Nam Cung Phong kéo ghế ngồi xuống, cố gắng không nhìn vào mắt Đường Huyên, Âu Dương Vân hiểu vì sao anh lại trốn tránh như thế, vì một ánh mắt của cô ta rất có thể sẽ phá hủy hết lòng tin khó vững chắc trong lòng anh.
Âu Dương Vân ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Phong, trong căn phòng lớn, bầu không khí dường như đang đông lại, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được chính là tiếng hít thở của bốn người.
Tiếng hít thở hỗn độn không có quy luật, có thể thấy trong lòng bốn người đều không bình tĩnh, Nam Cung Phong căng thẳng vì người anh sắp đối mặt, một người là người yêu của anh trong quá khứ, một người là người yêu hiện tại của anh. Đối với anh mà nói, bất kể làm tổn thương người nào anh cũng không đành lòng.
Âu Dương Vân căng thẳng, đương nhiên là vì sợ Nam Cung Phong lâm trận lùi bước.
Triệu Diệc Thần căng thẳng là vì sợ Nam Cung Phong sẽ nói ra những lời làm tổn thương Đường Huyên, mà Đường Huyên căng thẳng cũng vì như thế.
Sau khoảng thời gian im lặng thật dài, Nam Cung Phong lên tiếng, ánh mắt anh lạnh lùng quét về phía Đường Huyên, khẽ nói: “Hôm nay tôi hẹn cô ra là muốn trịnh trọng giới thiệu một chút.”
Anh chuyển ánh mắt về phía Âu Dương Vân bên cạnh: “Đây chính là người vợ hiện tại của tôi, tôi rất yêu cô ấy.”
Bầu không khí lại lạnh đi, mười ngón tay của Đường Huyên đan chặt vào nhau, cô ta không mở miệng nói chuyện.
“Bây giờ chúng tôi sống rất thoải mái, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà vứt bỏ cô ấy, nếu không có cô ấy thì đã không có tôi của ngày hôm nay, vì vậy sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa, chuyện đã qua tôi có thể bỏ qua, chúc phúc cho cô và Triệu Diệc Thần có được kết quả tốt.”
Sắc mặt Đường Huyên dần tái nhợt, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, cô ta vẫn không nói gì.
“Đương nhiên tôi hy vọng các người tiếp tục rời khỏi nơi đây, yên lặng rời đi như ba năm trước vậy, ở thành phố B này, tôi không muốn vô tình gặp mặt bất kỳ ai trong số các người.”
“Đừng nói nữa!”
Triệu Diệc Thần vụt đứng lên, gân xanh trên trán nổi lên, anh ta tức giận giơ nắm đấm muốn đấm lên mặt Nam Cung Phong, Nam Cung Phong lách người tránh khỏi, nhưng anh ta vẫn không chịu từ bỏ, rất nhanh hai người đàn ông đã bắt đầu đánh nhau.
“Dừng tay, dừng tay hết cho tôi.”
Âu Dương Vân vội vàng tiến lên ngăn cản, Đường Huyên lại giống như người gỗ, ngồi tại chỗ yên lặng rơi nước mắt.
“Triệu Diệc Thần, tôi bảo anh dừng tay, dựa vào đâu mà đã mang vợ chưa cưới của người khác đi rồi còn hùng hồn ở đây đánh người!”
Âu Dương Vân tức giận gào lên với anh ta, Triệu Diệc Thần giật mình, kéo cánh tay cô: “Cô theo tôi ra ngoài.”
“Buông ra, tại sao tôi phải đi ra ngoài với anh!”
Triệu Diệc Thần mắt điếc tai ngơ, hướng ánh mắt về phía Đường Huyên: “Huyên Huyên, đến lúc nói rõ sự thật rồi.”
“Buông cô ấy ra.”
Nam Cung Phong hung ác ra lệnh, vừa định ra tay, Đường Huyên đã lên tiếng: “Anh Phong, để bọn họ ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lòng Âu Dương Vân chợt lo sợ, đột nhiên dừng giãy giụa, dường như cô đã linh cảm được lời Đường Huyên muốn nói sau đó nhất định sẽ làm dao động cán cân tình cảm trong lòng Nam Cung Phong.
Cứ như vậy, cô giống như một con rối bị Triệu Diệc Thần kéo ra khỏi phòng.
Triệu Diệc Thần đóng cửa phòng, dựa lưng vào vách tường ngoài hành lang, đôi mắt đẹp khép chặt lại, trên gương mặt tuấn tú kia là những vết thương cũ mới chồng chất.
Âu Dương Vân tựa ở vị trí cạnh cửa, có thể nghe thấy tiếng nói bên trong rất rõ ràng, khóe miệng cô khẽ run vài cái, nghẹn ngào hỏi Triệu Diệc Thần: “Nhất định phải giúp Đường Huyên phá vỡ gia đình tôi sao?”
“Tôi không muốn phá hủy hạnh phúc của bất kỳ ai, nhưng có vài chuyện nhất định phải nói cho rõ, nếu cô là Đường Huyên, trên lưng cô vác thù hận sâu sắc, cô cũng sẽ không cam lòng cứ như vậy mà chịu đau khổ một mình.”
Âu Dương Vân im lặng, bởi cách một cánh cửa trong phòng kia, cuộc nói chuyện khiến cô bất an đã bắt đầu.
Nam Cung Phong lạnh lùng nhìn Đường Huyên, kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, nói: “Tôi cho cô nửa tiếng, nói hết những gì cô muốn nói một lần.”
Đường Huyên giương đôi mắt mông lung đẫm lệ lên, đi từng bước về phía anh, đột nhiên nhào vào trong lòng anh, lớn tiếng khóc.
“Anh Phong, ba năm rồi, lòng em không có ngày nào không đau, anh có biết là ai hại chúng ta thành như thế này không? Là ba anh, là ba anh Nam Cung Nhữ Dương, anh có biết ba mẹ em đều chết cả rồi hay không? Anh có biết là ai hại chết bọn họ hay không? Là mẹ anh, là mẹ anh Triệu Tịch Lận…”
Âu Dương Vân đứng lặng cạnh cửa, đầu óc đùng một tiếng trống rỗng, cô khiếp sợ che miệng lại, hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa chính tai nghe được.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ba mẹ chồng là người hiền hậu lương thiện như vậy, sao có thể giống như Âu Dương Trường Phong và Nguyễn Kim Tuệ hại chết người khác được.
“Cô đang nói bậy bạ gì đó?”
Nam Cung Phong đẩy cô ta ra, anh và Âu Dương Vân giống nhau, không chấp nhận được những lời nói ra từ trong miệng Đường Huyên.
“Em không nói bậy bạ.”
Đường Huyên khóc càng đau lòng hơn, cô ta bắt đầu rủ rỉ nói ra những chuyện cũ đã từng xảy ra ba năm trước mà Nam Cung Phong không hề biết.
“Bốn năm trước, khi lần đầu tiên anh mang em về nhà, ánh mắt ba anh nhìn em rất kỳ lạ, thừa dịp không có anh, ông ấy hỏi mẹ em tên gì, lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, bèn nói với ông ấy mẹ em tên là Hồng Diệu Châu, sắc mặt ông ấy lập tức sầm lại, về sau em lại đến nhà anh, thái độ của ông ấy với em vô cùng lạnh nhạt, mãi đến một ngày, đột nhiên ông ấy hẹn em ra ngoài gặp mặt, trong một quán trà, ông ấy đi thẳng vào vấn đề, bảo em rời xa anh, đương nhiên em không đồng ý, hỏi ông ấy tại sao, anh có biết ông ấy nói thế nào không?”
Nam Cung Phong như một núi băng, lạnh lùng mở miệng: “Nói thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!