Đứng trong đại điện điện Tam Cực, ánh nhìn săm soi của những người khác làm Mục Vỹ thấy lưng như bị gai đâm chọc.
Những người tai to mặt lớn trong điện Tam Cực nhìn hắn như nhìn một con khỉ.
Vương Tâm Nhã thì ngược lại, cô ta vừa đắc ý nắm lấy bả vai Mục Vỹ vừa nở nụ cười mãn nguyện.
"Lí Trạch Lâm, Dương Dương Dương, Vương Hinh Vũ, Vương Tâm Nhã, Tử Mộc, các con phải nhớ rằng lần này đi rèn luyện là quan trọng nhất, sau đó mới
đến tìm bảo bối".
Lí Vân Tiêu dặn dò: "Tiếp đến, ai cũng phải nghe theo lời Lí Trạch Lâm và Tử Mộc, ai làm trái lời hai đứa nó mà chết thì đừng có trách!"
Một thanh niên trông tài năng xuất chúng đứng ra hỏi: "Thưa điện chủ, vậy có nghĩa chỉ cần nghe lời họ là không có bất trắc gì phải không ạ?"
Lí Vân Tiêu liếc nhìn Mục Vỹ một cách ẩn ý rồi gật đầu: "Đúng vậy!" Những người trong đội ngũ lập tức quay sang nhìn Mục Vỹ.
Cảm giác được sự khó chịu rõ rệt đến từ những ánh nhìn ấy, Mục Vỹ chỉ cười nhưng trong lòng thì chửi tung trời.
Ba lão già kia sống bao nhiêu năm rồi, ai cũng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm cả, bộ không biết nói kiểu đó sẽ đẩy hắn vào hố lửa hay sao?
Lí Trạch Lâm thì không nói làm gì. Cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư rất có uy vọng ở điện Tam Cực, nhưng hắn lại thuộc Vỹ Môn - thế lực trực thuộc điện Tam Cực, bọn thiên kiêu này làm gì xem trọng hắn?
"Đến lúc rồi, xuất phát thôi!"
Lí Vân Tiêu nói xong, đội ngũ hơn mười người đồng loạt nhảy lên thiên linh thú có khả năng phi hành.
"Lão Vương, huynh nói vậy sao mà đám nghịch ngợm kia phục Mục Vỹ cho được?”, Lí Vân Tiêu nhìn những người đang bay lên trời, lo lắng hỏi.
"Tiểu tử này giỏi lắm còn gì? Mặc cậu ta thể hiện bản thân đi, muốn người khác phục mình ít nhất cũng phải có bản lĩnh cho người ta phục đãt”
"Lão Vương nôn nóng quá rồi!", Dương Đình Ngọc cười to: "Lão Vương chỉ có hai đứa con gái, chuẩn bị giao lại chức điện chủ kế nhiệm của mình cho con rể đây!"
"Xùy! Bảo ta giao cho tên nhãi đó ấy hả, đừng có mơi"
Vương Chí Kiệt lầm bầm: "Thiên phú của cậu ta còn không cao bằng Trạch Lâm nữa là. Nói nghe coi lão Lí, huynh định khi nào bảo Trạch Lâm nhà huynh cưới Hinh Vũ nhà ta thế?"
"Phải được con gái huynh đồng ý đã chứ", Lí Vân Tiêu cười vui vẻ.
Ba vị điện chủ đứng trò chuyện với nhau trước đại điện Tam Cực, nhộn nhịp. đến mức quên cả trời đất. Còn Mục Vỹ thì bị chen lấn đến độ không đứng thẳng
người nổi.
Lúc này Mục Vỹ mặc áo bào đen, vành mũ che hết tóc, gần như không thể nhìn thấy mặt, không ai thấy rõ diện mạo của hắn thế nào.
Nhưng mọi người vẫn nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt như dao cau liếc vào mỏm đá.
"Vỹ ca, không sao đâu. Có muội ở đây, họ không dám làm trái lời huynh!"
Nhìn nụ cười trong sáng của Vương Tâm Nhã, Mục Vỹ chỉ thấy lòng mình lạnh tê tái. Có muội ở đây, người muốn đánh ta còn nhiều hơn đấy.
Vương Tâm Nhã vừa dứt lời thì một giọng nói oang oang vang lên sau lưng. "Sao vị Tử Mộc tiên sinh này che hết cả mặt mũi vậy?"
Người vừa lên tiếng là một thanh niên có thân hình đĩnh đạc. Người thanh niên này trông khoảng 25, 26 tuổi, hiện ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba.
Y tên là Lí Quảng Mạc, con cháu trong nhà họ Lí, lớn tuổi hơn Lí Trạch Lâm một chút và rất có uy danh trong gia tộc.
Khung cảnh Mục Vỹ và Vương Tâm Nhã kề cận bên nhau làm cho Lí Quảng Mạc cực kỳ bực mình, nhất là từ lúc xuất phát đến giờ Vương Tâm Nhã cứ ôm cánh tay Mục Vỹ và tì nơi tròn trịa lên đó.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Hinh Vũ và Vương Tâm Nhã đã là hòn ngọc quý của điện Tam Cực, những người thanh niên tuấn tài như họ đều muốn lấy được mỹ
nhân về.
Giờ thì hay rồi, hai tỷ muội ở đế quốc Nam Vân mấy năm để rồi bị người khác nhanh chân giành trước, sao họ phục cho được.
Lí Quảng Mạc lại càng khó nguôi ngoai hơn. Trong nhóm người này, y xem như có thực lực khá mạnh nên mới ra mặt. "Chà, cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được à".
Nhìn người thanh niên cao hơn mình chút đỉnh, Mục Vỹ kéo Vương Tâm Nhã ra rồi cười đáp: "Mặt ta bị rỗ, ngại để người khác thấy, thế được không?”
"Ngươi..." Lí Quảng Mạc biết tỏng Mục Vỹ đang trêu mình, cười khẩy: "Hóa ra Tâm Nhã
muội muội thích một tên mặt hế chắc thực lực của tên mặt rỗ này cũng không ra gì đâu nhỉ, Tâm Nhã muội muội?
"Thực lực của ta không ra gì nhưng Tâm Nhi vẫn thích ta, ngươi giỏi thì được muội ấy thích đi?", Mục Vỹ cúi đầu, lạnh lùng thách thức.
"Ngươi muốn chết đúng không!"
Lí Quảng Mạc vốn là thiên tài của nhà họ Lí, đã bao giờ phải nghe những lời khiêu khích vậy đâu.
Ngay trên thân thể của thiên linh thú phi hành này, y bước tới tung thẳng một quyền về phía Mục Vỹ.
"Ngươi chán sống rồi!" Mục Vỹ cười lạnh lùng, hắn chợt biến mất.
Đáng ngạc nhiên là, Lí Trạch Lâm và Vương Tâm Nhã ngoài cuộc nghĩ rằng Mục Vỹ muốn ra tay nên la lên khuyên can cùng một lúc.
"Tử Mộc tiên sinh, xin nương tay!" "Mộc ca, hạ thủ lưu tình!"
Bỗng dưng nghe hai người khuyên Tử Mộc nhẹ tay, Lí Quảng Mạc thấy mặt mình nóng rát như vừa bị tát hai cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!