Đến lúc tỉnh lại, thì chắc đã qua nửa đêm.
Hoa tuyết ngoài cửa sổ xoáy tròn, rơi chồng lên nhau thành màn tuyết dày. Phòng còn chưa bật sưởi, đang là lúc lạnh nhất của mùa đông phương Bắc, nhưng chung quanh tôi thì lại nóng sực, cả người đều bị cuộn lại trong lòng một thân thể khác.
Tôi phải bình tĩnh lại mất một lúc nhớ vừa xảy ra chuyện gì, còn chả kịp ngượng ngùng, lật người sang định nhìn cho rõ cậu ấy. Tưởng Dực ngủ rất say, ở dưới hàng mi dài bóng đổ thành hình cánh quạt.
Người bị soi chừng như bị ánh nhìn đánh thức, từ từ mở mắt.
Tôi vòng tay bưng lấy mắt cậu ấy: "Không được nhìn." Lúc nói mới phát hiện cổ họng khô rang, phát không ra tiếng.
Có vẻ Tưởng Dực bật cười, tay siết chặt thêm, mi mắt quét qua lòng tay tôi, hắn nhắm mắt lại, chất giọng cũng khàn đặc, nói: "Có phải chưa thấy đâu."
Cái người này ghét thế không biết!
Tôi nổi đoá, toan bỏ chạy, bị túm trở lại lòng hắn: "Lạnh, đừng đạp chăn ra." Phiền kinh, muốn đạp cậu ấy biết chưa.
Nhưng tôi không tài nào ở nổi trong chăn, chẳng được bao lâu đã nóng đến muốn giằng ra. Tưởng Dực nửa mê nửa tỉnh thiếu kiên nhẫn nhấc mí mắt, cứ giằng ra hắn lại kéo lại, tôi vung tay vung chân đều bị hắn gạt hết.
Tôi xoay người lại toan uýnh với hắn một trận, nhưng mà eo mỏi lưng đau, bị đè cho không cục cựa nổi. "Nóng..." Tôi rê/n rỉ.
Giằng co mấy đợt, Tưởng đại gia mở lòng từ bi, cho phép tôi quay lưng về phía hắn, bỏ cánh tay ra ngoài chăn, coi như mát mẻ hơn chút. Tiếng thở của Tưởng Dực nhanh chóng đều đều lại, nhưng tôi lại tỉnh như sáo, đầu cứ rối tung lên, bỗng dưng lại định vùng dậy, Tưởng Dực nhịn hết nổi, phát cáu: "Cậu chưa mệt đúng không, hay giờ mình vận động lần nữa!"
Tôi oan ơi là oan: "Kem, kem của tớ, nhất định là chảy mất rồi!"...
Tưởng Dực ở sau lưng nín thinh một thoáng, tâm trạng phức tạp nói: "Cậu tỉnh dậy trên giường tớ việc đầu tiên quan tâm là xem kem có chảy không à?" Tôi cuống lên muốn xuống giường: "Để lâu thế kiểu gì cũng chảy mất, làm sao ăn..." Tưởng Dực tóm tôi vào lòng lại, vành tai chạm tóc mai, tựa đầu vai tôi lầm bầm một câu: "Cậu vừa ngủ là tớ đem cho hết vào tủ lạnh." A ha?
Tưởng đại gia đáng tin thế chứ, không để mất hứng ăn chơi của tôi bao giờ.
Nhưng giờ lại đổi thành tôi thấy có vấn đề. Tôi vặn người, nhéo nhéo mặt cậu ấy: "Cậu tỉnh dậy trên giường tớ việc đầu tiên là đi bỏ kem vào tủ lạnh ấy hả?!"
Tưởng Dực nghe thế ngẩn người, vai hai đứa tôi rung rung lên, cùng bùng ra cười. "Đói ghê." Tôi vùi đầu vào lòng cậu ấy.
"Có oden trong tủ." Cậu ấy ôm chặt hơn
"Muốn ăn kem cơ." Hoàng Doanh Tử đòi hỏi-ing.
"Có cơm hộp, tớ đi hâm." Tưởng Dực lờ tôi đi, tự mình quyết định sau khi ấy ấy xong thì ăn gì, nhưng lại chẳng thấy động đậy. "Muốn ăn cổ vịt." Hoàng Doanh Tử cho trí tưởng tượng bay xa.
"Giờ này rồi chỉ gọi được tôm hùm đất." Tưởng Dực nghiêm túc đánh giá tính khả thi.
"Hay mình đi ăn lẩu?" Haidilao chắc bây giờ vẫn mở. "Vậy giờ đi?" "Đi thôi."
Miệng thì nói vậy, nhưng mà hai đứa vẫn nằm ôm nhau, rì rầm nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, kệ bụng đói meo, chả muốn nhúc nhích tí nào, giống như ôm nhau là đã đủ no, nương tựa vào nhau là trọn một đời một kiếp.
Lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, tôi mới nhớ ra là lại quên không hỏi hắn có thích tôi không. Thôi vậy, ngủ cũng ngủ rồi, có không thích nữa cũng chả chạy được.
Tôi vẫn là hơi sơ ý.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bèn thấy Tưởng đại gia chỉ tròng chiếc quần jeans đang đứng sắp xếp vali, phần thân trên để trần trong ánh mặt trời buổi sáng ưỡn thẳng, rắn chắc.
Tôi dụi dụi mắt, nuốt nước miếng: "Không phải cậu tính bỏ chạy đấy chứ?" Tưởng Dực ngừng tay ngước lên, tự nhiên tức cười: "Thế đấy, chưa kịp thoát." Tôi hứ một tiếng, chui lại vào chăn.
Tưởng Dực mặc áo sơ mi xong bèn đè người xuống giường lại, gỡ mấy lớp chăn tôi quấn quanh, để hở ra khuôn mặt tôi. Tôi với cậu ấy bốn mắt nhìn nhau, kềm không được lại muốn đưa tay rờ lông mi cậu ấy, song bị giữ cứng ngắc.
Tưởng Dực đặt nụ hôn lên trán tôi, nói: "Tớ bay chuyến trưa về California, đi thương lượng chuyện chiếu ở Bắc Mỹ."
"Bao giờ mới về ấy?" Tôi rất là không nỡ, nhưng bụng cũng rõ chiếu phim trong nước không cách nào lách được bên Đầu tư Bắc Kinh, đường "Lôi Chấn Tử" ra rạp còn dài, nhưng các kênh ở Bắc Mỹ có khi lại thông trước.
"Thuận lợi thì tuần sau sinh nhật cậu là tớ về rồi." Tưởng Dực nheo mắt cười cười: "Nếu có gì hoãn lại thì trễ nhất là cùng về chung với nhà Khâu Hàng, mừng sinh nhật Vân Đoá."
Bé gái Vân Đoá của Minh Vũ tháng mười hai này là tròn một tuổi, bọn tôi đã chuẩn bị sẵn cùng làm tiệc mừng. Tôi chun mũi: "Thế quà sinh nhật tớ đâu?"
Cái người này cười gian không biết ngượng: "Tối hôm qua không phải nhận rồi à?" "Phản ảnh trả hàng!" Tôi tức mình trùm chăn lên lại.
Tưởng Dực ở ngoài chăn cười: "Có phải mua ở đâu đâu, đồ tặng không cậu mau nhận cho rồi."
=======