Bầu không khí như giảm xuống âm vài độ, không cần ngẩng đầu Lâm Ái cũng cảm nhận được một luồng sát khí bừng bừng trước mặt mình.
Im lặng một hồi lâu, Đàm Tuyết Vân run rẩy cất giọng hỏi: “Đừng nói với mẹ, con định kết hôn với người phụ nữ này?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy.”
Bốp —
Đàm Tuyết Vân giáng một cái tát lên mặt Nam Cung Phong khiến anh ấy ngã xuống mặt đất, Lâm Ái kinh hãi bịt chặt miệng, ngay cả thở cũng không giám thở mạnh.
Người phụ nữ đang đứng trước mặt cô – người có khả năng sẽ là mẹ chồng cô trong tương lai này, thần khí thực sự quá mạnh rồi, dù là một ánh mắt cũng đủ đâm chết người.
“Con đang trả thù mẹ sao? Trả thù mẹ đã tổn thương Âu Dương Vân, nên mới tìm người đàn bà không ra gì này làm đối tượng kết hôn của mình sao? Hôn nhân đâu phải trò đùa, không phải thứ đàn bà nào cũng làm được con dâu Đàm Tuyết Vân này đâu!”
Đàm Tuyết Vân tức giận trợn mắt, còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần mấy bà mẹ chồng ác độc trong truyền thuyết còn. Lâm Ái chẳng thèm để tâm đến những lời nói làm tổn thương người khác của bà ta, đã hoàn toàn bị bộ dáng hung dữ của bà dọa cho mất mật.
“Cuộc đời của tôi nằm trong tay tôi, tôi muốn lấy ai chẳng ai có thể quản được, nay tôi đến đây cũng chỉ có ý định thông báo cho bà, chứ không có ý định xin ý kiến của bà, giờ đã thông báo xong, chúng tôi cũng nên đi rồi.”
Giang Hựu Nam đứng dậy, kéo Lâm Ái còn đang hoảng sợ về phía mình, sải bước về phía cửa.
“Đứng lại!”
Đàm Tuyết Vân gào lên: “Mẹ đồng ý với con mẹ sẽ không chèn ép Âu Dương Vân nữa, con hãy lập tức vạch rõ danh giới với người phụ nữ này đi!”
“Bà nghĩ rằng tôi sẽ tin lời bà sao?”
Giang Hựu Nam giễu cợt chất vấn, rồi lại tiếp tục kéo Lâm Ái đi ra cửa.
“Mẹ đếm tới ba nếu con không dừng lại, coi như mẹ không có đứa con này!”
Lâm Ái do dự, muốn đứng lại, nhưng Giang Hựu Nam hoàn toàn lờ đi, kiên quyết kéo cô ấy ra khỏi cửa chung cư.
Đàm Tuyết Vân đuổi theo ra ngoài, tiếp tục rít gào: “Mẹ sẽ không đồng ý, tuyệt đối sẽ không đồng ý, không được sự cho phép của mẹ con đừng mơ kết hôn với người đàn bà này!”
Giang Hựu Nam nghe xong, bất ngờ dừng bước, anh ấy hững hờ quay đầu lại, lạnh lùng cất lời: “Trước đây khi bà ly hôn, có từng hỏi ý tôi không?”
Có những lúc không nói gì, không có nghĩa là không oán hận, đối với một đứa bé bị bỏ rơi khi mới 8 tuổi mà nói, hoàn toàn có tư cách căm hận.
Lâm Ái có thể cả nhận được tâm trạng lúc này của Giang Hựu Nam đang rất tệ, cô đấu tranh rất lâu mới cẩn thận cất lời: “Thực sự anh không cần vì em mà đối đầu với mẹ mình như thế đâu, mẹ anh không thích em, anh có thể kết hôn với cô gái khác – người mà mẹ anh thích mà.”
Giang Hựu Nam im lặng, chân mày nhíu chặt lại.
“Có lẽ em tự cho mình là đúng rồi, chắc nguyên nhân anh và mẹ giận nhau xuất phát từ Âu Dương Vân, em có là gì đâu…”
“Chuyện kết hôn em nghĩ anh nên suy nghĩ thêm đi, mẹ anh nói đúng, hôn nhân không phải trò đùa, có rất nhiều cách ngăn chặn bà ấy làm tổn thương Tiểu Vân, không nhất thiết phải trả giá bằng cuộc đời và hạnh phúc của mình đâu anh.”
Lâm Ái cứ liên tục nói, mãi không có điểm dừng, cuối cùng, Giang Hựu Nam không nhịn được nữa, kít một tiếng dừng xe lại. Anh ấy quay mặt cô lại, bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn.
Trong chớp mắt, đất trời như quay cuồn, thêm một chút nữa, nó quyết liệt như nụ hôn trước ngày tận thế.
Đầu óc Lâm Ái trống rỗng, kinh ngạc nhìn người đàn ông mình đã yêu thầm 2 năm qua, chắc đây không phải mơ chứ, vì hơi thở anh ấy nóng bỏng như vậy cơ mà.
Giang Hựu Nam buông cô ấy ra, vừa thở gấp vừa nói: “Nếu như chỉ có như vậy mới khiến em ngừng nói, vậy mong em tha thứ cho sự mạo phạm vừa rồi.”
Anh ấy lại đạp ga, xe tiếp tục chạy, nhưng sức mạnh của nụ hôn cưỡng ép vừa rồi quả thực rất có tác dụng, suốt dọc đường đưa Lâm Ái về, cô không hề nói thêm câu nào.
Nhưng Lâm Ái không thể ngờ, buổi trưa hôm sau Đàm Tuyết Vân đã đến tìm cô.
Trong quán cafe đối diện trường hoc, cô ấy ngồi nghiêm chỉnh đợi Đàm Tuyết Vân lên tiếng, Đàm Tuyết Vân nhìn chằm chằm cô ấy một lúc mới nói: “Nhìn thôi mà sao thấy đáng ghét thế.”
Tính quật cường vốn có được khơi dậy, Lâm Ái ngẩng cao đầu: “Nếu bác không còn chuyện gì nữa thì cháu đi đây, giờ đang là giờ làm việc.”
“Rời xa con tôi đi.”
Đàm Tuyết Vân lời ít ý nhiều, Lâm Ai châm chọc nói: “Có phải nếu cháu không đồng ý, kế tiếp bác sẽ ném đống chi phiếu vào người cháu không?”
“Cô đừng có mơ, loại hàng như cô, tôi cần thiết phải lãng phí tiền của sao?”
Lâm Ái hít sâu một hơi, tự nhủ mình không được tức giận, cô rút 350000 đồng trong túi ra, nói với phục vụ: “Tính tiền.”
Khi cô xoay người chuẩn bị rời đi, Đàm Tuyết Vân lên tiếng cảnh cáo: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, dù cho cô kết hôn với con tôi thì tôi cũng không để cô sống yên ổn đâu.”
“Yên tâm, cháu sẽ đưa con trai bác đi thật xa, khiến bác không thể gặp lại con trai mình nữa!”
Đàm Tuyết Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Ái dần khuất xa, tức đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Những ngày không phải làm việc thật khô khan và buồn chán, Âu Dương Vân ngày ngày quanh quẩn trong nhà, mỗi khi nghĩ về một tương lai mịt mù đen tối của mình, nước mắt lại bất giác rơi.
Hôm nay, khi cô lướt qua mấy trang web diễn đàn sinh con vô tình nhìn thấy một mẩu tin liên quan đến việc cầu con, não bộ nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ mê tín, sao cô không đến núi Đế Vương cầu con nhỉ? Mẹ chồng cô luôn nói, phật tổ ở núi Đế Vương rất linh, tuy cô không tin tưởng cho lắm, nhưng bây giờ suốt ngày ở nhà cũng chán, ra ngoài đi lại một chút cũng chẳng có hại gì.
Tâm trạng cô thực sự quá bí bách rồi.
Sau khi quyết định xong, cô lập tức xuất phát, không nói cho người nhà biết mà một mình đến núi Đế Vương.
Núi Đến Vương hương khói nghi ngút quanh năm, trên núi còn nhộn nhịp hơn dưới núi, đồ ăn, đồ chơi đủ các loại trò vui thu hút ánh mắt của Âu Dương Vân. Trước kia cô sẽ không dừng mắt ở mấy sạp bán hàng như vậy, bởi cô là một phụ nữ rất nho nhã, cô không giống mấy đứa nhỏ ham chơi kia.
Nhưng bây giờ khác lúc xưa rồi, cô không phải là một người phụ nữ chọn vẹn, cô không nho nhã nổi nữa, bước đi trong dòng người, nhìn cô còn ngốc hơn mấy đứa nhỏ. Cô thích món đồ nào thì đều ngắm nghía một lúc lâu nhưng rồi lại chẳng mua gì mà lặng lẽ rời đi. .
Tới điện Thái Hòa, quỳ trước tượng Quan Thế Âm, cô thành tâm khẩn cầu: “Con nguyện dùng mười năm tuổi thọ, để đổi một đứa con khỏe mạnh, từ nay về sau, con sẽ không có bất kỳ mong muốn xa vời nào nữa.”
Nước mắt cô rơi xuống nền điện Thái Hòa, hỡi các vị thần đang nhìn cô gái này, nếu như các ngài trên trời có linh, xin hãy ban cho cô ấy một đứa con, đây là tâm nguyện duy nhất cũng như cuối cùng trong nửa đời còn lại của cô ấy.
Sau khi khẩn cầu xong, Âu Dương Vân vòng ra bên ngoài miếu, nơi đây vô cùng náo nhiệt, nghe thấy âm thanh huyên náo này, tâm trạng của cô cuối cùng cũng khá lên rất nhiều.
“Xem bệnh đi, xem bệnh đi, mọi loại bệnh kinh niên khó chữa, đảm bảo chữa khỏi đây –”
Giữa đám náo nhiệt đó, ánh mắt Âu Dương Vân bị thu hút bởi một ông lão tuổi trạc 70, cô bước tới đối diện ông lão, nhìn tấm bảng trước mặt ông, chữa các bệnh về da, tiểu đường, thận, động kinh, điên, dụng tóc, vô sinh…
Vô sinh? Âu Dương Vân ngơ ngẩn cả người, cô đờ đẫn hỏi: “Ông có thể chữa vô sinh sao?”
Ông lão mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cô muốn trị à?”
“Ông chữa kiểu gì?”
Ông lão chỉ vào đống thuốc sau lưng: “Đương nhiên là dùng thuốc đông y rồi.”
Cô trầm tư suy nghĩ mấy giây, cười khổ, quay người bước đi.
“Này, cô gái, không chữa sao?”
Âu Dương Vân thản nhiên nói: “Bệnh của cháu chắc ông không chữa được đâu.”
“Tôi nói cô nghe câu này cô đừng nghĩ tôi khoác lác, ông nội của ông nội của tôi năm xưa từng làm thái y nổi tiếng nhất thời vua Càn Long, không có bệnh gì không chữa được, cô đừng cho rằng đời này tôi phải lưu lạc trên núi bày quán ven đường mà xem thường, thực ra tôi không muốn chữa cho mấy người coi thường tôi thôi, y thuật của dòng họ tôi truyền hết từ đời này sang đời khác, những bệnh y học hiện đại không chữa được tôi đều có thể chữa khỏi, tất nhiên còn phụ thuộc vào cô có tin hay không.”
Nếu là trước kia, Âu Dương Vân chắc chắn sẽ một đi không quay đầu, nhưng giờ đây, cô lại lung lay, chủ yếu vì cô cảm thấy bản thân đã lâm vào tình cảnh này rồi, tin hay không cũng chẳng mất gì, ngược lại nếu như tin, biết đâu cô thật sự sẽ có chút hy vọng.
Thỉnh thoảng cô cũng đọc được một vài thông tin về bản lĩnh của một số thầy thuốc đông y trong sách, thêm đó ông lão trước mặt này cũng đem lại cho cô một cảm giác đáng tin tưởng.
“Vậy được, ông xem giúp cháu.”
“Cô ngồi đi.”
Ông lão chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh chân mình, Âu Dương Vân ngồi xuống: “Đưa tay phải cho tôi.”
Cô đưa tay phải ra, ông lão nghiêm túc bắt mạch cho cô: “Tử cung cô có khiếm khuyết.”
Một câu nói bình thản mà lại khiến Âu Dương Vân kích động, cô kinh ngạc hỏi: “Làm sao ông biết?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!