Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

"Cậu, sao cậu mấy năm nay không liên lạc với bọn tớ?" Lúc tôi nói chuyện, mũi có hơi nghèn nghẹt.

Diệc Phi sững người: "Tớ vẫn muốn ấy, nhưng mà tốt nghiệp xong cứ bận suốt, sau đó tớ đi nước ngoài, đến lúc về muốn liên lạc thì sợ là khó gặp được mọi người, kéo mãi đến tận bây giờ."

"Cậu có khoẻ không? Về nước rồi vẫn ở Hàng Châu à?" Trước đây hồi đại học cậu ấy đi thực tập tại đó, về sau nghe nói là ở hẳn lại. "Tớ vẫn khoẻ, đúng rồi, bây giờ ở Hàng Châu, vừa từ Đức về. Doanh Tử, lần này tớ gọi điện thoại là để..."

"Diệc Phi cậu đợi tớ chút, ở bên đây ồn, tớ ra ngoài rồi nghe tiếp." Không rõ là vừa xảy ra chuyện gì, tivi trong phòng họp tự động bật lên, bản tin phát sóng là những hình ảnh cắt ghép vội vã, phụ đề ghi: Tin mới nhất từ tuyến đầu  Nhã An, Tứ Xuyên...

Tôi nhìn màn hình một thoáng, sững cả người, nghe tiếng Diệc Phi gọi trên thoại mới vội đi ra: "Tin báo là Tứ Xuyên vừa phát sinh động đất, cậu ở miền Nam có thấy chấn động không?"

Diệc Phi ngưng một thoáng, nói: "Bọn tớ ở đây không sao, nhưng mà Doanh Tử, Trang Viễn chắc là đang ở đó, người nhà của cậu ấy liên lạc mãi không được." Sao cơ?

Cả người tôi lạnh toát, đứng cứng tại chỗ, buột miệng hỏi: "Sao lại thế? Sao lại thế chứ? Không phải cậu ấy nói là đi nghỉ à? Hồi hết Tết cậu ấy chỉ về Bắc Kinh được mấy ngày là đi Thượng Hải luôn, sao lại thành ở Tứ Xuyên?"

"Cậu ấy tham gia đội leo núi, vốn định từ Tứ Xuyên đi Tây Tạng, hôm qua tính ra là phải tới nơi rồi. Nhưng mà bên điểm tập kết mãi không liên lạc được với cậu ấy, lần cuối liên lạc phát hiện định vị của cậu ấy đang ở chỗ cao tốc liên tỉnh gần huyện Lư sơn, rất gần với tâm chấn. Bên điểm tập kết sau đó có liên hệ nhà cậu ấy, ba mẹ cậu ấy đều đang ở Mỹ, cho nên họ mới gọi cho tớ. Tớ vốn định bay đến đó, nhưng mà giờ máy bay đều hoãn chuyến, dù có tới được Thành Đô với Trùng Khánh thì xe nội tỉnh cũng không hoạt động, nghe nói bây giờ chỉ có phóng viên mới vào được, cậu từng làm ở toà soạn, nhờ cậu nghĩ thử xem có cách gì không?"

Tôi quyết định ngay tức khắc: "Cậu đừng cuống, để tớ nghĩ cách." "Được, vậy cậu có tin thì báo tớ nhé, tớ lúc nào cũng sẵn sàng." "... Cậu cứ ở Hàng Châu đợi tin đã nhé."

Cúp điện thoại xong, tức thì tôi nhấn gọi Triệu Khách: "Triệu tổng, bên chỗ anh còn suất đi Tứ Xuyên không ạ, có chuẩn bị cử ai đi không?" Triệu Khách khựng lại một thoáng: "Sao cô lại hỏi chuyện này?"

"Em có một người bạn ở đó đang mất liên lạc, em muốn hỏi xem có thể nào..."

"Có thể nào làm gì? Cô muốn theo đến đó?"

"Em..."

"Cô gửi thông tin của bạn cô cho tôi, biết được tin tôi sẽ báo." "Anh cho em đi đi, người khác đi tìm em không yên tâm."

"Bọn tôi đi làm việc."

"Em không để lỡ việc đâu, nhất định em sẽ viết bài đàng hoàng, anh biết em làm được mà!" "Không được."

"Em không ngáng chân mọi người đâu mà, hồi đại học năm ba em còn theo đoàn mạo hiểm đi Tây Tạng, khả năng sinh tồn của em mạnh lắm." "Bên tôi chỉ có một suất phóng viên đi hiện trường."

"... Anh định cử ai đi?" Triệu Khách khựng lại, không đáp.

"Tự anh đi đúng không?"

Ông ấy không trả lời thẳng, chỉ nói: "Cô gửi tên của bạn cô cho tôi ngay, có tin tôi sẽ bảo cô." Sau đó ông ấy cúp điện thoại.

Tôi nghĩ một thoáng, nhấn điện thoại gọi trợ lí của Triệu Khách, bạn gái rất khách khí: "Cô Hoàng có chuyện gì không ạ?"

"Mình gọi cho Triệu tổng thì máy bận, vừa nãy anh ấy bảo mình đem tài liệu ra sân bay, anh ấy ngồi máy bay thuê đi Thành Đô đúng không, tự nhiên mình quên mất là mấy giờ."

Bạn gái không nghi ngờ chút nào, nói hết cho tôi: "Triệu Tổng ngồi máy bay thuê, chiều một rưỡi bay, giờ chắc đang ra sân bay đấy ạ."

"Cám ơn bạn, mình biết rồi."

Tôi cấp kỳ lôi vali công tác bình thường vẫn cất ở phòng làm việc ra nhét đồ vào, trước khi đi xuống gọi xe, tôi gọi điện thoại cho Thẩm Thế Quần nói rõ tình hình.

Tôi nén tiếng nức nở: "Thẩm tổng, em phải đi tìm cậu ấy." Thẩm Thế Quần đáp ngay: "Được rồi, cô nên đi." Nói thế nghĩa là sao?

Thẩm Thế Quần lại tiếp: "Chú ý an toàn, giữ liên lạc."

Lòng tôi rối như canh hẹ, cũng không có thì giờ nghĩ thêm, chỉ nói: "Nếu công việc có gì, anh cứ nói đoàn đội liên lạc em."

"Cô cứ yên tâm đi làm việc cho Triệu Khách là được." Ông ấy cười, ""Lôi Chấn Tử" là dự án của các cô cậu, Tưởng Dực không hối, tôi hối cô làm gì."

Cái người này sao mà cái gì cũng thông thấu thế không biết.

Tôi ở bên này cúp máy, vừa định gọi cho Tưởng Dực thì thấy cậu ấy nhắn weixin cho tôi, nói: Trưa bất ngờ có việc, không ăn trưa chung được, tối nay phải ở lại làm cả đêm, cậu cứ về nhà trước.

Tôi nghĩ ngợi một thoáng, gắng bình tâm một hồi, nhắn lại cho Tưởng Dực một chữ: Được.

"Lôi Chấn Tử" đang vào giai đoạn quảng bá trọng điểm, cậu ấy không thể phân tâm lúc này.

Tôi không thể ở lại Bắc Kinh giúp cậu ấy, đã là không đi không được, vậy đành tới đó rồi hãy báo cậu ấy vậy.

Lúc đến sân bay, vừa nhô đầu khỏi taxi tôi đã gọi điện cho Triệu Khách: "Triệu tổng, em đến sân bay rồi, anh vẫn chưa vào khu vực hạn chế chứ ạ?" Đang nói dở thì tôi thấy ngay Triệu Khách đang đứng kiểm tra an ninh ở phía trước.

Ông ấy quay lại, thấy tôi kéo lê vali theo, lưỡng lự một thoáng mới nói: "Cô có tới cũng thế, không có chỗ dư." Sao anh không đem theo thêm một phóng viên nữa chứ?"

Ông ấy nhìn tôi, không giấu giếm: "Số suất có hạn. Hơn nữa dạng bài này không phải ai cũng viết được." Sự kiện khẩn cấp chắc chắn sẽ ưu tiên phóng viên đưa tin, tạp chí viết chuyên bài lui lại sau cũng là bình thường.

"Vậy cũng không nhất định anh phải tự mình đi."

"Phóng viên chạy mảng này vợ cậu ấy mang thai lần hai vừa bị sảy, con đầu lòng mới năm tuổi, cậu ấy không thể bỏ lại nhà mà đi." Dù không có chuyện này đi nữa, việc nguy hiểm thế này ông ấy vẫn sẽ tự xông pha thôi.

"Để em đi thay anh! Em viết bài sao anh biết mà, em làm được."

Triệu Khách bật cười: "Tôi bao nhiêu tuổi rồi, cô thay tôi đi thì ra cái gì?" "Em, em nợ anh!"

Từ lúc em vào nghề, anh đã luôn dạy em, coi trọng em, nhưng em lại hiểu lầm anh, em lại còn bỏ qua cơ hội tốt mà anh đã giành cho.

Tuy là hiện tại em không phải vì nợ anh muốn đáp trả lại, mà là em đang xin anh, nhất định anh phải cho em đi, để em đưa Trang Viễn về. Nhưng mà, em thực sự nợ anh.

"Cô không nợ tôi." Triệu Khách nhìn tôi, ngừng mất một lúc, ông ấy thong thả nói: "Hoàng Doanh Tử, cô thông minh, làm việc nghiêm túc, cô có cơ hội là đương nhiên. Offer tôi đưa ra, cô có quyền đồng ý hoặc không đồng ý."

Không phải thế, em biết, mà bây giờ em vẫn đang làm khó anh...

Chỉ là tất cả người thân của Trang Viễn đều không ở trong nước, em không thể từ bỏ dù chỉ là một chút cơ hội có thể đi tìm cậu ấy. "Triệu tổng..."

"Chẳng qua lần này cho cô đi Tứ Xuyên, thì đúng là cô mắc nợ tôi rồi đấy." Tôi ngẩng phắt đầu lên: "Anh đồng ý cho em đi rồi?"

"Ừ, cô đi đi." Triệu Khách trầm tư một thoáng, chừng xác định là mình sẽ không đổi ý, mới lại nhìn vào mắt tôi nói: "Chú ý an toàn. Cô đừng quên chỉ có mỗi một suất viết chuyên bài được đi. Tới được hiện trường thì viết bài gửi về, nhớ nội dung phải ra hồn đấy."

"Em biết rồi!"

Thời gian cực kì gấp rút, Triệu Khách giới thiệu tôi cho các phóng viên và nhiếp ảnh gia cùng đi chung, đưa thẻ phóng viên, thẻ hành nghề truyền thông và các giấy tờ khác cho tôi, không nói dài dòng gì thêm mà chỉ đưa tôi ra tới cửa lên máy bay.

Lúc máy bay cất cánh, tôi mới rảnh tay gửi tin nhắn cho Diệc Phi: "Cậu đừng lo, tớ sắp đến Thành Đô rồi, có tin tớ sẽ gọi cậu."

Nhưng chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

Đoàn người của bọn tôi đáp xuống Thành Đô tối đó thì được báo tin là xe đi đến khu tâm chấn đều đã ngừng hoạt động, chỉ có thể đợi đến sáng hôm sau có thể ngồi nhờ xe cứu hộ xuống tới nơi.

Người dẫn đoàn yêu cầu mọi người về khách sạn nghỉ ngơi, ba giờ sáng sẽ tập hợp ở sảnh.

Mắt tôi cứ chong chong không ngủ nổi, trừ lúc ngồi với bên phóng viên đưa tin cùng lọc lại các thông tin liên tục gửi về từ đồng nghiệp hay người cùng ngành đã tới khu vực phát sinh động đất, hễ rảnh ra là tôi lại liên tục dội bom điện thoại và gửi tin weixin cho Trang Viễn, nhưng hoàn toàn không nhận được hồi âm.

Lăn lộn tới khuya ơi là khuya, phải quá nửa đêm tôi mới về phòng, mơ màng chợp mắt một chút thì đã nghe tiếng chuông reo.

Tôi vội vàng dậy vốc nước lạnh rửa mặt, nhìn vào mình trong gương, tự nói với mình: "Mình là phóng viên, mình chắc chắn sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình. Còn có, Trang Viễn, cậu nhất định không được có chuyện gì."

========
Nhấn Mở Bình Luận