Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lâm Mặc Linh cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa, bước đi như giẫm trên bông vải.
Khách khứa đã về hết, gia đình cô cũng chuẩn bị đi về.
Lâm Mặc Linh mang gương mặt bơ phờ đi đến chỗ mẹ mình, thở dài: "Con lại bắt đầu sợ kết hôn rồi, thật là dày vò người khác mà."
Mẹ cô quăng cho cô một đôi mắt đáng sợ, dạy dỗ một tràng: "Con đừng đổi trắng thay đen, rõ ràng là không có ai muốn cưới con. Con không thấy cái Nghi với chồng nó vui vẻ bao nhiêu sao?"
"Mẹ à, mẹ có phải mẹ của con không vậy? Sao mẹ coi thường con thế? Con gái mẹ hơi bị có giá đấy nhé!" Lâm Mặc Linh cười nịnh nọt.
Khúc Mỹ Ly nói một câu làm cô cứng họng, "Có giá vậy thì sao đến bây giờ vẫn chưa có ai đến hỏi vậy?"
"Đến lúc mà có người tới nhà rồi thì mẹ đừng tiếc nuối đấy nhé!"
"Thế thì vui quá, tôi mừng còn không hết nữa là."
Lâm Mặc Linh gượng gạo nói: "Thôi, con không nói chuyện này với mẹ nữa."
Hôm nay quá xấu hổ rồi, cô không muốn nhắc đến vấn đề này nữa.
Lúc về đến nhà, Lâm Mặc Linh mệt lả người, chẳng muốn làm gì hết, cứ thế mặc kệ trèo lên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở bên này, Trình Nhật Khải về đến nhà, trái ngược với sự mệt nhọc của cô, tâm tình anh trông có vẻ thoải mái.
Mẹ anh vẫn còn chưa ngủ, đang nằm xem tivi.
"Sao con về trễ thế?"
Trình Nhật Khải đổi giày: "Hôn lễ kết thúc muộn."
"Con đi nghỉ ngơi đây."
"Từ từ đã, qua đây ngồi đi, mẹ và chị có chuyện muốn nói với con."
Trình Nhật Khải nghe lời đi đến ngồi xuống dựa người vào ghế sofa, "Có chuyện gì mẹ nói đi, con nghe đây."
"Bao giờ thì con mang bạn gái về cho mẹ gặp mặt? Mẹ thấy từ lúc con về đến giờ, đi dự bao nhiêu là đám cưới của bạn học. Con không nhìn lại mình xem, đã hơn hai tám tuổi rồi, đến giờ mà vẫn chưa có ai. Giới thiệu người cho con thì con không thèm để ý, để con tự do thì con lại không vừa mắt ai. Con trai nhà dì Oánh bằng tuổi con mà con gái cậu ta sắp biết đi rồi đấy! Con cứ thích làm mẹ bực mình vậy à?" Giang Thu Dung nóng nảy.
"Đó là do cậu ta cưới vợ sớm thôi."
"Sao con không nghĩ là do con..."
"Mẹ," Trình Nhật Khải cắt ngang lời mẹ mình, cảm thấy nhức đầu, từ lúc về đến giờ anh bị mẹ nhắc tới không ít, "Con biết rồi, con đảm bảo với mẹ, trong năm nay sẽ cho mẹ gặp con dâu tương lai của mẹ."
"Con nói thật chứ?" Bà nghi ngờ nhìn anh.
"Thật." Trình Nhật Khải nói chắc như đinh đóng cột.
Anh đứng dậy, nhếch khóe miệng: "Không còn chuyện gì nữa thì con đi nghỉ ngơi đây."
Sáng hôm sau, Lâm Mặc Linh vẫn đang nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô không muốn nghe, kéo chăn lên trùm kín đầu.
Nhưng có vẻ như người gọi có chuyện rất quan trọng, chuông kêu hết hồi này đến hồi khác, Lâm Mặc Linh uể oải ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại.
"Alo." Nhấc máy, cô lại nằm vật xuống giường.
"Nghe nói em về nhà à?" Một giọng nam từ trong điện thoại truyền đến.
"Ừ."
"Tiện quá, nhờ em qua nhà anh lấy túi đồ anh đã nhờ mẹ anh sắp xếp sẵn rồi mang đến nhà cho anh."
"Anh cần gấp không?" Âm điệu kéo dài, thể hiện rõ sự mệt mỏi.
"Trong ngày hôm nay, em thích đến lúc nào thì đến."
"Được, chuẩn bị bữa trưa tiếp đón bổn tiểu thư đi." Nói xong vứt thẳng điện thoại xuống giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Khoảng hơn chín giờ, Lâm Mặc Linh đi xuống dưới nhà, nhìn thấy bố mẹ mình đang ngồi xem tivi.
"Anh Dương có việc nhờ con, con đi đây, con không ăn cơm nhà nhé!" Cô nhẹ nhàng thông báo.
Mẹ cô "hừ" một tiếng, "Đi đi, đi luôn đi. Giờ con giỏi lắm rồi, cần gì đến bố mẹ già này đâu chứ."
"Mẹ à, con nói thật đấy, cơ nãy anh ấy gọi nhờ con mang đồ đến cho anh ấy. Không tin mẹ thử gọi hỏi mà xem." Lâm Mặc Linh bất lực giải thích.
"Nếu có việc thì con cứ đi đi, bố mẹ vẫn luôn thế này mà." Bố cô ngồi cạnh nói giúp cho cô, từ bé đến lớn ông vẫn luôn chiều chuộng cô.
Lâm Mặc Linh vui vẻ nháy mắt với bố mình một cái.
"Vậy con đi đây, tạm biệt bố, tạm biệt mẹ." Nói rồi cầm túi xách đi ra khỏi cửa, mở cửa xe ô tô, ngồi vào rồi phóng đi.
Lúc Lâm Mặc Linh đến nhà mới của Trần Lâm Dương đã là gần mười giờ, cô bấm còi xe kêu anh ra mở cổng.
Xuống xe, cô xách túi đồ đưa cho anh: "Này, của anh đây, đúng là thật biết lợi dụng người khác!"
Trần Lâm Dương nhận lấy túi đồ từ trong tay cô, cười nói: "Đây không phải là lợi dụng, là bởi vì mối quan hệ thân thiết của chúng ta nên anh mới nhờ em."
Lâm Mặc Linh đi vào trong nhà, nằm ườn lên ghế sofa, ủ rũ: "Em mệt lắm, bây giờ không muốn tranh luận với anh."
Trần Lâm Dương ngồi xuống, nhìn cô, đôi lông mày nhếch lên: "Sao lâu lâu mới về nhà một lần lại mệt mỏi vậy?"
"Còn chuyện gì nữa ngoài chuyện yêu đương của em. Hôm qua là đám cưới em họ của em, mẹ em thấy vậy lại khó chịu, luôn cằn nhằn với em chứ sao?" Cô thở dài.
"Thảo nào mà em chạy qua đây nhanh như thế!" Trần Lâm Dương tỏ ý đã hiểu ra vấn đề.
"Không chịu được, nếu tiếp tục ở nhà, em đau đầu chết mất." Cô ngừng một lát, lấy chiếc gối ôm vào lòng, lại nói: "Anh cũng đừng cười trên nỗi đau của em, hôm nay đến nhà anh, có biết mẹ anh nói gì với em không?"
"Nói gì?" Trần Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
Lâm Mặc Linh nhớ lại. Hôm nay lúc cô đến lấy đồ cho Trần Lâm Dương, tuy chỉ đứng nói chuyện với bác một tí nhưng mà cô biết là anh cũng chẳng khác mình là bao.
"Mặc Linh, cháu có biết dạo này tình hình thằng bé thế nào không?" Mẹ anh hỏi.
"Cũng như thường thôi ạ, nếu bận thì không liên lạc với cháu, còn nếu rảnh thì lại gọi điện châm chọc cháu." Cô trả lời qua loa.
"Thế cháu không thấy nó có biểu hiện gì bất thường à?" Lại một câu hỏi khó trả lời.
"Dạo gần đây cháu cũng bận, không gặp anh ấy nhiều, cháu thấy anh ấy chẳng có gì khác thường cả."
Lâm Thanh Hà than vãn: "Vậy hả? Nhìn hai anh em cháu kìa, lớn bằng từng này rồi, có còn trẻ nữa đâu mà vẫn còn lông bông với nhau, chẳng biết suy nghĩ đến việc dựng vợ gả chồng gì cả."
Ôi, chạy đâu cho khỏi trời nắng, tránh được mẹ ở nhà thì đến lượt bác.
Lâm Mặc Linh gặng cười ha ha hai tiếng: "Duyên phận chưa đến bác ạ."
"Bác nói thật đấy, cháu thân thiết với nó, có gì cháu khuyên nó hộ bác."
"Vâng, cháu sẽ nói với anh ấy sự lo lắng của bác. Thôi cháu đi đây. Cháu chào bác!"
Cô lại nhanh chóng chạy đi.
Lâm Mặc Linh thở dài một tiếng: "Sao người lớn ai cũng lo lắng vấn đề này thế? Chuyện của em mà em còn chẳng lo nữa mà."
"Em định bao giờ thì kết hôn?" Trần Lâm Dương nhìn cô hỏi.
"Không biết, cứ để thuận theo tự nhiên." Lâm Mặc Linh nhìn trần nhà, tùy ý trả lời.
"Cậu ta không đánh tiếng gì với em à?"
"Không, mới hẹn hò... Mà khoan..." Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh, mở to mắt hỏi: "Anh nói ai?"
"Còn ai vào đây nữa, bạn trai hiện tại của em, Trình Nhật Khải, người bạn cũ học cùng cấp hai của em đấy." Trần Lâm Dương nhếch khóe miệng.
"Sao anh biết? Em nhớ là em đâu có nói với anh." Lâm Mặc Linh hoang mang nhìn anh.
Trần Lâm Dương khinh thường nhìn cô: "Thế giới này nhỏ bé lắm, thành phố này còn nhỏ bé hơn, chả có chuyện gì của em mà qua mắt được anh cả."
Lâm Mặc Linh vân vê chiếc gối, "Em cũng định nói với anh, nhưng mà chưa có thời gian, với lại bây giờ tình cảm của bọn em mới thực sự ổn định."
"Lúc ở bệnh viện anh đã thấy hai người bọn em có gì đó bất thường rồi, nhưng anh không muốn đoán già đoán non, cũng không thích làm khó em." Anh thản nhiên nói.
"Đúng là anh trai yêu dấu của em!"
"Nói đi, bọn em yêu nhau được bao lâu rồi?"
"Ừm, khoảng hơn một tháng rồi." Lâm Mặc Linh suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.
"Tình cảm như thế nào?"
"Đảm bảo là tốt hơn anh." Cô cười tươi nhìn anh.
"Thế bao giờ em định nói cho bố mẹ em biết về mối quan hệ của hai người?" Trần Lâm Dương không chấp nhặt với cô.
"Từ từ, sau khoảng thời gian này đã, đợi tình cảm ổn định thêm một thời gian nữa." Lâm Mặc Linh nghiêm túc trả lời.
Trần Lâm Dương nhún vai, "Không ngờ em gái của anh yêu đương vào lại trở nên suy nghĩ thấu đáo như vậy."
Lâm Mặc Linh không trả lời, chỉ lườm anh một cái.
Không gian im lặng, hai người không ai nói với ai câu nào.
Một lúc sau, Lâm Mặc Linh là người phá vỡ bầu không khí khó chịu này, cô lên tiếng: "Thôi, không nói chuyện của em nữa, cứ để đến đâu thì đến, chúng ta nói chuyện của anh đi."
"Chuyện của anh thì có gì để mà nói?" Trần Lâm Dương nhún vai.
"Như anh nói đấy, trái đất thật nhỏ bé, thành phố này còn nhỏ bé hơn, anh biết chuyện của em chẳng nhẽ em lại không biết chuyện của anh. Anh và cô gái ấy như thế nào rồi? Cô ấy đâu rồi?"
"Đi công tác rồi."
Lâm Mặc Linh bày ra bộ mặt "Thảo nào" rồi hỏi: "Quan hệ giữa hai người sao rồi?"
"Mối quan hệ nếu gặp nhau ở ngoài đường chỉ như những người xa lạ bước qua nhau. Em cảm thấy là như thế nào?" Trần Lâm Dương trào phúng.
"Hóa ra anh lại thảm đến như vậy." Lâm Mặc Linh nhìn anh, xác định tính chính xác trong lời nói của anh.
Nhận thấy anh chẳng có vẻ gì là nói dối cả, cô ngồi dậy, hỏi anh: "Nhà anh có rượu không? Chúng ta uống đi, uống đến say thì thôi, quên hết đi muộn phiền ngày hôm nay, anh phải đặc biệt lắm mới được em đây uống rượu cùng đấy!"
"Vậy cảm ơn em đã coi trọng anh như vậy, anh cũng không thể từ chối được."
"Em thích uống loại nào?" Anh đứng dậy.
"Loại nào em cũng uống được, nếu anh không tiếc thì lấy loại đắt tiền nhất đi." Lâm Mặc Linh mỉm cười.
"Cho em uống thì anh tiếc thật." Trần Lâm Dương cố ý thở dài.
Anh đi vào, lúc đi ra, trên tay anh cầm một chai rượu đặt xuống bàn, Lâm Mặc Linh cầm lên ngắm nghía một lát.
Cô xuýt xoa: "Chateau Laubes cơ à? Đúng là đại gia, tiếc mà còn cho em uống loại đắt tiền như thế này, chắc em phải thường xuyên đến đây mất."
"Đừng có mà dát vàng lên mặt, anh cũng uống nên mới cho em hưởng ké thôi." Trần Lâm Dương lạnh nhạt, lại đến mở tủ lấy ra hai cái ly.
"Được hưởng ké cũng là một loại hạnh phúc."
Lâm Mặc Linh nhận lấy ly, mở nắp chai rượu, từ từ rót vào.
Cô đưa một ly cho anh: "Chúc cho anh và em nhanh chóng thoát khỏi bề khổ tình ái này. Nào, cạn ly." Nói rồi đưa ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly của anh.
Lâm Mặc Linh không biết hai người uống bao nhiêu, hết ly này đến ly khác, uống không ngừng nghỉ.
Hai người uống đến khi đã hoàn toàn say mèm.
Bỗng điện thoại của Lâm Mặc Linh đổ chuông, phải mất hai hồi cô mới lấy được chiếc điện thoại ra nhấc máy.
"Alo!" Cô khàn giọng trả lời.
"Em vẫn còn chưa tỉnh à?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng thật dễ nghe.
"Anh là ai?" Não cô chắc đã bị tê liệt do chất cồn, không biết gì hết.
"Anh là bạn trai em." Tiếng cười trong trẻo và êm tai.
Lâm Mặc Linh cầm điện thoại ngẩn ra một lúc, nghẹn ngào nói: "Bạn trai tôi đã chia tay tôi rồi, tôi không còn bạn trai nữa rồi."
"Em say rồi à?" Trình Nhật Khải hạ giọng hỏi cô.
"Không có."
"Em đang ở đâu?"
"Sao tôi phải nói cho anh biết? Anh còn không nói rõ cho tôi biết anh là ai." Lâm Mặc Linh lẩm bẩm.
"Anh đã nói rồi mà, anh là bạn trai em." Vẫn là tiếng cười dễ nghe đó.
"Nói dối, bạn trai tôi đã bỏ tôi đi rồi, anh ấy còn không thèm liên lạc với tôi." Cô càng nghẹn ngào hơn.
"Vậy bạn trai em tên là gì? Nói cho anh, anh tìm anh ta về cho em." Giọng anh rất dịu dàng rót vào tai cô.
Lâm Mặc Linh lẩm bẩm rất nhỏ "đương... xuân", rốt cuộc cũng không thể nhớ được, cô nói vào điện thoại: "Tôi không nhớ." Ngưng lại một chút, lại nghẹn ngào: "Nhưng mà anh ấy chính là một tên khốn, rõ ràng anh ấy là người bắt đầu trước, theo đuổi tôi trước, bất kể tôi từ chối mấy lần cũng không từ bỏ, làm tôi thích anh ấy, vậy mà rồi cuối cùng lại biến mất."
Nói xong, Lâm Mặc Linh cúp máy, nếu nói tiếp cô sẽ khóc mất, cô không muốn khóc một chút nào.
Cô vứt điện thoại sang một bên, ngẩng mặt lên thì thấy Trần Lâm Dương đã nằm xuống bàn từ khi nào.
"Sao đã hết rồi? Vẫn còn chưa uống được bao nhiêu mà!" Cô dốc thẳng chai rượu xuống, chẳng có giọt nào rơi xuống cả.
"Đến cả mày cũng chọc tức tao!" Cô vứt chai rượu xuống, mặc kệ nó lăn lóc trên bàn.
"Trần Lâm Dương, em về đây."
Trần Lâm Dương say khướt không nghe cũng không trả lời.
"Trần Lâm Dương, sao anh đã ngủ rồi!" Cô lay lay anh nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
"Đến cả anh cũng bỏ mặc em." Lâm Mặc Linh đôi mắt phiếm hồng rồi sau đó cũng nằm vật ra ghế sofa.
Lúc Trần Lâm Dương tỉnh một chút, anh nhìn thấy cảnh Lâm Mặc Linh say đến bất tỉnh nhân sự đang nằm gục xuống bàn ngủ.
Anh tới đỡ cô dậy, định đưa cô lên phòng nhưng dường như cô cũng đã tỉnh hơn một chút, tự đứng lên.
Lâm Mặc Linh muốn đi về nhà nhưng chỉ mới đứng lên, cô đã loạng choạng ngã, may là có một người đã nhanh đến đỡ cô.
"Mới có nửa chai rượu mà em đã say tới như vậy rồi à?" Trần Lâm Dương cười cười hỏi.
"Anh là ai, buông tôi ra." Lâm Mặc Linh đẩy người đàn ông trước mặt ra, lảo đảo ngã xuống ghế.
Trần Lâm Dương bật cười, tò mò muốn biết là sao cô lại đến mức uống say thành ra như thế này, "Anh là vị cứu tinh của em."
Lâm Mặc Linh cười hì hì, "Ồ, vậy anh là anh trai của em sao?"
Anh đi đến kéo Lâm Mặc Linh dậy, nhẹ nhàng nói: "Đún thế. Đi, anh đưa em về nhà."
Phải nói rằng, tính cảnh giác của người say rượu vô cùng thấp, cô ngoan ngoãn để anh đỡ cô ngồi vào xe.
Đến khu chung cư của Lâm Mặc Linh, Trần Lâm Dương dừng xe, đi đến cởi dây an toàn cho cô rồi đỡ cô ra khỏi xe.
"Em có tự đi được không?" Anh ân cần hỏi.
"Được."
Lâm Mặc Linh cũng hơi hơi tỉnh táo một chút, cô hất tay anh ra, cố gắng đi thẳng, nhưng mà vẫn cứ lảo đảo.
Sau đó, một cách mơ hồ, cô lao về phía trước, Trần Lâm Dương không phản ứng