Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

"Cậu? Sao cậu lại ở đây!?"

Tôi có đương nằm mơ không? Trong thoáng chốc tôi không rõ chuyện gì vừa xảy ra, chạy nhào tới, nước mắt dâng tràn khoé mi. Trang Viễn túm chặt cánh tay tôi, không cho tôi ôm mình, mặt đanh lại: "Tớ phải hỏi tại sao cậu ở đây?"

"Tớ!" Tớ tới tìm cậu, "Cậu có bị thương không? Sao không liên lạc được?"

"Điện thoại bị rơi bể, không khởi động được." Trang Viễn đưa mắt nhìn tôi cả trên cả dưới mấy lần, xác nhận tôi không sứt mẻ gì mới yên lòng, xong đột ngột gọi ra phía ngoài vách tường: "Tưởng Dực! Doanh Tử ở đây!"

Cái gì?! Tưởng Dực?! Chuyện này là sao!

Sau đám bụi tro bốc lên sau vách tường, tiếng chân đã gấp rút sẵn chuyển thành dồn dập, liền sau đó, Tưởng Dực trông cũng nhếch nhác chả khác gì Trang Viễn tay cầm cái kích từ đống đổ nát xông ra.

Mà không chỉ mỗi cậu ấy, đằng sau còn rồng rắn kéo vào thêm mấy người trong làng, ai nấy đều lực lưỡng: "Còn người kẹt lại nhá, còn người kẹt lại chỗ này nhá, mau mau đến cứu!" "Má nó cậu đi đâu ra đây!" Trông thấy tôi, Tưởng đại gia lật mặt thẳng thừng.

Tôi?!

Tôi cũng muốn hỏi: Má nó cậu đi đâu ra đây!?

Trang Viễn lạnh lùng nhìn bọn tôi.

Đây quả là lần gặp lại khiến người ta vừa mừng vừa cáu nhất cõi đời. Ba người bọn tôi đứa này nhìn đứa kia, cùng nghiến răng hằm hè.

Rốt cuộc tại sao lại đụng mặt ở đây, sau đó mãi tận khuya đường khai thông xong, trên đường đi vào khu phát sinh động đất tôi mới được hay. Lúc tivi đưa tin, Tưởng Dực đang định đi ra ngoài ăn trưa với tôi, cậu ấy cũng bị tin động đất kéo lại.

Khác ở chỗ, Tưởng Dực đã biết chuyện Trang Viễn từ Tứ Xuyên đi Tây Tạng từ sớm, vừa thấy tin xong cậu ấy lập tức bấm gọi điện thoại, nhưng đầu bên kia báo không liên lạc được.

Lúc tôi liên hệ Triệu Khách, thì Tưởng Dực đã đặt vé máy bay đi Thành Đô, đồng thời liên lạc với Quan Siêu, nhờ xí nghiệp Hàng Thiên giúp đỡ kết nối với đơn vị anh em ở Tứ Xuyên. Máy bay vừa đáp cánh thì được cho hay đội tu sửa chuẩn bị đi vào khu phát sinh động đất còn một suất có thể đưa cậu ấy theo, chẳng qua đội ngũ của bọn họ cũng bị chặn ở khúc đường sụp, chỉ sớm hơn tôi mỗi nửa ngày.

Mà vào đúng lúc ấy, Tưởng Dực nhận được tin nhắn weixin từ Trang Viễn. Nhưng chỉ là một dòng tin định vị.

Tưởng Dực tức khí: "Gửi đúng cái định vị, cậu có biết hù người cỡ nào không hả!"

Trang Viễn nhướng mắt: "Cậu tự dưng xuất hiện mới là hù người không phải à!"

Thôi đi! Làm tôi lo phát sốt bao lâu, hai người thì đã ở đây diễn màn Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau từ hồi nào! "Hứ! Tớ chẳng có tí tin gì mới là hoảng vía biết không!?"

Trang Viễn sững lại một thoáng, nhìn tôi cười cười: "Sao cậu lại tới đây? Không phải lúc trước còn giận tớ lắm?"

"Tớ có nghĩa khí mà." Tôi chun mũi, "Hơn nữa cũng sớm hết giận rồi, vậy điện thoại của cậu rốt cuộc là bị gì thế?"

Tuyến đường dự định của Trang Viễn là tới Thành Đô xong thuê xe tự lái đi Tây Tạng, lúc động đất xảy ra là vào buổi sáng, cậu ấy đang thanh toán tiền ở cho nhà trọ trong làng. Căn nhà trọ vốn đã không vững chãi bất thần đổ sập, điện thoại của Trang Viễn cũng bị rớt xuống đất vào lúc đó, bị dẫm phải dẫn đến tắt máy. Nhưng cậu ấy cũng chẳng kịp lo cho điện thoại, Trang Viễn tức khắc chạy sang chỗ bị sập cùng dân làng chung quanh bắt tay cứu khách trọ và nhân viên phục vụ ra. Bởi vì cứu hộ nhanh chóng, đại đa số người bị thương đều được chăm sóc ổn thoả, nhưng vẫn có một số ít cần phải đưa đi bệnh viện.

Thế là Trang Viễn lái xe chở hai người bị thương nặng tới bệnh viện huyện, lo thủ tục xong xuôi thì đã chiều xuống, chỉ không ngờ trên đường trở về lại gặp phải dư chấn.

Cậu ấy vừa mới lái xe đến tỉnh lộ, nhìn thấy con đường bỗng nhô cao ngay trước mắt, Trang Viễn giữ chặt tay lái, từ đường chính ngã lật xuống thửa ruộng bên đường, bị túi khí an toàn bung ra ép đến bất tỉnh nhân sự.

Đợi đến khi lấy lại ý thức thì đã sụp tối. Cậu ấy gắng gượng lết khỏi xe, cảm thấy não hơi choáng, điện thoại banh thành ba bốn mảnh.

Lúc Trang Viễn cố khởi động điện thoại đã biết chỗ này không thể gọi cứu hộ, 120 hoặc 110 khó mà tới kịp, ma xui quỷ khiến thế nào, cậu ấy lại mở weixin.

Một dọc tin nhắn không có thời giờ xem, Trang Viễn chỉ kịp gửi tin định vị cho Tưởng Dực xong là điện thoại tắt ngúm.

"Tại sao lại gửi định vị cho cậu ấy?!" Lửa giận của tôi cứ gọi là ngút trời, cả buổi sáng nay tôi rấm rứt khóc trong lòng bao nhiêu bận có biết không hả? Tại sao không nói cho tôi trước?!

Trang Viễn bất đắc dĩ: "Lúc đó tin nhắn của cậu ấy vừa vào."

Tưởng Dực nhắc đến chuyện này cũng bốc hoả: "Mẹ nó cậu biết hù người cỡ nào không? Điện thoại không gọi được weixin không đáp, tự nhiên gửi cái định vị, lại còn cách tớ không đến ba cây số! Rốt cuộc là mất liên lạc hay bị người ta bắt cóc cũng không nói rõ?! Cũng may tớ sức khoẻ tốt không thì có mà đứng tim!"

Trang Viễn cười: "Còn tính bổ sung thêm nhưng mà bị tin nhắn với điện thoại nhỡ của Doanh Tử giật một dọc thế là hết sạch pin." Tôi tức ơi là tức, còn đổ cho tôi à?!

May là Tưởng Dực không để hắn đánh lạc hướng thành công, lạnh lùng cho một câu: "Có nhắn được cậu cũng chả nhắn." Trang Viễn khựng lại, một chốc sau mới bảo: "Tớ cũng chả biết nói gì."

Điện thoại sập nguồn cái làm cậu ấy rầu nhất không phải là không thể nói rõ tình huống với Tưởng Dực, mà có lẽ là không thể thu hồi lại tin nhắn vừa gửi đi. Nhưng Trang Viễn không ngờ được, tin vừa gửi đi vô cùng có ích. Tưởng Dực đang ở ngay sát bên.

Không tới nửa giờ, từ đằng xa đã nghe văng vẳng tiếng còi cùng tiếng gọi của Tưởng Dực.

Tưởng Dực bảo lúc nhìn thấy, Trang Viễn chẳng bê bết gì lắm, trừ phần trán cụng bị thương: "Hắn còn đang tựa vào xe uống bia! Má trong xe lại còn cả bia nữa cơ!"

"Tớ đi cắm trại leo núi, tất nhiên có mang nhiều đồ dự trữ." Tưởng Dực sầm mặt: "Vậy chẳng bằng tớ khỏi tới, làm phiền cậu đang cắm trại." Trang Viễn cười: "Xin lỗi, làm cậu lo lắng."

Tôi càng tức xì khói hơn, Tưởng Dực còn có mặt mũi hỏi Trang Viễn: "Các cậu đã gặp nhau rồi tại sao không gọi điện cho nhà Trang Viễn!?"

"Hai người bọn tớ gặp nhau cũng mới bảy tám tiếng, với lập tức bị dân làng chung quanh gọi đi cứu người rồi. Lại nói, Trang Viễn hoàn toàn không nói với nhà chuyện cậu ấy đi leo núi, thì làm sao mà nghĩ chuyện báo tin an toàn..."

Nhưng chúng tôi bình thường như mà trải qua nguy hiểm như vậy, không phải sẽ gọi điện cho nhà ngay à, dù không báo tin an toàn thì cũng để kể lể với ba mẹ...

Nhưng mà nhà Trang Viễn thì...

Tôi sực nhớ đến buổi liên hoan mừng phim của Khâu Hàng năm đó, nhớ đến vết bầm đỏ đến nhức mắt trên cánh tay của Trang Viễn, bất chợt không tài nào hỏi tiếp được.

"Vậy cậu không thể gọi cho tớ hay ai đó nói một tiếng à?"

"Ai mà biết cậu cũng tới đây?!" Tưởng Dực đột ngột nhớ ra vẫn còn khoản này phải tính sổ, "Còn có ai bảo cậu tới đây? Nguy hiểm cỡ nào biết không hả?!"... Đúng là lý là ở anh mày, Tưởng đại gia có lý nhất trần đời.

Hai người bọn tôi gườm gườm ngó nhau. Trang Viễn tức cười: "Các cậu làm sao mà được thế, bây giờ cãi nhau vẫn giống y đúc hồi nhỏ." Tưởng Dực nhìn lên trời, hỏi Trang Viễn: "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ mười tám phút." Trang Viễn vô ý thức xem đồng hồ, liền đó phát bật cười: "Cậu thử đổi chủ đề gượng gạo hơn nữa xem." "Đổi chủ đề đâu ra." Tưởng đại gia tức thì ôm lấy vai tôi, "Bọn tớ chả cãi nhau bao giờ."

Trang Viễn nhướng mày, "Vậy 7 tuổi lúc chia nhà là ai đứng trước nhà tớ gây nhau?" Tưởng Dực nổi đoá: "Chuyện bao nhiêu năm trước rồi! Là cậu ấy tự nhiên đùng đùng kiếm chuyện biết không?" "Vậy 17 tuổi ai đứng giữa sân bóng của trường hục hặc nhau?"

Tôi nhớ lại càng tức cành hông: "Đó là tự cậu ấy trút lửa giận lên tớ biết không hả?"

Trang Viễn cười, vẻ mặt như bảo, hai người các cậu còn có mặt mũi mà nói.

Bọn tôi ngẩn ra, đều cùng cười xoà.

Bọn tôi cũng ngại mất mặt lắm chứ, nhưng biết làm sao được, có người cứ mãi dậm chân tại chỗ, dù là 7 tuổi, 17 tuổi, 27 tuổi đều vẫn hệt như thế. Có lẽ sau này 37 tuổi, 57 tuổi, 97 tuổi... 777 tuổi cũng sẽ hệt như thế: có người ngây nga ngây ngô, có người nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, có người hiền lành nhạy cảm, có người dám yêu dám hận, có người bản lĩnh ra mặt, người lại tâm tư sâu kín, có người vui giỡn cùng cuộc sống, có người lại vững chãi bước đi...

Thế nhưng, chúng tôi luôn thấy may mắn là, chúng tôi có nhau ở bên. Vậy nên có thể mãi bồi hồi nhắc nhớ, thì ra nhiều năm thế rồi, bọn mình vẫn chẳng hề thay đổi.

=========
Nhấn Mở Bình Luận