Sau nửa đêm Diệp Miễn mới ngủ, hắn co người trên sofa, cơ thể không thoải mái.
– Tôi có thể hỏi đây là hình gì không? – Diệp Miễn chỉ chỉ hình xăm bên tay phải anh – Là một bông hoa hả?
Sáu giờ sáng, chuông báo thức vang lên, hắn nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, chỉ đành nhẹ nhàng thu dọn, bữa sáng còn chẳng thèm ăn, hắn đã mang theo tài liệu của chuyến công tác lần này và máy tính bước ra khỏi cửa.
– Tôi không phải người xấu, nếu không cũng chẳng giúp cậu đâu.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo phông màu đen, khóe mắt có vết thương, ủ rũ quẹt đôi dép lê đến quán đồ ăn sáng trước cổng khu nhà.
Trước lúc đi, hắn cho thuốc đau dạ dày vào trong túi đựng máy tính, cuối cùng để lại giấy nhớ cho Phó Duy Nhất.
– Trong nhà có dầu Hồng Hoa. – Diệp Miễn nói – Còn cậu thì sao, đầu gối vẫn còn chảy máu kìa.
Không nằm ngoài dự đoán, cuộc đối thoại lại rơi vào ngõ cụt.
Những năm qua, dẫu cho Phó Duy Nhất gánh vác trọng trách trở thành “duy nhất” trong nhà, dẫu vậy, suy cho cùng thì vẫn được lớn lên trong sự chiều chuộng, không phải cưng chiều bình thường, mà là cực kỳ chiều chuộng.
Lúc xuống tầng, trời vẫn còn sớm, vốn dĩ Diệp Miễn muốn đến công ty trước sau đó mới xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới mua đồ ăn sáng. Nhưng trong lúc đứng bên đường đợi xe bus, hắn chợt nhìn thấy người kia.
– Này. – Diệp Miễn dựa vào cửa, hỏi anh – Cậu tên gì thế?
Lần này hắn đã không còn nhận nhầm người.
Người ngoài cửa chần chừ không cử động, cứ đứng đó nhìn hắn.
Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà hắn đột ngột vang lên. Nửa đêm nửa hôm, hắn không nghĩ được ai sẽ tìm tới mình ngoại trừ Phó Duy Nhất.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo phông màu đen, khóe mắt có vết thương, ủ rũ quẹt đôi dép lê đến quán đồ ăn sáng trước cổng khu nhà.
Đoạn đường vốn dĩ chỉ cần đi mười mấy phút, nhưng Diệp Miễn bị trẹo trân, bọn họ rề rà tận hơn hai mươi phút mới về đến nhà.
Nếu như chỉ có bọn họ đánh nhau, Diệp Miễn sẽ không nhìn nhiều làm gì. Song, vấn đề ở đây là, hiện tại trong đám người đánh nhau còn có người kia.
Diệp Miễn chần chừ một lát, thế rồi cũng đi qua đó.
Hắn quay người đi về phía cửa hàng, còn chưa vào trong, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào bên đường đối diện.
Anh đứng xếp hàng ở phía sau, nhìn người đó mua một phần tào phớ thêm ớt và hai thanh quẩy.
Diệp Miễn thầm nghĩ, đã tới nước này rồi, hắn cũng bắt chuyện, không thể ra về tay không được.
Đối phương nằm dưới đất nhìn hắn, nửa gương mặt giấu kính bên dưới bóng cây, thoạt nhìn cơ thể không còn sức sống.
Hắn đợi tới lượt, mua đồ ăn sáng rồi bưng thức ăn của mình đến trước bàn đối phương hỏi:
Đối phương buông câu trả lời, sau đó đi chẳng quay đầu, chỉ để mình Diệp Miễn đứng đó suy nghĩ về cái tên này.
– Cảm ơn.
– Cho hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?
Đối phương ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Người đàn ông đang ăn sáng phát hiện người ngồi đối diện cứ nhìn mình chằm chằm bèn cau mày với vẻ mất tự nhiên.
Khi người kia ngước mắt lên nhìn hắn, gương mặt cực giống với Phó Duy Nhất, gần như có thể nói như cùng một khuôn đúc ra. Vì lẽ đó, Diệp Miễn vô thức cau mày, đồng thời trái tim cũng đập nhanh hơn.
Diệp Miễn thấy anh như vậy thì có phần lo lắng bèn hỏi han:
Hình ảnh tối qua Phó Duy Nhất không ngừng phủ định lặp lại trong đầu óc hắn, bấy giờ hắn không thể không thừa nhận rằng hai người họ quá giống nhau. Nếu như không có quan hệ gì thì chẳng thể nào giống nhau đến vậy được.
Thấy đối phương không cử động, cũng không nói gì, Diệp Miễn thở dài bất đắc dĩ. Thầm nhủ để cậu ấy đi vậy, sau đó cũng lười nói thêm gì nữa, mở cửa chuẩn bị vào phòng.
Đối phương không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Diệp Miễn cười, khách sáo nói:
Người kia cau mày, nhìn Diệp Miễn với ánh mắt thâm trầm. Cái liếc mắt này khiến Diệp Miễn cảm thấy như thể đối phương đang nhìn sâu vào trong linh hồn hắn.
– Tôi đánh nhau giúp cậu, cậu đưa tôi về nhà, có qua có lại, đừng nhỏ nhen như vậy chứ?
– Vậy cậu không để ý việc ghép bàn chung với tôi chứ?
Ba người đánh một mình anh, cuối cùng anh cũng bị áp chế, nhưng thà bị ấn xuống đánh cũng không chịu xin tha.
Quả thực hắn cũng không muốn mua xe lắm. Lúc trước mua nhà đã bay hết sạch khoản tiết kiệm của hắn, chuyện đó cũng không tính làm gì, còn phải vay người nhà hơn hai trăm nghìn, hắn đã ngại lắm rồi. Cho dù có muốn mua cũng phải để sau.
Hắn dựa vào tường, cửa hàng sau lưng đã đóng cửa từ lâu.
Người kia chẳng thèm để ý tới hắn.
Diệp Miễn hỏi:
Trước nay Diệp Miễn không phải dạng người quá mức nhiệt tình. Trong mắt hắn, giữa con người với con người phải bảo đảm một khoảng cách an toàn mới được. Trước đây hắn ra ngoài ăn cơm mà phải ghép bàn thì hắn sẽ quay người đi về, chẳng ăn nữa. Nhiều năm qua đi, chỉ có mình Phó Duy Nhất tạm coi như ngoại lệ trong cuộc sống của hắn, những người khác đều khó bước vào vòng xã giao nhỏ bé này.
Diệp Miễn lúng túng cười nói:
Nhưng hiện tại, chẳng thể ngờ hắn lại yêu cầu ghép bàn ăn bữa sáng cùng một người đàn ông xa lạ ngay tại đây.
– Cậu mới chuyển tới đây à? Trước đây không hay thấy cậu.
Diệp Miễn thực sự không thể nói chuyện được với người này, hắn cảm thấy đối phương cũng nghĩ như vậy. Trả lời xong câu hỏi của hắn thì tiếp tục cúi đầu ăn.
Sáu giờ năm mươi ba phút sáng, Diệp Miễn vừa ăn cháo vừa lén lút đánh giá đối phương.
Nói trắng ra, vẫn là vì Phó Duy Nhất.
Hắn chỉ tay vào đầu gối đối phương:
Nhưng người đang đứng trước mặt Diệp Miễn, ánh mắt mang vẻ sắc bén thâm sâu, tràn ngập đề phòng với thế giới này.
Người kia có đôi mắt cực kỳ giống với Phó Duy Nhất, nói rằng từ một khuôn đúc ra cũng không ngoa. Nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác biệt.
Đối phương không nói gì, Diệp Miễn coi như anh đồng ý. Hắn đặt bữa sáng lên bàn, ngồi xuống đối diện.
Trên cổ tay phải của Phó Tu Kiệt có một vết bớt nhỏ màu đỏ, Phó Duy Nhất đã nói với hắn nghe chuyện này. Mấy năm trước hắn tới nhà họ Phó cũng đã nhìn thấy trong ảnh.
Sáu giờ năm mươi ba phút sáng, Diệp Miễn vừa ăn cháo vừa lén lút đánh giá đối phương.
Diệp Miễn không phải dạng người thích hóng hớt, nhưng hắn vô thức quay đầu, sau đó đứng chôn chân tại chỗ.
Đây là lần thứ tư hai người gặp mặt, Diệp Miễn không chắc chắn người này có nhớ mình hay không. Chẳng qua lần đầu tiên hai người ngồi gần nhau đến thế, khiến Diệp Miễn có cơ hội nhìn cậu kỹ hơn.
Hai người họ đi rất chậm, mắt cá chân Diệp Miễn sưng lên nhìn rõ mồn một. Khi ngang qua cửa hàng thuốc, người ít nói tới mức độ Diệp Miễn còn nghi ngờ anh có vấn đề gì tự dưng chủ động hỏi hắn có cần mua thuốc hay không.
Người bị hỏi đã đi tới lối rẽ cầu thang, Diệp Miễn cũng không mang theo nhiều hi vọng khi hỏi câu này. Vậy mà chẳng ngờ, hắn lại nhận được câu trả lời.
Trên cổ tay phải của Phó Tu Kiệt có một vết bớt nhỏ màu đỏ, Phó Duy Nhất đã nói với hắn nghe chuyện này. Mấy năm trước hắn tới nhà họ Phó cũng đã nhìn thấy trong ảnh.
Chờ khi hắn quay về chỗ làm việc của mình đã là hai giờ hơn. Diệp Miễn nhìn điện thoại, phát hiện Phó Duy Nhất gửi tới cho hắn một tin nhắn, vậy mà hắn lại không nhìn thấy.
Đây là lần thứ tư hai người gặp mặt, Diệp Miễn không chắc chắn người này có nhớ mình hay không. Chẳng qua lần đầu tiên hai người ngồi gần nhau đến thế, khiến Diệp Miễn có cơ hội nhìn cậu kỹ hơn.
Nhà họ Phó mất đi một người con, hai vợ chồng đặt toàn bộ tình yêu và tinh thần lên người Phó Duy Nhất. Chỉ cần anh ta mở miệng nói ra, đừng nói là trăng trên trời, cho dù là cả bầu trời sao, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách chuyển vào trong nhà cho anh ta.
Người đàn ông đang ăn sáng phát hiện người ngồi đối diện cứ nhìn mình chằm chằm bèn cau mày với vẻ mất tự nhiên.
Người đàn ông đối diện bước khập khiễng cúi người nhặt chiếc giày da kia, sau đó quay về bên cạnh Diệp Miễn, đặt chiếc giày xuống chân hắn mà không nói lấy một lời.
Đối phương ngây người, có vẻ đang do dự.
Đối phương lập tức vùng tay thoát ra như thể bị điện giật, thậm chí còn sợ hãi lùi về sau mấy bước giữ khoảng cách với Diệp Miễn.
Diệp Miễn lúng túng cười nói:
***
– Ngại quá, tôi cảm thấy cậu rất giống với một người bạn của tôi.
Công tác về một cái là có cả đống việc chất đống ở đó chờ Diệp Miễn xử lý. Họp nguyên cả buổi sáng, còn chưa kịp ăn cơm trưa đã bị Phó Tổng giám đốc gọi đi thảo luận phương án.
Vừa dứt câu này, hắn nhận thấy rõ ràng người đối diện thoáng sững người.
Người đó lắc đầu, xoay người bước xuống tầng.
Đêm khuya trên con đường nhỏ rất ít người, cũng ít xe qua lại. Hai người họ đều không nói gì, chỉ có âm thanh gió thổi lá cây xào xạc, nhắc nhở Diệp Miễn cảnh tượng trước mắt không phải một bức tranh.
– Tôi có thể hỏi đây là hình gì không? – Diệp Miễn chỉ chỉ hình xăm bên tay phải anh – Là một bông hoa hả?
Người nằm trên mặt đất cách hắn nửa bước cũng thở phào một hơi, nhưng hình như chưa có ý định đứng dậy.
Qua mười mấy giây, người đó gắng sức đứng dậy, Diệp Miễn nhìn thấy trên đùi anh có vết rách đang đổ máu.
Người kia nhìn cổ tay mình, lạnh lùng nói:
– Xin lỗi, tôi chỉ muốn nhờ cậu tìm hộ tôi dầu Hồng Hoa rồi hẵng đi.
Diệp Miễn cười, khách sáo nói:
– Không biết.
Bởi vì sự im lặng của đối phương, Diệp Miễn cứ nghĩ mình bị từ chối. Thế rồi trong lúc hắn đang cố gắng đeo giày vào, chống tường chuẩn bị bước về nhà thì đối phương đỡ lấy cánh tay hắn.
***
♣Chương 7+8♣
Diệp Miễn thực sự không thể nói chuyện được với người này, hắn cảm thấy đối phương cũng nghĩ như vậy. Trả lời xong câu hỏi của hắn thì tiếp tục cúi đầu ăn.
Diệp Miễn có chút bất ngờ, ngay sau đó, hắn mỉm cười nói câu cảm ơn.
Diệp Miễn cười nói:
Người đối diện ăn rất nhanh, giống như bị thứ gì đó đuổi sát sau lưng.
Thấy đối phương chần chừ, Diệp Miễn tranh thủ nói tiếp:
Diệp Miễn thầm nghĩ, đã tới nước này rồi, hắn cũng bắt chuyện, không thể ra về tay không được.
Vì thế hắn mặt dày hỏi:
Diệp Miễn cười cười:
– Cậu mới chuyển tới đây à? Trước đây không hay thấy cậu.
Khi người kia ngước mắt lên nhìn hắn, gương mặt cực giống với Phó Duy Nhất, gần như có thể nói như cùng một khuôn đúc ra. Vì lẽ đó, Diệp Miễn vô thức cau mày, đồng thời trái tim cũng đập nhanh hơn.
Đối phương chẳng thèm quan tâm đến hắn, ăn xong thì đưa tay lên lau miệng, đứng dậy rời khỏi đây.
Diệp Miễn ăn nguyên cục tức cho bữa sáng, cuối cùng hắn để thừa lại nửa bát cháo, mang theo cái cục tức kia đi làm.
– Mất mặt quá.
***
Công tác về một cái là có cả đống việc chất đống ở đó chờ Diệp Miễn xử lý. Họp nguyên cả buổi sáng, còn chưa kịp ăn cơm trưa đã bị Phó Tổng giám đốc gọi đi thảo luận phương án.
Chờ khi hắn quay về chỗ làm việc của mình đã là hai giờ hơn. Diệp Miễn nhìn điện thoại, phát hiện Phó Duy Nhất gửi tới cho hắn một tin nhắn, vậy mà hắn lại không nhìn thấy.
Nếu như anh là Phó Tu Kiệt, Diệp Miễn hoàn toàn có thể hiểu được tại sao anh lại có ánh mắt như vậy.
Phó Duy Nhất cũng không nói gì, chỉ bảo rằng đã dọn sạch phòng, anh ta cầm chìa khóa dự phòng đi trước.
Hai người đồng thời nhìn xuống gót chân Diệp Miễn, buồn cười ở chỗ, một chiếc giày da của Diệp Miễn đã văng ra trong quá trình đánh nhau.
Diệp Miễn không để ý tới việc anh ta cầm chìa khóa đi. Ở chỗ của hắn, Phó Duy Nhất có thể tự do thoải mái muốn làm gì thì làm.
Hắn trả lời đối phương “Vất vả rồi, tôi làm xong việc sẽ liên lạc với ông”. Sau đó cắm mặt vào làm việc.
Tăng ca tới gần mười giờ tối, cuối cùng Diệp Miễn mới thu dọn đồ đạc về nhà. Đang lúc đợi tàu điện, bố hắn gọi điện thoại tới khuyên hắn mua xe, Diệp Miễn nói:
“Không cần thiết đâu ạ. Tàu điện và xe bus rất tiện, ngồi tàu điện cũng tiết kiệm thời gian kẹt xe.”
Mắt của Phó Duy Nhất giống như một đứa trẻ tinh nghịch lém lỉnh, ánh mắt vừa giảo hoạt vừa đáng yêu, cho dù có làm chuyện xấu cũng khiến người ta không nỡ trách móc nặng nề.
Quả thực hắn cũng không muốn mua xe lắm. Lúc trước mua nhà đã bay hết sạch khoản tiết kiệm của hắn, chuyện đó cũng không tính làm gì, còn phải vay người nhà hơn hai trăm nghìn, hắn đã ngại lắm rồi. Cho dù có muốn mua cũng phải để sau.
Suốt quãng đường về nhà, Diệp Miễn ngủ gà ngủ gật trên tàu điện vắng tanh, suýt nữa đã ngồi quá trạm.
Diệp Miễn chẳng ngờ anh sẽ phản ứng mạnh như vậy, câu giải thích nghẹn trong họng, bản thân cũng cảm thấy hoang mang.
Lúc hắn bước ra khỏi thang máy đã là mười rưỡi. Trạm tàu điện này cách nhà hắn một đoạn, vốn hắn cũng định gọi xe taxi, nhưng chẳng ngờ đợi mãi mà không gọi được xe trống. Hắn bèn đi bộ về nhà.
Bình thường không tăng ca thì tối đến hắn đều ra ngoài chạy nên cũng rất quen thuộc với con đường này, biết rõ rành rành cách bao xa lại có một ngọn đèn đường.
Diệp Miễn ăn nguyên cục tức cho bữa sáng, cuối cùng hắn để thừa lại nửa bát cháo, mang theo cái cục tức kia đi làm.
Đi chừng hơn hai mươi phút, sắp tới nhà rồi, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi hay tới. Diệp Miễn suy nghĩ hay là vào trong mua luôn bữa sáng ngày mai?
Hắn quay người đi về phía cửa hàng, còn chưa vào trong, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào bên đường đối diện.
Sáu giờ sáng, chuông báo thức vang lên, hắn nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, chỉ đành nhẹ nhàng thu dọn, bữa sáng còn chẳng thèm ăn, hắn đã mang theo tài liệu của chuyến công tác lần này và máy tính bước ra khỏi cửa.
Diệp Miễn không phải dạng người thích hóng hớt, nhưng hắn vô thức quay đầu, sau đó đứng chôn chân tại chỗ.
Tăng ca tới gần mười giờ tối, cuối cùng Diệp Miễn mới thu dọn đồ đạc về nhà. Đang lúc đợi tàu điện, bố hắn gọi điện thoại tới khuyên hắn mua xe, Diệp Miễn nói:
Vài ba người đang đánh nhau ở bên đường, rõ ràng có mấy người mặc áo công nhân của công trường, những người trẻ tuổi kia thường hay ăn sáng ở quán trước cổng khu nhà hắn, Diệp Miễn đã từng thấy mấy lần rồi.
Đèn cảm ứng trên hành lang lại dần tắt ngúm. Diệp Miễn bước vào phòng, nghĩ về chuyện của Sầm Khuyết. Hắn lục lọi trong hộp thuốc và tủ tìm kiếm dầu Hồng Hoa, sau đó ngồi xuống sofa bôi thuốc.
Nếu như chỉ có bọn họ đánh nhau, Diệp Miễn sẽ không nhìn nhiều làm gì. Song, vấn đề ở đây là, hiện tại trong đám người đánh nhau còn có người kia.
Con đường này khá hẹp, là đường một chiều, thậm chí Diệp Miễn còn nghe được rõ rành rành từng câu bọn họ chửi mắng người kia.
Chẳng trách trên người bầm tím, đâu đâu cũng vết thương, hóa ra sự thực ngày nào cũng đánh nhau.
Sau nửa đêm Diệp Miễn mới ngủ, hắn co người trên sofa, cơ thể không thoải mái.
Người đó rất gầy, vậy mà ra tay rất độc.
Ba người đánh một mình anh, cuối cùng anh cũng bị áp chế, nhưng thà bị ấn xuống đánh cũng không chịu xin tha.
Diệp Miễn không nhìn nổi nữa, bước tới đá văng một kẻ đang vung nắm đấm nện vào mặt người kia. Ngay sau đó, hắn cũng gia nhập cuộc chiến.
– Hiếm thấy cậu mở miệng nói chuyện với tôi. – Diệp Miễn đứng thẳng người, hít sâu bầu không khí se lạnh – Đệt, trẹo chân rồi.
“Trò chơi quần ẩu” này kết thúc bằng câu nói “Tôi đã báo cảnh sát rồi” của Diệp Miễn. Ba người kia xoay người chạy mất, chỉ còn lại mình hắn và người mặc áo phông đen nằm trên đất, hai người nhìn nhau, cả hai đều im lặng không nói.