Hẹn hò với anh, trái tim cô tràn ngập hạnh phúc dịu dàng. Tối trở về nhà, cô ôm gối ngồi thừ trên sofa, hồi tưởng lại từng giây từng phút hai người ở bên nhau, hơi ấm của anh trên từng ngón tay vẫn quấn quýt không rời.
Thời gian đầu chính thức nếm trải tình yêu của hai người cũng không có kiểu trói buộc ngọt ngào như ngày ngày ở chung một chỗ dính chặt như keo như sơn.
Với Lâm Mặc Linh thì là do công việc của cô rất bận, với lại bản thân cô là người luôn luôn bình thản nên trước kia thường chia tay trong vui vẻ, ngoại trừ Đặng Thành An.
Còn Trình Nhật Khải thì cũng không phải là người hay đeo bám người khác, công việc của anh cũng không rảnh rỗi hơn cô là bao, hơn nữa anh cũng tin tưởng vào tình cảm của hai người.
Lúc Lâm Mặc Linh đang uể oải với chồng tài liệu, cô bỗng nhận được điện thoại của Trình Nhật Khải.
"Chủ nhật em có rảnh không?"
"Anh có việc gì à?" Cô vừa lật tài liệu vừa trả lời.
"Chúng ta đi xem phim đi!"
Lâm Mặc Linh lập tức trả lời: "Được."
"Vậy được, sáng chủ nhật anh đến đón em." Chỉ là nói chuyện qua điện thoại nhưng cũng nghe được ý cười của anh.
Sau khi cúp máy, Lâm Mặc Linh nhìn xuống bàn làm việc, quyết tâm "Giải quyết xong để đi hẹn hò nào!".
Sáng chủ nhật, Trình Nhật Khải đến đón cô, hai người đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, đi vào một nhà hàng rực rỡ phong phú.
Nhà hàng trang trí cổ kính trang nhã, rất thích hợp để hẹn hò.
Sau khi ngồi xuống, Trình Nhật Khải nói: "Em chọn món đi."
Lâm Mặc Linh cầm thực đơn, đưa tay lật, gọi đồ ăn.
Ăn cơm xong, hai người liền đi xem phim. Cuối tuần đông người, Trình Nhật Khải để cô chờ ở ngoài, một mình đi mua vé xem phim và bỏng nước.
"Lâu lắm rồi em không đi xem phim như này."
Ngồi trong rạp chiếu phim, Lâm Mặc Linh vừa uống nước ngọt vừa nói.
"Lần gần đây nhất là khi nào?"
"Ừm, để xem nào... Gần nhất à? Là hôm em chia tay người yêu cũ, em rủ Diệp Tử Tịch đi giải khuây." Lâm Mặc Linh nhớ lại: "À, là ngày mà lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau ấy."
"Em với cô ấy thân lắm à?"
"Đúng vậy, cô ấy là bạn thân khi học đại học của em." Cô vui vẻ trả lời.
Bộ phim hai người xem còn năm phút nữa mới chiếu, trên màn hình đang chiếu trailer của bộ phim, Lâm Mặc Linh lên tiếng hói: "Em tưởng đi hẹn hò thì thường là xem những bộ phim tình cảm chứ? Lần đầu tiên em hẹn hò mà lại xem phim kinh dị đấy."
Trình Nhật Khải dò xét cô: "Em gặp bao nhiêu người rồi?"
Ánh sáng lờ mờ, ánh mắt anh lại nóng rực như vậy.
Bây giờ Lâm Mặc Linh mới biết cái gì là lấy đá đập chân mình, ngượng ngùng nói: "Cũng không nhiều lắm."
Trình Nhật Khải híp mắt nhìn cô: "Không nhiều lắm là bao nhiêu?"
Lâm Mặc Linh chậm rãi giơ tay phải lên, năm ngón tay mảnh khảnh mở ra.
"Năm?" Trình Nhật Khải nhướn mày.
Lâm Mặc Linh lại giơ lên hai tay.
Thanh âm Trình Nhật Khải âm u khàn khàn: "Mười người? Hử?"
Lâm Mặc Linh khổ não khẽ nhíu mày: "Từ định nghĩa trên số học thì là lớn hơn năm, không vượt quá mười."
Cô khẽ quét mắt nhìn anh, người tựa ở ghế ngồi, thích ý tự tại, hai tròng mắt nhìn màn ảnh, khóe miệng thỉnh thoảng khẽ nhếch lên một vòng cung.
Lâm Mặc Linh hít sâu một hơi, cảm thấy thật vui vẻ. Quay đầu lại chăm chú xem phim, trong lúc bất chợt, tay cô bị cầm lấy, từ từ nắm chặt. Người ấy từ từ đến gần cô, cô ngửi được hơi thở thuộc về anh.
"Xem phim kinh dị khi hẹn hò cũng là một lựa chọn không tồi." Hết phim, cô buột miệng nói.
Nói xong, nhìn ánh mắt u ám của Trình Nhật Khải, biết mình lỡ lời, cô cười trừ: "Ý em là... lần hẹn hò này thật là đáng nhớ!" Mím môi, thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, lại nói: "Thực ra em cũng rất thích phim kinh dị."
Trình Nhật Khải thấy hành động này của cô thật đáng yêu, mỉm cười: "Vậy là chúng ta rất hợp nhau, phải không nào?"
Lâm Mặc Linh cười rạng rỡ khoác tay anh.
Xem phim xong đã hơn mười giờ, một ngày trên cơ bản cũng đã kết thúc. Lâm Mặc Linh tâm tình vui sướng đi vào nhà.
Thanh Vũ lại đang có môt hạng mục hợp tác lớn với một khách sạn lớn, bắt đầu di vào triển khai dự án, mọi người trong công ty cũng từ trên xuống dưới cũng vì hạng mục này mà bắt đầu bước vào giai đoạn chiến đấu.
Lâm Mặc Linh lại là người tổng phụ trách cho hạng mục này, một tuần sẽ có đến bốn tối cô phải ở lại công ty tăng ca.
Trình Nhật Khải gọi điện cho cô, anh biết công việc của cô khá nhiều nhưng không nghĩ cô lại bận đến mức như vậy: "Quãng thời gian trước thấy em rảnh rỗi như vậy, sao bây giờ còn bận hơn cả anh thế?"
"Em lúc nào cũng bận, chẳng qua là bận ít hay bận nhiều thôi. Với lại, em cũng quen rồi." Lâm Mặc Linh biết rõ, anh còn bận hơn mình rất nhiều, đâu phải ai cũng nhàn nhã như Mạc Thiếu Thần đâu.
"Em sắp có cuộc họp, em cúp máy đây, anh cũng đi làm việc đi."
Sau khi gập điện thoại, cô thư ký đi vào, nhẹ nhàng hỏi: "Trình tổng, tôi muốn hỏi một chút, vé máy bay đi thành phố S ngày kia, đã xuất vé được chưa ạ?"
Trình Nhật Khải suýt nữa thì quên mất, ngày kia phải đi công tác, một tuần sau mới về.
"Trước mắt không có gì thay đổi."
Cuối cùng thì bản kế hoạch cũng đã thành công, không còn chỗ nào phải chỉnh sửa nữa, đối tác rất vui vẻ, mời bọn họ đi ăn, sau đó Lâm Mặc Linh tự mình về nhà.
Xuống xe, như có thần giao cách cảm, cô ngẩng đầu lên, có chiếc ô tô quen thuộc đậu trong bóng tối.
Lâm Mặc Linh chầm chậm bước đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa sổ, là gương mặt nhìn nghiêng có chút tiu nghỉu của Trình Nhật Khải.
"Hi" Cô cất tiếng chào.
Trình Nhật Khải quay đầu lại, đúng vào khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, đôi đồng tử ánh lên ánh sáng rực rỡ. Anh mở cửa, bước xuống xe, hai người mặt đối mặt.
"Sao em về muộn thế?"
"Ừ, vừa đi gặp mặt đối tác." Lâm Mặc Linh mệt mỏi trả lời.
"Em mệt lắm à?" Trình Nhật Khải lo lắng hỏi.
"Cũng bình thường, chưa bằng lúc em bận nhất." Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng hôm nay em cũng coi như là xong việc rồi."
"Thì sao?" Trình Nhật Khải hiểu ý của cô, nhưng vẫn giả vờ hỏi.
"Thì em sẽ có thời gian để ngủ."
"Ngủ cũng được, anh sẽ yên tâm hơn." Trình Nhật Khải cười.
Lâm Mặc Linh khó hiểu nhìn anh.
"Tối mai anh phải đi công tác ở thành phố S trong vòng một tuần." Anh nói.
Cô hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh, đôi đồng tử như nước hồ sâu thẳm, có chút trống trải, Lâm Mặc Linh khẽ xao động, cô mỉm cười đáp: "Vậy à, chúc anh thành công."
Trình Nhật Khải nâng khuôn mặt Lâm Mặc Linh lên, nhìn ngắm hồi lâu, rồi nhẹ nhàng phủ lên đó một nụ hôn.
Nụ hôn này rất ấm áp và dịu dàng, như hôn vào tận tâm hồn cô.
Trái tim Lâm Mặc Linh gần như tan chảy.
"Em lên nhà đây, anh cũng về nghỉ sớm đi." Thấy cũng đã muộn, cô tạm biệt Trình Nhật Khải đi vào nhà.
Vào nhà, rửa mặt đơn giản, chui vào chăn, vừa mới ngả đầu đã đi vào giấc ngủ say.
Mấy ngày nay quả thực là mệt mỏi, ba ngày rồi Lâm Mặc Linh không ngủ đủ tám tiếng. Cô không muốn nghĩ gì hết, trực tiếp bò lên giường rồi nhắm mắt ngủ.
Từ hôm Trình Nhật Khải đi công tác, không hẹn hò, công việc cũng đã xong, từng ngày của cô trôi qua nhàn rỗi. Vài lần sang nhà Trần Lâm Dương ăn ké bữa ăn và tâm sự một số chuyện, nhưng tuyệt nhiên cô đều không nhắc đến chuyện mình đang hẹn hò.
Cũng không phải là cô không muốn nói cho anh biết mà chỉ là cô nghĩ chưa đến lúc. Anh cũng có chuyện tình cảm riêng tư phải giải quyết.
Sáng thứ bảy, Diệp Tử Tịch hẹn Lâm Mặc Linh cùng nhau đi ăn cơm. Hai người hẹn nhau ở trước cửa trung tâm thương mại.
Diệp Tử Tịch kéo cô đi đến một quán ăn ở gần đấy, cô không muốn nhắc đến chuyện của mình và Mạc Thiếu Thần nên hỏi chuyện về Lâm Mặc Linh.
"Nghe nói dạo này cậu đang yêu đương hả?" Giọng nói không giấu nổi vẻ phấn khích.
"Sao cậu biết? Chúng tớ kín đáo lắm mà!" Lâm Mặc Linh ngạc nhiên.
Diệp Tử Tịch bĩu môi khinh thường: "Kín đáo như thế nào thì cũng không thể thoát được khỏi con mắt thần của tớ. Nhìn bộ dạng... ừm, theo lời nói hoa mỹ thì là xuân phong phơi phới của cậu ngoài yêu đương ra thì còn có chuyện gì khác sao?"
Lâm Mặc Linh sờ sờ mặt, "Rõ ràng vậy cơ à?"
"Lần này là vị nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?" Diệp Tử Tịch ngồi ở đối diện không ngừng truy hỏi.
"Người đó, cậu có gặp rồi. Trình Nhật Khải." Lâm Mặc Linh cũng không muốn giấu giếm cô bạn chuyện này.
Diệp Tử Tịch dường như bị một phen thất kinh, hít một hơi thật sâu: "Lần đó, tớ đã cảm thấy anh ta có ý gì đó với cậu rồi. Hai người xác định mối quan hệ như thế nào?"
"Chính là anh ấy thích tớ hơn mười hai năm, chỉ có mỗi tớ là quên thôi. Sau đó anh ấy theo đuổi tớ, tớ đồng ý." Lâm Mặc Linh gắp một miếng cá cho vào miệng, ăn xong cảm thán: "Món cá này ở đây ngon thật đấy!"
"Thế nào, lần này cậu định yêu đương trong bao lâu?" Diệp Tử Tịch thấy bạn mình khen cũng thử một miếng.
"Sao cậu lại hỏi thế! Cứ như là mấy lần trước tớ yêu đương vớ vẩn vậy." Lâm Mặc Linh bất mãn nói.
"Không phải sao? Bao nhiêu mối tình của cậu, ngoại trừ với Đặng Thành An ra, chẳng bao giờ vượt quá ba tháng." Diệp Tử Tịch nhếch miệng cười.
"Còn hơn cậu, bao nhiêu năm loanh quanh luẩn quẩn chỉ có một người." Lâm Mặc Linh cũng không chịu thua kém.
"Ai nói vậy." Diệp Tử Tịch phản bác: "Tớ còn Trịnh Minh mà."
"Trịnh Minh?" Lâm Mặc Linh nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra: "À, là đàn anh cùng trường cấp ba của tớ, sau khi gặp cậu thì theo đuổi cậu về đến tận ký túc xá, các cậu yêu nhau nửa năm rồi chia tay, sau khi hai người chia tay thì một tuần sau anh ta có bạn gái, đúng không?"
Cô không ngừng cười.
Diệp Tử Tịch nhìn cô thì cảm thấy tức giận: "Cậu cười cái gì mà cười, cười nữa thử xem."
Có điều lúc này, ánh mắt của Lâm Mặc Linh bị một bàn khác hấp dẫn, ánh mắt cô không chuyển đi một tẹo nào: "Này, nhìn bên kia kìa."
Diệp Tử Tịch nhìn qua, trong lòng hơi ngạc nhiên. Cô thật sự chưa từng nghĩ, hai người gặp lại một lần nữa, sẽ là tình huống như thế này. Mạc Thiếu Thần ngồi ở đó nói chuyện với một cô gái, dường như rất vui vẻ, có nét đơn thuần và hoạt bát, giống như nụ hoa mới nhú, làm người ta phải yêu mến.
"Từ bao giờ cậu lại hóng chuyện như vậy?" Biểu hiện của Diệp Tử Tịch rất bình tĩnh.
"Đây không phải hóng chuyện, mà là tò mò." Lâm Mặc Linh phản bác.
"Khác nhau sao?"
"Khác chứ!"
Lâm Mặc Linh nhìn Diệp Tử Tịch, đột nhiên cảm thấy rất thú vị: "Gặp lại người yêu cũ trong tình huống như thế này cảm thấy như thế nào?"
Diệp Tử Tịch cười cười: "Như cậu nói đấy, người yêu cũ thôi mà, giờ ai cũng có cuộc sống riêng của mình, còn phải tỏ ra ngạc nhiên sao."
Lâm Mặc Linh nhướn mày: "Thật sao?"
Diệp Tử Tịch nhún vai, không trả lời, cầm cốc sinh tố lên uống.
Cô đặt cốc nước xuống, nhạt nhẽo nói: "Lúc cậu gặp lại Đặng Thành An có cảm giác gì thì đó chính là cảm giác của tớ."
"Mỗi người tùy từng hoàn cảnh mà có cảm xúc khác nhau chứ!" Lâm Mặc Linh không đồng ý với câu nói này của cô.
"Cũng đều là gặp lại người mình từng yêu thôi mà, có gì mà khác nhau." Diệp Tử Tịch kẽ cười.
"Với tớ thì anh ấy đúng là "từng yêu" thật, nhưng cậu với Mạc Thiếu Thần thì không đúng với chữ "từng" này đâu." Lâm Mặc Linh lắc đầu.
"Bây giờ tớ mới biết là cậu văn hay chữ tốt thật đấy." Diệp Tử Tịch trào phúng.
"Tất nhiên, hồi còn đi học môn ngữ văn của tớ cũng được coi là ổn đấy. Chẳng qua tớ học giỏi các môn tự nhiên quá thôi không thì bây giờ ngồi trước mặt cậu sẽ là một biên tập viên nổi tiếng rồi." Lâm Mặc Linh dương dương tự đắc nói.
"Cậu cũng có phải là tớ đâu mà chắc chắn vậy."
"Tớ không phải cậu nhưng tớ đã quen cậu gần mười năm rồi."
Lâm Mặc Linh nhìn Diệp Tử Tịch chằm chằm: "Tớ nói cho cậu một bí mật."
"Cái gì?" Diệp Tử Tịch bị dáng vẻ nghiêm túc này của cô lừa.
Lâm Mặc Linh đột nhiên cười rộ lên: "Anh ta đang đi tới đây."
Mạc Thiếu Thần ung dung đi qua, nhìn Lâm Mặc Linh: "Hình như dạo này cô rất rảnh rỗi, có cần tôi giao thêm vài hạng mục cho cô diết thời gian không?"
"Ấy, tổng giám đốc, hôm nay là ngày nghỉ, tôi cũng phải đi thư giãn đầu óc chút chứ." Lâm Mặc Linh cười, đánh mắt nhìn qua cô gái ở bên kia không biết đã rời đi từ lúc nào.
"Nhưng mà thật ngưỡng mộ anh, có cô gái xinh đẹp cùng tán gẫu." Cô liếc mắt nhìn Diệp Tử Tịch phía đối diện, toàn bộ quá trình cô ấy không nói lời nào.
Cô rõ ràng hiểu mấy chuyện anh ta đang làm mà còn thích thêm dầu vào lửa.
"Ừ, cô có thể đi được rồi." Mạc Thiếu Thần thản nhiên hạ lệnh đuổi khách.
Lâm Mặc Linh thật là tức chết, rõ ràng là anh ta nhờ cô hẹn Diệp Tử Tịch ra đây, bây giờ việc xong rồi thì đuổi luôn mình, không có một chút lòng thành nào cả.
"Tổng giám đốc, hình như là anh nhầm rồi. Người đi phải là anh mới đúng. Chúng tôi còn chưa ăn xong."
Mạc Thiếu Thần chỉ cười thản nhiên: "Nghe nói bây giờ cô đang yêu đương, không biết là cô có đủ thời gian hẹn hò không?"
Lâm Mặc Linh cảm thấy người này thật đáng ghét, cô miễn cưỡng nở nụ cười: "Tôi chợt nhớ ra là tôi có việc, tôi đi trước đây, hai người cứ thong thả."
Cô vừa quay người đi lại quay lại, cười nói: "À, quên mất phải dặn anh. Anh nhớ thanh toán bữa này của hai chúng tôi nhé!"
Dù sao thì cô cũng không thể để anh ta hời mãi được.
Một ngày cuối tuần rảnh rỗi nhưng chẳng có việc gì làm. Nếu như mọi lần cô sẽ nằm ì trong nhà cũng chẳng cảm thấy làm sao, vậy mà sau khi hẹn hò rồi thì lại cảm thấy chán chường. Cô cảm thấy dù sao thì mình cũng đang có bạn trai, vậy mà bây giờ lại cô đơn như này, suy nghĩ như vậy khiến Lâm Mặc Linh buồn bực.
Còn một ngày nữa Trình Nhật Khải mới về. Cô thực sự có chút nhớ anh rồi.
Mặc dù công việc ngập đầu nhưng anh vẫn dành chút thời gian gọi điện cho cô. Nhưng Lâm Mặc Linh lại chẳng thể hiện ra cảm xúc gì cả, hình như cô làm như vậy thật không ổn, nghĩ nghĩ, nếu lần sau anh gọi phải thay đổi cách nói chuyện mới được.
Một buổi tối rảnh rỗi, chẳng có gì để làm, Trình Nhật Khải cũng chẳng gọi điện đến, Lâm Mặc Linh đành mở máy tính ra xem một phim mới ra. Lúc xem xong, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, đi vào phòng khách rót một cốc nước uống rồi định trèo lên giường ngủ, cô lại nhìn thấy một túi rác.