Không ai biết rốt cuộc tửu lượng của Sầm Khuyết như thế nào, Diệp Miễn nhìn ra Phó Duy Nhất đang có ý đồ chuốc say anh.
Ly rượu ấy có hương vị không khác gì đồ uống, nhưng đối với một người bình thường chẳng bao giờ uống thức uống như Sầm Khuyết mà nói thì không thể nhận ra được bí mật ẩn giấu bên trong, anh sẽ chỉ cảm thấy nó ngon mà thôi.
Diệp Miễn lo lắng, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở mấy câu.
Rất nhanh sau đó, mặt Sầm Khuyết đã đỏ ửng, ánh mắt không còn trong veo như trước.
Rượu trong ly đã chẳng còn lại bao nhiêu, Diệp Miễn đi đổi sang ly đồ uống cho anh.
Phó Duy Nhất mỉm cười nói với Sầm Khuyết:
Sầm Khuyết nhìn rượu đặt trên bàn, cảm thấy rất tò mò, nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
– Anh nhìn Diệp Miễn mà xem, chuyện gì cũng quản nhỉ? Tại sao lại thích phiền lòng thế không biết?
Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn Diệp Miễn đang bước về phía bọn họ, lại nhìn thấy đối phương đặt đồ uống trước mặt mình. Anh mỉm cười nói với Phó Duy Nhất:
– Con người anh ấy rất tốt.
Đào Cẩn nói với Sầm Khuyết:
Phó Duy Nhất dựa vào Đào Cẩn cười:
– Tốt hả? Tốt điểm nào?
Diệp Miễn cảm thấy mất tự nhiên khi bọn họ kéo chủ đề câu chuyện sang mình, nhưng hắn cũng chờ mong không biết Sầm Khuyết sẽ nói ra sao.
Người ta nói rượu vào lời ra, thoạt nhìn trạng thái của Sầm Khuyết lúc này đã không còn sức chống cự với bất cứ câu hỏi nào nữa rồi.
Nghe câu hỏi, Sầm Khuyết sững người, quay đầu sang nhìn Diệp Miễn.
Diệp Miễn bị nhìn vậy thì lúng túng lắm, cười nói:
– Sao vậy? Không thể miêu tả về con người tôi à?
– Điểm nào cũng tốt. – Sầm Khuyết nói chuyện với tốc độ rất chậm, giống như mỗi một câu nói ra đều phải suy nghĩ rất lâu. –Đối xử với người khác cũng tốt.
– Giống nước hoa quả lắm đúng không anh? – Phó Duy Nhất chống cằm nhìn anh cười – Ngon lắm đấy.
– Diệp Miễn đối xử với ai tốt? – Phó Duy Nhất chống má nhìn hai người ngồi đối diện với vẻ mặt nhiều chuyện – Đối xử với em chẳng tốt tí nào.
Câu nói này khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười:
– Phó Duy Nhất, đừng như vậy, tôi đối xử với cậu thế nào trong lòng cậu rõ ràng nhất.
Bốn người xuống hầm để xe của khu thương mại, Đào Cẩn lái xe, Phó Duy Nhất ngồi ở ghế phụ.
– Không rõ, không rõ, ông đừng có nói quàng sang tôi, bạn trai tôi còn ngồi đây này! – Phó Duy Nhất cười tà ác, hỏi Sầm Khuyết – Diệp Miễn đối xử với anh thế nào?
Sầm Khuyết dựa vào ghế, nhìn Diệp Miễn mãi một lúc lâu mới nói:
– Đối xử với tôi rất tốt.
– Cốc nào cũng được.
Không biết tại sao, chỉ vẻn vẹn hai từ “rất tốt” nhưng tựa hồ còn chứa đựng tình cảm nhiều hơn hàng ngàn, hàng vạn lời nói.
Diệp Miễn lo lắng, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở mấy câu.
Phó Duy Nhất quan át ánh mắt hai người nhìn nhau, ngưng cười, nghiêm túc hỏi Sầm Khuyết:
– Anh có thích Diệp Miễn không?
– Tôi đâu có mua cho ông!
Sầm Khuyết mỉm cười, không nói gì.
– Đi cùng tôi.
Hai tay anh nâng cốc đồ uống trước mặt, nhấp từng ngụm nhỏ.
Bọn họ đều chưa từng nhìn thấy một Sầm Khuyết với vẻ ngại ngùng xấu hổ giống một đứa trẻ chưa trải sự đời thế này.
Phó Duy Nhất đứng dậy, nói mình đi vệ sinh, Đào Cẩn lo lắng anh ta đã uống rượu, đi một mình sợ lại gặp chuyện gì, muốn theo cùng, nhưng Phó Duy Nhất lại chỉ đích danh Diệp Miễn:
– Đi cùng tôi.
Diệp Miễn ngạc nhiên:
Phó Duy Nhất nói với Đào Cẩn:
– Hả?
Đào Cẩn nhận ra Phó Duy Nhất có lời muốn nói với Diệp Miễn bèn mỉm cười gật đầu:
Không biết tại sao, chỉ vẻn vẹn hai từ “rất tốt” nhưng tựa hồ còn chứa đựng tình cảm nhiều hơn hàng ngàn, hàng vạn lời nói.
– Ừ, anh ở đây chăm sóc anh trai em.
Đến lúc này men say mới càn quấy trong người Sầm Khuyết. Thính lực cũng trở nên mơ hồ. Anh nghiêng đầu nhìn hai người kia đi ra ngoài, cho tới lúc người ta xuống tầng rồi anh vẫn chưa chịu rời mắt đi.
Đào Cẩn nói với Sầm Khuyết:
– Bởi vì cậu ấy là em trai tôi.
– Tiểu Việt nói em ấy rất sợ cậu.
Ngay lúc nói ra câu này, anh ta cũng mở chức năng ghi âm của điện thoại.
Sầm Khuyết chẳng hề hay biết chuyện ấy, nghi ngờ hỏi:
– Tại sao?
Diệp Miễn nhìn nhìn, chọn cho Sầm Khuyết loại độ cồn không quá cao.
Đào Cẩn mỉm cười nói:
– Em ấy sợ cậu giận, sợ hai mươi năm nay rồi.
– Tại sao lại khó chịu?
Sầm Khuyết chợt sững người, cụp mắt nhìn chiếc cốc, ngây người một lát mới nói:
– Tiểu Việt…
Anh chậm rãi nói ra tên Phó Tu Việt, cảm giác tựa như quay về hai mươi năm trước.
– Tôi rất muốn nhận cậu ấy.
Hai đứa trẻ sinh đôi giống hệt nhau, thường xuyên dính lấy nhau chẳng rời một phút, chuyện bọn trẻ thích làm là chạy tới trước mặt giáo viên bắt giáo viên phân biệt ai là anh, ai là em.
– Phó Duy Nhất, đừng như vậy, tôi đối xử với cậu thế nào trong lòng cậu rõ ràng nhất.
Ký ức trẻ thơ hồn nhiên và xa xôi ấy ùa vào trong đầu, chiếm cứ toàn bộ tâm trí.
Hai đứa trẻ sinh đôi giống hệt nhau, thường xuyên dính lấy nhau chẳng rời một phút, chuyện bọn trẻ thích làm là chạy tới trước mặt giáo viên bắt giáo viên phân biệt ai là anh, ai là em.
– Tôi không giận. – Sầm Khuyết nói – Tôi rất thích cậu ấy.
– Thích em ấy? – Đào Cẩn cười – Tôi cũng thích em ấy.
Sầm Khuyết nghe vậy, ngước mắt lên nhìn Đào Cẩn, mỉm cười với đôi mắt sáng ngời:
Rất nhanh sau đó, mặt Sầm Khuyết đã đỏ ửng, ánh mắt không còn trong veo như trước.
– Đúng, anh phải thích cậu ấy, cậu ấy rất đáng yêu.
Vị hoa quả rất nồng, chua chua ngọt ngọt, sau khi vào miệng mới cảm thấy hương rượu như ẩn như hiện.
– Tôi thích em ấy bởi vì em ấy là bạn trai tôi, còn cậu, tại sao cậu lại thích em ấy?
Sầm Khuyết cau mày:
Trong quán cà phê cũng không ít người, bọn họ vào từ cửa sau, Phó Duy Nhất dẫn theo bạn trai tìm kiếm hồi lâu mới thấy hai người ngồi bên cửa sổ.
– Bởi vì cậu ấy là em trai tôi.
Bao nhiêu năm qua, ngoài mặt thì Phó Duy Nhất rất lạnh lùng, lúc nào cũng treo câu “anh ta đừng có về” bên miệng. Thực ra anh ta rất mâu thuẫn, nhưng lại không dám nói với bố mẹ.
– Là em trai của cậu ư? – Đào Cẩn khẽ cười – Hai người mới quen nhau mấy ngày, cậu đã coi em ấy là em trai mình thật ấy à?
– Không phải, không phải như vậy.
– Vậy chuyện là thế nào? – Đào Cẩn cố ý hỏi – Cậu không phải tình địch ẩn giấu của tôi đấy chứ?
Sầm Khuyết bật cười:
Mười một giờ hơn bọn họ mới tới quán bar, trong quán bar không ít người, may mà Phó Duy Nhất đã đặt người ta giữ chỗ trước.
– Không phải… cậu ấy thực sự là em trai tôi, tình cảm giữa tôi và cậu ấy khác với anh.
Đào Cẩn cảm thấy thời cơ chín muồi liền hỏi:
– Vậy tại sao cậu không nói với em ấy mình là Phó Tu Kiệt?
Sầm Khuyết cắn môi.
– Tôi rất muốn nhận cậu ấy.
Không có đám người ăn mặc hở hang nhảy nhót, cũng không có tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nơi đây chỉ có ánh sáng dịu dàng, âm nhạc du dương thoải mái, bầu không khí khiến người ta bất giác thả lỏng.
Sầm Khuyết lắc đầu, nằm nhoài ra bàn.
Đào Cẩn cau mày, hai người cứ nhìn nhau như thế hồi lâu, ngay lúc anh ta ngỡ rằng mình sẽ chẳng hỏi được chuyện gì, Sầm Khuyết chợt rầu rĩ cất lời:
– Cậu ấy là Tiến sĩ, có một người anh trai như tôi thì mất mặt lắm…
Ba người ngồi xuống vị trí, Phó Duy Nhất mỉm cười nằm bò ra bàn hỏi Sầm Khuyết:
Đúng vào lúc này, Phó Duy Nhất và Diệp Miễn vừa nói vừa cười bước lên tầng. Đào Cẩn nhìn hai người bọn họ, gật đầu với Phó Duy Nhất.
Sầm Khuyết mỉm cười, không nói gì.
Diệp Miễn bị nhìn vậy thì lúng túng lắm, cười nói:
Phó Duy Nhất giơ tay ra vẻ muốn đánh Diệp Miễn, tức giận nói:– Cốc nào cũng được.Hết chương 60