Mục Vỹ có thể đứng ở đây đã là kỳ tích rồi, bọn họ cho hắn một cái vảy rồng đã là ban ơn cao như núi cho hắn!
Khi nhìn thấy vảy rồng, hai người họ đã lập tức nghĩ rằng ném bừa cho Mục Vỹ một cái coi như an ủi hắn là xong.
Nhưng khi nghe bọn họ nói vậy, Mục Vỹ chỉ đứng yên tại chỗ rồi mỉm cười nhìn họ.
Nụ cười này thật sự khiến người ta thấy rất u ám.
“Chắc ngươi cũng biết với thực lực hiện giờ của mình, dù bây giờ hai chúng ta không ở trạng thái tốt nhất thì ngươi cũng không phải đối thủ đâu, muốn giành vảy rồng khỏi tay chúng ta thì cứ nằm mơ đi!"
Bạch Tuyệt kiêu ngạo nói.
Dọc đường, gã ta đã uống rất nhiều đan dược để hồi phục thực lực của mình thật nhanh chóng.
Bây giờ, thực lực của gã ta đã khôi phục khoảng năm mươi phần trăm rồi, nên có thể dễ dàng đối phó với Mục Vỹ.
Cổ Phi Dương nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: "Mục Vỹ huynh đệ, nếu thích thì hai chúng ta có thể không chia cho ngươi một cái vảy rồng nào, cho nên ta nghĩ ngươi hãy hài lòng với một cái này, không thì .. "
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy đe doạ.
Mục Vỹ biết trong mắt họ thì hắn thua kém họ rất nhiều, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nếu lúc này họ không bị thương, có lẽ họ sẽ chẳng chia cho hắn một cái vảy rồng nào hết!
Đúng là hai người kia đã nghĩ như vậy.
Nếu họ mang một cái vảy rồng này ra ngoài tiểu thế giới Tam Thiên thì chắc chắn các thế lực lớn sẽ tranh nhau mua.
Dù gì thì đây cũng là vảy rồng của Thần Long, một thứ vô cùng chân quý!
“Mục Vỹ, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng hỏi.
Với gã ta mà nói thì Mục Vỹ chỉ như một con kiến hôi, không hề có tư cách ra giá với mình.
"Đương nhiên rồi!"
Song, khi hai người đó đang nhìn chăm chăm vào Mục Vỹ thì hắn chợt nói: “Nếu hai người không đồng ý cho thì ta đâu có được một cái nào, cho nên ta còn phải cảm ơn hai vị ấy chứ!"
"Thật không?"
Thấy Mục Vỹ có vẻ thoải mái như vậy, Cổ Phi Dương hơi ngẩn ra hỏi.
"Thật chứ sao!"
Mục Vỹ mỉm cười nói: "Nếu ta mà không đồng ý thì hai người sẽ bắt tay nhau trừ khử ta ngay, thế thì ta chẳng còn cái vảy rồng nào cả, lỗ nặng luôn!"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, rõ ràng hai người kia đã thở phào một hơi.
Nhưng Mục Vỹ lại liên tục cười lạnh khi thấy vẻ mặt của họ.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, câu này không sai, nhưng Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt không phải lạc đà, mà Mục Vỹ hắn cũng không phải con ngựa!
Lát nữa, hắn sẽ cho họ lĩnh đủ!
“Đã vậy thì ta lấy vảy rồng đó xuống cho hai vị nhé?", Mục Vỹ mỉm cười rồi cong người nói.
“Không cần đâu!"
Bạch Tuyệt chợt nói: “Để ta đi, ta sẽ chia luôn cho ngươi một cái nên cứ yên tâm! Chúng ta không phải kiểu người nói lời không giữ lời đâu!"
Nghe Bạch Tuyệt nói vậy, Cổ Phi Dương cũng nói: "Chúng ta cùng làm đi! Dẫu sao đây cũng là sào huyệt của Thất Thải Thiên Long, không nên sơ suất!"
"Được!"
Bạch Tuyệt gật đầu.
Mục Vỹ nín cười khi xem màn biểu diễn vụng về của họ.
Đương nhiên hắn biết, hai người họ đang có ý đồ gì.
Chắc chắn Bạch Tuyệt sẽ không yên tâm để hắn đi lấy, còn Cổ Phi Dương cũng không thể để một mình Bạch Tuyệt đi lấy.
Vì thế Mục Vỹ mới cố ý xin đi giết giặc, vì hắn biết kiểu gì hai người này cũng không đồng ý.
Thấy hai người họ sóng vai tiến gần về phía đôi tay hư ảo đó, ý cười trong mắt Mục Vỹ càng sâu hơn.
"Chuẩn bị ra tay!"
"Được!"
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đối mắt nhìn nhau rồi cùng tung chưởng chộp lấy chín cái vảy rồng.
Uỳnh ...
Song đúng lúc này, đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Hai người họ vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu bất tử, nên đương nhiên không coi lớp bảo vệ hư ảo đơn giản này ra gì.
Nhưng khi cả hai giơ tay ra, dồn toàn sức để với lấy vảy rồng.
Đã có một tiếng nổ vang lên.
Hư ảnh đôi tay đang cầm chín cái vảy rồng đã mở ra, sau đó đập vào ngực của Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt.
Ngay sau đó, thậm chí Mục Vỹ còn thấy ngực của Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt xuất hiện một trảo ấn, mà hai trảo ấn này đã đâm xuyên qua người bọn họ thành một lỗ thủng.
Hai trảo ấn này đã suýt lấy mạng của hai người họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!