Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Trưởng tộc Tiêu!"

Trước khi đi, Lâm Tiêu Thiên nói với Tiêu Chiến Thiên: "Mục Vỹ nhờ ta nhắn một câu đến ông, mong ông đừng quên giao ước giữa hai người”.

Thông minh như Lâm Tiêu Thiên tất nhiên hiểu ra được Mục Vỹ và Tiêu Chiến Thiên đã thỏa thuận với nhau những gì.

Mục Vỹ đã hoàn thành lời hứa của mình, chẳng qua không biết Tiêu Chiến 'Thiên sẽ lựa chọn thế nào!

"Phiần thầy Lâm nhắn lại với Mục Vỹ rằng hãy yên tâm, ta nhất định sẽ thực. Tiêu Chiến Thiên chắp tay rồi mỉm cười đáp.

"Cha à, người và thầy Mục đã giao ước gì với nhau thế ạ?" Tiêu Khánh Dư đi đến bên Tiêu Chiến Thiên, ngẩng đầu nhìn ông.

"Không có gì, con về an toàn rồi thì nghỉ ngơi đi, có thể sau đó phải đón một trận đánh quyết liệt nữa đấy!"

Tiêu Chiến Thiên nói xong quay người đi vào trướng bồng đằng sau. Trong trướng bồng lúc này chỉ có một mình Niệm Linh Quan. "Con trai mình về rồi, nàng không đi thăm nó sao?”

"Chàng đồng ý với Mục Vỹ sẽ trợ giúp nhà họ Mục chống lại ba gia tộc kia thật ư?"

Niệm Linh Quan trong bộ chiến giáp màu bạc chất vấn Tiêu Chiến Thiên: "Đúng là cậu ta đã cứu Dư Nhi về nhưng cậu ta làm vậy cũng vì bản thân đang chủ nhiệm lớp chín cao cấp thôi, không có Dư Nhi thì cậu ta cũng tự dấn thân vào nguy hiểm. Cả chàng và ta đều hiểu điều này mà".

"Nhưng... nhưng cậu ta đã cứu Dư Nhi, nhờ vậy mà nhà họ Tiêu chúng ta không bị mất thêm mấy nghìn tướng sĩ nữa!"

"Chàng nhảm nhí quá, chỉ vì chuyện đó thôi mà đi giúp nhà họ Mục đánh một trận chiến không có hi vọng thắng với ba gia tộc kia, rồi chàng tính để cả nhà họ Tiêu ta bị cuốn vào luôn hả!"

Niệm Linh Quan cáu giận: "Nhà họ Tiêu tuyệt đối không được giúp nhà họ. Mục, điều chúng ta có thể làm chỉ là đứng ngoài cuộc thôi. Đây đã là trả ơn cho.

Mục Vỹ rồi!"

Lời nói của Niệm Linh Quan nghe thì vô tình nhưng Tiêu Chiến Thiên cũng không còn cách nào khác.

Nhà họ Tiêu mới ổn định lại, sau trận chiến này lại tiếp tục tổn hao binh tướng, nếu giúp đỡ nhà họ Mục chắc chắn sẽ phải đón thêm nhiều tai họa khác nữa!

"Thôi vậy, Mục Thanh Vũ, phải xem số phận của ông thôi!"

Tiêu Chiến Thiên thở dài.

Trên thực tế, ai cũng hiểu ba thế lực nhà họ Gổ, hoàng thất và nhà họ Lâm bỏ công sức ra nhiều như vậy chỉ để tiêu diệt nhà họ Mục.

Ai can dự vào là chán sống rồi.

Hai phu thê thảo luận kế sách trong trướng bồng, một bóng người xinh đẹp ngoài trướng bồng lặng lẽ rời đi, chạy băng băng vào bầy linh thú như vô tận kia, biến mất trong màn đêm mù mịt.

Giờ phút này, người của Lôi Phong Viện đã được đưa vào doanh trại của nhà họ Tiêu, đội ngũ của Phong Hiền Viện cũng đã rút lui.

Đáng kinh ngạc là bọn linh thú không tiếp tục công kích nữa mà chỉ phòng thủ tại chỗ, sẵn sàng đón địch, như thể chúng không muốn cho con người đi vào trong dãy núi.

Hai phe đôi co với nhau.

Cùng lúc đó, tại nơi đóng quân của Phong Hiền Viện.

Mạt Vấn, Mạt Khánh Thiên, Trương Tử Hào và Hồng Trần đứng trước trướng bồng nhìn trận xung đột đẳng xa.

"Lẽ nào chúng ta cứ đứng nhìn như vậy?", Mạt Vấn chợt lên tiếng: "Đại ca, chúng ta còn cần Mục Vỹ luyện đan cho sư phụ mà, chẳng lẽ cứ thế này thôi sao?"

"Mục Vỹ ư? Giờ còn chẳng biết cậu ta đang ở đâu nữa là!", Mạt Khánh Thiên cười cay đắng, bất lực lắc đầu: "Hơn nữa, dù cậu ta có ở đây thì việc chúng ta tham gia sẽ làm tính chất của cuộc chiến này thay đổi hoàn toàn!"

"Chứ cứ đứng vậy mãi sao?”

Mạt Vấn cực kỳ sốt ruột.

Giao tình giữa ông và Mục Vỹ đã không chỉ là bạn giao lưu luyện đan nữa, Mục Vỹ đã dạy ông quá nhiều điều, ông không thể quên được.

"Huynh và họ cứ đứng ngoài cuộc đi, đệ phải giúp nhà họ Mục!", Mạt Vấn giận dữ hét: "Mục Vỹ lão đệ đối với đệ có ơn nặng như núi, nếu không có cậu ấy thì đệ đã không thể trở thành thầy luyện đan bảy sao rồi. Mấy người không giúp thì ta giúp!"

Nói xong, Mạt Vấn bay lên, xông vào chiến trường.

"Mục Vỹ có phải đồ đệ của ta đâu, ta muốn giúp cũng không tìm ra được lý do gì", Trương Tử Hào bất lực khoát tay.

"Đại sư Hồng Trần, còn ông thì sao?”

"Ta hả? Ta trình luyện khí còn tàm tạm chứ đánh nhau thì nào chọi được ba gia tộc kial"

Đại sư Hồng Trần chưa kịp nói hết câu thì phía trước đột nhiên chấn động. "Các... các ông... xem đó là... là ai?"

Đại sư Hồng Trần giật mình nhìn bóng dáng đang thoải mái chém giết giữa bầy linh thú.

"Mục VỹI"

Trương Tử Hào cũng ngạc nhiên khi thấy người đó: "Kiếm thế của cậu ta... càng lúc càng mạnh!"

"Các ông nhìn sau lưng cậu ta kìa, cái gì kia?"

Cùng lúc đó, bọn Mặc Dương tại doanh trại nhà họ Tiêu đã nóng ruột lắm rồi, nếu Vương Hinh Vũ không ngăn cản họ thì họ đã xông vào bầy linh thú từ lúc nào.

"Mọi người nhìn kìa!"

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận