Lúc Lâm Mặc Linh đi tới trước mặt Đặng Thành An, hình như anh vừa mới gọi điện thoại xong.
"Anh tưởng em còn bắt anh đợi cả ngày cơ!" Anh mỉm cười nhìn cô.
Lâm Mặc Linh ngước mắt nhìn anh. Chàng trai trước mặt cô tuấn tú, nho nhã là thế, bước đi rất thong dong, gương mặt ôn hòa, khí chất cao quý.
"Thế anh định đợi bao lâu?"
"Anh chưa nghĩ đến chuyện đó." Đặng Thành An gãi đầu.
Hành động trẻ con của anh khiến tâm trạng Lâm Mặc Linh tốt lên rõ rệt.
"Em chưa ăn sáng phải không?" Nói rồi anh đưa cho cô túi bánh và sữa.
Lâm Mặc Linh ngạc nhiên nhìn anh.
"Lúc gọi điện cho em, thấy em vẫn chưa dậy, anh đoán chắc là em chưa kịp ăn sáng nên nhân lúc đợi em anh chạy đi mua. Vẫn còn nóng, em mau ăn đi." Đặng Thành An nở một nụ cười thật tươi.
Cô đưa tay ra nhận, chẳng hiểu sao cô cảm thấy quan hệ giữa mình với Đặng Thành An có phần kỳ lạ. Đáng tiếc, cô cũng không rõ nó lạ ở điểm nào.
"Cảm ơn."
"Ngày nghỉ nào em cũng dậy muộn như thế này à?"
"Không hẳn." Lâm Mặc Linh vẫn đang ăn sáng, nuốt xuống miếng cuối cùng, cô mới trả lời tiếp: "Hôm qua tôi thức khuya."
"Làm gì?"
"Đọc truyện." Đoán là anh sẽ hỏi, cô nói luôn: "Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông".
"Của Agatha Christie đúng không?"
"Anh biết à?" Lâm Mặc Linh ngây người, sau đó hai mắt cô sáng rực.
"Có đọc một số tác phẩm của bà ấy."
"Ồ."
"Tuần sau em có còn đi học lớp di truyền học trong lâm sàng nữa không?" Đặng Thành An vu vơ hỏi.
"Không!" Lâm Mặc Linh nghiến răng nói, cô không muốn đi làm trò cười cho người khác.
Cô nhìn anh, thấy anh cười rất tự nhiên, bất giác nuốt nước bọt một cái.
Ra khỏi cổng trường, quả nhiên Đặng Thành Nam đưa tay vẫy taxi.
"Hôm nay thời tiết khá đẹp."
Lâm Mặc Linh còn chưa kịp thích ứng với kiểu nói chuyện nhảy vọt này của Đặng Thành An thì hai người đã tới Trung tâm thương mại.
Sau khi xuống xe, đập ngay vào mắt cô là tòa nhà cao chót vót, khí thế ngút trời, nhưng trên con đường xám xịt nườm nượp xe bus, xe taxi qua lại, khí thế đó cũng chẳng là gì.
Bọn họ đi tới rạp chiếu phim. Lâm Mặc Linh đợi ở ngoài còn Đặng Thành An đi mua vé và bỏng nước.
Hai người bọn họ xem bộ phim viễn tưởng tình cảm đang hot, nhưng vì quá buồn ngủ, Lâm Mặc Linh mắt nhắm mắt mở, lúc xem lúc không nên không biết bộ phim hay như thế nào.
Hết phim, mọi người lần lượt ra về, Lâm Mặc Linh đưa tay lên che miệng ngáp một cái.
"Em thấy bộ phim này thế nào?" Đặng Thành An hỏi cô.
"Cũng được." Cô nhàn nhạt trả lời, cũng không thể nói là cô ngủ gần như cả buổi, không biết rõ nội dung được.
"May là em không nói nam chính đẹp trai." Anh cười tủm tỉm.
Nhìn anh cười, Lâm Mặc Linh phải công nhận anh thật là đẹp trai, mặc dù cô không phải là con người đam mê cái đẹp, nhưng không hiểu sao, tim cô lúc này lại đập nhanh như khi chạy vậy.
Cô cúi xuống, không nhìn anh nữa.
"Anh đói rồi, mình đi ăn gì đi." Đặng Thành An đề nghị.
Lâm Mặc Linh có cảm giác mình là một sinh viên ngoại tỉnh lần đầu tiên tới đây, anh dẫn cô vào một con ngõ nhò tìm hàng ăn, dù không phải những món sang trọng nhưng lại cực kì ngon miệng. Sau đó, hai người ngồi lên một chiếc xe buýt, đi về trường.
Từ sau hôm đi chơi ấy, Lâm Mặc Linh không còn gặp lại Đặng Thành An nữa. Cô cũng không để ý lắm, vùi đầu vào ôn tập cho việc thi cử các môn tiếp theo.
Lúc Lâm Mặc Linh kết thúc buổi học môn "Pháp luật đại cương", đang sắp xếp sách vở chuẩn bị ra về thì có một cô gái tiến lại gần hỏi: "Xin chào, bây giờ bạn có rảnh không? Tôi muốn nói với bạn vài chuyện."
Lâm Mặc Linh ngước mắt lên nhìn cô ấy, cảm giác rất quen, rốt cuộc cũng nhớ ra đó là cô gái lôi lôi kéo kéo với Đặng Thành An hôm lần đầu tiên cô gặp anh. Cô gái trang điểm rất ti mỉ, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa màu vàng tro, đôi mắt tỏa ra nét mạnh mẽ cứng cỏi.
"Xin lỗi, tôi có việc rồi." Cô rất không muốn dính vào mớ rắc rối tình yêu này một chút nào cả.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với bạn một chút thôi, không có bắt bạn làm việc gì hết."
Nhìn sự chân thành của cô gái trước mặt, Lâm Mặc Linh cũng bắt đầu mềm lòng, thôi dù sao chiều nay mình cũng rảnh, "Được rồi, vậy chúng ta tới chỗ khác nói chuyện."
Hai người đi đến một quán café gần trường.
"Tôi là Thiều Nhật Nam."
"Lâm Mặc Linh."
"Cô có biết tại sao tôi lại muốn nói chuyện với cô không?"
"Không, vì thế nên là, cô bạn xinh đẹp ơi, mau nói vào chuyện chính đi." Lâm Mặc Linh cười một cách tự nhiên.
"Cô là bạn gái của Đặng Thành An à?" Trong ánh mắt của Thiều Nhật Nam nhen lên một chút oán hận.
"Hả? Đâu có."
"Vậy sao lần trước anh ấy nói..."
"Mất công ra đây nói chuyện với cô, tôi nói thật là hôm đó tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thì bị anh ta kéo vào cuộc trò chuyện của hai người, đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh ta đó."
"Vậy còn nữa, tôi còn thấy hai người đi xem phim cùng nhau, chuyện đó thì sao?"
"Cô gặp tôi để chơi trò "Một vạn câu hỏi vì sao" đấy à? Đi xem phim cùng nhau cũng đâu có nghĩa là hẹn hò."
Thiều Nhật Nam cúi xuống, khí thế lúc ban đầu bị Lâm Mặc Linh dập tắt không ít. Lâm Mặc Linh nhìn màn hình điện thoại đã tối đi, cũng không nói gì.
"Ý cô là, cô không phải bạn gái của Đặng Thành An?"
"Thực ra thì, số lần tôi gặp mặt anh ta còn ít hơn số ngày trong tuần nữa, tôi nói vậy cô có tin không?" Lâm Mặc Linh nói bằng giọng thản nhiên.
"Vậy chắc tôi nhầm rồi."
"Bạn này, giữa hai người không có quan hệ máu mủ, không có thù nước hận nhà, yêu nhau thì có ảnh hưởng gì? Nếu anh ta thích cô thì sao phải từ chối? Vì thế, đó là chuyện của cô và anh ta, tôi không có liên quan gì, mà dù tôi có là bạn gái của anh ta đi chăng nữa, đó cũng là lựa chọn của anh ta, là anh ta không thích cô." Mặc dù biết là nói thẳng sẽ làm cho đối phương đau lòng nhưng mà Lâm Mặc Linh cũng muốn nói ra, cô mong đây là duy nhất mình phải xen vào chuyện tình cảm của người khác như thế này.
Khoảng năm phút sau đó, cả hai người họ đều im lặng.
"Tôi xin lỗi, tôi đã làm phiền cô rồi à?" Thiều Nhật Nam đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Cô biết vậy là tốt rồi."
Thiều Nhật Nam để tiền lên bàn, "Tôi đi trước đây, cảm ơn cô đã đồng ý nói chuyện với tôi."
Nhìn cô ấy rời đi, Lâm Mặc Linh biết là cô ấy không muốn bị người khác nhìn thấy mình khóc lóc trước mặt họ. Hình như những lời cô vừa nói có hơi nặng, cô bỗng cảm thấy hơi hối hận.
Lâm Mặc Linh ngồi trước bàn, vài lọn tóc trước trán bị ẩm ướt do cô vừa tắm xong, không sao gạt đi được. Cô giở cuốn "Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác – Lênin" ra đọc.
Lâm Mặc Linh học đến mười rưỡi, lúc cảm thấy mắt hơi đau liền đi rửa mặt, sau đó nằm trên giường cố gắng ngủ. Có lẽ là do ban ngày uống nhiều cà phê để nâng cao hiệu suất ôn tập nên không ngủ được.
Lâm Mặc Linh trở mình mãi, cuối cùng, cô đứng dậy rửa mặt, thay quần áo, đeo tai nghe ra ngoài đi dạo.
Thời tiết tháng mười hai rất lạnh. Lâm Mặc Linh mặc quần bò, áo len màu tro, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim mỏng hở cổ, cơn gió thỏi qua làm cho vạt áo rơi xuống đầu vai, nhìn qua, là một người con gái đô thị mang vẻ lười biếng nhưng lại gợi cảm.
Cô đi về phía khu thương mại, nơi đó ánh đèn vẫn rạng rỡ, tuy rất nhiều cửa hàng đã đóng, nhưng ở các quán ăn mở cửa suốt đêm vẫn có mấy câu đùa cợt vọng ra, trên đường thỉnh thoảng bắt gặp một vài người đang đi vội vã.
Đặng Thành An vừa mới đi ra ngoài ăn cùng bạn học, vừa trò chuyện vừa đi về phía trường học.
Anh chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc, dáng người cao gầy chìm trong làn gió.
Anh nói với bạn: "Mọi người đi trước đi, tôi chợt nhớ ra là còn phải mua đồ ăn về cho bạn cùng phòng. Tôi quay lại mua mấy cái cánh gà."
Đặng Thành An nâng tay rồi nhìn xuống đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm. Lông mày anh nhẹ chau lại, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc Linh đã đi được một đoạn. Cô tựa như không biết, thành phố xinh đẹp này, buổi tối cũng không an toàn đến vậy. Hoặc là, căn bản là cô không hề để ý tới những thứ này. Lần trước bắt gặp cô đi ăn với bạn cũng thế, anh phải âm thầm theo cô về để đề phòng bất trắc.
Lâm Mặc Linh mờ mịt đi trên con đường nhỏ quay về trường học, đúng lúc này, ở con ngõ trước mặt có người chạy vụt đến đâm vào cô.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngoại trừ một tiếng kêu lên từ phản xạ có điều kiện khi bị ngã xuống đất ra, Lâm Mặc Linh vẫn chưa xác định được là có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông đâm vào cô cũng ngã xuống nhưng ngay lập tức anh ta đã đứng dậy chạy tiếp. Ngay sau đó, có vài người chạy theo tới nơi, Lâm Mặc Linh nghe thấy tiếng hô "Trộm", "Bắt lấy".
Đau đớn từ bàn tay và cổ chân truyền đến mới khiến cô miễn cưỡng lấy lại được tinh thần, hóa ra là tên trộm trên đường bỏ chạy đã va vào cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng tên trộm chạy đi, đang muốn đứng lên, cánh tay được một bàn tay mạnh mẽ khác nắm chặt, tạo chỗ dựa cho cô đứng lên.
"Có sao không?" Người qua đường tốt bụng nào đó hỏi, giọng nói có chút quen tai.
Lâm Mặc Linh lắc đầu, nhưng đau rát từ lòng bàn tay khiến cô hít mấy hơi lạnh.
Có lẽ mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lâm Mặc Linh đến giờ vẫn còn hơi mơ màng.
Lâm Mặc Linh đứng dậy, lúc này chân lại đau hơn.
Bởi vì bị đau, cô mới hoàn hồn lại.
Nhìn gương mặt của người tốt bụng, cô mới nhận ra rằng người này là Đặng Thành An.
Lúc đầu nhịp tim đập chậm mất vài nhịp, giờ lại thình thịch nhảy dựng lên.
"Em có sao không?" Đặng Thành An lo lắng hỏi cô thêm lần nữa.
Lâm Mặc Linh nhìn anh, bởi vì ngược sáng, nên cô không nhìn rõ nét mặt anh, chỉ cảm thấy thân thể mạnh mẽ rắn rỏi như thế, trong màn đêm trăng thanh gió mát như này, bỗng nhiên lại trùng trùng điệp điệp với hình bóng của người cô đã từng thích.
Trái tim cô lại đập nhanh hơn vài nhịp một cách khó hiểu. Cô cố gắng lấy lại tinh thần trả lời anh: "Không... không sao."
Chỉ là trái tim loạn nhịp như vậy không kéo dài được trong bao lâu, Đặng Thành An nhìn cô một cái, bỗng nhiên lạnh giọng trách cứ: "Em đã lớn như thế rồi, tại sao một chút ý thức về sự an toàn của bản thân cũng không có? Đã muộn như vậy, lại còn ở thành phố phức tạp như này lại dám đi lung tung một mình!"
Lâm Mặc Linh bị khiển trách đến sững sờ. Bị anh răn dạy như thế này, thật sự không biết phải đáp lại như thế nào. Anh nói đúng, cô lớn như thế này rồi, một chút ý thức về an toàn đều không có.
"Tôi... không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như này." Cô thấp giọng nói.
Mắt Đặng Thành An nhìn đến bụi đất dính đầy trên quần cô, tiếng nói mới chậm lại: "Vừa rồi có bị thương ở đâu không?"
Câu nhắc nhở này của anh, Lâm Mặc Linh mới cảm thấy lòng bàn tay đau rát, hình như còn có cảm giác ẩm ướt, giơ tay lên mượn ánh đèn để nhìn, mặc dù không đến mức máu tươi chảy ròng ròng, nhưng bị trầy một mảng da lớn, lòng bàn tay dính đầy máu.
Ánh mắt Đặng Thành An rơi trên tay cô, nhăn mày lại: "Em nên tranh thủ thời gian dùng I-ốt rửa qua vết thương, đằng trước có một tiệm thuốc 24h."
"Ừ." Lâm Mặc Linh gật đầu một chút nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi."
Cổ chân lại càng ngày càng đau. Mới vừa nãy nói không sao chỉ là mạnh miệng. Hình như là bị sái chân rồi. Cô âm thầm phỉ báng chính bản thân mình.
"Em có đi được không?" Đặng Thành An quan tâm hỏi cô.
"Tôi không yếu đuối như thế."
"Em không cần mạnh miệng như vậy đâu." Nói đoạn, anh hơi cúi người xuống: "Lên đi, anh cõng em, người ta nhìn thấy lại bảo anh không đáng mặt đàn ông."
Lâm Mặc Linh định từ chối, nhưng mà nghĩ đến chuyện mình tập tễnh đi theo anh thật sự rất mất mặt, cô không khách khí nữa, leo lên lưng anh.
Hai người cùng nhau trở về, ai cũng không lên tiếng nói chuyện, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng lá cây va chạm vào nhau trong đêm.
Đặng Thành An cõng Lâm Mặc Linh rẽ vào một góc đường, người cũng đông hơn, biển hiệu của tiệm thuốc đập ngay vào mắt.
Anh đặt cô xuống ngồi ở một chiếc ghế đá ở ven đường, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Ngồi xuống đây, anh đi mua thuốc."
Lời từ chối nhã nhặn của Lâm Mặc Linh còn chưa cất được lên, anh đã quay người đi thẳng về phía tiệm thuốc. Cô ngồi tại đó, ngây ngốc nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp đi vào một quán nhó đèn đuốc sáng trưng.
Đặng Thành An rất nhanh đã quay lại, trong tay không chỉ có I-ốt và bông, còn có một chai nước lọc.
"Rửa vết thương trước đã." Anh mở chai nước lọc ra.
Lâm Mặc Linh sửng sốt, cảm thấy không phải như thế này, nhưng phải ứng lại trái ngược hoàn toàn, trước khi kịp nhận ra, cô đã ngoan ngoãn nghe lời vươn tay ra.
Vừa mới ngã trên đất nên bàn tay dính nhiều bụi bặm. Sau khi rửa sạch sẽ, lúc cô lấy khăn giấy ra lau phần nước đọng, Đặng Thành An rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, mở nắp lọ I-ốt, rút bông nhúng vào.
"Xòe tay ra." Anh lại phân phó một lần nữa.
Lâm Mặc Linh khẽ cắn môi dưới, muốn nói để tự mình làm, lại cảm thấy như vậy càng giống với càng che càng lộ, đành phải tiếp tục làm theo. Nước thuốc lạnh buốt dính ở miệng vết thương, ngoại trừ đau ra, còn có cảm giác ngưa ngứa, ngay sau đó, nội tâm cô cũng giống như có thứ gì đó đang khuấy động.
Đèn đêm không phải kiểu sáng tỏ, cô bất động nhìn khuôn mặt ngược sáng của người đàn ông. Mũi cao thẳng, thêm mấy phần cứng rắn. Đôi môi mỏng mím lại, trông có vẻ rất mềm mại.
Tim Lâm Mặc Linh bỗng nhiên đập nhanh hơn, thậm chí cô còn hoài nghi không biết anh nghe được, sẽ hiểu nhầm mình có ý gì đó với anh không.
Mặc dù tim đập rộn lên, nhưng cô tự nhận, đây chỉ là phản ứng theo bản năng khi một cô gái tiếp xúc gần gũi với một người đẹp trai mà thôi, cũng không có bất kỳ hàm ý dư thừa nào.
Không sai, chính là như vậy.
Đương nhiên, Đặng Thành An không nghe thấy tiếng tim đập của cô, cũng không biết ý nghĩ điên đảo trong đầu cô, nghiêm túc cẩn thận rửa vết thương nhỏ trên tay, cúi đầu nhìn quần bò dính đầy bụi bẩn hỏi: "Đầu gối có bị thương không?"
Lâm Mặc Linh lắc lắc đầu. Dưới đèn đêm, đôi mắt cô đen kịt, ánh mắt thể hiện rõ sự bối rối không biết nên làm thế nào.
Trong trí nhớ của Đặng Thành An, trước mặt anh, cô luôn trong bộ dạng lạnh lùng, xa cách, chưa từng xuất hiện vẻ mặt này. Anh không nhịn được cười thành tiếng.
Lâm Mặc Linh hơi sửng sốt: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì."
Cô đoán không biết có phải người này đang cười nhạo mình không.
"Xong rồi." Đặng Thành An thu dọn bông