“Hình như tới tháng rồi, đau bụng quá.”
Lâm Ái kinh ngạc trợn mắt: “Không phải chứ, xui xẻo vậy sao.”
Âu Dương Vân ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, chút chiêu trò của cô ta cô rõ như lòng bàn tay, liền thuận thế nói: “Vậy hay là cô về nghỉ ngơi đi?”
Cô ta tỏ ra vẻ rất khó chịu, gật đầu: “Đành vậy thôi…”
Quý Phong đỡ lấy cánh tay cô ta: “Anh về với em.”
“Không cần, anh đi ăn với bọn họ đi!”
Âu Dương Vân rõ suy nghĩ của Dương Văn Lệ, cứ tiếp tục giả vờ: “Đúng vậy, đây là bệnh chung của phụ nữ, anh về cùng cô ấy cũng vô ích, dù sao mới ra khỏi khách sạn chưa xa, cô ấy về một mình được rồi.”
Dương Văn Lệ kiên trì, Âu Dương Vân phụ họa, rốt cuộc Quý Phong cũng bằng lòng để cô ta về một mình, còn mình thì đi ăn cùng bọn họ.
Sau khi trở lại khách sạn, Dương Văn Lệ trực tiếp đi tới phòng của Nam Cung Phong nhấn chuông cửa, cửa mở, Nam Cung Phong nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, trong lòng rõ ràng chẳng ngạc nhiên gì, nhưng lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Cô Dương, không phải cô ra ngoài với bọn họ sao?”
“Tôi đau bụng nên về, anh có thuốc không?”
“Không có, sao lại đau bụng?”
“Có thể là lúc chiều ngâm nước lâu quá.”
“Vậy có cần đi bệnh viện không?”
Cô ta lắc đầu: “Không cần.” Vừa nói vừa bước vào phòng anh: “Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe ngay.”
“Ồ, được, có điều…” Nam Cung Phong nhắc nhở: “Đây là phòng của tôi.”
Dương Văn Lệ ngạc nhiên nhìn anh, đột nhiên đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, thổi khí mê hoặc, nói: “Phòng của anh, em không thể ngủ sao?”
Nam Cung Phong cười cười sâu xa: “Đương nhiên là có thể, chỉ là, cô đang quyến rũ tôi sao?”
“Anh muốn hiểu như vậy cũng được.”
Dương Văn Lệ cọ cọ vào người anh, dùng bộ ngực đầy đặn của cô ta ma sát vào bắp thịt rắn chắc đằng sau lớp áo sơ mi: “Anh có nghe Quý Phong nói, chiêu thức trên giường của em lợi hại hơn bất kỳ người phụ nữ nào chưa…”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, có muốn thử một chút không?”
Nam Cung Phong hít sâu một hơi, may mà anh rất kiên trì, nếu không thật sự đã bị người phụ nữ này quyến rũ rồi.
“Thử thế nào? Cô đừng quên cô là người phụ nữ của anh em tôi?”
“Không có ai quy định phải thuộc về ai, em sẽ không chia tay với Quý Phong, anh cũng không cần ly hôn với Âu Dương Vân, chúng ta theo nhu cầu là được.”
Nam Cung Phong dừng lại một chút: “Vậy, tôi đi tắm.”
Dương Văn Lệ đã sốt sắng lắm rồi, đưa tay níu lấy cổ áo anh, dịu dàng đáng yêu nói: “Không phải ở bờ biển về đã tắm rồi sao?”
“Vừa rồi lại ra mồ hôi, cô ở trên giường đợi tôi, tôi tắm qua là xong.”
Nam Cung Phong vào phòng tắm, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Âu Dương Vân: “Tất cả đã sắp xếp xong, về đi.”
Âu Dương Vân nhận được tin nhắn liền đứng dậy tuyên bố: “Chúng ta về thôi.”
Mọi người đều sửng sốt, Lâm Ái bất mãn kháng nghị: “Vừa mới gọi món xong, sao lại về rồi?”
“Phải về.”
“Vì sao?”
Quý Phong cũng tỏ vẻ hoang mang.
Âu Dương Vân đồng cảm nhìn cậu ta, biết nên nói rõ chân tướng ra, cô đưa tay vỗ vai Quý Phong, đau lòng nói: “Quý Phong, thực ra chuyến du lịch Bangkok hôm nay là để giúp cậu kiểm chứng tình yêu.”
Chuyện này, mọi người đều không hiểu mô tê gì cả, Quý Phong nhíu mày hỏi: “Giúp tôi nghiệm chứng tình yêu gì cơ?”
“Có nhớ trước đây Tình Tình nói với cậu, đã thấy Dương Văn Lệ qua lại với người đàn ông khác không? Tôi cũng đã thấy chuyện tương tự.”
Âu Dương Vân kể rõ ràng chuyện trước cổng câu lạc bộ yoga tối hôm đó, nhưng không có gì bất ngờ, Quý Phong tức giận quát: “Không thể nào, Văn Lệ không phải người như vậy!”
“Bọn tôi cũng biết cậu sẽ không tin, cho nên mới muốn đích thân chứng minh cho cậu thấy, cậu đã trúng độc của người phụ nữ đó quá nặng rồi.”
Lâm Ái và Giang Hựu Nam nhìn nhau, lại kinh ngạc cảm thấy không hiểu ra làm sao, chỉ có thể im lặng như người đứng xem.
“Mọi người chứng minh thế nào?”
Quý Phong run rẩy chất vấn.
“Bây giờ chúng ta về, Dương Văn Lệ đang quyến rũ Nam Cung Phong.”
Cái gì…
Lâm Ái mất khống chế hét lên một tiếng, khi phản ứng kịp thì Quý Phong đã chặn một chiếc xe lại, chạy về khách sạn như nổi điên.
Ba người vội vã đuổi theo, ở trong xe Âu Dương Vân nói tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện với Lâm Ái.
Bốn người đồng thời đến khách sạn, sắc mặt Quý Phong tái xanh đi lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra, bên trong không có ai, cậu ta đau khổ nhắm mắt lại, tức giận đẩy cửa phòng Nam Cung Phong, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, máu trong người đều đông lại.
Dương Văn Lệ mặc đồ ngủ khiêu gợi nằm trên giường Nam Cung Phong, còn Nam Cung Phong thì bị cô ta kéo áo ngủ xuống, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta kinh ngạc buông tay ra, nhìn thấy người đứng ở cửa, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch…
Máu Quý Phong đông lại rồi bắt đầu xông lên não, cậu ta điên cuồng đứng trước mặt Nam Cung Phong, vung nắm đấm lên đấm anh, Nam Cung Phong tránh kịp, Âu Dương Vân vội vàng tiến lên giải thích: “Quý Phong cậu bình tĩnh một chút, bọn tôi đang giúp cậu nhận rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này!”
Dương Văn Lệ kinh ngạc một lúc ngắn ngủi, đột nhiên khăng khăng khẳng định: “Không phải như thế, là Nam Cung Phong anh ta muốn cưỡng hiếp em! Quý Phong, anh đừng tin lời bọn họ!”
Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng: “Tôi cưỡng hiếp cô? Cô chắc chắn là tôi muốn cưỡng hiếp cô chứ không phải là cô muốn quyến rũ tôi?”
“Chính là anh muốn cưỡng hiếp tôi, anh nói nếu tôi không nghe theo lời anh thì anh sẽ thu hồi lại mọi thứ của Quý Phong!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!