"Ông nội... con về rồi còn gì?", giọng nghèn nghẹn nhưng Mục Vỹ vẫn cười
tươi rói với Mục Thiếu Kiệt. "Ông nội vô dụng mới làm con bị người ta bắt đi. Cháu ngoan của ta, chịu khổ nhiều rồi đúng không. Do ông nội cả, ông nội nên ở lại Lôi Âm Cốc chờ con đi ra
mới phải”.
Nghĩ đến việc Mục Vỹ sẵn sàng mạo hiểm để giúp mình ra ngoài, lòng Mục Thiếu Kiệt nhói đau.
"Ha ha... Không sao đâu ạ. Ông nội à, mấy kẻ đó có phải đối thủ của con đâu!"
Mục Vỹ vui vẻ an ủi: "Ông nội đừng khóc đấy, không là mất mặt với cháu dâu cho coil"
"Cháu dâu?"
Thấy hai nữ tử xinh đẹp đứng sau lưng Mục Vỹ, Mục Thiếu Kiệt cười hớn hở: "Được lắm, được lắm. Nhãi con này nhanh tay hơn nhị thúc nó nhiều".
Trong lúc trò chuyện, mọi người đi vào đại sảnh nhà họ Mục.
Sau khi hay tin phụ thân Mục Thanh Vũ của mình vẫn còn sống, Mục Vỹ nở nụ cười mừng rỡ.
Hắn cũng kể những chuyện mình đã trải qua trong chuyến hành trình cho ông nội và nhị thúc nghe, chẳng qua phần nào nguy hiểm đều bị hắn giấu nhẹm đi.
"Ha ha... Tốt, tối nay ở nhà, gọi bọn học trò của con tới đi. Hôm nay ông nội rất vui, uống với mấy đứa một bữa. Trong thời gian con không ở đây, các đồ đệ của con ngày nào cũng thay phiên nhau đến chơi với ông nội. Đứa nào cũng ngoan cải!"
"Vâng!"
Mục Vỹ mới đến thành Nam Vân thôi nên không sốt ruột xử lý công việc.
Thế là tối đó, toàn bộ những người từng là thành viên lớp chín do Mục Vỹ đảm nhiệm như Mục Phong Hành, Tê Minh, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Cổ Vũ Phàm, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá, Hoàng Vô Cực đến nhà
họ Mục tổ chức tiệc rượu.
Tối nay, nhà họ Mục chìm trong bầu không khí hân hoan. Lớp chín gợi lại kỉ niệm thời còn đi học, lúc thì cười phá lên, lúc thì đùa giỡn với nhau.
Đêm khuya, Mục Vỹ loạng choạng lẻn vào một gian phòng trong âm thầm. Hắn say ngà ngà lặng lẽ leo lên một cái giường lớn. "Ra ngoài!"
Tiếng quát rét lạnh truyền đến từ trên giường làm Mục Vỹ giật mình. Hắn cười cười: "Bà lớn giận rồi sao? Tối nay huynh ngủ với bà lớn này".
"Huynh qua phòng Tâm Nhi ngủ đi!"
'Tần Mộng Dao hờ hững đáp. Một bức tường băng xuất hiện trước giường ngăn không cho Mục Vỹ đi tới.
'Thấy cảnh này, mặt Mục Vỹ nhăn nhúm như ăn phải khổ qua. Hắn mới bị 'Vương Tâm Nhã đuổi ra khỏi phòng đây này...
"Hầy... Có hai cô kiều thê hai bên mà để mình phòng không gối chiếc là sao?" Mục Vỹ ngửa mặt lên trời than thở, bay lên nóc một gian lầu các.
Dõi mắt nhìn quanh, Mục Vỹ chợt phát hiện ra một bóng người ở cách đó không xa.
"Lâm Hiền Ngọc!”
Lại gần người đó, Mục Vỹ khẽ cười.
"Thuộc hạ biết người sẽ trở lại mà!", Lâm Hiền Ngọc cũng cười nhìn Mục Vỹ. "Sao rồi? Tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết đến tầng mấy rồi?" "Tầng thứ ba ạ'.
Mục Vỹ hơi ngẩn người: "Tên này được đấy, tầng thứ ba luôn. Vậy bây giờ là tầng thứ mấy của cảnh giới Thông Thần rồi?"
"Tầng ba!" "Đỉnh!" Mục Vỹ cười ha ha.
"Vẫn chưa bằng người, thuộc hạ biết người đã là Thông Thần tầng thứ năm rồi", Lâm Hiền Ngọc gượng cười.
"Sao nào? Muốn thấy khoảng trời rộng lớn hơn chứ?"
"Chắc chắn rồi!"
Lâm Hiền Ngọc mỉm cười: "Trừ đi ba năm người mất tích thì còn một năm rưỡi nữa mới hết ba năm ước hẹn với người, thuộc hạ vẫn muốn tuân thủ cam kết".
Hai người nhìn nhau cười, sau đó dang tay ôm chầm lấy nhau.
Không biết từ lúc nào, hai người không còn là chủ tớ nữa mà mối quan hệ đã tiến thêm một bước, trở thành bạn bè, thậm chí là huynh đệ. Có đôi lúc không nói
ra nhưng đôi bên vẫn ngầm hiểu.
Mục Vỹ lại đi xuống uống một chầu với bọn học trò và ông nội, thúc thúc. Đến hơn nửa đêm, hắn mới lén lút quay lại lần nữa.
Có điều lần này Mục Vỹ biết điều hơn.
Nhìn hai gian phòng sát nhau, Mục Vỹ lén lút lẻn vào phòng Vương Tâm Nhã. Hắn nhìn cô ta đang ngủ say, một đóa hỏa liên tím nở rộ trong tay.
Một tiếng động vang lên, bức tường ngăn cách hai gian phòng với nhau bị ngọn lửa nung chảy, từ từ tan biến.
Mục Vỹ mừng thầm trong lòng, vận chuyển chân nguyên chậm rãi di chuyển hai chiếc giường lớn vào một chỗ.
"Hê hê hê..."
Mục Vỹ chà hai tay, vừa thoăn thoắt cởi quần áo vừa lại gần chiếc giường lớn được ghép lại.
Chát... Chát...
Hai tiếng tát vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, kèm theo còn có hai tiếng hét.
Giữa chiếc giường lớn là Mục Vỹ với hai bên má sưng vù, hai bên trái phải là 'Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đang cười nắc nẻ. Hai người vừa bôi thuốc cho Mục Vỹ vừa che miệng cười.
"Ghét hai muội quá đi mất!"
"Ai bảo huynh không đứng đắn thế chứ!"
Nhìn bức tường vốn chắn giữa hai phòng biến mất, Tân Mộng Dao giận dỗi trách: "Không ngờ huynh nghĩ ra kế sách dở hơi vậy luôn, huynh muối..."
"Sao không được?”
Mục Vỹ vừa nói xong đã đau đến nhe răng, phiền muộn than thở: 'Dù không được thì hai muội cũng đâu cần đánh ác vậy đâu, còn đánh bằng chân nguyên nữa chứiI"
Mục Vỹ suýt thì bị cú tát của hai cô nàng làm cho ngu người luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!