"Chết tiệt! Không ngờ vảy rồng này còn có tầng bảo vệ như vậy!", Bạch Tuyệt lạnh lùng mắng nhiếc.
"Là do chúng ta sơ suất!"
Đương nhiên là các ngươi sơ suất rồi!
Mục Vỹ đứng một bên âm thầm cười lạnh.
Đây là đâu chứ?
Di chỉ Cổ Long đấy!
Từ ảo ảnh ở trạng thái đôi tay bảo vệ nâng đỡ chín cái vảy rồng, cùng hiểu biết của Mục Vỹ thì hắn có thể dễ dàng nhận ra đây là nơi Thần Long đẻ trứng.
Nhưng chắc trứng của nó đã bị lấy đi hết rồi, thứ còn sót lại chỉ là mấy cái vảy rồng mà ngày xưa Thần Long dùng để ấp trứng thôi.
Nhưng dẫu sao đó cũng là Thần Long!
Đương nhiên tính bảo vệ của nó với đời sau của mình phải mạnh rồi.
Ban nãy vì biết hai người Cổ Phi Dương sẽ không cho mình tiến lại gần chín cái vảy rồng nên Mục Vỹ mới xung phong xông trận.
Mà sự thật đúng là như vậy.
Còn bây giờ, sau khi hai người đó bị thương nặng, quyền chủ động đã hoàn toàn thuộc về Mục Vỹ.
“Hai vị không sao chứ?"
Thấy ngực bọn họ chảy máu ròng ròng, còn có nửa cái mạng, Mục Vỹ ngạc nhiên nói: "Sớm biết vậy thì ta đã đi lấy rồi, hai người không sao chứ?"
"Không sao!"
"Vẫn ổn!"
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đáp lời, sau đó vùng vẫy toan đứng dậy, nhưng không được.
"Đã bị thương nặng rồi thì đừng cố nữa!", thấy hai người họ cố đứng dậy, Mục Vỹ bước tới, vươn tay lấy chín cái vảy rồng xuống.
Lần này thì không còn ai ngăn cản hắn nữa!
“Mục Vỹ, ngươi lấy vảy rồng xuống rồi giữ lại một cái, tám cái còn lại thì chia đều cho ta và Cổ Phi Dương!"
Thấy Mục Vỹ lấy vảy rồng, Cổ Phi Dương cao giọng nói.
“Thế á!"
Mục Vỹ nhìn chín cái vảy rồng trong tay rồi khẽ lắc đầu, sau đó cất hết đi.
"Ngươi định làm gì?"
“Không làm gì cả!"
Mục Vỹ ngạc nhiên nói: "Ban nãy đúng là chúng ta đã thoả thuận rằng mỗi người các người bốn cái, còn ta một cái. Nhưng đó là thoa thuận của ban nãy hôi!"
Nghe thấy vậy, Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt lập tức biến sắc mặt nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy tức giận.
“Ngươi định chơi xấu à?"
"Không không, đương nhiên là không!", Mục Vỹ lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn lập một thoả thuận khác thôi!"
"Ban nãy nếu hai người hợp lực thì ta không phải đối thủ, vì thế ta chỉ được một cái, nhưng bây giờ các người không còn là đối thủ của ta nữa thì thoa thuận phải thay đổi một chút. Cả chín cái vảy rồng này sẽ là của ta tất!"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, hai người kia biến sắc mặt.
“Thế chúng ta được thứ gì?"
Cổ Phi Dương lạnh mặt hỏi.
"Các ngươi ư?", Mục Vỹ hừ lạnh đáp: "Các ngươi giữ được cái mạng chó của mình đấy!"
Mục Vỹ nổi sát ý nhìn hai người đó rồi hừ nói: “Nếu ban đầu hai ngươi không tỏ vẻ khinh thường ta và chia đều mỗi người ba cái vảy rồng thì ta có thể đảm bảo các ngươi sẽ không bị thương. Chúng ta công bằng, hợp tình hợp lý. Nhưng tiếc là các ngươi quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, đã thế còn cho ta mỗi một cái vảy? Được thôi, thế thì ta chỉ cho các ngươi mạng sống thôi!"
"Ngươi biết trước ở đây có ám khí!"
"Cho nên trước đó mới cố tình đòi đi lấy vảy rồng?"
Nghe thấy vậy, cả hai người họ đã bừng tỉnh.
Bọn họ đã bị Mục Vỹ chơi một vố.
"Bây giờ biết cũng chưa muộn đâu!"
Mục Vỹ nhìn hai người họ rồi lạnh mặt nói: "Coi thường người khác thì kiểu gì cũng phải trả giá, coi như đây là bài học ta dạy cho các ngươi, miễn phí đấy!"
Mục Vỹ lạnh mặt, rút trường kiếm ra, kiếm Tiềm Long vang lên tiếng vun vút, sau đó hắn đầy sát ý nhìn hai người kia.
Chín cái vảy rồng này là chuyện quan trọng, nếu hai người kia truyền tin này ra ngoài, chắc chắn sẽ có nhiều người ra tay với Mục Vỹ!
Đã vậy thì chỉ còn cách giết người diệt khẩu thôi!
Thấy Mục Vỹ rút kiếm ra, hai người kia biết hắn muốn giết mình.
Nhưng giờ, họ không còn là đối thủ của hắn nữa. Cổ Phi Dương tỏ vẻ tiếc nuối, bat thình lình đa co chín chín tam muoi mot quan co xuat hien trong tay han ta
Các quân cờ này đều có tia sáng màu đen lấp lánh, lúc bọn chúng xuất hiện đã có ánh sáng loé lên, các tiếng nổ bùm bùm vang lên, Cổ Phi Dương đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, hình như Bạch Tuyệt cũng lấy một cái vòng ngọc ra, gã ta giơ nó lên, ánh sáng màu xanh xoay quanh người gã ta, ngay sau đó Bạch Tuyệt cũng đã biến mất.
Thoáng cái, hai người họ đã biến mất dạng, chỉ còn lại một mình Mục Vỹ ngây ngốc nhìn không gian thuỷ tinh.
"Tốc độ bỏ chạy nhanh quá!"
Mục Vỹ không nghĩ là có thể giết được hai người họ, nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn là thủ đoạn chạy trốn của bọ họ quá cao siêu.
"Thế này là đắc tội chết với Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt rồi, nhưng nếu mình có thể đột phá tầng thứ tư của cảnh giới Vũ Tiên - Ích Cốc Bất Thực thì chắc cũng đấu được với họ một trận!", Mục Vỹ lẩm bẩm.
Bây giờ, hắn không sợ núi Huyền Không nữa.
Nếu tin chỉ vì hắn lấy mấy cái vảy rồng này mà nui Huyền Không phải cử cả một đội quân cường giả hùng hậu tới để truy sát truyền ra ngoài thì họ sẽ không thể đứng vững ở tiểu thế giới Tam Thiên nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!