Những người ngụ tại thành Phù Dư trong thời gian qua có biết vài điều cơ bản về Ma Uyên.
Ma Uyên có đường kính hơn một trăm dặm, rộng mênh mông nhưng chân nguyên khô cằn, võ giả nào muốn khôi phục chân nguyên của mình ở đó phải dựa
vào linh thạch.
Đội ngũ di chuyển vào trong, tiếng thét gào nối tiếp nhau cùng với bầu không khí âm trầm làm người ta sởn tóc gáy.
"Mọi người cẩn thận, tuyệt đối không được tách raI" Mục Vỹ dặn dò, họ tiếp tục chậm rãi tiến tới.
Dựa vào Tử Liên Yêu Hỏa, Mục Vỹ có thể cảm nhận được khí tức của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Có điều khí tức này ẩn chứa địch ý rất mãnh liệt.
Đội ngũ đồng đều mà đi, tiếng gầm rống không ngừng vọng lại từ trong cánh rừng hun hút.
Nhóm Mục Vỹ cẩn thận tiến tới, một mảnh đất rộng rãi dần hiện ra trước mắt. Gào...
Mấy tiếng gầm gừ vang lên, bây sói đen với thân hình to lớn, cao gần hai mét thình lình xuất hiện phía trước họ.
Những con chó sói kia toàn một màu đen, đôi mắt cũng đen láy. Từ đầu đến chân bọn sói đều dấy lên âm khí như quỷ hồn, ai nấy đều thấy căng thẳng.
"Tất cả đừng rối loạn, cứ đi như bình thường thôi, không được tấn công lại!" Mục Vỹ trầm giọng quát, bước lại gần bầy sói.
Mấy con chó sói đen kia nhìn họ chòng chọc với đôi mắt thèm thuồng. Gào...
Một con sói tru lên, mấy con khác lập tức rít gào theo.
Mấy trăm con sói đen đồng thời rống lên.
Đó là thứ âm thanh rin rít đến chói tai. Con sói trông có vẻ là con cầm đầu thình lình bổ nhào về phía Mục Vỹ.
"Vỹ cai"
"Mục VỹI"
Thấy cảnh này, những người khác thét lên.
Nhưng Mục Vỹ không làm gì mà chỉ đứng tại chỗ nhìn nó nhào tới mình. Xoet...
Nào ngờ, chó sói xuyên qua người Mục Vỹ, "bụp" một tiếng, nó hóa thành một làn khói đen rồi biến mất.
"Biết ngay mài”
Mục Vỹ thở phào: "Quả nhiên Phủ Thiên kia không lừa mình, thú vị, người này thú vị đấy".
"Tiếp tục đi!" Lòng yên tâm hơn phần nào, tốc độ của đội ngũ cũng nhanh dần.
Tiếng dã thú kêu gào như vang dội cả cánh rừng, họ đã đi sâu vào trong mười mấy dặm.
"Hả?”
Mục Vỹ chợt dừng chân, ngạc nhiên nhìn phía trước. "Có gì đó!"
Những người còn lại lập tức nhìn theo.
Kỳ lạ là nơi đó có một đội ngũ khoảng mấy trăm người chạy như bay về phía nhóm Mục Vỹ như đang bỏ trốn vậy.
Mà họ đang liều mạng chạy trốn thật.
Sau lưng mấy trăm người kia là những con Song Xỉ Hổ đen vạm vỡ, cao đến năm mét. Chúng nó đang há cái miệng đầy máu xông tới cắn xé người phía trước.
Tiếng rột roạt truyền vào tai mọi người. Họ thấy rõ đám võ giả kia bị những con Song XỈ Hổ có hình thù kỳ lạ cắn nát rồi nuốt xuống bụng.
"Chạy!"
Thấy cảnh này, Mục Vỹ không còn tâm trạng đứng yên xem kịch nữa.
Quả thật nếu không chủ động tấn công bọn linh thú đã hắc hóa này thì sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng con Song Xỉ Hổ đẳng kia rõ ràng đang điên tiết, đứng một cục ở đây có nước chờ chết thôi.
"Khi thật!"
'Trên mặt Mục Vỹ lộ vẻ tức giận.
€ó vẻ sau lưng Song Xỉ Hồ còn mấy trăm con gì đó nữa, trong khi họ tổng cộng chưa đến một trăm người, dù có bỏ chạy thì việc bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn
đề thời gian.
"Mọi người chia nhau ra chạy đi, nhớ kỹ, có nguy hiểm lập tức chạy ra khỏi sơn cốc, không được mạo hiểm!"
Mục Vỹ quát khẽ, người chớp nhoáng biến mất, không ngờ hắn lại lao về phía bọn Song Xỉ Hổ kia.
"Đi thôi!"
Tất nhiên Lâm Hiền Ngọc hiểu ý Mục Vỹ, nhanh chóng chạy về một hướng. Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao cũng gật đầu với nhau rồi chia ra chạy. "U Minh Quỷ Trảo!"
Mục Vỹ thét lên rồi vung tay. Bàn tay của hắn đen kịt như những móng vuốt sắc nhọn, phát ra âm thanh rít gào lạnh buốt.
Oành...
Tiếng va chạm đinh tai dội tới. Con Song Xỉ Hổ phía trước thình lình bị gãy một cái răng, nó gầm thét ầm ï rồi lại nhào tới chỗ của Mục Vỹ.
"Má ơi!"
Xem như Mục Vỹ chính thức chiêm ngưỡng được sự kinh khủng của đám ma thú này rồi. Ăn cú trảo của hắn thì có là võ giả cảnh giới Thông Thần tầng sáu hay. tầng bảy gì cũng khó lòng chịu nổi, thế mà con Song Xỉ Hổ này oằn mình ăn trọn mà chỉ gấy một cái răng.
"Sao con súc sinh này kinh thết"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!