Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mùa Hạ Năm Ấy - Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân

Một ly rượu trắng 58⁰ đặt lặng đặt trên bàn cơm, sắc mặt cậu ấy khẽ biến.

“ Thôi nào, cậu đừng uống nữa, lát còn phải về nhà mà! Hi Văn, cậu đừng có chuốc say cậu ấy nữa ”

Tôi buồn cười, nhìn Hi Văn

“Không sao, để tớ uống với cậu ấy.”

Cậu ấy nhìn tôi cười, lại quay đầu nhìn Hi Văn

“ Nhưng tửu lượng tớ không tốt, mong cậu giơ cao đánh khẽ! “

“ Bạn trai của Hạ Hạ đương nhiên phải mạnh mẽ, để người bạn thân này của cậu thay cậu kiểm tra xem, để xem cậu ta có xứng đáng làm bạn trai cậu! ”

Hi Văn gật đầu cười, bắt tay vào việc, bước chân vững vàng đi về phía nhà bếp giúp đỡ.

“Có thể được không?”

Tôi có chút lo lắng nhìn cậu ấy, tuy chưa hề thấy cậu ấy từng uống say, nhưng đó là vì cậu chưa từng uống quá nhiều.

“Không sao, nếu xíu nữa tớ uống say, thì cậu phải phải cõng tớ về nha!”

Cậu ấy cười với tôi, thật ra trong lòng cũng không để tâm, nhìn tình huống trước mắt, không uống không được.

“ Tửu lượng cậu ấy thế nào? ”

Cậu ấy nhíu mày.

“ Cũng được đi, nhưng chưa từng thấy cậu ấy uống quá chén, nhưng mà yên tâm, còn có bạn trai cậu ấy ở đây! ”

“Không sao”

Cậu ấy độ nhiên nhếch môi, nhìn tôi còn cực kỳ nhu hòa.

“ Hôm nay tớ sẽ liều mình tiếp quân tử, uống đến khi bạn thân cậu vừa lòng mới thôi, nhất định vượt qua ải này.”

“ Liều mạng cái gì, Hi Văn cậu ấy cũng chỉ nói thế thôi, chứ tớ có bạn trai, cậu ấy là người vui mừng nhất. “

Tôi đưa tay vỗ nhẹ ngực của cậu ấy, nhẹ nhàng liếc trắng mắt.

“Đến lúc đó đừng có khoe mẽ, tớ không cõng nổi cậu đâu.”

Thức ăn và rượu đã dọn lên bàn, bốn người ngồi quanh bàn tròn nhỏ, ăn ăn, uống uống.

“Nào, cạn chén, cụm ly trước đã”

Hi Văn nhấc ly rượu lên.

“Nào. Được đấy, thêm một ly nữa!”

Tuy chỉ có bốn người, nhưng náo nhiệt như thế.

Tôi nghĩ, thì ra Hi Văn đều đã chuẩn bị, tôi đoán được mở đầu, nhưng lại không biết kết thúc.

“Uống! Lại uống…”

Tôi nhìn thấy Hi Văn ăn nói không rõ ràng, càng thêm bất đắc dĩ, không thể khuyên được, lúc này chén rượu đã được đặt mạnh lên bàn cơm, mà chủ nhân của chén rượu, đã bắt đầu lảo đảo.

“ Sơn Lâm, anh mau nói Hi Văn dừng lại, cả người đều lảo đảo như thế kia”

Tôi thở dài nhìn Hi Văn đang lờ đờ kia.

“Nè, em còn muốn uống…”

Hi Văn mơ hồ lầu bầu, tôi buồn cười, nhìn dáng vẻ say rượu hiếm thấy của của cậu ấy, vừa say miệng làu bàu lại bị người bạn trai kia vác lên vai như bao tải đi, quay đầu nhìn về cậu ấy vẫn tỉnh táo. Tuy rằng, uống cũng không ít, nhưng trên mặt cậu ấy không có vẻ gì là say rượu, mà đôi mắt lại càng thêm sáng ngời, như cảm nhận được tầm mắt của tôi, cậu ấy quay đầu, nhìn tôi chằm chằm, khóe môi cong lên ý cười.

“ Hạ Hạ.”

“Ơ, hả? Tớ đây ”

Hai người kia đã rời bữa tiệc, ánh mắt nóng bỏng của cậu khiến mặt tôi hơi nóng lên.

“ Hạ Hạ ”

Cậu ấy lại cười, hơi thở thoang thoảng hương rượu, đưa tay xoa xoa hai má của tôi, lưu luyến không muốn buông tay, còn nhẹ nhàng nỉ non.

“ Hạ Hạ ”

Tôi âm thầm trợn trắng mắt, được rồi, cuối cùng vẫn là say rượu rồi, dáng dấp say rượu của mỗi người đều không giống nhau, cậu uống say rồi thì ra là thế này, trông lại ngoan ngoãn đấy. Tôi thở dài thật mạnh tận đáy lòng.

“No chưa?”

Tôi để tay cậu ấy vào lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi. Cậu ấy cười yếu ớt, gật gật đầu, đôi mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt của tôi trong đó, trong suốt pha lẫn ý cười sung sướng.

“No rồi. Hạ Hạ~ ”

Tôi thiết nghĩ đến vừa rồi, hai người kia người rót rượu người gắp thức ăn, cậu ấy đều ăn uống hết, bây giờ, xem ra là nửa bụng thức ăn nửa bụng rượu, chắc chắn là no rồi, tôi cũng buông đũa, quyết định nhân lúc cậu ấy vẫn còn bình thường, đưa về, nếu lăn ra ngủ rồi, thì tôi không kéo nổi.

“No rồi, thì chúng ta về thôi!”

Tôi nhẹ giọng dỗ, ngồi dậy, đưa tay kéo cậu ấy đứng dậy.

“Được”

Cậu ấy gật đầu, đứng dậy, đôi mắt trong suốt mà ướt át hơn so với bình thường nhìn tôi, để tôi chậm rãi kéo cậu đi. Tôi thấy cậu ấy ngoan ngoãn để tôi kéo cậu trên con đường vắng lặng, thì bật cười trong lòng, thế này giống như đang dắt chú cún ngoan ngoãn thế.

Giờ đã là nửa đêm, chắc là dì Hạo đã đi ngủi, không muốn làm dì thức giấc, nên tôi đã trực tiếp đưa cậu ấy về nhà tôi. Như vậy, có ổn không nhỉ?

Thuận lợi đến phòng ngủ, tôi dẫn cậu ấy đến bên giường, xốc một góc chăn.

“Ngồi xuống”

Cậu ấy cũng ngoan ngoãn ngôi xuống, đưa tay kéo tôi. Tôi bị bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức ngã trên người cậu, tôi đưa tay chống, thế này mới ngồi vững.

“Đừng lộn xộn”

Tôi trừng mắt với cậu, muốn đứng lên, lại bị cậu ấy nắm tay mãi không chịu buông.

“ Trước tiên, cậu phải buông tớ ra đã, để tớ giúp cậu cởi giày ”

“ Ừm ”

Cậu ấy đáp lại, qua vài giây mới chịu buông tay. Tôi khom lưng giúp cậu cởi giày, thuận lợi cởi áo khoác ra, lại nhìn xuống phía dưới, tôi đỏ mặt bối rối.

“ Quần thì cậu tự cởi đi! ”

“Không được, cậu giúp tớ! ”

Cậu ấy bĩu môi, nhẹ giọng tự tuyệt. Nhất thời không biết xử lí làm sao, hay là thôi đi, không cởi nữa.

“ Tớ đi lấy khăn mặt, cậu cứ nằm yên ở đó đi! ”

Tôi lo lắng căn dặn, lúc này, mới đi vào phòng tắm lấy khăn ấm, giúp cậu ấy lau tay và mặt, rồi kéo chăn cho cậu.

“ Cậu cứ an tâm mà nghỉ ngơi đi, mai rồi về! ”

Nói xong, tôi đang định rời đi, bàn tay lại bị kéo lại. Không đợi tôi phản ứng, cả người đã ngã trên giường. Cậu ấy xốc chăn lên, tay chân ôm chặt tôi.

“ Ngủ với tớ! ”

Nói xong, ôm chặt tôi vào lòng, nhắm mắt lại.

Cậu ấy nặng như vậy làm sao có thể thoát ra, tôi thở dài, thôi thì cứ như vậy đi, mai tính.
Nhấn Mở Bình Luận