Tháng tám đã đến. Thời tiết đã chuẩn bị sang thu, nhiệt độ giảm đi đáng kể, thỉnh thoảng có cơn gió thổi đến cũng không còn mang theo hơi nóng nữa. Lá trên những tán cây cũng bắt đầu đổi màu, không khí cũng mát mẻ hơn.
Rất nhanh đã đến hôn lễ của Trần Lâm Dương. Nơi tổ chức hôn lễ của anh là ở trên bãi cỏ ở khách sạn theo kiểu châu Âu, đây cũng có thể coi như là một tiệc rượu ở ngoài trời.
Nhìn ra bãi cỏ ở nơi tổ chức là những khóm hoa hồng trắng, tất cả đều được bày biện rất thanh nhã, khi Lâm Mặc Linh cùng Trình Nhật Khải đi đến nơi trông thấy cảnh tượng này trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc không nói lên lời.
Cô nghĩ nghĩ đến chuyện gì, tủm tỉm cười: "Từ sau khi chúng ta gặp lại nhau, đây là hôn lễ thứ ba mà em và anh cùng tham gia nhỉ, cũng được một năm rồi đấy!"
Trình Nhật Khải đứng bên cạnh cô, nhắm mắt lại: "Ừ, mong là lần sau chúng ta cùng nhau tham gia một hôn lễ, chúng ta đều là nhân vật chính."
Ngữ khí anh bình thản, khóe môi nhếch lên nụ cười vui vẻ trước sau như một, tựa như đang tự thuật một câu chuyện vụn vặt, trong mắt cô đó là vẻ có chút hạnh phúc.
Lâm Mặc Linh tươi cười khoác tay anh đi.
Trên đường từ cửa đi vào trong, mỗi một hàng ghế trong thảm cỏ đều đầy người ngồi, dàn nhạc diễn tấu khúc nhạc hôn lễ trang nghiêm và du dương, hai đứa bé cầm hoa thích thú tung hoa từ trong rổ ra phía trước.
Lâm Mặc Linh nhìn Trần Lâm Dương cầm tay Trương Nhạc Mai tiến vào lễ đường, cô dâu chú rể đều nở nụ cười thật tươi, trông rất hạnh phúc.
Ánh mắt cô lướt nhìn từng vật trang hoàng trong bãi cỏ, vẻ mặt của mỗi người ngồi dưới, cô dâu chú rể trao đổi ánh mắt với nhau, Trần Lâm Dương dịu dàng nhìn người đi bên cạnh mình, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Trình Nhật Khải vẫn luôn đứng bên cạnh cô, nhìn cô dâu chú rể lúc này đang đứng trên bục cao đằng trước trao đổi lời thề, "Họ rất hạnh phúc!"
"Đó là điều mà tất cả mọi người ở đây đều mong muốn." Lâm Mặc Linh vỗ tay theo mọi người trong hôn lễ, vẻ mặt thanh thản.
Nghi lễ kết thúc, cô dâu chú rể đi đến từng bàn tiếp khách. Ánh nắng buổi chiều mùa thu ấm áp, khung cảnh cũng trở nên hài hòa và tươi sáng.
Trình Nhật Khải đã bị mẹ cô kéo đến chỗ họ hàng giới thiệu, vui vẻ nói chuyện, cô cảm thấy không thích ồn ào như vậy, liền đứng một mình tựa vào bàn, cầm một ly rượu lên nhấp từng ngụm, nhìn từng người từng người một, quanh đi ngoảnh lại liền nhận ra bên cạnh có thêm một người.
"Trông em có vẻ rất nhàn hạ." Đặng Thành An đứng bên cạnh cô, ôn hòa hỏi.
"Cũng không phải hôn lễ của em, em bận cái gì." Lâm Mặc Linh cầm ly rượu, nghiêng đầu nhìn anh, "Anh cũng vậy còn gì."
Đặng Thành An không có chút gì thay đổi so với ký ức của cô.
Khéo léo, tuấn lãng, kiên cường, dịu dàng, ôn hòa... Mối tình đầu của mỗi cô gái chắc đều là một người như vậy, mặc áo sơ mi gọn gàng, cười dịu dàng với mình.
"Cuối cùng chúng ta lại có thể thoải mái trò chuyện với nhau như thế này." Đặng Thành An cười nói.
Lâm Mặc Linh cũng cười, chân thành nói: "Em cũng không ngờ. Ban đầu em cứ nghĩ em sẽ rất hận anh, nhưng cuối cùng mới biết thì ra như thế này là tốt nhất, em đã buông tay được anh rồi."
Cho dù thế nào, cô cũng đã thật sự từ bỏ được rồi.
Cô ngẩng đầu tỉ mỉ, chăm chú nhìn anh. Đã rất nhiều năm, cô cũng chưa từng nhìn anh như thế này. Hơn tám năm trước, anh đã từng có vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng cô.
Anh lúc đó, anh tuấn và tỏa sáng như ánh mặt trời, khi đó trong trường có rất nhiều cô gái thích anh.
Gương mặt anh tuấn đấy, vẻ mặt phấn khởi ấy, dáng người cao ráo ấy, nụ cười tỏa nắng đầy tự tin ấy,... Thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, hợp rồi tan, anh chỉ có thể là những hồi ức tươi đẹp một thời tuổi trẻ của cô.
Anh bây giờ, có lẽ là đã trưởng thành nên trở nên chững chạc, quả thật hơi khác một chút so với anh của trước đây.
Lâm Mặc Linh một lần nữa phá lên cười, thành khẩn nói: "Em rất cảm kích anh. Anh đã cho em những ký ức tuổi trẻ tươi đẹp nhất khi yêu một người. Trong những ký ức đó có ánh nắng, có nụ cười, có hơi ấm, có tình yêu của chúng ta. Em hy vọng, chúng ta có thể mãi giữ những ký ức tốt đẹp đó. "
Đặng Thành An nhìn cô với vẻ ân cần, "Anh chúc em hạnh phúc."
Lâm Mặc Linh gật đầu, chậm rãi nói: "Em đang rất hạnh phúc. Chính anh ấy đã cho em có lại cảm giác yêu và được yêu mà em đã bị mất khi chia tay với anh. Lúc ở bên cạnh anh, có lẽ khi đó chúng ta còn trẻ, em chưa từng nghĩ đến tương lai, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, nhưng bây giờ, anh ấy khiến cho em biết rằng anh ấy mãi mãi không bao giờ mất đi." Nói đến đây, gương mặt của cô toát lên vẻ thẹn thùng, hạnh phúc.
Cô nhìn anh, hàm ý sâu sa: "Anh cũng vậy, hãy tìm một bạn gái xinh đẹp, đối xử thật tốt với cô ấy. Lời này em nói thật lòng đấy. Rồi anh cũng sẽ gặp được một người khác, là người cùng anh đi đến hết cuộc đời này, giống như em vậy."
Đặng Thành An sóng mắt lưu chuyển, nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười: "Cảm ơn em."
Anh nhớ lại lần đầu nhìn thấy cô, vui vẻ hoạt bát, vì bị hiểu nhầm mà thẹn thùng; lần gặp thứ hai thì vẻ ngoài bình thường, lạnh lùng nhưng bên trong lại là một sự mềm lòng và rất dễ xấu hổ khi bị người khác thu hút sự chú ý.
Cô trước nay vẫn vậy, bề ngoài thì dửng dưng, thờ ơ và lạnh nhạt nhưng tình cảm trong lòng sâu đậm hơn bất kì ai. Chỉ có điều, khi đó người cô yêu là anh, còn bây giờ, người đó là Trình Nhật Khải.
Việc đã qua không thể vãn hồi, hãy để quá khứ khi nghĩ lại là một kỷ niệm.
Lúc hai người đang trò chuyện thì Trình Nhật Khải đã tiến lại phía bọn họ, nắm chặt bàn tay còn lại đang buông thõng của cô, Lâm Mặc Linh thấy được sự bất an hiện lên trong mắt anh, tuy vậy, ngoài mặt anh vẫn ra vẻ không có gì.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Trình Nhật Khải như là tiện miệng hỏi.
"Nói một số chuyện thôi." Đặng Thành An lắc lắc ly rượu, cười cười.
"Đúng vậy." Lâm Mặc Linh mỉm cười, hỏi anh: "Sao anh lại đến đây, nói chuyện với mọi người xong rồi sao?"
"Mọi người muốn nói chuyện với em đấy! Em mau qua đó đi." Trình Nhật Khải dịu dàng nhìn cô.
Lâm Mặc Linh nhìn Đặng Thành An, nụ cười vẫn chưa tắt: "Em đi đây, anh hãy nhớ lời em nói đấy!"
Anh cười, gật đầu với cô một cái.
Sau khi cô đi xa rồi, Đặng Thành An mới quay sang nhìn Trình Nhật Khải, giọng nói trầm trầm: "Tôi đã từng làm tổn thương cô ấy, có lẽ đó là nỗi đau lớn nhất từ trước đến giờ trong cuộc đời của cô ấy, cậu đừng đi vào con đường đó của tôi, nếu thêm một lần như vậy nữa, cô ấy sẽ sụp đổ mất. Nếu như vậy, cho dù cô ấy đau khổ, tôi cũng sẽ mang cô ấy đi, đến một nơi cô ấy không nhìn thấy cậu nữa, cậu cũng sẽ không tìm được cô ấy, dùng thời gian của mình để làm cô ấy không còn yêu cậu nữa."
Khóe môi Trình Nhật Khải hơi nhướn lên, giọng điệu bình tĩnh ung dung: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh có cơ hội đó đâu."
"Hãy đối xử tốt với cô ấy!"
"Tôi đã đến chậm một lần rồi, cũng may là ông trời vẫn còn cho tôi thêm cơ hội nữa, lần này tôi nhất định sẽ không buông tay cô ấy ra đâu." Trình Nhật Khải mỉm cười, ánh mắt như đang đắm chìm vào một khoảng ký ức xa mờ nào đó.
Từ sau khi nhìn thấy cô cùng anh ta vào cuộc thi đó, biết cô học ở trường này, mấy lần anh đều không nhịn được mà lượn qua lượn lại trước cổng trường cô, nhưng hầu như đều không thấy được cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô thì cô đang tay trong tay, cười nói vui vẻ với người đàn ông đi bên cạnh. Sau đó anh không đến nữa, nhưng anh vẫn luôn nghe ngóng tin tức về hai người trong câu lạc bộ, nghe được hai người vẫn rất hạnh phúc. Năm cuối, anh không còn tham gia nhiều vào hoạt động trong câu lạc bộ nữa, cũng không nghe được tin gì về cô nữa, đoán là cô vẫn đang hạnh phúc, vậy nên anh quyết định ra nước ngoài.
Khi trở về, biết cô vẫn một mình, anh quyết tâm theo đuổi cô, mặc cho cô có xa lánh anh như thế nào. Thứ tình cảm mà anh tưởng như chẳng còn cơ hội nữa vậy mà lại đâm hoa kết trái, anh cảm thấy như đang nằm mơ vậy, nhưng anh biết, đây không phải mơ vì cô chân thực như thế, chân thực hơn cả trong giấc mơ của anh.
Nhìn Lâm Mặc Linh đang đứng cười nói với họ hàng, anh đi đến bên cô, nắm chặt bàn tay cô, bất giác mỉm cười.
Sau khi nói chuyện một lúc, cô kéo anh ra chỗ khác, chỉ có hai người, Lâm Mặc Linh tò mò hỏi anh: "Anh có chuyện gì vui à? Em thấy anh cứ cười từ nãy tới giờ.''
"Ngày vui như thế này không cười chẳng nhẽ em bắt anh phô ra bộ mặt u ám ư."
"Thật là chẳng đáng tin chút nào cả."
"Trời hôm nay rất đẹp. Em có cảm thấy vậy không?" Trình Nhật Khải nhìn lên bầu trời.
"Ừ, đẹp lắm. Khung cảnh ở đây cũng rất đẹp."
Hai người đang yên lặng nhìn mọi thứ xung quanh thì Trần Lâm Dương dẫn Trương Nhạc Mai đến trước mặt bọn họ.
"Trông hai người tâm trạng thật tốt." Trần Lâm Dương cất giọng.
"Tâm trạng tốt cũng không bằng anh được."
"Anh đang mệt sắp chết đây lấy đâu ra tâm trạng tốt nữa." Anh than vãn.
Lâm Mặc Linh giương mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, ra vẻ đánh giá: "Nhưng em thấy anh không có vẻ gì là mệt mỏi cả." Sau đó cô nửa thật nửa giả nói: "Nếu anh mệt mỏi quá vậy thì để tối nay em ở nhà chăm sóc cho anh., dù sao thì từ bé đến lớn anh chăm sóc em nhiều rồi, lần này đến lượt em, em cũng không có gì bất mãn hết. Nhất anh đấy, được đích thân em quan tâm."
Trương Nhạc Mai bật cười thành tiếng.
Cô nhìn cô dâu, cười nói: "Chị dâu, chắc chị cũng không từ chối đâu nhỉ?"
Trương Nhạc Mai định lên tiếng nhưng nhìn thấy ánh mắt tối đen của Trần Lâm Dương, nhoẻn miệng cười: "Không cần phiền em vậy đâu."
Nghe cô nói vậy, đôi mắt của Trần Lâm Dương sáng hơn một chút, anh nhún vai nhìn Lâm Mặc Linh: "Cũng không phải là anh không đồng ý, mà là chị dâu em lo nghĩ cho em, không muốn làm phiền em."
Cô định lên tiếng nói thêm thì Trình Nhật Khải đã cất giọng, ngăn cho cô nói tiếp: "Cô ấy chỉ nói vậy thôi, chứ nếu chị đồng ý cô ấy cũng không làm vậy đâu, bởi vì cô ấy còn chẳng biết chăm sóc cho bản thân mình cho tốt nói gì chăm sóc cho người khác."
"Anh nói gì đấy! Nếu như vậy mà em còn sống khỏe mạnh như thế này sao?" Lâm Mặc Linh lầu bầu nói.
"Đó là do em còn trẻ thôi, chứ với cách sống của em, thật không tốt chút nào." Trình Nhật Khải nghiêm túc nói.
Anh nói rất đúng, cô chỉ dám lí nhí phản bác: "Nhưng mà chẳng phải là không có chuyện gì sao?"
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Trần Lâm Dương thở dài: "Cũng chỉ có cậu là quản được con bé. Người anh trai chăm sóc con bé từ bé đến lớn như tôi nó cũng chẳng coi ra gì, nói một câu cãi một câu."
Lâm Mặc Linh bất mãn nói: "Anh đừng nói láo, em luôn ngoan ngoãn nghe anh mà. Anh nhờ em viết thư tình, em viết; anh bảo em xử lý con gái xung quanh anh, em cũng làm để rồi có biết bao rắc rối xảy đến với em; anh khuyên em học trường nào em cũng nghe theo anh,... Chỉ có anh là suốt ngày làm em tức giận thôi."
"Anh rể, em thấy đúng là cô ấy còn nghe lời anh hơn em đấy!" Trình Nhật Khải bênh vực cô.
Được cổ vũ, Lâm Mặc Linh chạy tới kéo tay Trương Nhạc Mai, lắc lắc: "Chị dâu, chị phải làm chủ cho em. Anh ấy chỉ cậy lớn bắt nạt em thôi, chỉ có chị mới trị được anh ấy."
Trương Nhạc Mai dở khóc dở cười: "Lâm Dương à, sao anh lại làm em ấy uất ức như thế này."
Trần Lâm Dương nghe vợ mình nghe lời em gái, bất đắc dĩ kéo Lâm Mặc Linh ra, nhẹ nhàng hướng về phía cô xin lỗi: "Được rồi, đều là lỗi của anh, em đại nhân đại lượng tha thứ cho người anh trai không hiểu chuyện này."
Cô cười khúc khích: "Vẫn là chị dâu tốt, được rồi, nể tình anh là anh trai em, em không so đo với anh."
Trần Lâm Dương đi tới vỗ vai Trình Nhật Khải, vẻ mặt thương xót, an ủi anh: "Khổ cho cậu rồi."
Thấy Lâm Mặc Linh sắp xù lông lên, nghĩ sắp có thêm trận cãi vã nữa, Trình Nhật Khải vội nói: "Em không thấy khổ chút nào."
Cô cười đắc chí đi tới ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, lè lưỡi với Trần Lâm Dương, bộ dạng vui vẻ.
Khi Trương Nhạc Mai và Trần Lâm Dương đi khỏi chỗ bọn họ, cô nhẹ nhàng nói: "Anh có thể yên tâm về em ấy rồi, bạn trai con bé rất yêu con bé đấy."
"Ừ, cũng may là cuối cùng nó cũng tìm được người có thể chịu nổi tính khí trẻ con của nó. Lúc đầu anh cứ sợ là anh đã chiều hư con bé, khi ở bên anh liền không biết phân biệt phải trái đúng sai, nhiều lúc giận dỗi dù người sai là nó nhưng anh vẫn phải là người nhận lỗi. Anh đã sợ nếu anh kết hôn, không hay thường xuyên ở bên cạnh con bé, nó sẽ không còn ai ở bên cạnh để nó thể hiện ra tính cách thật sự của con người nó." Trần Lâm Dương trầm ngâm nói: "Nhưng ở bên cậu ấy, anh thấy được con người thật của con bé, giống như khi nó làm nũng, ăn vạ anh vậy, nhưng điều quan trọng hơn nữa là cậu ấy trân trọng con bé, không hay làm con bé tức giận như anh." Nói đến đây, anh bật cười.
Trương Nhạc Mai đưa ra lời nhận xét: "Nhưng con bé mặc dù biết anh hay làm nó tức giận, nhưng nó vẫn yêu anh, không để ý đến những chuyện đó."
"Em đã trở thành một chị dâu tốt rồi đấy! Nhưng mà em không cần như vậy đâu, người em cần quan tâm là anh này, không cần quan tâm con bé, nó đã có người khác lo rồi, bây giờ em chỉ có một chuyện cần làm là yêu anh, làm một người vợ tốt của anh thôi." Trong giọng nói của anh tràn đầy ý cười.
"Có ai như anh chứ!" Trương Nhạc Mai thẹn thùng, hai má khẽ đỏ ửng.
Hai người sóng vai đi cùng nhau rất hạnh phúc.
Kết thúc hôn lễ đã là mãi muộn, khách khứa đã giải tán hết, người nhà mới được trở về. Trình Nhật Khải được hân hạnh đưa Lâm Mặc Linh và bố mẹ về nhà.
Trên đường đi, cô luôn cằn nhằn: "Cũng chỉ là một hôn lễ thôi mà kéo dài lâu vậy không biết, thật là mệt mỏi."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!