Phan Trí Nguyên cặm cụi viết hồ sơ xin việc cho Trương Nam Thành, cậu hỏi hắn rằng bây giờ xin việc ngay thì có vội lắm hay không, hắn nên ổn định mọi thứ trước đã, cậu vẫn có thể nuôi hắn được. Nam Thành bảo hắn quen dùng tiền rồi, nếu mà không có thì sẽ rất rắc rối.
Để dự phòng, Trí Nguyên viết cho hắn rất nhiều hồ sơ, cậu loay hoay với đống bằng cấp của hắn, ngồi bệt ở phòng khách, đặt hồ sơ lên bàn cặm cụi điền thông tin.
Trương Nam Thành đột ngột xông vào nhà dọa cậu giật mình ngẩng đầu, thấy cậu vẫn đang ghi hồ sơ dang dở, hắn ngồi bệt xuống cùng với cậu, “Cục cưng, vẫn đang viết sao?”
“Dựa vào kinh nghiệm đưa hồ sơ cho bên tuyển dụng rồi không được đi làm, thậm chí cũng không được trả lại hồ sơ của em, em đã viết sẵn cho anh mấy bộ để dự phòng đấy.” Trí Nguyên khoe thành tích.
“Giỏi lắm, em đang viết đến đâu rồi?” Nam Thành hôn lên trán cậu.
“Em đang viết đến đoạn bằng cấp rồi.”
“Cục cưng, viết cho anh chứng chỉ WSET level 4 vào đấy đi.”
“Chứng chỉ WSET?” Trí Nguyên tò mò nhìn hắn, “Là gì?”
“Em có thể hiểu nôm na nó là một chứng nhận về hiểu biết với rượu vang và các loại rượu mạnh, dành cho các chuyên gia trong ngành rượu và giá trị tương đương với bằng đại học.”
“Nhưng tại sao anh không ghi bằng thạc sĩ của mình vào mà lại ghi bằng rượu?”
“Có một nơi anh muốn xin việc liên quan tới rượu, lương cao, công việc không nặng nhọc, đảm bảo em sẽ rất ưng ý.”
Thấy mắt của Trí Nguyên sáng lên, Nam Thành xoa xoa tóc cậu, “Ngoan, viết giúp anh rồi thay quần áo, anh dắt em đi xin việc cùng.”
Năm giờ chiều quán bar vắng vẻ không có nhiều người lui tới, tiếng nhạc sập sình cũng thay bằng những bản nhạc trữ tình du dương của miền tây nước Pháp. Nhân viên bận rộn dọn dẹp, lau chùi, Draco Quách Long rót cho mình một ly Vodka, đang nhún nhảy tận hưởng nhạc thì bỗng dưng cánh cửa mở ra.
Anh ta xoay đầu, trông thấy là Nam Thành còn chưa kịp ngạc nhiên thì đằng sau hắn lộ ra một cái đầu nhỏ.
Bông hồng có gai mà suýt nữa đã bị anh ta chà đạp, Trí Nguyên!
Anh ta hớn hở đi lại, nở một nụ cười, “Thiago! Cậu giữ đúng lời hứa với tôi!”
“Ừ.” Nam Thành ho khan, xoay đầu, “Cục cưng, đây là Quách Long, chủ của quán bar này có lẽ em cũng đã biết. Nếu không nhắc cũng quên mất anh ta lớn hơn chúng ta một tuổi, học cùng trường đại học và là con trai của người bác đã giúp đỡ anh khi anh sang nước ngoài.”
“Hay còn gọi là Draco, rất vui được gặp em, hoa hồng nhỏ.” Quách Long cầm lấy tay của Trí Nguyên rồi đặt lên đó một nụ hôn phớt.
Trí Nguyên giật mình cứng đờ người, Nam Thành thẳng thừng hất tay của Quách Long sang một bên, “Đừng dùng cái kiểu chào đó của cậu với em ấy.”
“Cậu sang Mỹ bao lâu mà tư tưởng vẫn cổ hủ như vậy sao?” Draco nhăn mặt.
“Có sang đâu đi chăng nữa, người yêu của tôi không ai được động vào.” Nam Thành nhấn mạnh.
Vì chuyện lần trước nên trong lòng của Trí Nguyên vẫn có ấn tượng xấu với người này, cậu rụt tay về, cúi đầu chào Quách Long. Thấy bông hồng đã chịu tương tác với mình, để chuộc lỗi lần trước Quách Long đưa ly rượu tới trước mặt cậu.
“Mừng ngày gặp lại và để xin lỗi em, hoa hồng nhỏ, mời em ly Vodka không vị, bởi vì chỉ cần có em là đã đủ ngọt ngào rồi.”
Phan Trí Nguyên:?
Trương Nam Thành:...
Ba ba ba, trên trán của Nam Thành xuất hiện ba vạch đen, sắc mặt bây giờ của hắn rõ ràng đang không tốt. Draco nhún vai tiếc nuối, dắt hai người tới một chiếc bàn, phất tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ.
“Hoa hồng nhỏ, em thích uống rượu gì?” Draco mỉm cười với cậu.
Phan Trí Nguyên vẫn chưa quen nổi với cái danh xưng này, nhưng Draco là chủ quán bar còn là bạn của Nam Thành, thậm chí là con của người giúp đỡ hắn nên cậu cực kỳ khó xử.
“Whisky ạ.” Cậu đáp, “Nhưng anh gọi tôi là Trí Nguyên được rồi.”
“Quách Long, đừng để tôi hối hận vì đã đưa Trí Nguyên tới đây.” Nam Thành nhắc nhở.
“Được rồi hai người đừng căng thẳng quá, sợ vì ấn tượng không tốt lần trước mà hoa hồng nhỏ sẽ nghĩ tôi là kẻ xấu nên tôi cần phải niềm nở thôi.” Draco xua tay, “Phải rồi, em có muốn dùng thêm gì không? Thiago cũng thích Whisky nên không cần gọi thêm rượu.”
Trí Nguyên không thường xuyên tới đây lắm nên cậu nhìn sang Nam Thành, Nam Thành giúp cậu gọi một ít trái cây rồi ném menu về cho Draco. Mục đích tới đây là gì hắn cũng còn nhớ, hơn nữa, hắn không thể để cục cưng của mình ở đây và tiếp xúc với tên cáo già Draco quá lâu.
Anh ta thích phụ nữ, nhưng cái cách nhìn Trí Nguyên như thế này là sao chứ?
“Phải rồi Nam Thành, tôi đã đọc báo, cậu cừ lắm đấy! Chuyện cậu nhờ tôi lần trước cũng nằm trong một phần kế hoạch đúng chứ?”
“Ừ, cũng nhờ cậu.” Nam Thành nhấp một ít rượu, “À, cho người tìm Trần Gia Nghị tới đâu rồi?”
“Vẫn đang tìm, trong người ông ta không có bao nhiêu tiền nên hơi khó để điều tra một chút. Mà này, cậu gây ra chuyện lớn như thế, gia đình cậu không có phản ứng gì sao?”
“Tất nhiên là có, họ đuổi tôi đi rồi.”
“Ha ha cậu lại đùa rồi.”
“Thật đấy.”
“Lại còn đùa dai ha ha”
Trí Nguyên ở một bên yên lặng ăn trái cây, lắng nghe Nam Thành và người kia nói chuyện một lúc cậu bảo muốn đi vệ sinh rồi đứng dậy.
“Cần anh đi cùng không?” Nam Thành ngẩng đầu.
“Không cần đâu, em tự đi được, anh nói chuyện tiếp đi.” Trí Nguyên cho hắn một ánh nhìn an tâm rồi chạy đi.
Chỉ vì chuyện lần trước nên Nam Thành sinh ra cẩn thận, hắn chỉ sợ Trí Nguyên sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng hắn quên mất kẻ nguy hiểm nhất lại đang ngồi đây rồi.
“Chà... Bertram Rose của cậu quả thật rất xinh đẹp. Một người con trai thoạt nhìn thì thấy tính tình cùng đường nét gương mặt mềm mại dịu dàng, nhưng thực chất rất quyến rũ và sắc sảo. Cổ thiên nga trắng nõn, eo nhỏ, cặp mông đầy đặn cong vểnh, đôi chân lại thẳng dài, bàn tay cũng rất đẹp. Bảo sao cậu lại yêu đến phát điên như thế, cưng chiều như bảo bối.”
Thấy đôi mắt của Nam Thành trở nên lạnh lẽo nhìn mình, Draco cười, “Đừng hăm doạ tôi nữa mà, tôi không thích đàn ông cậu đừng lo. Chỉ là, nếu như tôi là gay thì Bertram quả thật là sự lựa chọn số một. Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ động vào người yêu của bạn mình đâu. Người đẹp thì nên được tán dương thôi, cậu hiểu mà.”
Trương Nam Thành uống cạn ly rượu, chưa bao giờ hắn cảm thấy việc đưa Trí Nguyên đến đây là đúng đắn. Draco vốn là một tên háo sắc, từ trước tới giờ anh ta chưa từng thử với đàn ông và cũng không cho rằng mình gay nhưng cái cách anh ta tán tỉnh Trí Nguyên làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Draco cũng biết là mình không nên tiếp tục chủ đề này nữa, anh ta rót thêm rượu vào ly cho Nam Thành, nghe hắn lên tiếng.
“Hôm nay tôi đến đây cũng không phải để chơi. Có việc nghiêm túc muốn trao đổi với cậu.”
“Việc gì cậu nói đi, có việc gì mà tôi từ chối cậu sao?”
Nam Thành gật đầu, đưa mắt quan sát xung quanh quán rượu một lượt, “Tôi để ý thấy quán của cậu không có quản lý?”
“Ngồi ngay trước mặt cậu đây, là tôi.” Draco hớn hở giới thiệu, “Sắp xếp bàn, nhận lịch hẹn, kiểm tra doanh thu, an ninh, kiểm tra rượu và tất cả những việc linh tinh còn lại của một quản lý, đều là tôi làm.”
Nam Thành hơi híp mắt, “Cậu rảnh rỗi lắm sao?”
“Tất nhiên rồi, đây là công việc duy nhất của tôi mà?” Draco vẫn rất thành thật.
“Không được, cậu là ông chủ, không nên ôm đồm hết mọi việc như thế.”
“Nếu không làm thì tôi cũng chẳng biết làm gì cả, đây là quán của tôi, tôi phải chú tâm cho nó chứ? Tôi đầu tư cho nó rất nhiều, khoảng 2 tháng nữa mới bù lại vốn.”
Vừa lúc Trí Nguyên quay về, Nam Thành ra hiệu, cậu nhanh chóng hiểu ý lấy một tập hồ sơ ở trong balo của mình ra để lên bàn, “Ông chủ, tôi thấy quán bar của anh thiếu quản lý, anh có ý định thuê quản lý không?”
Đôi mắt của Draco mở to, anh ta nở nụ cười, “Em xin vào làm ư? Nếu như vậy thì tôi có thể cân nhắc đấy!”
“Tôi xin vào làm.” Nam Thành chen vào lời nói.
Không gian đột nhiên chìm vào yên lặng.
Trí Nguyên quan sát Draco đang sững sờ tới ngậm miệng, cậu bắt đầu nói giúp Nam Thành, “Nam Thành có bằng thạc sỹ quản trị kinh doanh và chứng chỉ WSET level 4, bên cạnh đó cũng có kinh nghiệm quản lý Zeal Group. Tôi tin chắc rằng anh ấy sẽ giúp anh quản lý quán rượu này thật tốt.”
“Nếu tôi được nhận, tôi sẽ giúp cậu quản lý hết mọi việc ở đây. Trong thời gian đó cậu cứ nghỉ ngơi, lương cho tôi không quá cao đâu.” Nam Thành tiếp lời.
Nhìn đôi yêu nhau ở trước mặt mình đang người tung người hứng, Draco vẫn chưa thể nào tiêu hoá được!
“Tại sao... tại sao Thiago lại xin việc ở chỗ tôi!?”
“Tôi nói rồi mà, tôi bị đuổi thậm chí còn bị mất quyền thừa kế.” Nam Thành từ tốn giải đáp.
“Hiện tại anh ấy đang khó khăn nên phải đi tìm việc, nghĩ đi nghĩ lại, anh Quách Long đây luôn là sự lựa chọn tốt nhất, người bạn tuyệt vời của Nam Thành.” Trí Nguyên bật ngón cái.
Draco: “...” Hai người này học thoại từ khi nào vậy nhỉ!
Nhưng Nam Thành thất nghiệp rồi sao? Bị đuổi rồi thậm chí còn thất nghiệp và mất quyền thừa kế nên phải đi xin việc!? Oh my fxcking god! Cái tin động trời này anh ta là người đầu tiên biết được ư!
Khoan khoan đã, phải là... nó thật sự đang diễn ra ư!
“Hai người đang... gạt tôi có phải không?” Draco híp mắt nghi ngờ.
“Gạt ở câu cậu là người bạn tuyệt vời thôi, tuy tôi không vừa mắt cậu, nhưng cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức bỏ công việc ở Zeal để đến làm quản lý cho cậu ư? Tôi thất nghiệp thật rồi mong cậu nhận cho... nhé.” Nam Thành lựa lời cất tiếng.
Trí Nguyên lại cẩn thận hơn, “Mong anh xem xét giúp đỡ.”
Phải mất gần chục phút Draco mới có thể hiểu được là mình đang lắng nghe điều gì, anh ta run tay cầm hồ sơ xin việc của Nam Thành lên, nuốt khan đọc thông tin bên trong đó.
“Chữ của cậu xấu nhỉ?”, không biết phải nói gì nên anh ta nuốt khan nói bừa.
“Chữ của Nguyên Nguyên.” Nam Thành nghiêng đầu nhìn, “Đẹp đấy chứ? Mắt cậu làm sao thế?”
Đẹp cái đầu cậu!
Chỉ có Trí Nguyên đẹp thôi... chữ thì không.
Trí Nguyên hơi ái ngại, cậu lúng túng, “Trước đây đi học tôi học không giỏi nên là chữ không được đẹp.”
“À, ừ...”
Vì quá sốc, Quách Long bảo hai người đi về đi rồi anh ta sẽ thông báo lại sau. Vậy nên trên đường về nhà Trí Nguyên cứ đứng ngồi không yên, cậu xoay hẳn người nhìn Nam Thành, “Trước đây khi em đi xin việc, mỗi lần chủ quán bày ra vẻ mặt đó và bảo sẽ liên lạc hay sẽ thông báo sau là y như rằng họ không bao giờ liên lạc nữa. Nếu như anh không được nhận thì phải làm sao?”
“Vậy sao? Vậy thì anh đi xin việc khác.” Nam Thành thoải mái đáp lời.
Trí Nguyên vẫn có chút không nỡ, cậu không muốn hắn vất vả đi làm việc chân tay một chút nào, “Hay là anh đi xin ở quán bar khác? Không được, anh dù sao cũng là thiếu gia của Zeal... họ sẽ cười nhạo anh. Hơn nữa, môi trường này khá phức tạp, anh sẽ không được đảm bảo an toàn.”
“Trí Nguyên, anh đâu còn là thiếu gia nhà Zeal?”
“Vậy nên anh sẽ bị họ chê cười.”
“Em... để ý việc anh có là thiếu gia hay không nhiều như thế sao?”
“Em không có ý đó, chỉ là, anh biết tại sao ở rạp xiếc nơi thu hút nhiều khách thường sẽ có hổ và sư tử nhiều hơn là những con vật khác không? Tại vì mọi người thích nhìn một vị vua trở thành một trò hề mua vui hơn là những kẻ khác. Anh có thể chịu đựng... nhưng em không chịu được, em đau lòng.”
“... anh biết rồi.”
“Nếu không thể thì... em có tiền để dành của em, anh có tiền của anh, chúng ta góp tiền lại làm vốn để anh kinh doanh cái gì đó. Em tin một người tài giỏi như anh chắc chắn sẽ thành công và anh chỉ có thể làm việc lớn thôi.”
Nhìn gương mặt thanh tú của Trí Nguyên lúc này tràn ngập sự tự hào, tin tưởng và lạc quan, Nam Thành quả thật không muốn khiến cho cậu phải buồn lòng. Không nỡ để cậu lo lắng nhưng cục cưng của hắn đã lo lắng hai ngày nay rồi, hắn ngỏ ý:
“Nguyên Nguyên, ngày mai em có lịch trình gì không? Chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu và cùng nấu ăn nhé?”
Lời định nói ra chợt ngừng lại nơi đầu môi, không được, nếu hắn và Trí Nguyên xuất hiện công khai thì sẽ ảnh hưởng tới cậu. Trước đây cả hai có thể nắm tay nhau đi qua từng nẻo đường của thành phố M, nhưng giờ một người là tổng giám đốc của tập đoàn nổi tiếng, một người là diễn viên tài năng đang trên đà phát triển.
Tin tức của cả hai nếu là tin tức xấu thì sẽ trở thành món bánh béo bở mà báo chí đua nhau tranh giành.
Hắn vẫn chưa quên rằng cho dù mọi chuyện có ra sao thì cả hai người vẫn đang dừng lại ở hai chữ ngoại tình mà thôi.
Nam Thành yên lặng lái xe, bầu trời sao bên trên như nhẹ nhàng xuyên vào cửa kính, lắng nghe tiếng tiếng thở đều của Trí Nguyên, hắn khẽ hỏi, “Hôm nay em có đổ anh thêm một chút nào không?”
Trí Nguyên xoay đầu nhìn hắn.
“Mấy ngày hôm nay anh chưa làm gì để theo đuổi em được, đã vậy còn muốn em phải nuôi anh, vậy em có bớt thích anh không?”
Nghe Nam Thành nói vậy, cậu cười, “Em nghĩ là em đổ anh rồi, bởi vì người theo đuổi em cực kỳ tài giỏi.”
“Thang điểm bao nhiêu trên 100?”
“200 trên 100! Bởi vì 200/100 vẫn là 100%!”
Trương Nam Thành bật cười vui vẻ, hắn đảo mắt suy nghĩ rồi hỏi thăm dò, “Thế thì có nguyện ý làm người yêu của anh không?”
“Em nguyện ý.”
Bàn tay đang lái xe của Nam Thành hơi cứng lại, dường như chưa kịp tiêu hóa và có thể là không tin vào tai mình, hắn lúng túng, “Em nói sao?”
“Em đồng ý làm người yêu của anh, một lần nữa.” Trí Nguyên chân thành lặp lại.
Năm đó Nam Thành theo đuổi cậu được hai ngày thì Trí Nguyên đã đồng ý. Buổi chiều hôm ấy gió trời thổi mát rượi, Trí Nguyên ngồi ở sân bóng ngắm nhìn mây trắng bay thì Nam Thành xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hắn đưa sang cho cậu một hộp kem làm cho cậu vui sướng ôm lấy.
Nam Thành ho khan, lơ đễnh hỏi, “Anh đối xử với em, không tệ đúng chứ?”
Trí Nguyên vừa bận rộn mở hộp kem vừa gật đầu liên tục.
“Vậy, có đồng ý làm người yêu của anh không?”
Trí Nguyên ngước mắt nhìn hắn, cậu đã đợi câu nói này từ lâu rồi nên vội vàng gật đầu làm cho Nam Thành sửng sốt.
“Đồng... đồng ý thật sao?” Hắn không dám tin, không ngờ đứa nhóc hắn yêu thầm từ lâu này đã đồng ý với hắn, bây giờ sẽ thuộc về hắn, sẽ là người yêu của hắn. Nhanh chóng tới mức hắn còn sợ bị mình gạt, tất cả hoàn toàn là mơ.
Trí Nguyên vẫn rất chắc nịch gật đầu, rồi như trả công cho hộp kem này, cậu ôm chầm lấy Nam Thành hôn hôn lên má hắn. Dưới ánh nắng vàng trong trẻo, cậu giơ ngón trỏ lên, mỉm cười, “Vậy được rồi chứ? Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên của chúng ta nhé?”
Bây giờ hắn tấp xe vào lề, kéo Trí Nguyên tới ôm lấy hắn. Nam Thành hôn lên tóc cậu, nụ cười nở bừng trên môi.
“Vậy thì hôm nay sẽ là ngày đầu tiên của chúng ta... một lần nữa nhé?”