"Dù gì lò luyện Phong Thiên này cũng thuộc về Thánh Đan Tông ta, để lạc bên ngoài mấy chục năm rồi, nên lấy về thôi".
Trong lúc nói chuyện, Thánh Vũ Dịch luôn tỏ ra nho nhã ôn hòa, môi luôn khẽ nhoẻn lên.
Nguồn sức mạnh trong cơ thể như bị vét sạch, Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Dịch một cách dè chừng.
Thánh Đan Tông quả là tông môn uy quyền nhất Thiên Vận Đại Lục, nếu không thì họ đã không có các chi nhánh Thánh Đan Các trải rộng trên toàn đại lục rồi.
"Cậu không phục đúng chứ?"
Thánh Vũ Dịch mỉm cười thản nhiên nhìn Mục Vỹ: "Vẫn câu nói đó, nếu cậu được ta tìm thấy sớm hơn thì có lẽ đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông hiện nay đã là cậu rồi".
"Nhưng sự thật lại không như thế, vậy nên ta phải giết cậu vì Vấn Thiên", ông ta nói tiếp: "Ta quyết không cho phép cậu trở thành mối đe dọa cho Bắc Nhất Vấn Thiên trong tương lai".
Dứt lời, Thánh Vũ Dịch tung một chưởng ra.
Ông ta dùng gần như toàn bộ sức mạnh mình có vào cú chưởng này. Tiếng rắc rắc vang lên, hồ linh hồ trong đầu Mục Vỹ nổ tung.
Máu tươi chảy ra khỏi thất khiếu Mục Vỹ, hắn ngã quỵ xuống đất, không còn sức lực nào.
"Tông chủ Thánh, Nhân Hoàng Kinh của tông ta còn nằm trong tay kẻ này, mong tông chủ Thánh lấy lại giúp ta, Lục Ảnh Huyết Tông vô cùng biết ơn".
"Trên người cậu ta không có Nhân Hoàng Kinh".
Thánh Vũ Dịch lắc đầu rồi nhấc tay điều khiển người Mục Vỹ bay lên.
"Thả cháu ta ra!"
Người mặc áo choàng đen và Mục Thiếu Kiệt gần như đồng thời lao ra tấn công Thánh Vũ Dịch.
Nhưng ông ta chẳng hề đếm xỉa gì đến hai người.
Một tay ông ta khống chế cơ thể Mục Vỹ, tay kia khắc họa phù ấn nào đó trên ngực hắn.
"Cửu Tử Tuyệt Sát Trận!"
Bắc Nhất Vấn Thiên hốt hoảng khi thấy hành động của sư phụ.
Cửu Tử Tuyệt Sát Trận là trận pháp được sáng chế bởi lão tổ khai sinh ra Thánh Đan Tông. Công dụng của trận pháp này không phải để bảo vệ sơn mạch mà là trừng phạt đệ tử phản bội Thánh Đan Tông.
Cái tên Cửu Tử Tuyệt Sát Trận đã nói lên ý nghĩa của nó, cứ chín ngày người bị phong ấn sẽ phải chịu nỗi thống khổ cùng cực, tiếp tục chín chín tám mốt ngày như thế, toàn bộ kinh mạch của người bị phong ấn sẽ bị đứt ra từng khúc, mất hết tu vi.
Có thể nói, Cửu Tử Tuyệt Sát Trận là hình phạt nặng nhất trong Thánh Đan Tông.
Không ngờ lúc này sư phụ lại dùng nó lên MụcVỹ.
"Thánh Vũ Dịch, ông dám!"
"Dừng tay!"
Mục Thiếu Kiệt và người mặc áo bào đen đã đến gần nhưng Thánh Vũ Dịch vẫn chỉ mỉm cười, xem hai người như không khí.
Sột soạt...
Ngay lúc hai người chuẩn bị chạm vào Thánh Vũ Dịch, hai bóng người không biết từ nơi nào thình lình xuất hiện sau lưng ông ta.
Bốn người thoáng chốc lao vào chiến đấu.
Người mặc áo đen kêu lên, rõ ràng người nọ đã bị thương, hơi thở dồn dập. Mục Thiếu Kiệt thì khá hơn chút đỉnh nhưng mặt cũng hơi nhợt nhạt.
"Hắc Bạch Hữu Thường!"
Thấy hai người một trắng một đen kia, Bắc Nhất Vấn Thiên sững người.
Hắc Bạch Hữu Thường là hai hộ vệ của tông chủ nhưng rất ít khi xuất hiện trong tông môn, không ngờ lại xuất hiện vào lúc này.
"Hắc Chi Dực, Bạch Chi Trường, hai ông tới đây làm gì?", Thánh Vũ Dịch nhăn mặt nhìn người mặc y phục trắng, người mặc y phục đen kia.
Có thể thấy ông ta không gọi hai người họ đến.
"Khà khà, bọn thuộc hạ là hộ vệ của tông chủ đương nhiên phải đến để bảo vệ tông chủ rồi, hơn nữa trưởng lão Tử Vũ Di cũng đã dặn dò bọn thuộc hạ trông chừng đồ đệ của bà ấy!"
Đồ đệ của Tử Vũ Di?
Nghe vậy, Thánh Vũ Dịch nhíu mày sâu hơn.
"Ta hiểu rồi, tốc chiến tốc thắng, đi thôi!"
Thánh Vũ Dịch không nán lại lâu, đại trận của mình vừa hình thành thì ôm Mục Vỹ chạy đi.
Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường ở lại, nhếch mép nhìn những người xung quanh.
"Đế quốc Nam Vân chỉ là đám quê mùa cục mịch phía Nam, sao đám kiến hôi các ngươi hiểu được Thiên Vận Đại Lục mênh mông thế nào, theo đuổi những cảnh giới trên Thông Thần ra sao? Bọn ta thà chết còn hơn làm mọi rợ chết rục xương ở đây".
Hắc Chi Dực kia trào phúng rồi giơ tay lên.
Đám quạ đen che khuất bầu trời, tiếng kêu ỏm tỏi như che lấp cả không trung. Hắc Chi Dực tung người nhảy lên một con quạ lớn.
"Giết!"
Hắc Chi Dực quát lên, sau đó hàng ngàn hàng vạn con quạ bay lượn sau lưng kẻ đó lao thẳng về phía các võ giả của đế quốc Nam Vân.
Đinh đinh đinh...
Nhưng ngay lúc đó, mấy tiếng động không ngừng vang lên. Hàng loạt băng nhũ to bằng ngón tay rơi ào từ trên bầu trời đêm xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!