật hơn người, nước mắt nói rơi là rơi, hắn là ảnh đế so với y cũng muốn không bằng. Nếu không phải hiện tại không tiện, Giang Du thật sự muốn chạy ra tặng cho y mấy cái like liền.
Nhìn Kỳ Cẩm Hoàn tay chân luống cuống an ủi y, khuôn vốn không có biểu cảm hiện tại tràn ngập thương tiếc, Giang Du nhớ lại cốt truyện của hệ thống, trong nháy mắt hiểu ra vấn đề, dựa vào kịch bản hiện tại Ngụy Khả Nhiên đang diễn cái vai gì.
Chính là giả vờ đáng thương tỏ vẻ con đường đại học của bản thân không tốt, đây là lần đầu tiên y đi vào khuôn viên trường đại học, thật sự kích động, y rất thích được đi học vân vân mây mây.
Tóm lại là, nếu y có thể tiếp tục đi học, vậy cuộc sống của y tốt đẹp đến nhường nào.
Dựa theo cốt tryện cung cấp, Ngụy Khả Nhiên quả thật đã được đi học, sau khi Đường Tây chết, y lấy danh nghĩa em trai Đường Tây thay cậu tiêp tục đi học. Hơn nữa giáo sư Just lúc đó vẫn vô cùng yêu quý Đường Tây, nể mặt cậu đề cử Ngụy Khả Nhiên cho Các Nặc đại sư, thành công thay thế chính chủ bước lên đỉnh cao âm nhạc.
Đáng tiếc, hiện tại nguyên chủ đã chết, người đang trong thân xác này tiếp tục sinh tồn là Giang Du.
Nhìn rõ tâm tư của Ngụy Khả Nhiên, Giang Du nhếch miệng cười cười, rất thích đi học sao? Hy vọng cậu nhớ kỹ từng chữ cậu nói hôm nay, tương lai không được hối hận đâu.
- -------
Ngày hôm nay là ngày vui lớn đối với Đường Gia. Trưởng tử nhiều năm du học xa nhà - Đường Tây cuối cùng cũng về nhà, vừa nhận được tin tức này, nội bộ Đường gia trên dưới từ sớm đã chuẩn bị tiệc lớn tẩy trần cho cậu.
Đường Tây là đứa con đầu của cha Đường mẹ Đường, cũng là đứa con hai người đau lòng yêu thương nhất. Thời điểm mẹ Đường còn mang thai Đường Tây, là lúc cha Đường ở bên ngoài căng não đánh cờ trên thương trường, là thời gian nhạy cảm máu tanh.
Một ngày trước khi Đường Tây ra đời, cha Đường ở công ti chiếm nước cờ thượng phong. Ngày Đường Tây ra đời mẹ Đường bị kinh hách, sinh non. Cũng đúng ngày đó, cha Đường lèo lái Đường thị xé xuống trên người Tập đoàn tài chính lâu đời Cao thị một khối thịt to.
Đường Tây ra đời vừa lúc dương quang chiếu xuống tin tốt khắp nơi kéo đến, cha Đường tin chắc là tiểu kỳ lân ông trời ban cho hắn. Mà mẹ Đường lần đầu tiên lên chức mẹ, bản năng người mẹ thiên liêng, thêm Đường Tây là đứa trẻ sinh non, thân thể không tốt, cho nên bà dồn hết tình thương mà che chở cho cậu.
Có lẽ vì dồn hết tình yêu thương cho Đường Tây, nên lần mang thai thứ hai bà muốn có một bé gái, nếp tẻ đều đủ, nam nữ song toàn, nhưng khiến bà thất vọng đứa con sau này vẫn là bé trai.
Trong lòng mang thất vọng, vì thế đối xử với đứa con thứ hai Đường Bắc đôi phần có lệ, thêm nữa thân thể Đường Bắc rất tốt, rất ít bệnh, cho nên Đường Bắc gần như lớn lên cùng với vú nuôi, tình cảm mẫu tử không quá gắn kết sâu đậm.
Chi tiết này gần như có thể giải thích, vì sao mẹ Đường lại bị Ngụy Khả Nhiên mê hoặc một cách dễ dàng như vậy, thậm chí vì y mà chĩa mũi dao về phía con ruột của mình.
Nếu không vì Đường Tây từ ban đầu thể hiện rõ mình không muốn nối nghiệp kinh doanh, một lòng chỉ có âm nhạc, với thái độ dung túng của mẹ Đường, người nắm giữ Đường thị chắc chắn là cậu chứ không phải Đường Bắc.
Giang Du ngồi ở trước bàn ăn, nhìn một bàn bày biện thức ăn nóng hổi trang trí đẹp đẽ trước mặt, cha mẹ Đường lại không có ý muốn động đũa, có chút nghi hoặc mở miệng hỏi, "Cha, có khách ghé thăm sao?"
Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng mở nặng nề từ cánh cửa gỗ của phòng khách, Giang Du quay đầu nhìn theo hướng âm thanh, thấy được dáng người đĩnh đạc đang tiến lại.
Người nọ khoác một chiếc áo sơ mi đen làm bằng tơ lụa, hai nút trên cùng cũng tùy ý không thèm cài, không khiến người ta có cảm giác luộm thuộm, ngược lại có mấy phần nam tính lười biếng. Chiếc quần tây cùng màu không một nếp nhăn bao lấy đôi chân dài thẳng.
Dáng người như vậy không cần xem mặt, chỉ cần dựa vào khí chất cường đại này của hắn đã khiến cho người khác không dám xem nhẹ. Giang Du lúc còn là người nổi tiếng, thể loại nhân vật quyền quy nào mà cậu chưa gặp qua, khiến cho cậu có cảm giác áp lực như hiện tại thật sự không có mấy người.
Thời điểm Giang Du còn đang thất thần, cha Đường xưa nay là người ít nói ít cười, cũng vui tươi hớn hở tiến lên nghênh đón, "Kỳ tam gia, mời."
Kỳ tam gia? Kỳ Mục.
Nghe được xưng hô của cha Đường, thần sắc Giang Du khẽ động, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, túm lấy em trai còn đang nhìn chằm chằm bát cháo vịt đứng lên, tiến đến chào hỏi.
Cha Đường nhìn thấy động tác này của Đường Tây, ý cười càng thêm đậm, duỗi tay ôm lấy bả vai Đường Tây, giới thiệu nói, "Thật là trùng hợp, hai ngày trước vừa quyết định thời gian gặp mặt với tam gia, thì tên nhóc này cũng gọi điện báo trở về. Chọn ngày không bằng trùng hợp, thằng nhóc này cùng tam gia có duyên, nó còn tính tình trẻ con chưa trải, mong tam gia đừng để bụng với nó."
"Đương nhiên không để bụng, từng nghe lệnh công tử say mê âm nhạc, trùng hợp trước đó vừa mới đấu giá được cây violin quý giá của đại sư Donald, nghĩa đến lấy làm quà gặp mặt lệnh công tử thì không gì thích hợp hơn." Gương mặt người đàn ông bất biến, ra hiệu cho bảo tiêu đang đứng phía sau.
Bảo tiêu hiểu ý, đem hộp vĩ cầm trong tay dâng lên trước mặt Đường Tây.
Giang Du sờ mũi, không nhìn đến nam nhân trước mặt, vươn tay tiếp nhận hộp đàn. Lại bị âm thanh không nhanh không chậm của người đàn ông làm cho khựng lại, hắn làm như lơ đãng nói, "Không định mở ra nhìn sao?"
Nghe vậy Giang Du hơi ngừng lại động tác, giương mắt nhìn nam nhân nọ.
Người này sở hữu gương mặt có tính xâm lược cực kỳ cao, mày kiếm mắt sáng, mũi đỉnh đạc, môi mỏng hơi đóng, một vết thương kéo dài từ mắt trái đến thái dương, không có vẻ dữ tợn, ngược lại thêm mấy phần nam tính mị lực.
Không thể không thừa nhận, gương mặt này của Kỳ Mục khiến người ta muốn phát rồ, Giang Du là người thuộc giới trí, hằng ngày thấy không biết bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ, cũng không thể nhịn được mà cảm khái.
Mà hiện tại chủ nhân của khuôn mặt này đang tựa tiếu phi tiếu mà nhìn cậu chăm chú.