Đám tang của anh, toàn một màu hoa trắng, người thân và bạn bè ai cũng khóc thương anh. Tôi lết cái thân tàn nép mình đứng trong hàng ngàn người đến thắp hương cho anh. Trong lòng tôi giờ chẳng còn chút cảm giác nào nữa. Nó hoàn toàn trống rỗng. Tôi như kẻ mất hồn, thất thần bước tới di ảnh của anh, cảm giác đau đớn tận thấu tâm can. Đầu tôi kêu ong ong.
Tôi thấy mẹ Hạo gọi tên Hạo Nam một cách đầy yêu thương và tuyệt vọng. Tôi thấy mẹ lã chã nước mắt rơi, hai bàn tay bám xiết vào áo quan như níu với. Tôi thấy cả một tấm chân tình trời biển mà mẹ dành cho chồng tôi qua những câu nói nghẹn ngào.
" Trời ơi con trai tôi, sao số nó khổ thế, ông trời lại mang nó đi, để kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này! "
Nỗi đau của mẹ đã rung động tấm lòng của bao nhiêu người đến đám tang.
Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà sụt sùi vài tiếng, chỉ là những ngày qua khóc liên tục, nước mắt sớm đã cạn. Hốc mắt tôi nóng ran, khô khốc.
Khi anh ở bên tôi, anh sợ nhất là thấy tôi khóc, anh không muốn làm tôi đau lòng. Vậy mà lúc này sao anh không biết tôi đã khóc đến cạn nước mắt, tôi đã tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi. Tôi không thể chấp nhận sự thật này, anh không thể xa tôi được, không thể bỏ lại tôi một mình với biết bao những dự định mà anh đã muốn làm cùng tôi.
Đứng trước di ảnh của anh, tôi đã đau đớn tột cùng.
Tôi ngồi sụp xuống mà không còn đủ sức để có một phản kháng nào, chỉ biết đưa hai bàn tay yếu ớt che lên khuôn mặt nhợt nhạt, hốc hác không còn sự sống của mình.
Không được, nếu anh nhìn thấy tôi như vậy, anh sẽ đau lòng!
Tôi đi đến bên cạnh mẹ, không nói lờ nào, chỉ đơn giản ngồi đó, chịu đau cùng mẹ, an ủi mẹ.
Mọi người xót thương tôi, những người bạn của tôi đã không thể cầm lòng khi thấy tôi như vậy, tôi vẫn ngồi đó, vẫn im lặng. Trái tim tôi như đã chết cùng anh, còn nỗi đau nào đau hơn thế nữa. Tôi đã mất anh, mất cả linh hồn của mình.
Khi đêm xuống, tôi thấy lòng mình thật trống trải, cô đơn. Tôi muốn được tựa vào vai ai đó, muốn được ai đó ôm tôi trong vòng tay mình. Nhưng, anh đang đứng ở đó, ánh mắt âu yếm đang nhìn tôi anh đưa tay siết chặt lấy tôi. Thật ấm áp, hạnh phúc biết bao. Tôi không thể quên được anh, không thể quên tình yêu ngọt ngào khi anh ở bên tôi.
Tôi muốn thoát ra khỏi cái ảo tưởng về anh, rằng anh vẫn luôn ở bên tôi, vẫn yêu tôi. Anh không chết, anh chỉ đi công tác thôi, ngày mai khi tôi thức dậy anh sẽ ngồi cạnh giường nơi tôi nằm, nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi tiếp những bước đi của cuộc đời.
" Đã hai tháng rồi, kể từ ngày anh không nắm tay em nữa, anh bỏ lại em...
Từng ngày từng giờ trôi qua với em thật khó nhọc, em thấy rất mệt anh à.
Mình thích thầm nhau 5 năm, bên nhau thêm 5 năm nữa rồi kết hôn, sống chung với nhau được 1 năm nữa, quãng thời gian đó không hề ngắn. Chúng ta cùng đi qua biết bao thử thách, thế mà ông trời chẳng cúi xuống nhìn để thương cho em, cho anh.
Thật nhẫn tâm khi chia cách chúng ta những hai lần. Sau lần thứ nhất trùng phùng, tưởng rằng cứ thế mãi mãi hạnh phúc bên nhau, nhưng lại xa cách lần hai, và lần này sẽ không thể gặp lại nhau được nữa! "
Tôi phải làm gì đây, để những quá khứ đau thương có thể khép lại, tôi không thể tự tìm cho mình một lối thoát nào. Tôi ngày đêm chìm trong sự đau đớn, dằn vặt. Lúc nào cũng như có một con dao cứa sâu vào trái tim tôi khiến nó rỉ máu.
" Hạ Hạ, con là một cô gái tốt, con vẫn còn trẻ, hãy đi tìm cho mình hạnh phúc mới, đừng tự làm khổ bản thân! "
" Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đời này kiếp này, con sẽ mãi là cô dâu của anh ấy, là vợ của anh ấy, con chỉ yêu một mình anh ấy. Anh ấy đi rồi, con phải ở lại thay anh chăm sóc mẹ chứ, con mãi mãi là con dâu của mẹ. Hạnh phúc của con là ở đây! "
" Đứa trẻ này, ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến đau lòng, Nam Nam lấy được con là phước của nó! "
" Mẹ, gả cho anh ấy, trở thành con dâu của nhà này mới là phước của con! Kể từ giờ con sẽ thay anh ấy chăm sóc mọi người! Con sẽ chỉ là cô dâu của mình anh ấy thôi! "
" Ừ, Hạ Hạ của mẹ! Con gái ngoan. "