Lãnh Nguyệt nằm yên trên giường hưởng sự phục vụ của Nam Cung Cẩn đã hơn mười ngày.
Chẳng hiểu sao hắn lại có thể kiên trì được lâu như thế nữa.
Nàng cứ nghĩ cùng lắm sẽ ba ngày hắn sẽ chê nàng phiền, sau đó gọi người đến chăm sóc nàng.
Nhưng cho dù nàng có nói gì hắn cũng đều làm, mặc dù trước khi làm luôn nói những lời làm nàng tức nghẹn.
Nàng cũng không ngờ cơ thể của nguyên chủ lại suy yếu như thế, chỉ bị đâm một kiếm nhẹ thế mà phải nằm liệt giường lâu như vậy.
Rõ ràng kiếp trước nàng xem trên phim người nào bị kiếm đâm nặng nhẹ gì cũng nằm cùng lắm hai ba ngày là có thể ngồi lên được.
Nhưng đến khi nàng được trải nghiệm đúng là sự thật không đúng như trên phim.
Đến hôm nay nàng mới có thể ngồi lên và xuống giường đi nổi đấy.
Nếu biết trước cơ thể sức khỏe không được tốt thì có treo nàng lên, nàng cũng không xen vào chuyện của ai.
Sau này nàng sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra đặt cược nữa.
Mặc dù năm trên giường có người phục vụ nhưng cảm giác này không tốt chút nào.
Nàng sắp ủ lên men luôn rồi.
Kiếp trước nàng chưa bao giờ bị thương nặng như thể.
Cũng chưa bao giờ hơn mười ngày chưa tảm thế này.
Đúng vậy đã hơn mười ngày nàng chưa được tắm gội.
Một phần vì vết thương ở bụng không thế chạm nước, một phần bởi vì không ai giúp đỡ nàng để nàng tắm cả.
Tất cả mọi việc của nàng đều do Nam Cung Cẩn đích thân làm, cho nên nếu nàng muốn tắm thì chỉ có thể vẫn phải nhờ hắn, không còn cách nào khác cả.
Nhưng hẳn có phải phu quân của nàng đâu, nàng cũng không thể để hắn tắm cho nàng, nhìn thấy hết trong ngoài của nàng được.
Đó là lý do nàng quyết định ủ men hết mười ngày.
"Ta cứ nghĩ nàng sẽ chẳng chịu tắm luôn chứ"
Nam Cung Cẩn mỉa mai.
Lãnh Nguyệt vừa bước đến bên bồn tắm chuẩn bị cởi quần áo ra bước vào thì Nam Cung Cẩn đã xô cửa bước vào.
Hắn làm nàng giật mình, trừng mắt nhìn hắn.
Có người nam nhân nào như hẳn không, chê nàng bốc mùi nên mỗi lần đến gần nàng, hắn luôn dùng một chiếc khăn the che mũi lại.
Những lúc thấy hắn như thế, nàng tức không nói nên lời.
Hôm nay khi vết thương đã có thể chạm nước, nàng cũng có thể tự đi lại, nàng đã đi đến phòng bên cạnh tảm rội.
Nói đi thì cũng phải nói lại, tuy Nam Cung Cẩn khó ưa thật sự nhưng mỗi ngày hắn luôn chuẩn bị ở phòng bên cạnh một bồn nước tắm cho nàng.
Vì vậy hôm nay lúc nàng cần tắm chỉ cần đi sang phòng bên cạnh đã có nước sẵn.
Nàng cứ nghĩ giờ này hắn không có trong cung viện nên vừa rồi vào phòng nàng cũng không có khóa cửa.
Nào ngờ hắn lại quay vẽ đúng lúc như thế.
Cũng may cho nàng, nàng còn chưa cởi đồ, cũng chưa ngồi vào tắm.
Nếu không đã lợi cho hẳn rồi.
"Mười ngày nữa đến thất tịch, nô tài cũng không thể ở trên giường ủ men mãi được.
Nếu không số bạc kia chẳng phải thuộc về người hết rồi sao.
"
Lãnh Nguyệt ranh mãnh đáp lời.
Nam Cung Cẩn khoé miệng khẽ giật, hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nàng giỏi thật đấy, ở bên cạnh hẳn hơn mười ngày lại cố chấp ủ men hẳn nói gì cũng không chịu đi tắm.
Giờ gần đến giao ước với hắn, lập tức tắm gội để đi gặp Bạch Nhất Hạ sao? Hản có nên khen tặng nàng biết chuẩn bị quá không? "Ta hy vọng nàng sẽ lấy được số bạc.
"
Nam Cung Cẩn lạnh lùng để lại một câu sau đó đi ra ngoài.
Nàng đương nhiên sẽ lấy được rồi.
Với một người kinh nghiệm tán trai đầy mình như nàng thì kiểu gì Bạch Nhất Hạ cũng phải bị nàng thu phục thôi.
Chỉ là chắc sẽ tốn thời gian hơn một chút nhỉ.
Nhưng mà không quan trọng, chẳng phải hắn nói chỉ cần hẹn Bạch Nhất Hạ đến lễ hội hoa đăng là được sao.
Hắn đâu giao điều kiện nhất định nàng phải làm Bạch Nhất Hạ yêu nàng đâu.
Vậy thì số bạc kia vào tay nàng là chuyện sớm muộn rồi.
Giờ cân phải tắm trước đã.
Lãnh Nguyệt cởi đồ leo vào trong bồn tảm.
Hơn mười ngày không được chạm nước, giờ được ngâm mình thế này đúng là cảm giác không nói nên lời.
"Bạch thượng quan, có một tiểu thái giám đến tìm ngài.
"
Một cẩm y vệ đi vào báo với Bạch Nhất Hạ.
Bạch Nhất Hạ nhíu mày, sao đó sai người đưa tên tiểu thái giám kia vào.
Khi tiểu thái giám kia bước vào, khoé miệng hắn co giật.
Đó chẳng phải là tên thái giám bên cạnh Bát hoàng tử sao? Vì sao hẳn lại đến đây? Chẳng lẽ Bát hoàng tử có chuyện nên kêu tên thái giám này đến tìm hẳn sao? "Bạch soái ca, lâu quá không gặp.
Người khỏe không?"
Lãnh Nguyệt vừa bước vào phòng đã mỉm cười hỏi thăm.
Bạch Nhất Hạ nắm tay thành nắm đấm.
Cách xưng hô lẫn cách giao tiếp của tên thái giám này làm hắn không thể nào nghe lọt tai được.
Nếu không nói là hắn cực kỳ khó chịu.
Nhìn nụ cười lắng lơ kia hắn càng thêm chán ghét.
"Ngươi cần chú ý cách xưng hô của mình.
Đừng không biết thân biết phận, niệm tình ngươi lần đầu ta bỏ qua nhưng lần sao ta sẽ cắt lưỡi ngươi"
Bạch Nhất Hạ lạnh lùng.
Lãnh Nguyệt nụ cười cứng đờ, Bạch Nhất Hạ quả nhiên không dễ nói chuyện chút nào.
Sao đó nàng đột nhiên nghĩ, không biết hẳn có nhận ra nàng là nữ nhân chưa.
Nàng biết cẩm y vệ ai cũng có con mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác.
Khó ai có thể lọt qua đôi mắt tinh vi ấy.
Cải trang giả dạng thế nào cũng sẽ bị nhận ra bộ mặt thật.
"Bạch thượng quan, nô tài thích người.
Thất tịch sắp đến người có thể đến lễ hội hoa đăng với nô tài không?"
Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Nàng không phải người thích tốn thời gian, trước khi muốn theo đuổi ai.
Nàng sẽ đến thổ lộ với người đó trước.
Để xem phản ứng của người đó với tình cảm của mình thế nào.
Sau đó mới bắt đầu lên kế hoạch theo đuổi.
Hơn nữa việc nàng thổ lộ trước cũng có suy tính sâu xa khác.
Biết đâu thật ra người kia cũng thích nàng trước rồi thì sao.
Khi nàng thổ lộ thì người ta đồng ý luôn rồi sao.
Nếu sau này sao khi bên nhau rồi, người đó lại nói nếu lúc đầu nàng ngỏ lời hắn đã đồng ý ngay, không phải tốn quá nhiều thời gian gian như vậy.
Lúc đó có phải hối hận đã muộn không? Vậy thì tại sao lúc này mình không thử mở lời, nếu người ta không từ chối chắc chắn nàng đã tiết kiệm rất nhiều thời gian không phải sao? "Ngươi bị thương nên hỏng đầu rồi sao? Có cần ta nói giúp một tiếng với Bát hoàng tử, mời thái y đến xem bệnh cho ngươi không?"
Bạch Nhất Hạ cười khinh thường.
"Bạch Nhất Hạ, người biết nô tài là nữ nhân rồi đúng không? Nô tài nói thẳng, nô tài thích người thật sự rất thích người.
Nếu người không để ý ai, có thể thử suy nghĩ đến nô tài không?"
Lãnh Nguyệt làm lơ câu trả lời lạc quẻ có phần mỉa mai của Bạch Nhất Hạ.
"Ngươi là nữ nhân sao? Không phải thái giám à.
To gan thật nhỉ, ngươi có nghĩ ta sẽ đem lý do này bắt ngươi vào ngục giam chờ ngày xét xử không?"
Bạch Nhất Hạ mặt không biểu cảm nói.
Lãnh Nguyệt cứng đờ người, nàng xác định số bạc nàng muốn kia chắc chắn sẽ rất gian khổ kỳ công mới lấy được rồi.
Tên mặt lạnh này khó khăn cho kế hoạch thu phục của nàng đây.
Nói thật bây giờ nàng cũng không biết làm thế nào để nhanh chóng tiếp cận được tên mặt lạnh.
Nhưng nhất định nàng sẽ không bỏ cuộc, nam nhân chỉ có thể bị đổ gục trước nữ nhân có nhan sắc và nữ nhân nấu ăn ngon.