Bỗng nhiên nghe thấy tin Âu Dương Vân bỏ nhà đi, trái tim Nam Cung Phong như lỡ mất một nhịp, anh cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy như bay ra khỏi văn phòng.
Nam Cung Phong lái xe rất nhanh, vừa vào đến cửa, anh vội vàng hét lên: “Tình Tình, Tình Tình…”
Trong phòng khách, không khí ngột ngạt lạ thường. Mẹ ngồi bên trái sô pha, ba ngồi bên phải sô pha, còn em gái thì lại không thấy bóng dáng đâu.
“Tình Tình đâu ạ?”
Anh sốt ruột hỏi,
“Con tìm vợ mình à?”
Bà Nam Cung chỉ tay vào lá thư trên bàn trà với vẻ mặt u ám: “Xem trước đi rồi hẵng nói.”
Nam Cung Phong nhanh chóng cầm lên xem: “Ba, mẹ, con ra ngoài cho khuây khỏa, ba mẹ không cần lo lắng cho con, con sẽ về sớm thôi ạ.”
“Cô ấy đi đâu rồi ạ?”
Nam Cung Nhữ Dương nhíu mày: “Con hỏi ai cơ? Lẽ nào ba mẹ còn biết rõ vợ con đi đâu hơn cả con à?”
Nam Cung Phong biết mình đuối lý nên định lên tầng.
“Tình Tình đã vội vã đến sân bay xem thử có đưa vợ con về được không rồi.”
Bà Nam Cung tức giận nhắc nhở con trai mình.
Nam Cung Phong quay lại, anh lập tức lái xe đến sân bay. Suốt dọc đường, tâm trạng anh rất tệ. Sau khi đến sân bay, anh chạy ngay vào sảnh chính rồi vội vàng xuyên qua đám đông để tìm kiếm bóng dáng cô. Anh tìm khắp nơi nhưng không hề thấy chút dấu tích nào của Âu Dương Vân.
“Anh, anh.”
Nghe thấy tiếng em gái gọi, Nam Cung Phong lập tức xoay người lại. Vừa quay đầu, anh nhìn thấy Tình Tình đang chạy như bay về phía mình nên vội vàng hỏi: “Em tìm thấy chưa?”
Nam Cung Tình Tình thở hổn hển rồi lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
Nam Cung Phong chống hông, vừa lo vừa giận: “Đúng là hư thật, động một tí là bỏ nhà ra đi.”
“Còn nói người ta à? Anh làm gì mà cả đêm không về?”
“Một đêm không về là được phép bỏ nhà ra đi à? Có phải là đứa trẻ ba tuổi nữa đâu.”
“Lý do chị dâu bỏ nhà đi e rằng không chỉ vì mỗi chuyện này, đúng không? Dù sao thì trong lòng anh cũng hiểu rõ.”
Nam Cung Phong nhíu mày, bỗng nhiên anh nghĩ ra một cách: “Tình Tình, em giúp anh đưa chiếc chìa khóa này cho Quý Phong rồi nói với cậu ấy rằng, chuyện ở công ty anh giao lại toàn bộ cho cậu ấy giải quyết.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Đi tìm chị dâu em.”
“Anh biết chị ấy ở đâu à?”
“Anh khá chắc chắn.”
Nam Cung Phong đưa chiếc chìa khóa két bảo hiểm ở văn phòng trong túi áo vest cho em gái, sau đó đến quầy đăng ký để làm thủ tục lên máy bay.
Anh đặt chuyến bay sớm nhất tới Nhật Bản, trực giác mách bảo anh rằng cô nhất định sẽ đến Hokkaido.
Nam Cung Tình Tình cầm chiếc chìa khóa mà anh mình đưa cho rồi vui vẻ đến công ty. Thấy cô, Quý Phong rất ngạc nhiên: “Tình Tình, sao em lại đến đây?”
“Của anh này, đây là thứ mà anh em bảo em đưa cho anh.”
“Thế anh em đâu.”
“Đi tìm chị dâu của em rồi ạ.”
“Thế chị dâu em đâu.”
“Chị ấy bỏ nhà đi rồi.”
Quý Phong bỗng nhiên trợn trừng mắt: “Chuyện xảy ra lúc nào thế?” Rõ ràng tối qua Âu Dương Vân vừa gọi điện cho anh mà.
“Sáng hôm nay ạ.”
“Hai người đó lại cãi nhau à?”
“Ai mà biết được chứ.”
Nam Cung Tình Tình nhún vai: “Em không thể nào hiểu nổi thứ tình cảm phức tạp của hai người họ.”
Vẻ mặt buồn bực của cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó là gương mặt mỉm cười, cô ôm lấy cánh tay Quý Phong: “Anh Quý Phong, tối nay mình cùng ăn tối nhé? Lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau.”
Quý Phong hơi bối rối: “Tối nay thì không được, anh có tiệc xã giao rồi.”
“Tiệc xã giao gì vậy?”
“Xã giao thương mại thôi.”
“Không phải chứ? Trùng hợp thế à, em thật lòng muốn ăn tối với anh mà.”
“Anh biết rồi, nhưng thực sự không được. Em xem, bây giờ anh em không ở công ty, toàn bộ việc ở đây đều đặt lên vai anh cả.”
Nam Cung Tình Tình thấy vọng buông cánh tay anh ra: “Thế thì thôi vậy, lúc nào có thời gian, anh nhớ gọi em đấy.”
“Ừm, vậy được.”
Sau khi rời khỏi công ty, cô lập tức lấy điện thoại gọi cho đám bạn thân, hẹn họ tối nay cùng đi vui vẻ chút.
Cuộc sống của một cô gái mười tám, mười chín tuổi rực rỡ như hoa. Một phút trước có thể buồn bã, thất vọng, nhưng một phút sau lại có thể vui vẻ lên ngay.
Sau khi đến chỗ cần đến, việc đầu tiên mà Nam Cung Phong làm chính là gọi điện thoại cho Âu Dương Vân, thế nhưng cô vẫn tắt máy.
Sau khi tìm được một khách sạn để ở, anh đứng trước cửa sổ nhìn ngắm những bông tuyết đang rơi tán loạn bên ngoài. Anh thầm nghĩ, thời tiết xấu thế này, chắc Âu Dương Vân không ngốc đến mức tới Hokkaido để ngắm tuyết đâu nhỉ.
Lúc này, Nam Cung Phong liên lạc với một người bạn ở Nhật Bản rồi hẹn anh ta ra ngoài gặp nhau.
Thân phận của người bạn này hết sức phức tạp. Nói dễ nghe một chút thì là dân cho vay nặng lãi, còn nói khó nghe thì thực ra là một tên xã hội đen.
Trong một nhà hàng ở Nhật Bản, hai người bạn gặp nhau. Bạn của Nam Cung Phong là một người Trung Quốc có biệt danh là Sói Đen. Anh ta đã đến Nhật Bản mười năm. Trước đây, lúc bị người ta truy sát, chính Nam Cung Phong là người cứu mạng anh ta, lại còn cho anh ta một khoản tiền. Vì vậy mà anh ta mới có được sự nghiệp huy hoàng ở Nhật Bản như bây giờ.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, vị đại ca xã hội đen này sẽ không quên ơn người cứu mạng mình trước đây. Gặp được Nam Cung Phong, anh ta rất vui: “Chú Phong, sao đến mà không thông báo trước với tôi một tiếng để tôi bảo mấy người anh em đi đón chú?”
Nam Cung Phong mỉm cười: “Không cần phiền phức thế đâu, em cũng vừa mới quyết định đến đây thôi.”
“Ồ, thế chú có chuyện gấp gì à?”
Nam Cung Phong không giấu giếm: “Em có chút chuyện, có lẽ phải làm phiền đến anh rồi.”
“Chú cứ nói đi, chỉ cần Sói Đen tôi có thể làm được thì cho dù là chuyện gì tôi cũng sẽ không từ chối.”
“Có thể vợ em đã đến Nhật Bản, nhưng bây giờ cô ấy ở đâu thì em cũng không rõ lắm. Vì vậy, em muốn mượn thế lực của anh để tìm kiếm cô ấy.”
Nghe vậy, Sói Đen liền cười ha ha: “Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ? Cái này thì dễ thôi!”
“Vậy thì làm phiền anh rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi! Nào, đã lâu chúng ta không gặp nhau, uống rượu thôi.”
“Bây giờ anh bảo đàn em đi tìm được không, cô ấy là phụ nữ, em không yên tâm lắm.”
“Chậc chậc, chú Phong của chúng ta cũng là một người giàu tình cảm thế à. Được, được, tôi sẽ bảo người đi tìm em dâu về ngay.”
Sói Đen dặn dò tên đàn em bên cạnh: “Gọi mấy chục anh em đi lật tìm từng ngóc ngách cho anh. Nhất định phải tìm được vợ chú Phong về đây.”
“Đại ca, rốt cuộc chúng em phải bắt đầu từ đâu?”
Nam Cung Phong chen vào một câu: “Tìm dọc theo khu vực quanh Hokkkaido là được. Bây giờ tuyết rơi dày như vậy, có lẽ cô ấy đang ở trong một khách sạn nào đó.”
“Được ạ.”
Tên đàn em kia quay người định đi thì Nam Cung Phong vội gọi lại: “Khoan đã.”
Anh rút ra một tấm ảnh của Âu Dương Vân từ trong ví: “Chính là người phụ nữ này, tên cô ấy là Âu Dương Vân.”
Sói Đen vỗ đầu một cái: “Vẫn là chú Phong cẩn thận, không có ảnh thì đám anh em ngốc của tôi biết tìm ở đâu, tìm đến khi nào?”
Trên thực tế, Âu Dương Vân quả đúng là đến Nhật Bản thật. Hơn nữa, cô còn đang ở trong một khách sạn phía nam Hokkaido.
Bầu trời càng thêm u ám, vì tuyết rơi quá dày nên không có mấy người đi lại trên đường. Đúng lúc này, có hai ba mươi người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đeo kính đen chia nhau đi về phía các khách sạn. Trong tay họ đều cầm một tấm ảnh photo gương mặt của Âu Dương Vân, gặp ai cũng hỏi: “Đã từng nhìn thấy người phụ nữ này chưa?”
Âu Dương Vân đang ở trong một căn phòng của khách sạn, đang ngồi hơ tay bên lò sưởi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng xôn xao dưới tầng. Cô bước ra khỏi phòng với vẻ nghi ngờ rồi đứng bên cạnh tay vịn của cầu thang để nhìn xuống. Bên dưới có mấy người đàn ông mặc áo đen đang giơ một tấm ảnh lên hỏi chủ khách sạn: “Có nhìn thấy người phụ nữ quốc tịch Trung Quốc này vào thuê khách sạn không? Cô ấy tên là Âu Dương Vân, gương mặt kiểu thế này.”
Bỗng nhiên nghe thấy tên của mình nên Âu Dương Vân rất hoảng sợ. Cô nghĩ, cô vừa mới đến Nhật Bản, có lẽ không đắc tội với ai. Thế tại sao mấy người nhìn như xã hội đen này lại nhắm vào cô chứ?
Cô vội vàng chạy về phòng, xách hành lý rồi chạy ra ngoài cầu thang ở hướng khác. Cơ thể nhỏ bé của cô núp vào một góc để toàn đồ đạc linh tinh đã bị tuyết phủ đầy lên. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng hét từ căn phòng mà mình vừa ở: “Hình như cô ấy chạy mất rồi, mau đuổi theo nhanh lên.”
Đến lúc này, cô vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện Nam Cung Phong đuổi theo đến tận đây, hơn nữa đám người này lại hành động theo sự chỉ huy của anh.
Sau khi bọn họ đã chạy về phía xa, cô mới quay lại khách sạn rồi hỏi ông chủ: “Khi nãy, những người đó đến đây làm gì thế?”
Vừa nhìn thấy cô, ông chủ khách sạn như nhìn thấy ma, ông ta đẩy cô ra ngoài: “Đừng gây phiền toái cho chúng tôi nữa, cô đi nhanh đi.”
“Phiền ông nói cho tôi biết, bọn họ tìm tôi có việc gì, nghe xong tôi sẽ đi ngay.”
Thấy cô không chịu buông tha nên ông chủ cũng kể lại đúng sự thật: “Bọn họ bảo chồng cô đang tìm cô, xem ra chồng cô cũng không phải là người tốt đẹp gì.”
‘Sầm’ một tiếng, cánh cửa khách sạn bị ông chủ đóng lại. Sau mấy giây đờ đẫn, Âu Dương Vân xách hành lý rồi nhanh chóng biến mất trong màn mưa tuyết.
Nếu đã biết Nam Cung Phong đến Nhật Bản, hơn nữa lại còn cho người đến tìm mình thì chắc chắn Âu Dương Vân sẽ không dễ dàng để anh tìm được. Cô lấy một chiếc áo lông vũ dày cộp trong va ly ra, nhanh chóng mặc lên người rồi tự đi về phía ngọn núi lớn nhất ở Hokkaido.
Hai ba mươi người tìm đến tối mà vẫn không thấy Âu Dương Vân. Sau khi trở về, họ không tránh khỏi bị ăn mắng. Nghe bọn họ bảo không tìm được người, Sói Đen tức giận quát lên: “Đúng là đám ăn hại, cả đám đàn ông mà không tìm được một người phụ nữ, các cậu định làm anh mất mặt trước người anh em của anh đấy à.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!