Gió xuân từ em sưởi ấm cho lòng anh, cả đời yêu anh mà không cần đền đáp. Đôi mắt ấm áp đến khôn cùng của em, đã giúp anh kiên trì trên con đường phía trước, đã khích lệ anh vấp ngã cũng không bao giờ bỏ cuộc…
Bầu không khí trong phòng ngày càng sôi động. Đúng vào lúc này, Âu Dương Vân nhìn sang Đường Huyên. Trông cô ta như một đóa hoa hồng lặng lẽ nở rộ trong bóng đêm, tỏa ra hương thơm mà chỉ mình cô ta mới có.
Đôi mắt cô ta chăm chú nhìn người đàn ông đang hát trên sân khấu, vẻ mặt dịu dàng như dòng suối, khóe môi hơi lộ ra nét cười dịu dàng. Nhưng trong ánh mắt ấy, lại không hề có tình yêu say đắm.
Âu Dương Vân thấy vậy thì cười mỉa mai. Người thì có ý, kẻ lại vô tình. Đúng là một cặp đôi ngang trái.
Những tiết mục sau đó tiếp tục đem đến cho mọi người những cảm xúc trào dâng mãnh liệt. Đến phút cuối, tất cả vẫn lưu luyến không muốn rời đi. Triệu Diệc Thần gập người chín mươi độ, tuyên bố rằng màn biểu diễn hôm nay đã kết thúc.
Trong khi mọi người đều đã lục tục rời khỏi nhà hát, thì Âu Dương Vân vẫn lặng thinh ngồi tại chỗ. Chỉ đến khi mọi người đã về gần hết, cô mới đứng dậy bước ra cửa. Vừa ra khỏi cửa được khoảng hai trăm mét, thì cô thấy Đường Huyên đang đứng đợi Triệu Diệc Thần.
Âu Dương Vân liền bước tới. Thấy cô, Đường Huyên dù hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không định tránh mặt.
“Chào cô Âu Dương, hôm nay trùng hợp thật đấy.”
Đường Huyên cười với cô.
“Vâng, trùng hợp thật. Cô đang đợi Triệu Diệc Thần sao?”
Đối phương cũng không phủ nhận, gật đầu ngay: “Vâng.”
“Hai người có quan hệ thế nào vậy?”
“Chúng tôi là bạn.”
“Tuy tôi không biết Triệu Diệc Thần là gì với cô, nhưng rõ ràng anh ấy rất yêu cô. Thực ra tôi luôn thắc mắc, rốt cuộc người ta phải yêu một cô gái đến mức nào, mới có thể sẵn sàng vì cô gái ấy mà chấp nhận bị người thân căm ghét và xa lánh.”
Nghe đến đây, sắc mặt Đường Huyên hơi sa sầm lại: “Chúng tôi chỉ là bạn rất thân thôi.”
“Ồ, xem ra là Triệu Diệc Thần tình nguyện chịu khổ rồi. Cô có biết chuyện hôm nay anh ấy đánh nhau vì cô không?”
“Đánh nhau ư?”
Đường Huyên nhíu mày. Rõ ràng cô ta không hề biết chuyện này.
“Ừ, anh ta đánh nhau với Nam Cung Phong.”
“Vì sao?”
Lại một lần nữa, ánh mắt Đường Huyên lộ vẻ kinh ngạc.
“Vì sao à? Trừ lý do vì cô ra thì còn có thể vì sao được nữa? Anh ta bảo mấy năm trước cô vội vã bỏ đi chỉ là vì bất đắc dĩ. Anh ta còn bảo vì Nam Cung Phong mà cô tan cửa nát nhà. Cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra được hay không?”
Sắc mặt Đường Huyên bỗng tái nhợt. Cô ta lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, giờ tôi không muốn nói chuyện đó. Mà kể cả phải nói ra, thì người cần biết cũng không phải cô.”
Trước lời lẽ sắc bén của đối phương, Âu Dương Vân chỉ hít sâu: “Cô không muốn nói cũng được. Nhưng tôi thực lòng khuyên cô một câu, hãy trân trọng người bên cạnh cô. Không phải ai cũng có thể ở cạnh cô mà không hề oán trách, cũng không chút hối hận như Triệu Diệc Thần. Kể cả Nam Cung Phong cũng không thể vì mà cô làm nhiều như thế được.”
Nói xong, cô lập tức giẫm xuống nền tuyết lạnh, vội vã rời đi.
“Trả anh ấy lại cho tôi.”
Bỗng cô nghe thấy tiếng Đường Huyên lạnh như băng vang lên. Âu Dương Vân giật mình tưởng bản thân nghe nhầm, liền hỏi lại: “Cô bảo sao?”
“Tôi bảo, trả Nam Cung Phong lại cho tôi.”
“Vì sao tôi phải làm thế?”
“Vì chúng tôi đã yêu nhau sâu đậm nhiều năm, vì đến tận bây giờ chúng tôi vẫn yêu nhau như trước.”
“Cô nghĩ rằng hai người vẫn yêu nhau như trước, hay là chính miệng Nam Cung Phong bảo với cô như thế?”
“Không cần anh ấy phải bảo với tôi. Kể cả chỉ liếc mắt một cái, thì tôi cũng có thể nhìn thấu trái tim anh ấy.”
“Này, cô ảo tưởng quá rồi đấy.” Âu Dương Vân cười mỉa mai, tự tin nói: “Mà bất kể Nam Cung Phong có còn yêu cô hay không, tôi cũng không thể trả anh ấy cho cô được. Bởi vì tôi đã cố gắng từng ngày để đưa anh ấy thoát khỏi sự tuyệt vọng.”
“Tôi rời bỏ anh ấy là có lý do.”
“Bất kể lý do của cô là gì, giờ cô cũng không có tư cách nói với tôi như thế. Tình yêu chân chính không phải là rời bỏ nhau khi gặp khó khăn, mà là cùng nhau đối mặt với khó khăn ấy. Ba năm trước khi cô lựa chọn rời bỏ anh ấy, thì cô đã không còn cơ hội làm lại từ đầu với anh ấy nữa rồi.”
Cô nói xong, thì Đường Huyên cũng ngẩng lên với đôi mắt ầng ậng nước: “Tôi nhất định sẽ làm lại từ đầu với Nam Cung Phong. Tôi sẽ cho cô biết, ai mới là kẻ thực sự ảo tưởng.”
“Vậy cứ làm như cô muốn đi. Trong suốt cuộc đời này, tôi chưa bao giờ phải sợ bất kì điều gì cả.”
Âu Dương Vân tự tin ngẩng cao đầu, rồi lập tức rời đi.
Cô mới đi được một lúc thì Triệu Diệc Thần đã chạy từ nhà hát ra, vui vẻ vẫy tay với Đường Huyên: “Huyên Huyên, chờ lâu chưa?”
Anh cởi chiếc khăn quàng cổ fan vừa tặng xuống quấn cho cô, sau đó xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của đối phương: “Ấm lên nào, mau ấm lên nào.”
Những lời ấy y như lời niệm chú, khiến Đường Huyên vừa nghe thấy thì nín khóc và mỉm cười ngay: “Diệc Thần, cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn này xuất phát từ tận đáy lòng. Suốt ba năm nay, nếu không có anh luôn ở bên, cô cũng không biết liệu bản thân có thể trải qua những đau đớn này hay không. Tuy vậy, cô vẫn ích kỉ, không chịu đối diện với tình cảm của anh.
“Vừa nãy sao em lại khóc? Kẻ to gan nào lại dám làm Huyên Huyên khóc thế?”
Đường Huyên khịt khịt mũi, thẳng thắn nói: “Là vợ của em họ anh, Âu Dương Vân.”
Triệu Diệc Thần nghe đến tên Âu Dương Vân thì chợt sững người. Anh buông tay Đường Huyên ra, nhẹ nhàng nói: “Em nhất định phải cướp đi hạnh phúc của cô ấy sao?”
“Hạnh phúc ấy lẽ ra là của em.”
“Nhưng em không thể không thừa nhận rằng, hiện giờ Nam Cung Phong đã thích cô ấy rồi.”
“Rốt cuộc cô ta hiểu anh ấy hơn, hay em hiểu anh ấy hơn? Vào lúc con người ta yếu đuối nhất, thì luôn rất dễ nảy sinh tình cảm với người ở gần mình.”
“Anh thì sao? Anh ở cạnh em lâu như thế, vậy em có tình cảm gì với anh không? Dù chỉ là một chút thôi?”
Đường Huyên không đáp lại. Không phải cô không thể trả lời, chỉ là cả hai đều đã biết rõ đáp án.
Ánh mắt Triệu Diệc Thần hơi lộ vẻ thất vọng. Anh nắm tay cô, buồn bã nói: “Đi thôi, coi như anh chưa hỏi gì cả.”
Âu Dương Vân một mình bước giữa lòng phố lạnh lẽo. Dù đã đút tay vào túi áo, hai tay cô vẫn lạnh đến mức tê dại. Cô rụt cổ lại sau lớp áo ấm, mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, bước từng bước về phía trước. Đang đi, thì bỗng nhiên cô đụng vào một thân người vững chãi. Âu Dương Vân hoảng hốt ngẩng đầu lên, vừa định xin lỗi, thì mới phát hiện người cô vừa đụng vào là Nam Cung Phong.
Âu Dương Vân không khỏi nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
“Đi xem ca nhạc vui nhỉ?”
Cô nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh biết em đi xem ca nhạc?”
“Anh đặt máy theo dõi trên người em.”
“Hừ.”
Âu Dương Vân tức giận “hừ” một tiếng, rồi tiếp tục đi. Giờ cô không có tâm trạng nói đùa với anh.
“Đang tìm tiền à? Sao cứ cúi đầu thế?”
“Liên quan gì đến anh.”
Vừa nghĩ tới câu nói “Chúng tôi vẫn yêu nhau” của Đường Huyên, lòng cô lại bắt đầu đầy lửa giận.
Trước mặt tình địch, cô có thể ra vẻ bản thân cực kì tự tin. Nhưng trước mặt Nam Cung Phong, cô cũng không định che giấu sự buồn bực của mình.
“Đói chưa? Mình đi ăn lẩu đi. Trời lạnh thế này, hai người cùng ngồi bên nồi lẩu là hạnh phúc nhất đấy.”
Âu Dương Vân nghe vậy thì lập tức dừng lại, giận dữ nói: “Sao anh còn có thể nói chuyện ăn uống y như không có gì thế hả?”
“Thì cũng đâu có chuyện gì đâu.”
“Anh còn bảo không có chuyện gì sao? Đường Huyên vừa tuyên chiến với em kia kìa!”
Nam Cung Phong giật mình, rồi bỗng bật cười: “Cô ta tuyên chiến với em chứ có phải với anh đâu, sao anh phải nghĩ ngợi làm gì.”
“Nhưng anh là chiến lợi phẩm, ai thắng thì anh về tay người ấy. Chả lẽ anh không lo lắng gì à? Nhỡ vì cô ta mà tình cảm của anh với em bị phá hoại thì sao?”
Nam Cung Phong lập tức nắm vai cô: “Nói thật là anh hoàn toàn không lo lắng gì cả. Anh không nghĩ có người thắng được đồng chí Âu-Dương-mạnh-mẽ can đảm lại kiên cường nhà chúng ta đâu.”
“Anh thôi đi, đừng tưởng em không nhìn thấu suy nghĩ của anh.”
“Suy nghĩ gì?”
“Anh không lo lắng, là vì ai thắng ai thua với anh cũng như nhau cả. Ở bên Đường Huyên thì tốt, mà nếu không thể ở bên Đường Huyên, thì ở cạnh em cũng tạm được. Nhưng em không giống anh, không có chuyện tạm được với em. Trong thế giới của em, chỉ có một mình anh mà thôi.”
Nghe cô nói xong, Nam Cung Phong lại ấn vai cô xuống, thở dài: “Rốt cuộc anh phải làm sao thì em mới tin anh? Đối với anh mà nói, việc ở bên em không phải chuyện tạm được gì cả.”
Âu Dương Vân suy nghĩ rồi bảo: “Nếu anh dám nói vậy trước mặt Đường Huyên thì em sẽ tin anh.”
Quả nhiên, Nam Cung Phong nghe vậy thì im lặng.
Vậy là cô lập tức gạt tay anh ra: “Cứ không trả lời được là anh lại im lặng không nói gì với em.”
“Được rồi, anh đồng ý.”
Âu Dương Vân mới bước được vài bước thì đã nghe thấy giọng Nam Cung Phong vang lên.
Còn chưa chắc chắn mình nghe đúng, nên cô quay đầu lại hỏi anh: “Thật sao?”
“Ừ.”
“Nhỡ qua đêm nay anh lại đổi ý thì sao?”
“Em muốn anh thề không?”
Rốt cuộc Âu Dương Vân cũng nở nụ cười: “Thôi được rồi, em tạm tin anh. Khi nào anh nói?”
“Cuối tuần đi. Anh sẽ mời Đường Huyên, còn em mời Triệu Diệc Thần.”
“Phải mời cả Triệu Diệc Thần sao?”
Âu Dương Vân cẩn thận hỏi. Cô nghĩ đến việc chiều nay hai người vừa đánh nhau xong, sợ hôm ấy hai người nói chuyện với nhau không hợp, lại xông vào đánh nhau tiếp.
“Ừ.”
“Được rồi, ngoắc tay nào.”
Nam Cung Phong cau mày nhìn ngón út đang vươn ra của cô: “Nhất định phải làm trò trẻ con này hả?”
“Làm vậy là để hứa với nhau, trò trẻ con gì chứ? Nhỡ lúc ấy anh lại trốn mất thì sao.” Âu Dương Vân phụng phịu ngoắc ngón tay của anh.
Mọi việc xong xuôi, tâm trạng cô mới vui vẻ hơn một chút. Âu Dương Vân kéo tay Nam Cung Phong: “Đi thôi, đi ăn lẩu nào.”
Nam Cung Phong thấy vậy thì cười: “Em thực tế thật đấy.”
Sau hôm ấy, Âu Dương Vân luôn mong đến cuối tuần, mong Nam Cung Phong sớm xác minh tình cảm của mình. Như vậy, cô sẽ không bao giờ phải lo lắng vì sự tồn tại của Đường Huyên nữa.
Trong khi cô còn đang háo hức chờ đợi từng giây từng phút, thì rốt cuộc cũng đến ngày sinh nhật của em chồng cô rồi.
Sáng sớm, cô cầm những bộ quần áo mới mà mình vừa đi mua với Nam Cung Phong vào ngày hôm trước, mang sang phòng em chồng.
“Tình Tình, em dậy chưa? Chị vào được không?”
“Chị vào đi ạ.”
Nhận được sự đồng ý của đối phương, cô liền đi thẳng vào, giơ hộp quà lên: “Happy birthday.”
Nam Cung Tình Tình thấy chị dâu tặng quà cho mình thì mỉm cười: “Em cảm ơn ạ.”
“Đây là gì thế ạ?” Cô nhìn hộp quà với vẻ thắc mắc.
“Là một món quà huyền bí có thể biến em thành công chúa ngay tức khắc.”
Âu Dương Vân lấy bộ đồ từ trong hộp quà ra: “Em mặc vào đi.”
“Không cần đâu chị. Em chỉ ở nhà thôi mà, mặc đẹp thế làm gì.”
“Sinh nhật mà, mỗi năm chỉ có một lần. Ở đâu thì cũng phải mặc đẹp vào chứ.”
Âu Dương Vân đẩy cô đến phòng thay quần áo, thay đồ cho cô, sau đó làm cho cô một kiểu tóc thật đẹp. Chưa tới nửa tiếng, Nam Cung Tình Tình đã thay đổi hoàn toàn. Thường ngày cô vốn là một cô bé xinh đẹp nhưng còn lôi thôi, trẻ con, vậy mà bây giờ, cô đã trở nên lộng lẫy đến mức làm người khác say đắm.
Cô bé hơi xấu hổ bảo: “Chị ơi, thế này trông có hơi già không?’
“Không đâu, em lớn rồi mà. Bỏ hết những thói quen trẻ con kia đi, từ bây giờ bất kể là ăn mặc hay trang điểm, em đều phải dựa trên quy chuẩn của thiếu nữ mà làm, hiểu chưa?”
Âu Dương Vân vừa nói xong, thì điện thoại trong túi cô lập tức rung lên. Cô liếc nhìn dãy số, rồi cười bảo: “Giờ chị em mình ra ngoài hít thở không khí một chút nhé.”
Nam Cung Tình Tình bị cô kéo xuống, đến lúc đi ra phòng khách thì mới giật mình phát hiện Quý Phong đang đứng đợi ngoài cửa.
Cô vừa định trốn đi, thì Âu Dương Vân lại lập tức ngăn cô lại, thì thầm vào tai cô: “Không được trốn, tiểu thư khuê các thì ra ngoài cũng phải lịch sự nhã nhặn.”
Quý Phong thấy hai người thì cũng bước đến, tặng quà cho cô: “Tình Tình, sinh nhật vui vẻ nhé. Lần trước em bảo muốn đi công viên Thường Thanh Đằng mà. Vậy nên hôm nay anh nghỉ một ngày để đi chơi với em.”
Âu Dương Vân nháy mắt với em chồng, ý bảo cô chú ý cư xử trang nhã.
Kể cả không thể lấy người ta, thì ít ra cũng còn làm bạn được.
Nam Cung Tình Tình trầm ngâm một chút, rồi bảo với Quý Phong: “Em muốn nói chuyện riêng một chút đã.”
Quý Phong đi theo Nam Cung Tình Tình đến một nơi yên tĩnh. Lúc này, cô mới ngẩng lên nhìn thẳng vào đối phương: “Em xin lỗi, em không thể đi cùng với anh được.”
“Sao thế?”
Quý Phong ngạc nhiên.
“Em biết anh rất ngạc nhiên khi em nói vậy. Em từ chối không phải vì em không muốn đi cùng anh, mà là vì em đã lớn rồi, em cũng có lòng tự trọng, kể cả anh không thấy rõ điều ấy. Vậy nên dù anh không thích em, thì cũng đừng xem em như đứa trẻ con nữa.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em sẽ không bao giờ đến công viên Thường Thanh Đằng nữa đâu. Dù sau này gặp được người yêu em, em cũng sẽ không đến đó nữa. Nơi ấy, với em, đã trở thành quá khứ mất rồi.”
Nam Cung Tình Tình nói xong thì chậm rãi quay lại, từ tốn đi khỏi tầm mắt của Quý Phong.
Nhìn theo bóng lưng cô, Quý Phong mới chợt nhận ra đứa trẻ lúc nào cũng chạy theo cậu gọi anh Phong, anh Phong, giờ đã thực sự lớn rồi.
Âu Dương Vân thấy em chồng mình trở lại thì ngạc nhiên hỏi: “Quý Phong đâu?”
“Em bảo anh ấy về rồi.”
“Tại sao?”
“Vì em không muốn đi.”
Nhìn thấy những giọt lệ rơm rớm trên đôi mắt của Tình Tình, cô cũng không hỏi thêm gì cả: “Không đi cũng được, để lát nữa chị xem phim Hàn Quốc với em nhé.”
Sau ngày sinh nhật của Nam Cung Tình Tình là một ngày rất quan trọng. Đó là hôm Nam Cung Phong đã hứa sẽ tuyên bố tình cảm với Âu Dương Vân ngay trước mặt Đường Huyên.
Đêm trước hôm ấy, cô đã gọi điện cho Triệu Diệc Thần, nhưng không nói rõ lý do mời anh ta mà chỉ bảo muốn ăn cùng nhau một bữa.
Khi Triệu Diệc Thần gặp Đường Huyên ở khách sạn, anh ta đã linh cảm được điều gì đó. Nhưng Đường Huyên thì trái lại, chẳng hề lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!