Giờ phút này, nơi hai người vừa đứng đã xuất hiện một cái hốc thật to được tạo ra bởi Băng Chùy, xung quanh hốc đầy rầy băng tuyết lạnh thấu xương,
"Sao có thể mạnh như vậy!"
"Chứ ngươi nghĩ sao? Băng Hoàng là thần thú thượng cổ, cẩn thận cái mạng của ngươi đấy, không thấy Bắc Nhất Vấn Thiên cũng bắt đầu cẩn thận rồi à?"
Lâm Hinh Vũ dè chừng nhìn Tân Mộng Dao.
Thần phách Băng Hoàng thật sự mạnh như thế ư?
“Tân Mông Dao, trước mắt đúng là ta khó có thể thẳng áp đảo cô, nhưng trước khi tới đây sư phụ đã cho ta một cách rồi".
Trong lúc nói chuyện, tay của Bắc Nhất Vấn Thiên sáng lên, một dấu ấn chậm rãi xuất hiện.
Trên dấu ấn có khắc một chữ Ấn thật lớn.
Nó vừa hiện lên thì toàn bộ bàn tay của hắn ta trở nên đỏ bừng.
Một ngọn lửa nóng rực bàng bạc nổi lên.
"Đây là..."
"Không ngờ tông chủ lại đưa dấu ấn của mình cho hắn...."
Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ đều sững sờ.
Có dấu ấn này, dù Tân Mộng Dao có phi thường đến đâu cũng khó lòng phản kháng.
“Uỳnh!”
Tiếng nổ động trời vang lên, bàn tay của Bắc Nhất 'Vấn Thiên ầm ầm vỗ xuống.
“Vù..."
Lại một tiếng trầm thấp, những người khác nhìn thấy hơi thở băng hàn quanh thân Tân Mộng Dao đang giảm dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cuối cùng, băng tuyết hoàn toàn tiêu tán, không thấy bóng dáng đâu.
Tân Mộng Dao từ trên trời rơi xuống, ngã trên mặt đất.
Khuôn mặt của cô trắng tái đầy tuyệt vọng.
Rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh, thấy Mục Vỹ chết ngay trước mặt mình nhưng cô lại không làm gì được cả.
"Kể từ hôm nay, cô chính là đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông. Cô có biết bao nhiêu người mong ước được nhận niềm vinh dự ấy không? Cô được nhận. thì có đội ơn mười đời cũng không đủ!"
Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn Tân Mộng Dao, lạnh lùng nói lớn.
"Ta không cần!"
Cô nhìn thẳng vào mắt hẳn ta, lạnh lùng đáp trả.
"Nếu có một ngày ta trở thành đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi!"
"Được thôi, chỉ cần cô có bản lĩnh đó!"
Bắc Nhất Vấn Thiên không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn trào phúng
Giết hắn ta?
Toàn bộ Thánh Đan Tông không biết có bao nhiêu người muốn giết Bắc Nhất Vấn Thiên để cướp lấy vị trí này!
Nhưng tất cá những kẻ đó đều đã chết dưới tay hắn ta.
Thánh Đan Tông là một trong các thế lực hàng đầu Thiên Vận Đại Lục, muốn giết hắn ta sao? Nằm mơ!
“Giết ngươi thì khó lắm à?”
Giữa lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu mười mấy trượng.
Mục Vỹ!
Thấy người đó, tất cả mọi người đều nín thở.
Không ngờ lại là Mục Vỹ!
“Ha ha, có phải rất ngạc nhiên khi thấy ta không?”
Nhìn thấy ánh nhìn đầy bất ngờ của mọi người, Mục Vỹ cười ha ha, trong mắt hiện lên sự khinh miệt.
Giết hắn đâu có đơn giản thế!
"Ngươi không chết?"
"Ngươi còn chưa chết mà, sao ta chết trước được?", Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên, đáp lại.
Giờ phút này, trông Mục Vỹ không khác gì trước đây ngoài việc mái tóc bạch kim đã chuyển sang màu trắng, ngay cả một sợi tóc đen cũng không thấy.
"Vỹ Ca..."
"Yên tâm, huynh không sao!"
Nhìn Tân Mộng Dao, đôi mắt của Mục Vỹ trở nên dịu dàng hiếm thấy, hắn cười thật tươi.
"Tóc của huynh..."
"Muội không thấy đổi màu khác cảm giác đẹp trai hơn sao?”
Mục Vỹ ôm cô vào lòng, trên gương mặt đầy ý cười.
"Mục Vỹ, ngươi chỉ giỏi mấy trò này thôi!", Bắc Nhất Vấn Thiên khinh thường nói: "Dỗ dành nữ nhi xong, ngươi còn làm gì được nữa?"
"Làm gì? Giết ngươi dễ như ăn cháo!"
Mục Vỹ giơ tay lên, một tia chớp thình lĩnh đùng đoàng giáng xuống bên cạnh Bác Nhất Vấn Thiên.
"Uỳnh!”
Tiếng nổ đinh tai vang lên, nơi Bắc Nhất Vấn Thiên đang đứng xuất hiện một cái hố sâu mấy chục mét.
"Ngươi chán sống rồi!"
Không ngờ Mục Vỹ dám ra tay với mình, Bắc Nhất Vấn Thiên giận dữ đến nghiến răng ken két
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!