Cổ Minh nghe câu nói đanh thép của Mục Vỹ thì biến sắc, quát: "Sao ngươi không ăn cướp luôn đi?"
"Ta cũng muốn ăn cướp lắm mà không được, giờ đã có ngươi tự vác xác đến cho ta cướp rồi còn gì?"
"Được, ta cho ngươi!"
Phập...
Nhưng Cổ Minh vừa chấp nhận thì có tiếng phập phát ra từ bên kia. Bụng Cổ 'Tâm Nhã giàn giụa máu. Một thanh kiếm đâm qua người Cổ Tâm Nhã, lấy mạng
cô ta.
"Mười triệu linh thạch trung phẩm đền được mạng con khốn nhà cô, nhưng không đền nổi mạng của Hoàng Lạp".
Mục Phong Hành lên tiếng. Cậu ta thả kiếm xuống đất, nhìn Cổ Tâm Nhã lạnh giọng nói: "Đáng lẽ ngay từ đầu ta nên nhận ra sự kinh tởm của cô và cậu ta mới
phải".
Khi đâm kiếm vào người Cổ Tâm Nhã, nét mặt Mục Phong Hành đáng sợ đến tận cùng.
Mục Vỹ lắc đầu ngao ngán nhìn cậu ta.
"Xin lỗi nhá, ta vốn muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi nhưng có vẻ đệ đệ ta không đồng ý rồi. Xin lỗi rất nhiều".
"Tâm Nhã..."
Cổ Minh nhìn thi thể trên mặt đất, đôi mắt thoáng chốc đỏ như máu, người run bần bật.
Đó là muội muội mà hắn ta thương yêu nhất. "Mục Vỹ, Mục Phong Hành, các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi".
Cổ Minh cúi người, làn da vốn đã trắng như xác chết trở nên tái nhợt hơn, thấy rõ cả mạch máu.
Vù vù...
Bất chợt tiếng gió thổi vang lên trước khu phòng học, một bóng dáng lao tới thật nhanh như tia chớp.
"Có chuyện gì vậy?" Kẻ đó dừng lại, thấy dưới đất có mấy xác chết thì mở miệng hỏi.
Người vừa đến mặc y sam màu đen, khuôn mặt điển trai, từng cử chỉ đều khiến người ta thấy khí chất xuất trần, ung dung.
"Ngươi là ai?"
"Ha ha, lần đầu gặp thầy Mục, tại hạ là người giám sát long bảng - Lâm Tiêu Thiên".
Lâm Tiêu Thiên vừa nói xong thì toàn bộ đám đông vây xem như ong vỡ tổ.
Người giám sát long bảng như Lâm Tiêu Thiên e rằng chỉ có viện trưởng của bảy đại viện và một số lão quái vật trong học viện mới mạnh hơn y.
Điều quan trọng nhất là, Lâm Tiêu Thiên còn rất trẻ.
Bốn từ tuổi trẻ tài cao hoàn toàn không đủ để hình dung y.
Nếu nói các thiên tài trên long bảng đều là yêu nghiệt, thì người giám sát long bảng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
"Lâm đại đại, huynh tới đúng lúc lắm, Mục Phong Hành dám giết hai đệ tử long bảng là Khổng Kiệt và Cổ Tâm Nhã, mong Lâm đại đại phạt tử hình cho".
Cổ Minh thấy Lâm Tiêu Thiên đến lập tức lên tiếng.
"Không không không, thủ phạm là Mục Vỹ ta, ngươi cứ bắt ta đi Lâm Tiêu Thiên!"
"Ha ha... Thầy Mục nói đùa, đại sư Hồng Trần, đại sư Mạt Khánh Thiên, đại sư Mạt Vấn và kiếm khách Tử Dạ tiên sinh đã nói rồi, thầy Mục từ ngày vào học viện 'Thất Hiền dạy học đã có địa vị không thua gì người giám sát long bảng như ta, muốn trị tội thầy cũng không đến phiên Lâm Tiêu Thiên ta đâu”.
Sao cơI Những lời của Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Minh đanh mặt. "Lâm đại đại, huynh nói vớ vẩn gì thế? Sao ta không biết có chuyện này?"
Cổ Minh là đệ tử nằm trong tốp mười của long bảng, lại còn là đệ tử hạt nhân của nhà họ Cổ, trong học viện Thất Hiền có gì là hắn ta biết ngay.
Thế mà hắn ta chẳng nghe được gì về chuyện này cả.
"Nói vớ vẩn?"
Nét mặt Lâm Tiêu Thiên thay đổi, y tung một chưởng ra.
"Phich!", Cổ Minh không thể phản kháng nổi, trúng chiêu Lâm Tiêu Thiên ngay lập tức. Mặt mày hắn ta trắng tái, miệng rên rỉ nôn ra máu, hắn ta nằm sấp trên mặt đất.
"Sáu đại trưởng lão Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, Hồng Trần, Trương Tử Hào, Mục Thanh Vũ, Tiêu Chiến Thiên đã thống nhất với nhau, ta phải báo cáo chuyện này với ngươi nữa à Cổ Minh!"
'Thấy Lâm Tiêu Thiên tức giận, Cổ Minh sợ hãi cúi đầu.
Hắn ta có xuất sắc đến đâu, tài giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ được cái mác cao thủ long bảng, trong khi Lâm Tiêu Thiên còn trẻ mà đã ngồi trên cương vị
giám sát long bảng, quyền lực lớn không tưởng.
Lúc này, dù Lâm Tiêu Thiên giết hắn ta thì nhà họ Cổ cũng chảng thể nói gì được.
"Biến!"
Lâm Tiêu Thiên quát tháo Cổ Minh với giọng điệu gay gắt.
"Vâng!"
Cổ Minh ôm xác Cổ Tâm Nhã lên rồi xoay người rời đi.
"Khoan đã, mang xác thằng rác rưởi này luôn đi!", Mục Vỹ yêu cầu. "Ngươi..."
"Mang đi!"
Lâm Tiêu Thiên cũng ra lệnh làm Cổ Minh lạnh mặt, hắn ta kéo thi thể Khổng Kiệt lên rồi rời khỏi đây.
"Mục Vỹ, ngày nào đó ta sẽ trả lại mối sỉ nhục hôm nay gấp trăm lần!"
Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết Cổ Minh hận mình đến phát điên, có điều việc gì nên tới rồi cũng tới thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!