Sau khi đã chơi chán mấy trò nhẹ nhàng, bọn trẻ đòi chơi "Đường ray tốc độ".
Đường ray tốc độ, một xe có hai người ngồi, nếu có trẻ con thì trẻ con sẽ ngồi trước, người lớn ngồi đằng sau, xe sẽ từ từ tăng tốc trên đường ray, lúc đi vào hầm tối không chút ánh sáng thì chạy rất nhanh, sau khi ra ngoài thì hết lên dốc rồi lại xuống dốc.
"Các em thích chơi trò này à?" Lâm Mặc Linh hỏi.
"Đừng bảo chị sợ nhé!"
"Chị chỉ sợ em khóc lóc trên đường, lúc đó có muốn xuống cũng không được." Cô nhếch môi nhìn em mình.
"Điều đó thì chị không cần phải lo đâu." Thằng bé trả lời chắc như đinh đóng cột.
Lâm Mặc Linh lấy từ trong túi ra một chai nước, đưa cho bọn trẻ: "Uống nước đi, tí còn có sức để mà hét."
Thằng bé cầm lấy đưa cho cô bé uống trước. Cô mỉm cười, lại lấy ra hai chai, một chai đưa cho Trình Nhật Khải: "Cậu cũng khát rồi đúng không, uống đi này."
Anh nhận lấy, ngay sau đó, Lâm Mặc Linh cầm chai còn lại dốc cho lên miệng trực tiếp uống hết. Cô mặc kệ hết thảy, ánh mắt của Trình Nhật Khải tràn đầy ý cười nhìn cô.
Một làn gió thổi tóc cô tung bay, những sợi tóc bay đến, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Trình Nhật Khải, anh quấn lấy một ngọn tóc của cô, khe khẽ vân vê.
Giây phút đó, thời gian dường như ngừng lại giữa họ. Lâm Mặc Linh nhìn Trình Nhật Khải bằng ánh mắt ngập tràn nỗi bất ngờ, đôi con ngươi dưới hàng mi rợp bóng của anh thản nhiên nhìn cô, "Mau lên trên thôi."
Cuối cùng họ cũng leo qua cầu thang, lên đến trên đài cao.
Ngồi xuống, nhân viên thắt đai an toàn cho họ, cài thật cẩn thận. Sau đó tiếng chuông điện vang lên, Lâm Mặc Linh đi trước, Trình Nhật Khải ở ngay phía sau.
Bọn trẻ con hú hét vừa sung sướng vừa sợ hãi suốt cả chặng đường.
"Tiếp theo các em muốn đi đâu?" Sau khi xuống khỏi xe, Lâm Mặc Linh hỏi bọn trẻ.
"Chúng ta còn chưa chơi ghế bay." Cô bé chỉ về phía trò chơi.
Lâm Mặc Linh ngẩng đầu nhìn trụ xoay có dây thừng, móc theo rất nhiều ghế nhỏ, lúc lên cao lúc xuống thấp, lúc bay ra xa lúc lại gần.
Cô thở phào một hơi: "Tốt lắm, trò này trẻ con cũng chơi được"
Thế là hai người lớn lại dẫn hai đứa trẻ đi đến chỗ trò chơi mới.
Khi chơi trò xe trượt nước, bọn họ được yêu cầu phải mặc áo mưa vì sợ người chơi bị ướt sẽ nhiễm cảm. Dù sao thì cũng là đầu xuân, không khí vẫn còn mang hơi lạnh con sót lại của mùa đông, vẫn chưa thể tắm nước lạnh.
Bốn người ngồi ở hàng đầu tiên trên hàng xe của trò xe trượt nước, lúc lao xuống từ đỉnh cao mấy chục mét thì hét thật to, cố gắng quay đầu, trông thấy nụ cười thích thú của Trình Nhật Khải ở bên kia.
Tiếng thét rất hợp với khung cảnh của hai đứa trẻ đã phá vỡ bộ mặt ra vẻ bình tĩnh của Lâm Mặc Linh. Cô cũng hét lên cùng hai đứa.
Đến lúc xuống dưới mặt đất, nước từ hai bên phun ra ầm ầm, mặc dù đã mặc áo mưa nhưng ai cũng bị dính một tí nước.
Quần áo của ai cũng chỉ có vài vệt nước không đáng ngại. Chỉ có tóc của Lâm Mặc Linh là đáng thương nhất, ướt đẫm một mảng phần đuôi tóc.
Cả bốn người đều mệt đến nỗi nói không ra hơi.
"Chị ơi, em muốn ăn kem." Thằng bé làm nũng.
"Cháu cũng vậy." Cô bé cũng hùa theo.
"Cậu ngồi đây trông bọn trẻ, để tớ đi mua cho." Lâm Mặc Linh nói với Trình Nhật Khải đứng bên cạnh.
"Ừm được."
Anh mỗi tay dắt một đứa đi đến ghế ngồi, bước được mấy bước, lại do dự ngoảnh đầu lại nhìn theo bóng cô.
Dù trong biển người, anh vẫn có thể nhận ra cô.
Lâm Mặc Linh cũng đột ngột ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt anh. Cô thoáng bối rối, vội gửi cho anh một nụ cười khẽ khàng, rồi xoay người, vội vã chạy về phía trước.
"Chú thích chị ấy à?" Thằng bé bắt đầu giở thói bà tám, ghé vào tai anh hỏi.
Trình Nhật Khải cũng không mắng cậu nhiều chuyện, chỉ ngẩn ngơ hỏi: "Hả? Rõ đến thế cơ à?"
"Đừng tưởng rằng cháu nhỏ sẽ không biết, chú muốn theo đuổi chị cháu phải không? Cả ngày hôm nay mắt chú dán hết lên người chị cháu, đứa trẻ lên ba cũng biết! Chỉ có cậu ấy ngốc nghếch là không biết thôi." Thằng bé đứng bên cạnh hai người, thở dài, nhìn anh với ánh mắt coi thường.
Trình Nhật Khải lau mồ hôi trong lòng, trẻ nhỏ bây giờ đều sớm hiểu biết như này sao?
Lúc Lâm Mặc Linh quay lại, ba người hai trẻ con một người lớn đang ngồi dài trên ghế nhìn thấy cô mắt sáng cả lên.
Họ ngồi trên băng ghế ăn kem, mỗi lần gió thổi qua lại cảm thấy mát mẻ.
Điện thoại của Lâm Mặc Linh rung lên, cô mở ra xem. Có hai tin nhắn, một cái là của dì họ, nhắc nhở bọn họ về sớm, tin còn lại của Trần Duy Thịnh, cô tươi cười trả lời.
"Tối mai rảnh không? Đến nhà hàng Lam Hoàng tụ tập đi!"
"Mấy giờ?"
"Cậu cứ chuẩn bị nhé, khoảng sáu giờ thì đến."
"Ok."
"Ai đấy? Sao trông chị vui vẻ thế?" Thằng bé tò mò cúi đầu nhìn.
Lâm Mặc Linh nhanh chóng tắt máy đi.
"Ăn kem xong chúng ta về nhé, trời cũng sắp tối rồi!" Cô hỏi.
"Về sớm để chị đi hẹn hò chứ gì? Chị đừng có chối, em nhìn thấy rồi." Thằng bé đang mệt mỏi nhưng dường như vẫn chơi chưa đã.
"Đúng vậy, mẹ em gọi giục rồi."
"Không muốn về." Thằng bé góp lời: "Giá mà lúc nào cũng có thể vui như thế này thì tốt. Bình thường chán chết đi được."
"Em không thấy là trò chơi xe trượt nước vừa nãy hay nhất là ở mấy giây lao xuống từ trên cao xuống rồi bị tạt nước. Còn lại cả chẳng đường chẳng có gì hay ho hết. Cho nên bình thường cứ nên nhàm chán một chút, vào những ngày như hôm nay mới có thể cảm thấy vui vẻ. Trong một đời người, phần lớn thời gian đều nhàm chán mà." Lâm Mặc Linh ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Trình Nhật Khải ngồi bên cạnh thoáng nhìn cô.
Cô đoán là bọn trẻ cũng chẳng hiểu được cái suy nghĩ sâu sắc đó của cô.
Lâm Mặc Linh đứng lên, cười nói: "Nào, ăn xong rồi chứ? Chúng ta đi thôi!"
"Vâng." Giọng điệu vẫn còn có chút nuối tiếc.
"Vậy chúng ta chơi nốt trò "Vòng quay mặt trời" này thì về nhé?" Thấy vẻ mặt chán nản của bọn trẻ, Trình Nhật Khải đề nghị.
"Vâng ạ." Hai đứa trẻ vui vẻ đồng ý.
Bốn người ngồi trong một cabin, hai người một lớn một bé ngồi hai phía đối diện nhau. Vòng quay nhẹ nhàn từ từ lên cao, toàn cảnh khu vui chơi và thành phố dần dần hiện ra.
Hai đứa trẻ chơi cả ngày nay đã thấm mệt, dựa vào người lớn ngủ một cách ngon lành. Lâm Mặc Linh nhìn xuống quang cảnh phía dưới, Trình Nhật Khải thì nhìn cô. Cảnh tượng trông rất hạnh phúc hài hòa với khung cảnh bên ngoài.
Ánh hoàng hôn màu hồng phủ lên bốn người, không hề ảm đạm buồn bã mà tràn ngập sự bình yên đến lạ.
Hai đứa trẻ ngủ không biết gì cả, Lâm Mặc Linh và Trình Nhật Khải đành phải bế đi đến bãi đỗ xe. Hai người vẫn đi bên nhau, nhưng không ai nói gì.
Xe của anh ở trên cô một xe, đặt thằng bé vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, cô đi đến tạm biệt anh.
"Tam biệt."
"Tạm biệt."
Vừa mở cửa xe, Lâm Mặc Linh nghe tiếng bước chân của anh lại gần, cô xoay người lại: "Cậu...?"
Mắt Trình Nhật Khải lướt qua cô, chậm rãi lên tiếng: "Tôi xin lỗi... chuyện tối hôm trước..."
"Không sao." Lâm Mặc Linh luống cuống: "Tối hôm đấy cậu say mà."
"Vậy à?" Nói xong, anh cúi xuống, áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào đôi môi nóng rực của cô, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, anh thầm thì: "Lần này anh rất tỉnh."
Xưa nay vẫn vậy.
Lâm Mặc Linh ngây người nhìn anh.
"Anh vẫn đợi em." Anh mỉm cười nhìn cô.
Lâm Mặc Linh không hề cảm thấy khó xử mà trong lòng lại nhen nhóm một cảm giác ấm áp. Cô thật không hiểu nổi bản thân mình vội vàng mở cửa vào trong xe, né tránh ánh mắt dịu dàng mà nồng nhiệt của anh. Nếu đứng lại lâu thêm chút nữa, cô nghĩ mình sẽ thật sự động lòng mất.
Trình Nhật Khải đưa cháu gái về nhà, cô bé vui vẻ chạy vào nhà ngồi bên cạnh mẹ và bà ngoại.
"Hôm nay đi chơi với cậu có vui không?" Giang Thu Dung hỏi han cháu gái.
"Vui lắm ạ, cháu còn gặp một cô rất xinh đẹp nữa." Cô bé không che giấu được sự phấn khích trả lời.
"Cô nào? Tên là gì?" Giang Thu Dung hỏi dồn dập.
"Cháu không biết, cháu chỉ biết cô ấy là chị của bạn Đông. Chắc cậu biết đấy ạ." Cô bé thật thà trả lời.
"Bạn Đông? Thằng nhóc giật bím tóc của con à?" Trình Hải Vy ngờ vực.
"Đúng rồi ạ. Hôm nay chị cậu ấy cũng đưa cậu ấy đi chơi, bọn con tình cờ gặp nhau rồi cùng đi chơi chung luôn." Cô bé vui vẻ nói.
Trình Nhật Khải vừa cất xe xong, đi lên nhà, ngồi xuống ghế đơn chào hai người.
Trình Hải Vy cười mờ ám nhìn anh: "Nhật Khải, chị nghe Ngọc nói, hôm nay nó đi chơi cùng với chị xinh đẹp."
Trình Nhật Khải thản nhiên trả lời: "Đúng vậy. Có gì không thỏa đáng sao? Vì hai đứa là bạn học nên cho chúng đi chơi cùng với nhau. Chị có gì không hài lòng à?"
"Không có gì không thỏa đáng cả. Hơn nữa, còn vô cùng thỏa đáng... Chị cũng rất hài lòng." Trình Hải Vy kéo dài giọng nói, mỉm cười.
"Nghe nói không những xinh đẹp mà còn dịu dàng tốt bụng nữa..."
Trình Nhật Khải ngắt lời chị gái: "Dịu dàng hiền lành? Chị gặp cô ấy rồi à?" Nói đến đây, khóe môi anh cũng vô thức hiện lên ý cười.
"Nếu không phải vậy thì sao cậu cứ nhìn cô ấy suốt thế?" Cô bé chỉ đơn giản nghĩ cậu không thấy vậy, muốn phản bác.
Câu nói tưởng chừng là bình thường trong miệng trẻ con, lọt vào tai người lớn lại là một ý nghĩa khác.
Giang Thu Dung nghe câu nói của cháu, trong lòng vô cùng vui vẻ, cười hỏi: "Lời của Ngọc nói là thật à?"
"Con nói không mẹ có tin không?" Trình Nhật Khải vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày.
"Cháu nói có đúng sự thật không đấy?" Nhìn biểu hiện của con trai, Giang Thu Dung hơi nghi ngờ quay sang hỏi lại cháu gái.
"Thật mà. Cháu còn để ý thấy cậu nhìn cô ấy cười mà." Giọng nói non nớt nhưng chắc nịch của cô bé.
"Dù sao cũng là bạn bè mà, không lẽ con giữ bộ mặt lạnh nhạt với người ta." Trình Nhật Khải nhàn nhạt nói.
"Bạn bè? Ai? Mẹ có quen không?" Giang thu Dung hỏi dồn dập.
Trình Nhật Khải không muốn trả lời.
Ánh mắt Trình Hải Vy sáng lên, truy hỏi: "Là bạn bình thường giới tính nữ? Hay là bạn nữ đây?"
"Trước mắt là bạn giới tính nữ." Anh không muốn tiếp tục câu chuyện này, mọi chuyện vẫn chưa có gì đáng để nói hết, đành tìm cớ kết thúc: "Không nói nữa, chắc con bé Ngọc cũng đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Ngồi trên xe, thằng bé đã tỉnh dậy từ bao giờ, nhìn Lâm Mặc Linh hỏi: "Chị thích chú ấy à?"
"Hả, sao em lại hỏi thế?" Cô đang lái xe cũng phải quay lại nhìn thằng bé một cái.
"Em đoán vậy, vì em thấy có vẻ chú ấy thích chị."
"Không đâu, em thì biết cái gì chứ!" Lâm Mặc Linh cố gắng phản bác.
"Chú ấy cũng thừa nhận rồi, chị không cần phải chối đâu." Thằng bé bĩu môi nói.
Lâm Mặc Linh thầm khóc trong lòng, sao cậu ấy lại thật thà với một thằng nhóc năm tuổi vậy.
"Chị yên tâm, em sẽ không nói cho mẹ em và mẹ chị biết đâu. Nhưng mà sao chị lại không thích chú ấy? Em thấy chú ấy vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, đặc biệt là chú ấy rất thích chị ấy. Mỗi lần em nhìn chú ấy thì đều thấy chú ấy toàn nhìn chị." Thằng bé nói một mạch những suy nghĩ trong lòng của mình.
"Haha, chuyện của người lớn, em không hiểu đâu." Lâm Mặc Linh cười khan.
"Thật chẳng hiểu nổi chị."
"Không hiểu cũng đúng thôi, vì chị lớn hơn em hơn hai mươi tuổi mà."
"Vô vị."
"Đúng rồi, chị rất vô vị, lần sau em đừng có rủ chị đi chơi nữa." Lâm Mặc Linh liếc thằng bé một cái.
Cậu bé kéo kéo bàn tay của Lâm Mặc Linh, "Vì hôm nay chị đặc biệt tốt bụng, em sẽ nói cho chị nghe chuyện mẹ em với bác nói về chị."
"Chuyện gì?" Lâm Mặc Linh nghi ngờ nhìn cậu bé.
"Chị phải hứa là không được nói chuyện này với mẹ em cơ."
"Được rồi, chị hứa. Em nói đi." Lâm Mặc Linh bất lực với cậu em trai này.
"Bác hỏi mẹ em có người nào phù hợp thì giới thiệu cho chị giúp bác, bác còn nói chị sắp hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chẳng ra đâu vào đâu cả, cứ để người khác lo lắng." Ninh Đông tỉnh bơ nói.
Lâm Mặc Linh ôm trán, chuyện này lại còn để cho một thằng bé biết, mẹ thật là. Cô quay sang hỏi cậu bé, "Em còn nghe được gì nữa không?"
"Không có, em chỉ nghe được có vậy thôi à." Cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy.
Lâm Mặc Linh âm thầm thở dài trong lòng, mẹ cũng không cần phải gấp gáp đuổi cô đi như vậy chứ.
Đến trước nhà của dì họ, Lâm Mặc Linh cởi giây an toàn cho thằng bé, "Đến nhà rồi, em về đi, còn nữa, nhớ là đừng nói gì về chị với chú đó cho mẹ em nghe, biết chưa."
"Em biết rồi." Ninh Đông ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngoan lắm!" Lâm Mặc Linh xoa đầu cậu bé.
"Em chào chị."
"Tạm biệt."
Sau khi đưa thằng bé về nhà, Lâm Mặc Linh thong thả đi trên đường. Suy nghĩ trong đầu hơi hỗn loạn, chính cô cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì, tựa như có một búi dây thừng bị thắt nút chết trong đầu cô, cho dù muốn sắp xếp lại cũng không thể khiến chúng trở nên rõ ràng, rành mạch.
Một người từng cách xa cô đến thế, một người cô tưởng chừng như không còn nhớ đến nữa, thậm chí từng cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại, thế mà bây giờ mọi chuyện lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy.
Anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô, vào lúc cô bất ngờ nhất, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Vì thế, Lâm Mặc Linh không biết nên có thái độ với anh như thế nào, nên chỉ biết coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng hình như anh không muốn như vậy, luôn làm cô không thể giả vờ như không biết được.
Cô muốn suy nghĩ về quan hệ của bọn họ, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Mặc Linh về đến nhà phố xá đã sáng đèn, mẹ đã cơm nước xong xuôi, chỉ chờ cô về là cả nhà cùng ăn cơm.
Sau khi tắm xong, Lâm Mặc Linh trèo lên giường, nằm ôm điện thoại.
Có cuộc gọi từ một số lạ đang gọi đến, cô suy nghĩ một lúc rồi bắt máy.
"Lâm Mặc Linh, tớ là Dương Giai Hoa. Tớ xin được số của cậu từ Hạ Sơ Nguyệt." Một giọng nữ ngọt ngào từ đầu dây truyền tới.
Vừa bắt máy, cô gái ấy đã giải đắp thắc mắc của Lâm Mặc Linh. Đối với bạn cấp hai, Lâm Mặc Linh chỉ còn giữ liên lạc với Lương Trầm Yến và