Có lẽ vì lạ nhà nên sáng sớm Lâm Mặc Linh đã tỉnh. Những tia sáng xa lạ, chiếc giường xa lạ, trần nhà xa lạ, chiếc điều hòa phả ra khí lạnh, cái gì cũng xa lạ khiến đầu của cô trống rỗng trong vài giây.
Cho đến khi cảm nhận được có người đang ôm mình, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Trình Nhật Khải, cô mới nhớ ra đây là nhà anh. Nhìn gương mặt say ngủ thư thái như một đứa trẻ của anh, Lâm Mặc Linh ngẩn ngơ kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt ngủ tiếp.
Bình thường cô thích nhất là sáng chủ nhật, cứ nằm ỳ trên giường chẳng cần phải kiêng sợ gì cả, không có ai đánh thức, có thể ngủ bao lâu tùy thích.
Ánh sáng nhè nhẹ từ mặt trời xuyên qua rèm cửa, làm bừng sáng cả căn phòng, Trình Nhật Khải nheo mắt tỉnh dậy, nhẹ nhàng hôn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh.
Anh nhẹ nhàng rời giường, cố gắng không đánh thức cô dậy.
Lúc xách theo đồ ăn sáng trở về căn hộ, người trên giường vẫn chưa có tỉnh. Nghĩ đến là chủ nhật, Trình Nhật Khải dứt khoát để nguyên quần áo nằm trở lại, ai ngờ cô tự động tự giác rúc vào trong lòng anh, sau khi thích ứng với tư thế mới lại ngủ sâu hơn.
Bị tiếng chuông di động không ngừng đánh thức, Lâm Mặc Linh bực bội kéo chăn vùi mình ở bên trong, tay sờ sờ lần lần tìm điện thoại.
Sau khi Trình Nhật Khải ấn phím kết nối đưa điện thoại đến cạnh tai cô, cô miễn cưỡng nói: "Alo."
"Giờ này mà con vẫn còn ngủ hả? Có biết mấy giờ rồi không?" Tiếng nói của mẹ cô rất to.
"Mẹ ạ! Bố chọc giận mẹ có liên quan gì đến con đâu, sao mẹ lại mang con ra trút giận vậy chứ!" Lâm Mặc Linh vẫn còn đang ngái ngủ, bất mãn nói.
"Chọc giận tôi chỉ có chị thôi, đừng đổ lỗi cho người khác. Ai đời con gái hai mươi tám tuổi rồi mà không có ai bên cạnh, ngày nghỉ thì ngủ đến trương mắt lên. Con xem con bé nhà chú Bản đi, nó thua con bốn tuổi mà nó chuẩn bị lấy chồng rồi đấy, sáng nay lúc con còn đang ngủ say như chết thì nó đi gửi thiệp mời khắp nơi rồi." Mẹ cô càng thao thao bất tuyệt.
"Mẹ..." Lâm Mặc Linh muốn ngắt lời mẹ mình nhưng không thể.
"Chị trật tự để tôi nói hết đã. Cả cái xóm này, cả bạn bè của tôi có mỗi nhà mình là im hơi lặng tiếng thôi, có biết là mỗi lần có đám cưới là tôi bị bao nhiêu người hỏi về chuyện của chị không? Người ta có tâm giới thiệu cho thì chị không nghe, suốt ngày kêu bận, tôi thấy chị bận ngủ thì có..." Mẹ cô càng nói càng tức giận, nói không ngừng nghỉ.
Trước đây mỗi lần nghe đến chuyện này, mà thực sự thì cô đã nghe nhiều lần lắm rồi, tai cô tự động sinh ra một lớp màng lọc, vô thức bỏ qua nó, nhưng hôm nay hình như mẹ cô bị chọc đến điểm giới hạn rồi, lần này nghiêm trọng hơn mọi lần.
"Tôi nói chị có thèm nghe không?"
"Con vẫn luôn nghe mà mẹ. Mẹ đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe đâu, mặc dù trông mẹ vẫn còn rất trẻ nhưng cũng đã ngoài năm mươi tuổi rồi, tuổi này bắt đầu có nhiều bệnh về tuổi tác rồi, đừng coi thường sức khỏe của bản thân." Biết là tâm trạng mẹ mình đang không tốt, Lâm Mặc Linh cố gắng xoa dịu sự giận dữ của bà.
"Hừ." Mẹ cô có vẻ nguôi ngoai đi một chút, "Chị còn biết quan tâm đến tôi cơ đấy!"
"Tất nhiên là con phải quan tâm tới người mẹ yêu dấu của con rồi, vậy nên con luôn cố gắng làm mẹ tự hào mà. Mẹ thấy đấy, bao nhiêu đám cưới mẹ tham gia có cô dâu nào tài giỏi, có sự nghiệp vượt bậc như con không? Mẹ phải cảm thấy kiêu ngạo vì con chứ! Nếu mẹ cảm thấy buồn chán quá, con lại gửi tiền cho mẹ đi du lịch nhé!" Lâm Mặc Linh nịnh nọt, tìm cách thoát khỏi cái chủ đề đau đầu kia.
"Thật không nói nổi với chị." Mẹ cô cũng đã xuôi xuôi tai, chỉ là vẫn phải giả vờ tức giận.
Cuối cùng cũng cúp máy, Lâm Mặc Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, bên tai truyền đến tiếng cười khe khẽ.
Cô lườm anh một cái, "Anh cười gì? Cảm thấy vui sướng khi thấy em bị mẹ mắng à?"
Trình Nhật Khải cầm tay cô, cười nói: "Chỉ là cảm thấy thái độ mẹ anh đối với chuyện này vẫn còn tốt, mặc dù bà ấy cũng rất gấp nhưng chưa bao giờ tức giận với anh vì chuyện này cả."
Lâm Mặc Linh khẽ lắc đầu, "Thực ra thì mọi lần mẹ em cũng chỉ nhắc nhở thôi, em lấy lý do qua loa là ổn, nhưng không hiểu sao lần này lại tức giận đến mức này, chắc bố em lại chọc bà ấy rồi."
Trình Nhật Khải dịu dàng vuốt tóc cô, "Sao em không nói cho mẹ em biết chuyện của chúng ta?"
"Chưa có thời gian, anh không thấy em bận đến tối mắt tối mũi sao? Nói với bà ấy thì thể nào bà cũng bắt em phải dẫn anh về bằng được, lúc đó em lại bị khủng bố điện thoại." Lâm Mặc Linh lầu bầu.
"Anh thấy dạo này em rảnh mà." Trình Nhật Khải khẽ vuốt tóc cô.
"Thì lên chức phó tổng giám đốc, mấy chuyện vặt vãnh em không cần để ý nữa."
Anh ừ một tiếng.
"Nhưng mà... Anh muốn làm con rể của mẹ em đến vậy cơ à?" Lâm Mặc Linh khẽ cười.
"Không phải muốn, mà sớm muộn gì anh cũng sẽ là con rể của mẹ em."
"Anh đừng tự tin thế, quyết định là do em mà." Cô chọc chọc vào người anh.
"Bây giờ em không thể thay đổi quyết định được nữa rồi, chỉ có thể chọn anh được thôi." Trình Nhật Khải trừng mắt nhìn cô.
"Ai nói? Có rất nhiều người thích em đấy!" Tất nhiên là cô chỉ nói cho thuận miệng.
"Ai? Em kể anh nghe xem?"
"Có nói anh cũng không biết."
Sao anh cứ muốn làm khó cô thế nhỉ, thật mất hứng.
"Thôi dậy đi, gần chín giờ rồi, anh thật là lười biếng." Lâm Mặc Linh ngồi dậy, cho anh một ánh mắt ngán ngẩm.
"Chắc là em ngủ say quá nên không biết, anh đã dậy từ lâu rồi, cũng đã đi mua bữa sáng về cho em rồi, chắc giờ nó cũng nguội rồi." Trình Nhật Khải nhàn nhã cười nhìn cô.
Lâm Mặc Linh nhăn mắt, hoài nghi lời nói của anh.
"Không tin em ra ngoài thử xem. Đồ ăn anh đặt trên bàn bếp đấy!"
Cô bán tin bán nghi rời giường, ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy một túi đồ ăn sáng để ở trên bàn. Bây giờ cô mới thật sự tin lời anh nói.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Mặc Linh tùy ý đi tham quan khắp nhà anh. Căn phòng được trang hoàng đẹp như những mẫu nhà trong tạp chí, thiết kế rất hiện đại, không gian rộng rãi, sáng sủa, lấy gam màu chủ đạo là màu xám, làm nổi bật sự sạch sẽ, ngăn nắp, phối thêm những đường nét màu đen mang lại cảm giác huyền bí, thanh lịch và tinh tế.
Cô bước đến cạnh cửa sổ, kéo cánh cửa sổ cao sát đất để không khí tươi mới tràn vào phòng. Từ đây nhìn ra ngoài, có thể thấy bao quát cả thành phố.
Nhà cô cũng thuộc khu trung tâm thành phố, giá cả đắt đỏ nhưng so với chỗ ở của anh thì còn kém xa lắm. Anh lại còn ở trong căn hộ rộng như thế này, hẳn hai phòng ngủ, Lâm Mặc Linh không khỏi le lưỡi: "Thật là biết hưởng thụ." Y hệt Trần Lâm Dương.
Ơ nhưng hình như anh ấy cũng sống ở khu này, chẳng qua là ở chỗ biệt thự liền kề thôi.
Trình Nhật Khải cầm hai cốc nước từ phòng bếp đi ra, đưa cho cô một cốc, cũng nghe loáng thoáng cô đang nói gì đó, liền hỏi: "Em nói gì cơ?"
"Em nhớ ra Trần Lâm Dương cũng ở khu này, nhưng mà là ở dãy biệt thự liền kề chứ không phải ở chung cư."
"Bây giờ em mới nhận ra sao? Anh tưởng hôm trước em đưa anh về em đã biết rồi." Anh nhíu mày tỏ ra hơi ngạc nhiên.
"Xin lỗi đã để anh thất vọng, em không có thiên phú về địa lý." Cô cầm cốc nước lên uống, bực bội nói.
Trình Nhật Khải khẽ cười, "Sao anh lại quên mất chuyện này chứ, đến nhà cô giáo chủ nhiệm mấy lần rồi mà em vẫn bị lạc đường."
"Có chuyện đó sao?" Lâm Mặc Linh mù mờ hỏi.
"Đúng vậy, hôm đó lớp chúng ta lên thăm cô ốm. Mọi người đến hết cả rồi, em với Lương Trầm Yến còn chưa thấy đâu, một lúc sau bọn em đến thì nói là bị lạc đường."
"Ồ, chắc một phần nữa là do em tin tưởng trí nhớ của Trầm Yến nhưng thực ra thì khả năng nhớ đường của bọn em như nhau."
Trình Nhật Khải bất lực nhìn cô, ngửa đầu uống nước. Chỉ một động tác uống nước thôi mà trông cũng ưu nhã, đẹp mắt đến vậy.
Cảm thấy mỏi chân, Lâm Mặc Linh quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế sofa nhập khẩu từ Ý, chậm rãi thở dài: "Anh với Trần Lâm Dương rất hợp nhau đấy, rất biết lãng phí tiền của, hưởng thụ cuộc sống. Nhưng nếu để so sánh thì anh vẫn thua anh ấy một chút."
Hình như cô rất khó miễn dịch với những thứ đồ thư thái, như cái ghế này chẳng hạn, cứ ngồi mãi mà không chịu đứng lên.
Trình Nhật Khải vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, buông một câu: "Vậy em có muốn ở đây hưởng thụ cùng anh không?"
Lòng cô nhộn nhạo, hình như anh dạo này rất thích giăng bẫy cô, Lâm Mặc Linh nhún vai, cười dài, nói: "Thôi bỏ đi, em vẫn thích căn phòng quen thuộc của em hơn."
"Em có thể tùy ý thay đổi nơi này theo ý thích của em." Có lẽ là do đang đứng dưới ánh nắng mặt trời mà mắt anh trông rất lấp lánh.
Lâm Mặc Linh mỉm cười: "Vậy em có được đưa bạn về đây không? Mà không chỉ là sang chơi đâu, bọn em còn ăn uống thác loạn nữa."
"Bạn cấp ba? Bọn em làm gì?" Anh hứng thú hỏi.
Cô ngẩng đầu cười, nhìn vào mắt anh: "Em chưa kể với anh nhỉ, lúc Trần Duy Thịnh được bố mẹ mua cho một căn hộ, bọn em đến đó tổ chức ăn uống, rượu bia các thứ xong rồi lăn ra ngủ với nhau. Tất nhiên lúc đó thì chưa có ai lập gia đình hết."
Trình Nhật Khải bật cười, đôi mắt rất đẹp híp lại thành một đường nhỏ, gằn từng chữ: "Vậy sao?"
Tuy khẩu khí vẫn có vẻ thong dong bình tĩnh, nhưng lời nói của anh nghe u ám đến kinh khủng.
Lâm Mặc Linh quay đầu nhìn bức tranh trên tường có phong cách rất ấm áp, tuyệt không giống với tác phong của anh chút nào, rồi vươn vai, nói vẻ rất thoải mái: "Anh yên tâm đi, nam riêng nữ riêng, mỗi lần đó thôi, Lại Chung Đình và Mai Hà Yên làm ranh giới."
Thấy Trình Nhật Khải vẻ mặt âm trầm ngồi xuống cạnh mình, cô từ từ vươn người tới, thì thầm: "Nói cho anh biết một chuyện... Em quen giường của em hơn."
"Quen giường? Em đang kể chuyện hài à? Anh thấy ở đâu em cũng ngủ ngon lắm cơ mà! Tối qua anh mới chỉ đi rót một cốc nước thôi mà khi quay lại em đã ngủ ngon lành ở trên chiếc ghế này, anh ôm em vào giường em cũng không biết. Lần đầu tiên ngủ ở giường anh thì anh dậy cũng không biết, đến khi mẹ em gọi điện em mới tỉnh." Anh khinh bỉ nói.
"Anh!" Lâm Mặc Linh tức giận, nhưng không thể nói được gì cả, vì tất cả những gì anh nói đều đúng.
"Anh khuyên em, đừng có nói dối thành quen. Anh cũng không phải mấy vị đối tác hay là đồng nghiệp của em, anh biết lời em nói có thật hay không đấy! Hôm ở quán café anh biết thừa em đang nói dối nhưng không muốn vạch trần em thôi." Trình Nhật Khải hừ lạnh một tiếng.
Lâm Mặc Linh suy nghĩ lời anh nói, "Nếu vậy có nghĩa là lúc anh hỏi em có vẻ không thích lớp chúng ta lắm, anh cũng biết em đang nói dối sao?"
Trình Nhật Khải không trả lời, cho cô một đôi mắt hàm ý.
"Vậy là em vẫn luôn bị anh xoay cho mòng mòng?" Lâm Mặc Linh trừng mắt nhìn anh.
Anh đặt cốc nước xuống bàn, xoay người đi.
Cô bực tức, không thèm bận tâm đến anh, cầm chiếc điều khiển mở chiếc tivi màn hình rộng tinh thể lỏng khoảng sáu mươi inch ra xem.
Ôm chiếc gối mềm mại, nằm soài dưới sofa, cầm chiếc điều khiển tivi bấm loạn một hồi cũng chẳng thấy có kênh nào vừa ý, cuối cùng cô đành dừng lại ở kênh tin tức, nghe giọng nói trong trẻo của cô phát thanh viên điểm tin truyền đến từng chữ từng chữ một.
Nào là giá xăng trong nước tăng lên bao nhiêu nhưng giá dầu thế giới lại đang giảm một cách đáng kể, rồi đến tổng thống Mỹ đang đi gặp gỡ ai, ra quyết định gì, đúng là cường quốc số một thế giới, đi đâu, làm gì cũng đều thu hút tâm điểm chú ý.
Nhìn thấy có anh chàng trong đoàn ngoại giao đẹp trai lướt qua trên màn hình, Lâm Mặc Linh nhớ đến có một hôm Vũ Chi Tuệ ngồi tán gẫu với cô rằng: "Ầy, chị Linh, chị biết không, hồi học năm hai đại học, em có thích một anh chàng ở bộ ngoại giao, học lực đỉnh, thành thạo bảy thứ tiếng, hơn nữa lại còn đẹp trai, như thế gia cảnh chắc cũng không tầm thường. Lúc đó em đâm đầu vào học tiếng Anh, nghĩ là ra trường mình sẽ quyết tâm thi vào bộ ngoại giao cống hiến cho đất nước, còn có cơ hội gặp anh ấy nữa, rồi sau đó sẽ tiếp cận anh ấy. Thế mà rồi vài ngày sau anh ấy có bạn gái, tình cảm của em mới nhen nhóm được một chút thì đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Cuối cùng thì em cũng như bao người khác, học tiếng Anh chỉ để kiếm tiền từ tư bản."
Lâm Mặc Linh bật cười: "Con bé này, chị cho em một lời khuyên này, em có thể xin vào làm nhân viên dọn vệ sinh của văn phòng bộ ngoại giao, có tiếng Anh thì xin vào vị trí đó dễ dàng hơn rất nhiều, cơ hội gặp anh ta còn nhiều hơn, hơn nữa lại cũng có thể cống hiến cho quốc gia nữa."
Nghe cô nói Vũ Chi Tuệ chỉ than cô một câu "Chị thật là!" còn cả phòng cũng nghe được lời nói của cô phá ra cười ha hả.
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, Lâm Mặc Linh nằm ôm gối cười, người khẽ rung rung. Trình Nhật Khải bước vào phòng khách, thấy cảnh đó liền cúi xuống hỏi: "Cười gì thế? Trông em có vẻ buồn cười vậy." Anh có vẻ tò mò.
Lấy lại hơi sau trận cười, cô ngửi thấy mùi thơm tho ở trên người anh, thì ra anh vừa mới đi tắm.
Tiện tay, Lâm Mặc Linh chỉ vào nam phát thanh viên đang đọc bản tin: "Em thấy anh ta rất đẹp trai."
"Chẳng có tí gì là thật cả!" Nhưng nói thì nói vậy, Trình Nhật Khải vẫn quay đầu chăm chú nhìn vào tivi, rồi lại quay sang nhìn cô chằm chằm một hồi lâu: "Mắt em có vấn đề rồi phải không? Có một anh chàng siêu đẹp trai đứng ngay trước mặt mà lại đi nói cái gã trên tivi đẹp trai. Em đi đo mắt đi là vừa."
Cô cũng bắt chước điệu bộ của anh, cười: "Tiêu chuẩn về cái đẹp của mỗi người khác nhau mà!"
Thấy bộ dáng đó của cô, anh nhẹ nhàng hỏi: "Vậy sao? Thế theo tiêu chuẩn về cái đẹp của em, anh có đẹp trai không?"
Lâm Mặc Linh cười cười, không trả lời trực tiếp: "Anh đoán xem, không phải anh tự tin là hiểu em lắm mà!"
Trình Nhật Khải nhíu mày, nghiêng người vươn tới. Trong chốc lát, môi lưỡi của anh đã phủ lên bờ môi của cô.
Lúc hai người dứt ra, trên gương mặt của anh tràn đầy ý cười: "Anh biết đáp án rồi."
Lâm Mặc Linh bực bội đẩy anh ra, "Em đi nấu cơm."
Lúc vào phòng bếp cô vẫn nghe được tiếng cười khoái chí của anh.
Sau khi ăn no, cô đứng dậy, "Anh ăn xong rồi thì nhớ dọn dẹp nhé!"
Trình Nhật Khải đang trong tâm trạng rất vui: "Anh biết rồi. Anh là một người bạn trai biết điều mà."
Sau đó Lâm Mặc Linh lại ra phòng khách, cuộn mình trên ghế sofa, cầm điều khiển tivi bấm lia lịa rồi buồn chán tắt đi.
Trình Nhật Khải nhấn nhá trong bếp một lúc lâu rồi mới đi ra. Cô không ngẩng đầu, "Em còn tưởng anh ngủ trong đó rồi chứ!"
Anh nhìn chăm chăm cô, tủm tỉm cười: "Mới có một lát mà em đã nhớ anh rồi sao?"
"Em cảm thấy dạo này anh càng lúc càng tự tin thái quá rồi đấy." Lâm Mặc Linh hơi cười, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Là do em làm anh trở nên tự tin hơn, bạn gái của anh à." Trình Nhật Khải đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.