Lâm Mặc Linh im lặng nhìn Mạc Cảnh Khiêm, cuối cùng cô cười nhạt hỏi: "Vậy nên, bây giờ là chủ tịch muốn đuổi việc tôi sao?"
Ông ta nói tiếp, giọng đều đều: "Tôi vẫn luôn đứng nhìn xem hai đứa nó làm việc. Mặc dù kết quả đã như vậy, nhưng đối với Hoài Nam, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy với nó, làm vậy trong cuộc họp để nó có thể suy nghĩ cặn kẽ, thấu đáo hơn và có kinh nghiệm hơn. Tôi cũng phải thừa nhận là nó không giỏi bằng cô. Nhưng dù gì nó cũng là cháu ruột của tôi, tôi không thể để người khác có cơ hội chia rẽ nội bộ gia đình chúng tôi."
"Vậy ý của ngài là?" Lâm Mặc Linh đã mơ hồ hiểu được tại sao chủ tịch lại nói những lời này với cô nhưng cô vẫn hỏi.
"Với năng lực của mình, dù tôi không muốn nhưng rồi cô cũng sẽ trở thành phó tổng giám đốc, vậy thì tôi cũng không cản được, nhưng tôi cũng không thể để Hoài Nam bị mọi người gièm pha coi thường được, vậy nên vị trí giám đốc chiến lược sẽ để cho nó, tôi sẽ nói chuyện với nó. Cô hiểu ý tôi chứ?" Mạc Cảnh Khiêm dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô.
Lâm Mặc Linh gật đầu, dù hai người họ có căm ghét nhau như thế nào thì họ vẫn là anh em, có cùng quan hệ huyết thống, có trưởng bối nào mà không muốn con cháu mình yêu thương nhau, đoàn kết đâu chứ, "Ngài muốn tôi làm gì?"
"Kế hoạch đó, cô hãy để Hoài Nam thực hiện đi, có gì không ổn hãy nói cho nó biết, tôi đã nói chuyện này cho Thiếu Thần rồi, nó cũng đồng ý." Mạc Cảnh Khiêm thở dài nói.
"Nếu ngài đã nói như vậy, tôi sẽ làm như ngài nói."
"Tốt lắm, cô về làm việc đi, cuộc họp sắp tới nhờ cả vào cô đấy."
Lâm Mặc Linh mỉm cười, "Vâng, tôi cũng cảm ơn ngài vì đã không vạch trần chúng tôi, mắt nhắm mắt mở mà nhìn tôi làm mọi việc."
Mạc Cảnh Khiêm không trả lời, chỉ lắc đầu cười nhạt.
Lâm Mặc Linh ra khỏi phòng, hóa ra đây là thâm ý của Mạc Thiếu Thần hôm qua, anh ta không nói vì biết bố mình sẽ nói.
Ba ngày sau, Mạc Thiếu Thần đã quay trở lại làm việc, vì đã bốn ngày không đi làm nên có rất nhiều việc cần đến anh giải quyết và có một cuộc họp vào ngay sáng ngày hôm sau.
Hôm nay Lâm Mặc Linh phải tan làm muộn một chút, sếp của cô còn chưa về, cô cũng phải ở lại đọc một số báo cáo cho anh, ngoài ra, cô còn có các tài liệu cần xem cho cuộc họp vào cuối tuần.
Đọc xong báo cáo, thấy Mạc Thiếu Thần không có hỏi thêm gì, Lâm Mặc Linh mới bắt đầu dò xét: "Anh đồng ý à?"
Anh ta ngước mắt lên nhìn cô: "Cô nghi ngờ lời nói của bố tôi?"
"Không phải, chỉ là tôi muốn biết lý do thôi."
"Lý do là vì tôi không có ghét anh ta đến vậy, mọi thứ tôi đều hơn anh ta. Lý do này được chứ? Phó tổng giám đốc." Mạc Thiếu Thần nhếch miệng.
Lâm Mặc Linh nhạt nhẽo nói: "Xin lỗi, anh gọi nhầm rồi."
Mạc Thiếu Thần hơi nhướng mày, khẽ gật đầu, "Ừ, có lẽ gọi hơi sớm, nên để đến cuối tuần."
"Vậy để ngày mai được suôn sẻ, tôi về phòng làm việc đây."
Đợi đến khi thật vất vả sửa sang lại tài liệu, ngẩng đầu lên lúc này cô mới phát hiện ra trước mắt hơi tối, vừa xoa cổ, vừa nhìn, thì ra bên ngoài trời đã tối rồi. Xem đồng hồ đã gần bảy giờ, mọi người cũng đã tan làm hết.
Lâm Mặc Linh rót cho mình một cốc nước, đi ra ngoài cửa sổ sát đất đứng nhìn xuống bên ngoài, thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu ở vệ đường.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cầm túi xách chạy xuống.
"Muốn ăn gì?" Vừa mở cửa ngồi vào xe, Trình Nhật Khải đã hỏi cô.
Trên mặt anh treo một nụ cười thản nhiên, đôi mắt đen như mực phản chiếu hình bóng của cô.
Lâm Mặc Linh nhẹ cười nhìn anh, trả lời: "Cho anh chọn."
Trình Nhật Khải gật đầu, cười nói: "Nếu tí nữa đồ ăn mà không hợp anh không chịu trách nhiệm đâu."
Lâm Mặc Linh nhún vai, không trả lời.
Đến nhà hàng, hai người tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Sau khi gọi đồ ăn, Lâm Mặc Linh chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Nhật Khải nhìn cô cười: "Sao vậy?"
Lâm Mặc Linh rất thẳng thắn: "Nhìn anh."
"Nhìn anh làm gì?"
"Nhìn gương mặt đẹp trai của anh."
Trình Nhật Khải khẽ cười: "Cảm ơn vậy."
Lâm Mặc Linh nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi: "Lúc anh đến Mỹ du học, có từng kết giao bạn gái chưa?"
Trình Nhật Khải không mấy để ý, lắc đầu: "Không có."
"Vậy có từng thích qua cô gái nào không?"
Trình Nhật Khải vẫn lắc đầu: "Cũng không, việc học rất bận, chẳng có tâm tình."
"Nghe nói phụ nữ nước ngoài vóc dáng vô cùng nóng bỏng, vô cùng bốc lửa?"
Anh nheo mắt: "Anh không để ý lắm."
"Tự dưng cảm thấy anh thật đáng yêu." Cô cười.
Phục vụ mang đồ ăn lên. Lâm Mặc Linh nhìn những đĩa to nhỏ trên bàn, hơi hối hận cười nói: "Nhìn thấy cái gì cũng đều muốn ăn, hình như nhiều quá rồi."
Trình Nhật Khải cười: "Không sao, em thấy ngon là được."
Lâm Mặc Linh cười tủm tỉm nhìn anh: "Em chỉ nói vậy thôi, tất nhiên là em cũng không thấy tiếc gì đâu."
Cô ăn được vài miếng, ngẩng lên nhìn anh: "Em kể cho anh nghe lần đầu tiên em đi ăn ở đây nhé!"
"Ừm, hồi đó phòng ban của em vừa ký được một hợp đồng lớn nên cuối tháng nhận được một số tiền kha khá. Chưa nghĩ được sẽ tự thưởng cho bản thân cái gì thì hôm sau Lương Trầm Yến lại thất tình, kéo em đến đây ăn, còn say khướt nữa chứ, hại em phải nuốt ngược nước mắt vào trong đi thanh toán." Nói đến đây, Lâm Mặc Linh thở dài một hơi. "Bao nhiêu công sức đi ăn uống, cười nói với đối tác khó tính chỉ được một bữa ăn."
"Xem ra công việc của em ban đầu cũng không suôn sẻ lắm nhỉ?" Lông mày Trình Nhật Khải nhíu lại, nhìn sâu vào đôi mắt của cô, ánh sáng ôn nhu khẽ lóe lên.
Lâm Mặc Linh gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên!" Trầm mặc một lúc, cô thuận miệng hỏi: "Vậy còn anh thì sao, chắc luôn một đường thuận lợi nhỉ?"
Trình Nhật Khải nhìn cô, cười lắc đầu: "Không phải một trăm phần trăm đều suôn sẻ."
Lâm Mặc Linh nhanh chóng bắt được chốt: "Vậy anh đã từng có trở ngại chưa?"
Trình Nhật Khải hơi im lặng, nhìn cô tự nhiên cười: "Bị em năm lần bảy lượt từ chối có được tính không?"
Lâm Mặc Linh bĩu môi, liếc anh nói: "Xem như em chưa hỏi đi."
Trình Nhật Khải cười cười: "Anh chỉ muốn đùa một chút thôi." Ngừng một chút rồi hỏi thêm một câu: "Năm đó em cũng thích anh phải không?"
Lâm Mặc Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, ngơ ngác hỏi: "Sao anh lại hỏi thế?"
"Tò mò một chút, anh vừa mới ngẫm ra một số chuyện." Trình Nhật Khải bâng quơ nói.
"Ờ, đúng vậy, có một người bạn cùng bàn vừa đẹp trai vừa học giỏi, con gái mà, rất dễ rung động, nên em có thích anh một chút." Lâm Mặc Linh ngẫm ngẫm nói.
"Anh chỉ hỏi vậy thôi, không ngờ là thật." Trình Nhật Khải mỉm cười nhìn cô.
Lâm Mặc Linh buồn bực, bị anh lừa rồi.
"Vậy tại sao em lại chẳng nhớ gì về anh nữa vậy?" Trình Nhật Khải thu lại nụ cười, hỏi cô.
"Thì tại chuyện qua lâu lắm rồi mà, nếu lần trước đi ăn Trần Lâm Dương không nhắc lại em cũng không nhớ luôn. Với lại khi ấy tâm lý tuổi mới lớn, xem mấy bộ phim tình cảm nên lúc đó em chỉ được coi là cảm nắng anh một đoạn thời gian là hết. Cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi, bởi vì nhìn đến chuyện tình cảm của Trần Lâm Dương làm em chán nản." Lâm Mặc Linh chống chế, sau đó mỉm cười: "Nhưng mà em không ngờ anh lại thích em lâu đến như vậy đấy."
"Em đừng tự mãn nữa." Nói rồi anh lấy đũa gõ vào bát của cô: "Nhanh ăn đi."
"Hôm nay em phát hiện ra anh cực kỳ đẹp trai." Lâm Mặc Linh nói xong ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Một bữa cơm cuối cùng cũng xong, Trình Nhật Khải đưa Lâm Mặc Linh về nhà.
"Cuối tuần này em có rảnh không?" Dừng xe, anh hỏi cô.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Mặc Linh cười quay sang nhìn anh hỏi.
"Cố Khánh Nguyên mời em đến dự sinh nhật cậu ta."
"Anh ta?" Lâm Mặc Linh mở to mắt ngạc nhiên.
"Ừ, đúng vậy. Cậu ấy bảo anh đưa em đến." Trình Nhật Khải gật đầu.
"Em với anh ta có thân quen gì đâu. Bữa trước em còn uy hiếp anh ta nữa. Anh ta không ghi hận em là tốt lắm rồi." Lâm Mặc Linh lầm bầm một hồi.
"Cậu ta không dám đâu." Trình Nhật Khải cười cười.
Lâm Mặc Linh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, dù sao cũng phải gặp mặt bạn bè thân thiết của anh.
Ngày mới, mọi chuyện cũng mới, Lâm Mặc Linh không biết tâm tình đi làm của người khác như thế nào, nhưng cô thì rất tốt. Ánh mắt quái đản của giám đốc Vương cô cũng không để trong lòng.
Trong cuộc họp ngày hôm nay, Lâm Mặc Linh diễn vai một nhân viên hiểu chuyện, biết mình biết ta.
"Bây giờ dự án này cơ bản là hoàn thành, nhưng vẫn cần nhờ đến sự tán đồng của ủy ban thành phố để gây tiếng vang, nhưng mà liên hệ rất khó, đặc biệt là giám đốc sở kế hoạch và đầu tư." Trưởng phòng kế hoạch trình bày.
Mạc Cảnh Khiêm gật đầu một cái, nhìn lướt xung quanh hỏi: "Ai có cao kiến gì cho chuyện này không?"
Mọi người thì đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai dám đứng ra nhận việc về mình hoặc đùn đẩy công việc cho ai, sợ bị đắc tội.
Lâm Mặc Linh nhìn họ, ngán ngẩm thở dài.
"Giám đốc chiến lược, hình như cô có ý kiến phải không?" Giám đốc Vương vẫn chỉ luôn chăm chăm nhìn vào cô từ đầu đến giờ.
"Tôi nghĩ để cho giám đốc kinh doanh làm việc đó là rất hợp lý, bởi vì lúc trước anh ấy đã từng gặp mặt mấy vị đó về chuyện này, có kinh nghiệm hơn ai hết." Lâm Mặc Linh giả vờ tự nhiên cho ý kiến.
Sau khi cô nói, mọi người đều ngạc nhiên, tất cả đều biết rằng cô ở phe Tổng giám đốc, chưa bao giờ có quan hệ tốt đẹp với giám đốc kinh doanh, nay lại cho anh ta một cơ hội tốt như vậy, chẳng nhẽ hai anh em bọn họ bắt đầu thân thiết với nhau rồi.
Tuy nhiên, ai cũng chỉ để suy nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra miệng.
"Tôi cảm thấy giám đốc chiến lược nói rất có lý." Mạc Thiếu Thần cũng đồng ý với ý kiến của cô.
Anh ta vừa nói xong, nhiều người cũng tán thành đồng ý, mặc dù trong lòng họ nghi hoặc nhiều hơn: "Tôi cũng thấy đó là ý kiến hay."
"Tôi cũng vậy"
...
Đúng là chẳng có chính kiến gì cả, gió chiều nào theo chiều nấy, thảo nào mà chả có ai đáng tin tưởng cả, Lâm Mặc Linh thầm khinh bỉ bọn họ ở trong lòng.
"Giám đốc kinh doanh theo ý kiến của mọi người, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, đừng để tôi thất vọng nữa." Mạc Cảnh Khiêm ngồi ở vị trí chủ tịch, nhìn Mạc Hoài Nam lạnh lùng nói.
"Tôi sẽ làm tốt việc này."
"Cuộc họp hôm nay, tôi còn có chuyện muốn tuyên bố với mọi người, từ ngày mai giám đốc chiến lược Lâm Mặc Linh sẽ trở thành phó tổng giám đốc của Thanh Vũ." Lướt qua tất cả mọi người, Mạc Cảnh Khiêm dừng lại ở vị trí của Lâm Mặc Linh, dõng dạc nói.
Lâm Mặc Linh tỏ ra vô cùng bất ngờ, biểu cảm hoàn toàn tự nhiên, khiêm tốn nói: "Tôi sao? Chủ tịch, ngài có đề cao tôi quá không? Tôi cảm thấy mình vẫn chưa xứng đáng với vị trí này!"
"Tôi có đề cao cô hay không thì hãy hỏi mọi người trong đây là sẽ rõ. Mọi người ai có ý kiến gì không?"
"Tôi cảm thấy quyết định của chủ tịch rất chính xác, bao nhiêu dự án quan trọng của Thanh Vũ đều là do giám đốc chiến lược giải quyết, điều đó đã chứng tỏ được năng lực của cô ấy thực sự xuất sắc." Trưởng phòng kế hoạch nói.
Anh ta đã ngoài ba mươi, thời gian lăn lộn ngoài xã hội hơn Lâm Mặc Linh mấy năm nhưng anh ta cũng thừa nhận là mình không bằng cô.
Khi nghe những phân tích sâu sắc về ý tưởng của cô, anh ta phải công nhận rằng cô rất xuất sắc, tính toán mọi thứ trước sau, rủi ro xảy ra rất đầy đủ, nhiều cái mà trong đây không ai có thể nghĩ đến, có khi Tổng giám đốc cũng vậy, và đặc biệt là vẫn luôn phù hợp với tình hình tài chính và khả năng của Thanh Vũ.
"Tôi cũng đồng ý." Giám đốc tài chính cũng ủng hộ.
Sau đó hơn nửa người trong cuộc họp đều tán thành.
"Mọi người đều hoàn toàn nhất trí, vậy từ ngày mai, phó tổng giám đốc của Thanh Vũ, chính là cô, Lâm Mặc Linh. Tôi hy vọng cô hãy hiểu được tầm quan trọng của mình trong công ty khi làm việc."
"Tôi sẽ luôn nhớ lời nhắc nhở của chủ tịch, tôi cũng cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi." Lâm Mặc Linh đứng dậy, gập đầu khoảng bốn mươi lăm độ.
Cuộc họp kết thúc, theo đoàn người ra ngoài, ai cũng tươi cười chúc mừng cô, cô cũng không để ý xem họ thật lòng hay giả dối, cũng vui vẻ nói lời cảm ơn với họ.
Vào lại phòng làm việc, vốn định sắp xếp lại đồ đạc rồi nhắc thư ký chuyển đồ của cô lên phòng phó tổng giám đốc thì Mạc Thiếu Thần đã thản nhiên đi vào.
"Tôi thấy cô không làm diễn viên thật là uổng phí tài năng." Vừa mới xuất hiện, anh ta đã cất lời châm chọc cô.
"Tôi lại múa rìu qua mắt thợ, xin lỗi anh." Lâm Mặc Linh cũng châm chọc lại.
"Mấy tên giám đốc kia mà nhìn thấy thái độ của cô như này chắc họ cảm thấy hối hận lắm." Mạc Thiếu Thần tặc lưỡi.
"Biết thì cũng đã muộn rồi." Lâm Mặc Linh sắp xếp tài liệu trên bàn, cũng không thèm nhìn anh ta nữa.
"Có cấp dưới nào mà thái độ vô lễ với sếp của mình như cô không? Hình như cô thấy tôi rất dễ tính với cô thì phải." Câu nói nghe thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thái độ của Mạc Thiếu Thần lại không như vậy, trên gương mặt anh ta vẫn còn nụ cười nhàn nhạt.
"Đúng vậy, tôi biết anh không có dám đuổi việc tôi đâu."
"Có vẻ tôi đang bị uy hiếp?"
"Anh thích nghĩ sao thì nghĩ."
"Không biết anh ta thích cô ở điểm gì nữa?"
Nghe đến câu này, Lâm Mặc Linh mới ngẩng mặt lên nhìn Mạc Thiếu Thần, khinh thường nói: "Tôi cũng không biết Tử Tịch thích gì ở một con người lắm chuyện như anh."
"Tôi nói một câu, cô cãi một câu, có nhân viên nào như vậy không?" Mạc Thiếu Thần trợn mắt.
Lâm Mặc Linh lập tức nhả ra hai từ: "Có tôi."
Mạc Thiếu Thần ôm một bụng tức giận ra khỏi phòng.
Lâm Mặc Linh ngồi trên ghế, nghĩ nghĩ, liền gửi một tin nhắn cho Trình Nhật Khải để chia sẻ tin tốt này.
"Em thăng chức rồi, ngày mai sẽ lên chức phó tổng giám đốc đó."
Trình Nhật Khải rất nhanh gửi lại tin nhắn: "Bạn gái của anh thật giỏi."
Lâm Mặc Linh tràn đầy tự hào: "Tất nhiên rồi."
"Tối nay anh có cuộc tiếp khách, không đi ăn chúc mừng em được, anh xin lỗi."
"Không sao đâu, anh cứ chăm chỉ làm việc đi, hôm nay em cũng hơi bận, hôm khác em sẽ mời anh."
Tan tầm, mọi người gần như đã về hết, chỉ còn Lâm Mặc Linh bê thùng đồ của mình lên phòng phó tổng giám đốc. Cô vốn định sai thư ký nhưng nghĩ đến cô ấy còn có con nhỏ ở nhà nên lại thôi, người ta cũng hai bảy tuổi rồi, đã sớm cưới chồng sinh con cả rồi, chỉ có cô là đến bây giờ vẫn còn chưa lập gia đình thôi.
Bước vào văn phòng mới, sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cô ngồi xuống ghế xoay, nhìn một lượt căn phòng.
Bước vào Thanh Vũ năm đó, Lâm Mặc