Ngày nghỉ, Lâm Mặc Linh đâm ra nhàn rỗi, nằm cuộn tròn trên ghế sofa phòng khách, tay cầm điều khiển hết bấm trái rồi lại bấm phải. Chả có gì hay để xem.
Cô quay đầu nói vọng vào bên trong: "Bố mẹ xong chưa? Sao sửa soạn gì mà lâu thế?"
Người đàn ông chậm rãi ăn mặc lịch sự từ trong phòng bước ra: "Đây xong rồi, chỉ còn đợi mỗi mẹ con thôi."
"Sao mẹ lâu thế không biết?" Lâm Mặc Linh sốt ruột.
"Đây rồi." Người phụ nữ cũng từ bên trong bước ra, váy hoa tím, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng.
Cô nhìn hai người bọn họ chán nản: "Chỉ là đi ăn cơm thôi mà, có phải đi dự tiệc đâu, bố mẹ hơi quá rồi đó!"
"Con thì biết cái gì, hôm nay em họ con dẫn người yêu về ra mắt, phải ăn mặc lịch sự để cho người ta nghĩ gia đình chúng ta có văn hóa." Khúc Mỹ Ly lại nhìn cô từ đầu đến cuối một lần chậc lưỡi: "Con xem con ăn mặc như thế này mà được à?"
Lâm Mặc Linh đứng dậy, cúi xuống nhìn bản thân một lượt từ trên xuống dưới, quần bò áo phông, có gì bất ổn đâu. Cô giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn mẹ.
Nhìn biểu cảm của cô, mẹ cô cũng chẳng muốn nói nữa đành gọi bố cô xuống rồi đi đến nhà ông bà ngoại.
Gia đình họ khó khăn lắm mới có được bữa cơm trưa cuối tuần đông đủ mọi người. Bạn trai của em họ cô, nghe nói là mới đi học tiến sĩ ở bên Anh về, đang làm giảng viên cho một trường đại học. Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.
Mọi người trong nhà đều thi nhau đưa ra câu hỏi về người trung tâm của bữa ăn ngày hôm nay, anh ta cũng khiêm tốn trả lời, cười nói với mọi người. Lâm Mặc Linh thấy bác cả và ông bà ngoại đều rất ưng người cháu rể tương lai này, họ cười tít mắt từ đầu đến giờ.
Lâm Mặc Linh chỉ cúi đầu ăn, không để tâm đến cuộc trò chuyện của mọi người. Ai hỏi gì cô vẫn lễ phép trả lời. Tuy nhiên cũng vẫn có những câu hỏi trêu đùa như "Sao không thấy dẫn ai về vậy?" cô chỉ cười trừ viện cớ là bận quá, không có thời gian tìm người yêu.
Nhìn chung, bữa ăn với gia đình vẫn vui vẻ như trước đây, đúng là máu mủ là thứ tình cảm thân thiết, gần gũi nhất. Ông bà ngoại, cô dì chú bác vẫn rất quan tâm, thấu hiểu cô. Lâm Mặc Linh cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc cơm nước xong xuôi, Lâm Mặc Linh về nhà, đi vào phòng ngủ của mình, nằm ỳ trên giường lướt điện thoại. Tin nhắn chat của nhóm chat bảy người chơi thân hồi cấp ba ting ting, cô mở ra xem.
"Tối nay các cậu có rảnh không?" - Người gửi là Trần Duy Thịnh.
"Có chuyện gì không?" - Mai Hà Yên hỏi.
"Tớ mới phát hiện ra một nhà hàng rất được, có muốn tới thử không?" - Trần Duy Thịnh.
"Trời sắp có bão hay sao mà hôm nay Trần đại thiếu gia lại có nhã hứng mời tớ đi ăn thế này?" Lâm Mặc Linh tỏ vẻ bất ngờ tủm tỉm cười thành tiếng.
"Chán quá không biết làm gì nên rủ các cậu đi. Sao giám đốc Lâm của chúng ta bận sao?" – Trần Duy Thịnh nhanh chóng trả lời.
"Trần đại thiếu gia còn không bận, tớ làm sao lại không rảnh chứ!" – Lâm Mặc Linh.
"Địa điểm?" – Lần này là tin nhắn từ Giang Hàn Duy.
"Nhà hàng Phong Nguyệt, đường XX." – Trần Duy Thịnh trả lời.
"Mấy giờ?" – Lương Trầm Yến hỏi.
"Sáu giờ đi."
"Giang Hàn Duy, qua đón tớ." – Bùi Vân Nhi nói.
"Được." – Giang Hàn Duy ngay lập tức đồng ý.
"Lâm Mặc Linh, lại qua đón tớ." – Giọng điệu này thì chỉ có Lương Trầm Yến.
"Tuân lệnh." – Lâm Mặc Linh trả lời.
"Vậy vợ chồng tớ đi với nhau." – Lại Chung Đình.
"Kệ hai người." – Mấy người còn lại cùng nhắn một câu.
Lâm Mặc Linh bật cười.
"Vậy thế nhé, đừng bùng kèo đấy. Ai không đi thì lần sau phải bao tất cả mọi người." – Trần Duy Thịnh nhắc nhở.
"Biết rồi."
Lâm Mặc Linh tắt máy, để điện thoại sang một bên ngủ một giấc.
Buổi chiều, Trình Nhật Khải đang ở trong nhà, nghe thấy có tiếng chuông cửa kêu, anh đi ra mở cửa thì thấy bố mẹ anh và vợ chồng chị gái đang đứng trước mặt.
"Khải, tối nay gia đình chú Phương Thiện Văn hẹn cả nhà mình đi ăn tối. Con mau đi chuẩn bị đi rồi chúng ta đi ăn, đừng để người ta chờ lâu."
Hai gia đình có quan hệ rất thân thiết từ xưa, Trình Nhật Khải cũng không còn xa lạ với gia đình họ.
Lúc đến nhà hàng, đi vào trong phòng đã thấy một cặp vợ chồng và cô gái trẻ đang ngồi, phong cách ăn mặc sang trọng quý phái, liền nhận ra chính là vợ chồng chú Phương Thiện Văn đã nhiều năm anh không gặp.
Trình Nhật Khải bước lại gần đến lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cô chú."
Phương Thiện Văn hồ hởi gật đầu: "Được, được, Nhật Khải có phải không? Mấy năm không gặp cháu rồi nhỉ?"
Người phụ nữ ở bên cạnh ông vui vẻ mỉm cười, quay đầu nói với Giang Thu Dung: "Haizzz, Thu Dung này, em nhớ lần trước đến nhà chị, chỉ gặp Trình Hải Vy thôi, khi ấy không gặp được thằng bé." Vừa nói vừa chỉ về phía Trình Nhật Khải.
Giang Thu Dung giả vờ bất mãn lên tiếng trách móc: "Nhã Lam, tôi là mẹ nó mà còn không được gặp nó mấy lần. Khi ấy thằng bé còn đang ở Mỹ, haizzz, con trai lớn rồi chẳng còn ở nhà được mấy ngày, thằng bé vừa trở về chưa được bao lâu đã ra ngoài ở rồi..."
Gương mặt Nhã Lam tràn đầy vẻ hâm mộ nói tiếp: "Vợ chồng hai người thật có phúc, con trai con gái ai cũng đẹp và tài giỏi cả..."
"Phương Tĩnh nhà bà cũng rất xinh đẹp và tài năng đấy thôi." Giang Thu Dung nhìn sang cô gái đang ngồi cạnh con trai mình khen ngợi.
"Bác quá khen rồi, cháu làm sao dám so sánh với anh ấy. Mọi người chắc là không biết, rất nhiều đồng nghiệp nữ ở công ty cháu rất thích anh ấy, cứ nói đến anh ấy là mắt sáng lên." Phương Tĩnh nửa đùa nửa thật nói.
"Em đừng đùa nữa." Trình Nhật Khải ở bên cạnh lạnh nhạt nói.
"Điều em nói đều là sự thật." Phương Tĩnh nhún vai.
"Nhật Khải à, cháu đừng khiêm tốn quá. Bao nhiêu người muốn được như cháu mà không được đấy." Phù Lam nói.
Trên bàn ăn cực kỳ phong phú, các món ăn lần lượt được mang lên, người lớn hai nhà vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, vì vậy bữa ăn này rất lâu mới kết thúc.
Trình Nhật Khải rất ít khi nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ ngẩng đầu trả lời mấy câu hỏi của người lớn.
Đúng sáu giờ tối, Lâm Mặc Linh lái xe đến đón Lương Trầm Yến đến nhà hàng. Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng mới mở. Nhà hàng thiết kế theo kiểu nhà sàn, toàn bộ đều được làm bằng gỗ hoặc tre, nứa.
Kiến trúc rất đặc sắc, muốn đi vào phải đi qua cái cầu đá bắc qua một hồ nước, hòn non bộ san sát nhau, hành lang quanh co uốn lượn, thưa thớt những chiếc đèn lồng đang lay động trong gió, phút chốc khiến người ta như có cảm giác xuyên không về thời cổ đại.
Đi vào, Lâm Mặc Linh mới phát hiện, cách bố trí từng phòng bao cũng cực kỳ khéo léo. Cách song cửa sổ với ánh đèn sáng trưng có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng lay động của người ngồi bên trong, nhưng cũng chỉ là những bóng hình cực kỳ mờ nhạt. Hơn nữa khoảng cách giữa từng gian phòng rất xa, không hề làm ảnh hưởng lẫn nhau, trước của chính đi vào là một bậc thềm lát đá nối liền với con đường nhỏ được lát đá cuội, một đường kéo dài đến chân cầu.
Không rõ ở đây rốt cuộc có bao nhiêu gian phòng, có thể chứa được bao nhiêu khách, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa mà quả là cực kỳ xa xỉ.
Bước vào phòng, tất cả đều đã đến đông đủ. Bàn của bọn họ ngồi ở ngay vị trí gần cửa sổ ở lầu hai, nhờ vào ánh đền mơ hồ có thể nhìn thấy cây cầu đá vắt qua cái hồ và cái hồ nước lấp lánh màu sắc.
Lâm Mặc Linh nhận xét: "Chỗ tốt thế này, sao cậu tìm được vậy?"
Trần Duy Khải nhìn cô, cười: "Cậu cũng biết thưởng thức thật đấy, cũng nhận ra là nơi này tốt."
"Vâng vâng vâng, tớ không biết gì hết, cũng nhờ Trần đại thiếu gia đây bọn tớ mới được mở mang tầm mắt."
Dường như là để cùng tương xứng với hoàn cảnh không gian xung quanh mà đến cả giọng nói của những nhân viên phục vụ cũng vô cùng tinh tế nhã nhặn. Cô gái đưa thực đơn đến cho bọn họ gọi món, còn rất vui vẻ gợi ý những món nổi tiếng ở đây.
"Không ngờ cậu lại là tên sành ăn ấy." Trần Duy Thịnh nhìn Bùi Vân Nhi nói.
Bùi Vân Nhi cười: "Thấy cái tên nghe mới lạ nên tò mò trông như thế nào thôi."
Mọi người ôn lại chuyện cũ rồi nói chuyện phiếm, nói qua nói lại lại noi đến chuyện kết hôn.
"Trong tất cả chúng ta, chỉ còn lại ba người là chưa lập gia đình thôi. Thế nào, định bao giờ thì kết thúc cuộc sống độc thân đây?" Lại Chung Đình nhìn Trần Duy Thịnh, Giang Hàn Duy rồi cuối cùng đến Lâm Mặc Linh.
Giang Hàn Duy châm một điếu thuốc, nhấc mí mắt, không nói gì.
"Chờ các cậu tiết kiệm tiền mua vàng đến tặng đám cưới của tớ." Lâm Mặc Linh cười vui vẻ.
"Linh, Thanh Vũ trả lương cho cậu như thế nào vậy? Cậu thiếu tiền đến thế cơ à?" Mai Hà Yên bật cười.
"Có ai chê nhiều tiền đâu cơ chứ!"
"Giang Hàn Duy, cậu cũng không phải buồn đâu. Có câu là, cũ không đi, mới không tới, cậu cũng đừng có quá cố chấp."
"Đúng vậy đó, cả đời người mà, ai mà không có thất bại trong tình cảm, mối tình đầu đẹp nhất, là đẹp nhất lúc ban đầu, nhưng lúc ban đầu, cũng không nhất định là đẹp nhất."
"Các cậu nói gì vậy? Tớ đâu có nhớ mãi không quên một ai đâu."
"Vậy chúc ba người các cậu sớm ngày tìm được tình yêu của đời mình."
"Không nói đến chuyện này nữa, uống rượu, uống rượu." Trần Duy Thịnh nói.
"Cạn ly, không say không về."
Sau khi nói chuyện, lại giơ lên ly rượu, cùng cụng ly.
Đề tài rất nhanh liền thay đổi, một ly lại một ly. Đàn ông chốc chốc lại cạn ly, thoáng cái đã hết ba chai rượu vang.
Đến khi kết thúc, ba người đàn ông không ai không say khướt, đi đứng nghiêng ngả, tuy nhiên đầu óc vẫn còn một chút tỉnh táo, vẫn đi đứng được. Lâm Mặc Linh cũng bị uống cho lảo đảo, nhưng cũng may không say bí tỉ như ba tên đàn ông kia.
Lúc mọi người đi đến cầu thang, đụng phải một nhóm người từ tầng ba đi xuống.
Giang Hàn Duy không biết làm sao, lảo đảo đụng phải một người.
"Xin..." nhìn vào người đó, câu xin lỗi không nói hết, vẻ mặt chuyển sang ngạc nhiên, "Phương Tĩnh, sao cô lại ở đây? Thật là xui xẻo, đi ăn cũng bị ám."
Phương Tĩnh nhìn thấy anh ta, cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng nhanh chóng giận dữ nói: "Giang Hàn Duy, anh ăn nói cho cẩn thận. Tôi mới là người gặp vận xui này. Gặp anh làm tâm trạng vui vẻ của tôi buổi tối nay hoàn toàn biến mất hết rồi."
"Cô..."
Giang Hàn Duy chưa kịp nói thì đã bị Bùi Vân Nhi kéo lại, cô nhìn cô gái trước mặt, rối rít xin lỗi: "Xin lỗi, cậu ấy uống say, cô đừng để ý."
Giang Hàn Duy tuy say rượu nhưng vẫn nghe thấy mọi thứ, anh nói: "Vân Nhi, cậu không cần phải xin lỗi cô ta."
Nói rồi lại định tiến lên cãi nhau, Bùi Vân Nhi hiểu ý đồ của cậu, biết sẽ có chuyện xảy ra nên muốn kéo cậu lại. Nhưng dù đang say thì Giang Hàn Duy vẫn rất khỏe, cậu kéo cả cô bước lên phía trước.
"Anh lại muốn làm gì?" Phương Tĩnh trừng mắt nhìn anh.
"A" Chỉ nghe thấy một tiếng hét của Giang Hàn Duy.
"Xin lỗi, ảnh hưởng đến buổi tối của cô, tôi đưa cậu ấy đi ngay đây." Bùi Vân Nhi túm tóc của cậu, giật lại về phía sau, ngẩng mặt lên nhìn cô gái trước mặt.
Lâm Mặc Linh đi phía sau thấy có chuyện ồn ào, cô lảo đảo tiến lên mắng Giang Hàn Duy một câu: "Đi về!"
Phương Tĩnh kinh ngạc lần nữa: "Giám đốc Lâm?"
Lâm Mặc Linh nghe có người gọi mình, ngẩng đầu lên, cũng đã nhận ra cô ấy, là Phương Tĩnh của phòng Quan hệ khách hàng. Cô gượng cười: "Trùng hợp quá!"
"Em không ngờ một người như anh ta lại quen biết chị."
Giang Hàn Duy bị kéo tóc, quay mặt ra chỗ khác thì nhìn thấy Trình Nhật Khải đang đứng gần đấy, nói với anh: "Trông anh cũng đẹp trai đấy, vậy mà lại quen biết với cô ta. Thật đáng thương!"
Lâm Mặc Linh sợ cậu ấy lại nói vớ vẩn gì nữa, nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại, lúc này cô cũng mới nhìn thấy Trình Nhật Khải, nụ cười vẫn gượng gạo trên mặt: "Cậu ấy uống say rồi, cậu đừng để ý mấy lời vớ vẩn đó."
"Giám đốc Lâm, chúng ta nói chuyện một chút đi." Phương Tĩnh sợ cô hiểu lầm mối quan hệ của mình với Trình Nhật Khải, muốn giải thích.
"Chị nói thật với em, bây giờ dù cho chủ tịch có gọi có việc gấp, chị cũng không nghe đâu, bị sa thải thì sa thải, thực sự bây giờ chị không cần gì hết ngoài đi ngủ. Thế nên là hôm nay, em không gặp chị ở đây, chị cũng không thấy em, cứ như vậy nhé!" Lâm Mặc Linh xoa xoa huyệt thái dương.
Phương Tĩnh mở to hai mắt nhìn cô.
"Linh, cậu để yên tớ nói hết đã." Giang Hàn Duy lại hất tay cô ra khỏi miệng của mình.
"Vậy tớ vứt cậu ở đây nhé, chúng tớ về đây." Lâm Mặc Linh quay sang Bùi Vân Nhi, "Cậu cứ kệ cậu ấy."
Bùi Vân Nhi nhanh chóng kéo Giang Hàn Duy đi: "Đại ca, tớ xin cậu, đừng làm loạn nữa. Chúng ta về thôi."
Sau khi bọn họ đi, Phương Thiện Văn hỏi con gái của mình: "Con biết cô gái đó à?"
"Tất nhiên rồi, cô ấy là giám đốc chiến lược ở chỗ của con. Tuy không trực tiếp làm việc cùng nhau nhưng cũng coi là cấp trên của con." Phương Tĩnh trả lời.
"Cô ấy tên là gì?" Nhã Lam ở bên cạnh tò mò hỏi.
"Lâm Mặc Linh."
"Lâm Mặc Linh? Nghe rất quen." Giang Thu Dung lẩm bẩm, bất giác nhìn sang Trình Nhật Khải, một lát sau mới nhớ ra, bà kéo anh, hỏi: "Lâm Mặc Linh, có phải là cô bạn học cùng cấp hai của con không?"
"Đúng vậy. Mẹ vẫn còn nhớ cơ à?" Từ lúc xuống cầu thang, anh đã nhìn thấy hình dáng quen thuộc của cô. Nhưng hình như cô mãi không để ý đến anh cho đến khi người đàn ông kia nhìn anh nói chuyện.
"Đương nhiên rồi. Mẹ rất ấn tượng với những đứa trẻ ngoan và giỏi mà."
"Hóa ra đều là người quen." Phương Thiện Văn hồ hởi.
Ở quầy thu ngân, Lâm Mặc Linh đứng bên cạnh đợi Lương Trầm Yến thanh toán, vừa thanh toán xong thấy đoàn người Phương Tĩnh đi ra, Lương Trầm Yến cũng biết chuyện vừa rồi, tiến lại gần, cúi đầu một cái: "Tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến buổi tối của mọi người, mong mọi người đừng để ý."
"Không sao đâu, đều là người quen, chúng tôi không để ý đâu." Phương Thiện Văn nói.
"Lương Trầm Yến? Lâm Mặc Linh? Là hai cháu à?" Một người phụ nữ trung niên tiến lại gần nghi ngờ hỏi.
Lương Trầm Yến và Lâm Mặc Linh đồng loạt mơ hồ nhìn về phía người nói, hai cô chắc chắn không nhận ra đối phương nhưng Lương Trầm Yến vẫn khách sáo trả lời: "Cô biết cháu ạ?"
"Cô là mẹ của Trình Nhật Khải đây? Các cháu không nhớ cô sao? Vậy Linh, cháu còn nhớ nó không, bạn bè học cùng nhau bốn năm, hơn nữa các cháu còn ngồi cùng bàn cơ mà? Cô còn hay ngồi cạnh mẹ cháu lúc đi họp phụ huynh đấy." Giang Thu Dung trước mặt hai người cười nói.
Nhờ lời nhắc nhở của bà, Lâm Mặc Linh mới biết, trong lòng thầm nghĩ mẹ cô gặp chứ cô có gặp đâu mà nhớ với chẳng không nhớ, tuy nhiên ngoài mặt vẫn cô mỉm cười chào hỏi: "Cháu chào bác ạ. Cháu xin lỗi, giờ đầu óc cháu không được tỉnh táo cho lắm, khi khác gặp lại cháu chào hỏi bác sau, cháu xin phép đi trước." Cô thật đau đầu, chỉ muốn về nhà ngủ.
Nhưng cô chưa kịp đi, Trình Nhật Khải đi phía sau từ từ