Khi Âu Dương Vân tỉnh lại thì trước mặt cô là một màu trắng chói mắt, ánh đèn màu trắng, tường màu trắng, chăn trắng, bác sĩ mặc áo blouse trắng…
Trong không khí là mùi nước sát trùng cô ghét nhất, khiến cho cô vừa đau lòng, vừa bất lực.
“Cô không sao chứ? Cô đừng nghĩ quá nhiều, hiện giờ khoa học kĩ thuật rất tiến bộ, bệnh vô sinh mới đạt đến độ 0.8 vẫn có hi vọng chữa trị.”
“Hôm nay cô bình tĩnh lại một chút, mai cô hãy đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.”
“Nếu như cô bất mãn với kết quả trong nước thì có thể ra nước ngoài kiểm tra, nhưng hiện giờ cô phải bảo đảm thân thể khỏe mạnh trước đã.”
Hai mắt Âu Dương Vân trống rỗng, nghe bác sĩ nói mấy lời sáo rỗng, cô như người mất hồn, cả người cứng đờ ra.
“Muốn tôi giúp cô báo cho người nhà không?”
Câu hỏi cuối cùng của bác sĩ khiến cô tỉnh táo lại, lông mi khẽ run, cô ngồi dậy, ngoan ngoãn xuống giường, đi ra khỏi phòng bệnh như một hồn ma.
“Cô à, hiện giờ cô đi một mình được không vậy?”
Phía sau là giọng nói quan tâm của bác sĩ, nhưng cô lại không nghe được gì.
Ra khỏi cổng bệnh viện đã là chiều tối, bầu trời đã tối dần, giống hệt như tâm trạng hiện tại của cô, vô cùng tối tăm. Chuyện đau khổ nhất trên thế gian này là gì? Chính là chuyện bản thân mong đợi nhất nhưng cuối cùng lại có kết cục không tốt đẹp… Bản thân cô mong đợi lâu như vậy nhưng vẫn thua trắng, rốt cuộc cô cũng cảm thấy sợ hãi, sợ mất đi mọi thứ…
Cô đi trên đường cái như người mất hồn, đi không có mục đích, điện thoại di động trong túi quần không ngừng vang lên, nhưng cô lại mắt điếc tai ngơ, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, không biết cô đã khóc bao nhiêu lần, cũng không biết trái tim đã tan vỡ bao nhiêu lần.
Cô đứng ở ven biển, nhìn số điện thoại Nam Cung Phong hiển thị trên màn hình di động, lệ tuôn ra như suối. Cô mạnh mẽ dùng sức ném điện thoại xuống mặt biển sâu không thấy đáy. Thế giới của cô cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhưng thế giới của cô từ giờ phút này trở đi đã không còn màu sắc nữa.
Cô ngã ngồi bên bờ cát, sau đó che mặt lại, khóc nghẹn ngào. Tiếng khóc thương tâm của cô kinh động đến một đôi yêu nhau đang ngọt ngào ôm nhau ở phía xa, hai người bọn họ tò mò đi về phía cô, nhưng chỉ nhìn chằm chằm chứ không hề an ủi. Không phải bọn họ vô tình, nhưng bọn họ hiểu rõ, có đôi khi khóc không phải là đau lòng, mà là một loại xả stress, khi người ta đau khổ nhất thì luôn hi vọng có một nơi để có thể khóc thỏa thích, không bị ai quấy rầy.
Âu Dương Vân khóc tan nát cõi lòng, khóc đến mức ruột gan như đứt rời ra từng khúc. Mỗi lần cô nghĩ sắp chạm đến hạnh phúc thì kết quả đều ngược lại, bây giờ, mọi ảo tưởng và lòng tin của cô về hạnh phúc đã bị phá vỡ. Cho dù trái tim con người mạnh mẽ cỡ nào, cũng không thể chống lại sự vô tình của vận mệnh được. Cô cũng chỉ là một người phụ nữ khao khát được yêu thương, không hề mạnh mẽ, cố gắng chống lại hiện thực tàn nhẫn mà thôi.
Cô rõ ràng hơn ai hết về ý nghĩa của một gia đình không có trẻ con, nhưng bởi vì cô hiểu rõ nên cô mới có thể tuyệt vọng sâu sắc như vậy.
Nhà họ Nam Cung vô cùng rối loạn, bởi vì đã qua giờ ăn cơm tối mà con dâu vẫn chưa về, gọi điện thoại cũng không có tín hiệu, hỏi thăm đồng nghiệp ở trường thì mọi người đều nói cô dạy xong đã đi ra ngoài rồi. Cuối cùng Nam Cung Phong không ngồi im được nữa, vội vã bước ra khỏi nhà, tìm kiếm khắp nơi.
Hai tiếng sau, anh trở về nhà, lo lắng hỏi ba mẹ: “Cô ấy về chưa?”
Bà Nam Cung lắc đầu: “Chưa, mẹ đã bảo ba tài xế ra ngoài đi tìm rồi, cũng không thấy tin tức gì… Không biết đứa nhỏ này đi đâu, sao không báo với người nhà một tiếng, làm người khác lo muốn chết…”
Nam Cung Phong nghe thấy Âu Dương Vân vẫn chưa trở về, anh lập tức quay người rời đi, lái xe rời khỏi dinh thự Bạch Vân.
Con trai vừa đi thì bà Nam Cung đã lập tức nhớ ra chuyện đêm qua Âu Dương Vân nói với bà, nói rằng hôm nay cô sẽ đi lấy phiếu kết quả kiểm tra, chẳng lẽ…
Trong lòng bà nổi lên một dự cảm bất thường, nhưng bà lại lập tức phủ nhận: “Không! Tuyệt đối không thể!”
Tiểu Vân không phải là đứa bé thích trốn tránh hiện thực, nhất định là cô bị chuyện gì dính với người nên không thoát ra được mà thôi. Bà Nam Cung tự an ủi mình, không muốn nghĩ đến chuyện tiêu cực…
Thêm hai giờ trôi qua, lúc này đã là mười hai giờ đêm, bình thường giờ này dinh thự Bạch Vân đã tắt đèn rồi, nhưng đêm nay lại đèn đuốc sáng trưng, không ai ngủ được.
Vốn chỉ có bốn, năm người ra ngoài tìm, nhưng sau mười một giờ thì số người ra ngoài đã hơn hai mươi người, nhưng vẫn không có tin tức gì của Âu Dương Vân, giống như cô đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Người bị giày vò nhất chính là Nam Cung Phong, anh đã lái xe cả một buổi tối quanh thành phố, đồng thời liên lạc với bạn bè ở đội cảnh sát hình sự nhưng đến tận khi trời hừng sáng, cũng không có tin tức gì của Âu Dương Vân.
Đúng bảy giờ sáng, Nam Cung Phong về đến nhà để bàn bạc kĩ lưỡng với ba mẹ, cả nhà đều nhăn mày nhăn mặt, ai cũng lo lắng cho an toàn của Âu Dương Vân.
Nam Cung Phong nhớ đến ngày đó, Âu Dương Vân đột nhiên cũng biến mất như thế này, khi tìm được cô thì cả người cô đều bị đánh, tim của anh như nhảy ra khỏi lồng ngực, rất sợ cô lại bị người khác bắt cóc, lại phải chịu tra tấn thống khổ lần nữa.
“Anh, anh ngủ trước đi, chuyện tìm chị dâu cứ giao cho ba mẹ là được.”
Nam Cung Tình Tình thấy hốc mắt anh trai mình trũng sâu xuống thì vô cùng đau lòng, nhưng Nam Cung Phong lại không đồng ý: “Anh không sao, không tìm được chị dâu em thì sao anh ngủ được?”
“Chuyện tìm người không thể vội được, nếu sáng hôm nay vẫn tìm không thấy thì buổi chiều tất cả cảnh sát sẽ ra ngoài tìm, con cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, nếu không đến lúc tìm được người thì con lại mệt mỏi không trụ được.”
Ông Nam Cung vừa an ủi, vừa giống như mệnh lệnh.
Nam Cung Phong vẫn không đồng ý, anh đứng lên nói: “Nếu có thể mau chóng tìm được người thì cho dù mệt chết cũng được!”
Anh cố chấp đi ra ngoài phòng khách, sau đó đột nhiên nhìn thấy một người, anh ngạc nhiên hô lên: “Tiểu Vân?”
Vừa nghe thấy hai chữ “Tiểu Vân”, cả nhà đều nhìn về phía cửa, lo lắng trong lòng đều được đặt xuống, tất cả mọi người đều chạy tới trước mặt Âu Dương Vân, tranh nhau hỏi: “Con đi đâu vậy? Dọa chúng ta sợ gần chết…”
“Đúng vậy chị dâu, lần sau chị đừng chơi trò trốn tìm như thế này nữa, chị có biết mọi người rất lo lắng không?”
“Sao điện thoại cũng không gọi được? Tốt xấu gì cũng phải gọi điện về báo chứ? Chúng ta sắp lật tung cả thành phố này lên rồi!”
“Tiểu Vân, rốt cuộc hôm qua em đã đi đâu? Em có biết anh lo lắm không?”
Âu Dương Vân đối mặt với ánh mắt quan tâm của mọi người, vết thương trong lòng lại bị xé rách lần nữa, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Xin lỗi, để mọi người phải lo lắng cho con… Hôm qua con đến thành phố T thăm bác gái con, bởi vì đi vội nên không kịp báo cho mọi người…”
“Vậy điện thoại đâu? Sao không liên lạc được?”
“Điện thoại bị mất rồi…”
Nam Cung Phong hít sâu một hơi, day day trán, rõ ràng rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Âu Dương Vân thì lập tức nhịn lại: “Không sao, không có việc gì là được rồi.”
Cuối cùng mây đen cũng tản đi, Nam Cung Phong kéo Âu Dương Vân lên tầng, đóng cửa ôm chặt lấy cô, lo lắng hỏi: “Em có biết mười mấy tiếng qua anh sống như thế nào không? Anh thật sự rất sợ em cứ thế biến mất không thấy đâu nữa, anh hi vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu không anh sẽ sụp đổ mất…”
Âu Dương Vân dựa vào lồng ngực ấm áp của Nam Cung Phong, cảm nhận được trái tim anh vì cô mà lo lắng, nước mắt cô lặng lẽ tuôn rơi. Mười mấy tiếng đêm qua, tuyệt đối không chỉ có một mình anh khổ sở, bởi vì cô cũng bị giày vò không kém.
“Ừm, em đồng ý, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Cô nghẹn ngào nói, móng tay ấn chặt vào trong thịt, để cho bản thân không khóc thành tiếng. Bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để nói chuyện đó với Nam Cung Phong…
Nam Cung Phong nâng mặt cô lên, đau lòng hôn lên trán cô: “Bác gái em có chuyện gì sao? Sao qua đó một buổi tối mà sắc mặt lại xấu như vậy?”
“Ừm, sức khỏe của bác không tốt.”
“Có muốn đưa bác đến bệnh viện thành phố không, anh có thể mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho bà ấy.”
“Không cần, bác đã quen sống ở thành phố T rồi.”
Âu Dương Vân nhìn quầng thâm quanh mắt Nam Cung Phong, cô run tay vuốt ve: “Tối qua anh không ngủ sao?”
“Ừm, không tìm thấy em, anh sắp phát điên rồi, sao có thể ngủ được?”
“Xin lỗi, lại để anh lo lắng như vậy…”
“Ngốc nghếch! Em để anh lo lắng gì chứ? Người nói câu này phải là anh mới đúng, anh luôn khiến em phải đau lòng…”
Giọng Âu Dương Vân nghẹn ngào: “Nhiều khi thứ khiến em đau lòng không phải là anh, mà là sự vô tình của vận mệnh.”
Câu trước là cô nói cho anh nghe, nhưng câu tiếp theo là cô nói cho mình nghe.
“Được rồi, đừng buồn bã nữa, em bình yên trở về là được rồi, nhanh xuống tầng ăn gì đi, sau đó lên ngủ một giấc.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!