Có một số lời, viết thì dễ nhưng khiến người ta nói ra khỏi miệng thực sự rất khó.
Nhà Đào Cẩn quả thực rất rộng, căn hộ có khuôn viên khép kín, tầng một là phòng khách, bếp, nhà vệ sinh và phòng để đồ. Tầng hai có ba phòng, hai phòng làm phòng ngủ, ở giữa là phòng làm việc.
Sầm Khuyết gật đầu với Diệp Miễn, chẳng mảy may do dự. Và rồi nhận được một cái ôm từ người đối diện.Diệp Miễn cười thành tiếng:Huống hồ, Sầm Khuyết mang theo tâm lý rời đi khi viết lá thư tỏ tình với Diệp Miễn, bây giờ bọn họ đã nói hết cả ra vậy mà Sầm Khuyết vẫn xấu hổ chẳng thể mở miệng.
– Tiếc ghê, – Diệp Miễn đắc ý nói – Anh trai ông chỉ nặng tình với tôi mà thôi, điều kiện của người khác có tốt hơn đi chăng nữa, cậu ấy cũng chẳng để vào mắt.
Bây giờ anh ta phải đi kiểm chứng đáp án.
Sầm Khuyết quay đầu, đối diện với tầm nhìn của Diệp Miễn.
– Em có thể dự chi trước một nụ hôn không? Bằng không tối nay anh sẽ chẳng ngủ được.– Chắc là vậy, bọn họ lớn lên cùng nhau mà.– Em có thích anh thật không?Quãng thời gian trưởng thành khiến anh học được cách không thể dũng cảm yêu và biểu đạt hết tình cảm của mình. Ngược lại, anh học được cách kiềm chế và nín nhịn.
♣Chương 73-75♣
– Tất nhiên là quan trọng rồi.
Sắp xếp cho Sầm Khuyết xong, Phó Duy Nhất nói:Anh không dám bộc lộ tình cảm ra bên ngoài.
Diệp Miễn cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng chẳng được ích gì, không thể cứ đứng ở đây mãi vì Sầm Khuyết không chịu lên tiếng được.
Diệp Miễn hỏi vậy, sau đó im lặng chờ đợi câu trả lời từ Sầm Khuyết.Đào Cẩn cười hỏi anh ta:Bây giờ bắt anh phải nói thích trước mặt Diệp Miễn, anh thực sự không thể nào mở miệng ra.
Nói ra thì anh ta không phải cao thủ tình trường, đều là lần đầu tiên mà thôi.
– Sao còn chưa xuống nhỉ? Không phải Diệp Miễn đang khống chế người ta đấy chứ?
Phó Duy Nhất và Đào Cẩn bên nhau từ cái lần lên giường ngoài ý muốn ấy, đối với anh ta mà nói “sex” đóng vai trò mắt xích quan trọng trong mối quan hệ của hai người. Hơn nữa Phó Duy Nhất chìm đắm trong đó, anh ta luôn cảm thấy tình cảm của anh ta và Đào Cẩn tốt như vậy bởi vì hài hòa trong đời sống tình dục. Cho nên mới lấy nó làm thước đo mối quan hệ của người khác.
Anh tắm xong, tóc vẫn còn ướt, không thể nằm ngủ vì thế ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra ngoài.Vậy hôn thì sao?
Miệng Sầm Khuyết kín hơn Diệp Miễn nhiều, thực ra nguyên nhân chủ yếu là anh ngại không dám nói ra.Sầm Khuyết nhìn Diệp Miễn như thể bị làm khó, không dám nói lấy nửa câu.
Mấy tiếng đồng hồ ở nhà Diệp Miễn, hai người gần như không nói chuyện gì hết, nhưng cũng không làm chuyện như Phó Duy Nhất đã nghĩ. Bọn họ chỉ ngồi sóng vai trên sofa xem chương trình tivi tẻ nhạt. Dẫu vậy, có hỏi hai người họ chương trình tivi chiếu gì, bọn họ cũng không nói được ra.
Diệp Miễn dẫn Sầm Khuyết đi ăn cơm, tiếp đó gọi xe về nhà.
– Em có thể dự chi trước một nụ hôn không? Bằng không tối nay anh sẽ chẳng ngủ được.– Khó vậy à? – Diệp Miễn nói – Nói thích anh khó vậy sao?
Anh cầm theo quần áo vào trong phòng tắm, muốn tắm qua một cái rồi ngủ, tất nhiên cũng vì sợ làm bẩn chăn đệm.
Sầm Khuyết sững người, sau đó nghĩ một lát:
“… Tôi quên mất.”
Đèn cảm ứng trên hành lang mở mắt ra nhìn khi bọn họ bước tới, chờ bọn họ rời khỏi, nó lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Phó Duy Nhất cảm thấy mình là người có kinh nghiệm. Lúc ấy anh ta đã được chăm sóc rất tốt, anh trai anh ta cũng không thể chịu khổ được.Sầm Khuyết nhìn hắn, chần chừ một lát mới nói:
Anh nhìn chiếc giường sạch sẽ, bước tới đó, cúi người vuốt vuốt.
Diệp Miễn dẫn Sầm Khuyết đi ăn cơm, tiếp đó gọi xe về nhà.– Tôi cảm thấy anh rất tốt.
Diệp Miễn cười:
Đương nhiên Phó Duy Nhất biết điều này, anh ta đâu thiếu chuyện mâu thuẫn.
Diệp Miễn ôm lấy anh, đáp lại anh, dạy anh phải hôn thế nào.Diệp Miễn cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn phát hiện mình thực sự không có chiêu gì để đối phó với Sầm Khuyết. Phải để Phó Duy Nhất tới đây, anh ta có thể nhẫn tâm sử dụng kế sách với Sầm Khuyết, còn hắn không nỡ.Sầm Khuyết nói:Diệp Miễn cười thành tiếng:
Làm sao mà Diệp Miễn không hiểu cho được, hắn lại hiểu quá ấy chứ. Chẳng qua khi nghe anh nói như vậy hắn chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
– Tôi chỉ quan tâm anh trai mình mà thôi! Lần đầu tiên cần phải chăm sóc cẩn thận, bằng không sẽ khó chịu! Hơn nửa tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, hai người bọn họ đều vã mồ hôi trán, tai ửng đỏ.Đèn cảm ứng trên hành lang mở mắt ra nhìn khi bọn họ bước tới, chờ bọn họ rời khỏi, nó lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.– Chuyện đó có gì? Bao giờ em mới thoải mái nói ra được nhỉ?
Người trước mặt lúng túng nhìn sang chỗ khác, hai người đứng bên đường giằng co hồi lâu.
Bởi vì động tác của hai người, đèn cảm ứng lại sáng lên.
Anh dừng bước, cau mày, lắng nghe cẩn thận để rồi đỏ mặt chạy vội xuống tầng.Cái ôm ấm áp khiến người ta yên lòng.Người trước mặt lúng túng nhìn sang chỗ khác, hai người đứng bên đường giằng co hồi lâu.
– Gì cơ?
Nhà Đào Cẩn quả thực rất rộng, căn hộ có khuôn viên khép kín, tầng một là phòng khách, bếp, nhà vệ sinh và phòng để đồ. Tầng hai có ba phòng, hai phòng làm phòng ngủ, ở giữa là phòng làm việc.Làm sao mà Diệp Miễn không hiểu cho được, hắn lại hiểu quá ấy chứ. Chẳng qua khi nghe anh nói như vậy hắn chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.Diệp Miễn cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng chẳng được ích gì, không thể cứ đứng ở đây mãi vì Sầm Khuyết không chịu lên tiếng được.
Trong lúc im lặng, hai người nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài từ xa lại gần, sau đó tiếng chuông bên ngoài vang lên.
Nhưng cái gật đầu thì lại dễ dàng hơn nhiều.Bây giờ bắt anh phải nói thích trước mặt Diệp Miễn, anh thực sự không thể nào mở miệng ra.
Phó Duy Nhất gật đầu:– Hay là thế này đi. – Diệp Miễn đề nghị – Anh lùi một bước.
Phó Duy Nhất cảm thấy mình là người có kinh nghiệm. Lúc ấy anh ta đã được chăm sóc rất tốt, anh trai anh ta cũng không thể chịu khổ được.
Cái ôm ấm áp khiến người ta yên lòng.
– Tới rồi thì nhớ báo anh một câu. – Diệp Miễn cúi người nói với Sầm Khuyết ở trong xe – Trước khi ngủ cũng nhớ nói với anh.Sầm Khuyết nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Nói ra thì anh ta không phải cao thủ tình trường, đều là lần đầu tiên mà thôi.
Diệp Miễn khẽ thở dài, muốn nói, được thôi, không dự chi nữa.
Lần này tới lượt Diệp Miễn ra vẻ chê bai anh ta:
– Ồ, ồ, ồ, nhìn cái bộ dạng đắc ý của ông mà xem! – Phó Duy Nhất mỉm cười ghét bỏ – Có biết xấu hổ không vậy?– Anh hỏi em, em gật đầu là được.
– Em có thích anh thật không?
Phó Duy Nhất híp mắt nhìn hắn, chắn giữa hắn và Sầm Khuyết, hạ thấp giọng nói:
Sầm Khuyết sững người, sau đó nghĩ một lát:Diệp Miễn cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn phát hiện mình thực sự không có chiêu gì để đối phó với Sầm Khuyết. Phải để Phó Duy Nhất tới đây, anh ta có thể nhẫn tâm sử dụng kế sách với Sầm Khuyết, còn hắn không nỡ.
Kết thúc cuộc gọi, Phó Duy Nhất kéo Đào Cẩn ra khỏi nhà, vừa đi ra ngoài vừa nói:
– Không sợ anh trai em nghe thấy hả?
Cái hôn này muốn bao nhiêu ngây ngô có bấy nhiêu ngây ngô, thậm chí còn có thể khiến người khác nhận thấy rằng thực ra anh đang run rẩy.
Sầm Khuyết khẽ đẩy hắn ra, xoa xoa mũi mình, lau qua môi.– Tất nhiên là quan trọng rồi.– Em có thích anh thật không?
– Em có thể dự chi trước một nụ hôn không? Bằng không tối nay anh sẽ chẳng ngủ được.
Anh dừng bước, cau mày, lắng nghe cẩn thận để rồi đỏ mặt chạy vội xuống tầng.
Không phải anh chưa từng nghe thấy những âm thanh như vậy, lúc trước sống ở nơi hỗn loạn, nửa đêm nửa hôm nam nữ kéo rèm vào vui đùa, âm thanh lớn tới mức anh còn nghi ngờ mình đang sống ở một nơi kỳ quái nào đó.
Diệp Miễn và Sầm Khuyết nhìn nhau, cuối cùng sửa từ muốn nói từ “cố chấp” thành “bướng bỉnh”.“Em xấu quá đấy.” Diệp Miễn nói, “Em đang cố ý làm anh lo đấy à?”– Ông nên phát hiện ra từ sớm rồi mới phải.Diệp Miễn hỏi vậy, sau đó im lặng chờ đợi câu trả lời từ Sầm Khuyết.
Hôn là một chuyện rất kỳ diệu, khi hai người yêu nhau hôn môi, ngay cả hô hấp cũng mang theo tình ái ngọt ngào.
Sầm Khuyết ra khỏi phòng định xuống tầng tắm rửa. Đi tới cầu thang, chợt nghe thấy phòng ngủ bên cạnh truyền ra những âm thanh kỳ quái.
Diệp Miễn và Sầm Khuyết nhìn nhau, cuối cùng sửa từ muốn nói từ “cố chấp” thành “bướng bỉnh”.
Sầm Khuyết giống như một vị khách balô tá túc tạm thời, bất cứ lúc nào cũng có thể thu xếp hành lý rời khỏi đây.Một câu thích rất khó để dũng cảm nói ra khỏi miệng.
Sầm Khuyết mỉm cười:
– Tại sao Diệp Miễn lại đáng ghét vậy nhỉ?
Nhưng cái gật đầu thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Sầm Khuyết không biết hôn là thế nào, ngay đến cái ôm Sầm Khuyết cũng chỉ biết được sau khi gặp Diệp Miễn.
– Ừ, cậu ấy nói khi nào đến sẽ gọi điện thoại cho tôi.
Hắn nói xong, Sầm Khuyết chần chừ chưa đồng ý ngay, cho tới khi đèn cảm ứng lại tắt.Sầm Khuyết gật đầu với Diệp Miễn, chẳng mảy may do dự. Và rồi nhận được một cái ôm từ người đối diện.
Cái ôm ấm áp khiến người ta yên lòng.
– Tiếc ghê, – Diệp Miễn đắc ý nói – Anh trai ông chỉ nặng tình với tôi mà thôi, điều kiện của người khác có tốt hơn đi chăng nữa, cậu ấy cũng chẳng để vào mắt.
Hai người đứng bên ngoài ấn chuông cửa nhà Diệp Miễn, nhưng bên trong, Diệp Miễn và Sầm Khuyết còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở về bình thường thì giật nảy mình, sau đó nhìn nhau cùng cười.Nhưng chẳng ngờ, ngay giây phút Diệp Miễn định từ bỏ, Sầm Khuyết chủ động bước tới.Hai người đàn ông đứng bên đường ôm nhau, thu hút ánh nhìn khác thường từ những người qua lại.
Điện thoại chợt reo lên, anh tới đó cầm lên xem, nhìn thấy người gọi điện tới là Diệp Miễn.
– Bảo thủ? Tôi thấy ông có tà tâm nhưng không dám làm kẻ trộm. Tôi khinh!Bọn họ không quan tâm, cũng không cần thiết phải quan tâm.
Anh vẫy tay bừa, coi như lời tạm biệt.
Sầm Khuyết cảm thấy thật xấu hổ, trống ngực đập thình thịch, nhịp thở rối loạn. Anh tắm sơ qua một cái, lau khô người rồi quay về phòng.
Diệp Miễn cười nói:
– Anh hỏi em, em gật đầu là được. Buổi tối ngày hôm nay, dẫu cho Sầm Khuyết không chịu nói, nhưng trong lòng hai người nghĩ gì cả hai đều tỏ.
Khi quay lại xe, Phó Duy Nhất cảm thấy bầu không khí có gì đó rất khác thường nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ quay đầu nói với Sầm Khuyết:Buổi tối ngày hôm nay, dẫu cho Sầm Khuyết không chịu nói, nhưng trong lòng hai người nghĩ gì cả hai đều tỏ.Diệp Miễn dẫn Sầm Khuyết đi ăn cơm, tiếp đó gọi xe về nhà.
Phó Duy Nhất nhìn thấy đèn bên trong sáng, thốt ra tiếng “hả” nghi ngờ.Sầm Khuyết không nhắc tới chuyện phải về chỗ Phó Duy Nhất, theo sau Diệp Miễn về nhà, chẳng phản kháng một câu.
Nhưng cái gật đầu thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Trước cửa cầu thang tối tăm, Sầm Khuyết ngẩng đầu, đôi môi khẽ chạm vào môi Diệp Miễn, động tác trúc trắc và dùng sức rất mạnh.
– Chắc là vậy, bọn họ lớn lên cùng nhau mà.– Tại sao lại không liên quan? – Phó Duy Nhất cười lạnh một tiếng – Tôi nói với ông, ông chỉ là bạn trai tương lai thôi, còn tôi là em trai ruột. Nếu như tôi châm ngòi nổi gió bên tai anh ấy, vậy thì quan hệ của hai người phát triển ra sao sẽ chẳng do ông quyết định nữa.Bước vào cửa, Diệp Miễn ôm anh rồi cười.
Diệp Miễn cười nói:
Ngoài kia, Phó Duy Nhất đang lầm bầm với Đào Cẩn:
– Đừng có xớ rớ vào anh tôi.Anh vẫy tay bừa, coi như lời tạm biệt.Cảm giác thật khó tin, Diệp Miễn cảm thấy vậy, Sầm Khuyết cũng chẳng khác gì.
Anh chỉ có thể làm mặt lạnh, ép buộc bản thân mình gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất.
– Đâu có, chuyện xấu xa gì? Ông nói thử nghe coi nào.
Sầm Khuyết mỉm cười:Bọn họ đứng trước huyền quan ôm đối phương, đếm nhịp tim và nhịp thở của nhau, thậm chí còn quên đi thời gian.
Anh tắm xong, tóc vẫn còn ướt, không thể nằm ngủ vì thế ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Trước đây sống trong thôn thì không nói làm gì, sau khi tới thành phố, anh không ngủ ở công trường thì cũng thuê tập thể, lúc trước tá túc ở nhà Diệp Miễn một đêm mới coi như được ngủ trong căn phòng tử tế.Ban nãy nghe Sầm Khuyết nói qua điện thoại tối nay có việc, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là anh trai và Diệp Miễn sẽ làm chuyện ấy. Mặc dù biết không đúng, nhưng anh ta vẫn kéo Đào Cẩn thảo luận chuyện hai người ai trên ai dưới.Sầm Khuyết không không nhắc tới chuyện phải về chỗ Phó Duy Nhất, theo sau Diệp Miễn về nhà, chẳng phản kháng một câu.Sầm Khuyết dựa vào lòng Diệp Miễn, đón nhận cảm giác thoải mái và chân thực trước giờ chưa từng có.
– Cũng thường thôi. – Diệp Miễn nhìn giờ – Mau đi đi, muộn lắm rồi, hôm nay cậu ấy rất mệt.
Phó Duy Nhất cười nhạo:
– Đâu có, chuyện xấu xa gì? Ông nói thử nghe coi nào.
***
Miệng Sầm Khuyết kín hơn Diệp Miễn nhiều, thực ra nguyên nhân chủ yếu là anh ngại không dám nói ra.
Đêm khuya rồi vậy mà đối phương còn chưa ngủ.
– Đừng có xớ rớ vào anh tôi.Lúc Phó Duy Nhất nhận được điện thoại của Sầm Khuyết thì đã gần tới mười giờ, anh ta đang dựa vào lòng Đào Cẩn chơi game.
Hắn vòng qua Phó Duy Nhất, nhìn Sầm Khuyết đã lên xe Đào Cẩn.
Đào Cẩn híp mắt nhìn hai người bên ngoài, qua một lúc mới cười nói:“Vậy bây giờ bọn em qua đón anh nhé.”
Sầm Khuyết đã quên thật. Trước giờ anh không có thói quen thông báo hành trình cho người khác, bởi vì chưa từng có ai quan tâm tới việc anh đi đâu, làm gì.
Quãng thời gian trưởng thành khiến anh học được cách không thể dũng cảm yêu và biểu đạt hết tình cảm của mình. Ngược lại, anh học được cách kiềm chế và nín nhịn.Sầm Khuyết nói:
– Ừ, cậu ấy nói khi nào đến sẽ gọi điện thoại cho tôi.
– …Ông làm sao thế?
Sầm Khuyết gật đầu:“Không cần, cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi tự qua đó là được.”
***
“Có gì phải lo? Tôi về cùng Phó Duy Nhất mà, sẽ không sao đâu.”
Bọn họ đứng trước huyền quan ôm đối phương, đếm nhịp tim và nhịp thở của nhau, thậm chí còn quên đi thời gian.Cứ thế tới tầng một, Sầm Khuyết vươn tay chạm vào tay nắm cửa.“Thôi.” Phó Duy Nhất nói “Anh ở yên đó đợi, không được đi đâu hết.”
Chiếc điện thoại Sầm Khuyết đặt trên bàn trà reo lên, anh vươn tay cầm lấy, Phó Duy Nhất nói rằng anh ta đã ở dưới tầng rồi.
Phó Duy Nhất gật đầu:
Bởi vì cái hôn ban nãy, cho nên tới hiện tại Sầm Khuyết vẫn ngại không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Miễn.
Sầm Khuyết quay đầu, đối diện với tầm nhìn của Diệp Miễn.Kết thúc cuộc gọi, Phó Duy Nhất kéo Đào Cẩn ra khỏi nhà, vừa đi ra ngoài vừa nói:
Anh ta còn đang nghi ngờ, cửa đột ngột mở ra, Sầm Khuyết bước từ trong ra ngoài, theo sau còn có Diệp Miễn không thể giấu giếm ý cười bên môi.
– Hôm nay tôi cũng rất mệt, không thấy ông quan tâm tôi câu nào.
– Đừng giục! Ông cứ nói với tôi hai người đã làm chưa?Hắn vừa nói ra câu này, Sầm Khuyết không chịu nổi nữa, vội vàng đóng cửa xe, không để ý tới Diệp Miễn.– Không biết hai người bọn họ đã làm chưa.
– Ông làm cái trò gì đấy? – Phó Duy Nhất cũng qua theo, dựa người vào cửa xe nói – Ông là cái gì của anh tôi mà quan tâm nhiều thế?
Diệp Miễn khẽ thở dài, muốn nói, được thôi, không dự chi nữa.
Kể từ khi Phó Duy Nhất và đàn anh làm chuyện đó, như thể được thưởng thức mĩ vị khó nói thành lời. Anh ta bị bố mẹ quản nghiêm bao nhiêu năm nay, trước đây anh ta chỉ lén lút tìm hiểu, bây giờ mỗi ngày đều chìm đắm trong chuyện vui này.
– Phó Duy Nhất sắp tới rồi. – Diệp Miễn nói.
– Đừng giục! Ông cứ nói với tôi hai người đã làm chưa?
Cái hôn này muốn bao nhiêu ngây ngô có bấy nhiêu ngây ngô, thậm chí còn có thể khiến người khác nhận thấy rằng thực ra anh đang run rẩy.Ban nãy nghe Sầm Khuyết nói qua điện thoại tối nay có việc, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là anh trai và Diệp Miễn sẽ làm chuyện ấy. Mặc dù biết không đúng, nhưng anh ta vẫn kéo Đào Cẩn thảo luận chuyện hai người ai trên ai dưới.
“Không cần, cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi tự qua đó là được.”
Sầm Khuyết nói:
– Tại sao Diệp Miễn lại đáng ghét vậy nhỉ?Bây giờ anh ta phải đi kiểm chứng đáp án.
Mấy tiếng đồng hồ ở nhà Diệp Miễn, hai người gần như không nói chuyện gì hết, nhưng cũng không làm chuyện như Phó Duy Nhất đã nghĩ. Bọn họ chỉ ngồi sóng vai trên sofa xem chương trình tivi tẻ nhạt. Dẫu vậy, có hỏi hai người họ chương trình tivi chiếu gì, bọn họ cũng không nói được ra.Anh cầm theo quần áo vào trong phòng tắm, muốn tắm qua một cái rồi ngủ, tất nhiên cũng vì sợ làm bẩn chăn đệm.***
Đây là nhà người ta, trên người anh toàn bụi đất chẳng thể rũ sạch, dù sao vẫn có cảm giác không chân thực.
Hai người anh một câu tôi một câu, Sầm Khuyết ngồi trong xe đợi cũng cảm thấy sốt sắng, anh không biết hai người kia đang nói chuyện gì, sợ bọn họ đang nói chuyện về mình.Sầm Khuyết lo lắng ra mặt, Diệp Miễn nhìn anh cười nói:– Chưa làm, chuyện đó quan trọng lắm sao?Phía bên này, cúp điện thoại xong Sầm Khuyết cảm thấy bất an. Bởi vì mấy phút trước Diệp Miễn đã nói: “Em đừng nhìn anh nữa, còn nhìn anh nữa là anh sẽ không khống chế được bản thân hôn em đâu.”
Sầm Khuyết gật đầu với Diệp Miễn, chẳng mảy may do dự. Và rồi nhận được một cái ôm từ người đối diện.
Diệp Miễn hỏi anh:Hơn hai mươi năm qua, Sầm Khuyết vô cùng thiếu hụt cảm xúc ở phương diện tình cảm. Trước nay chưa từng yêu đương, bây giờ đối diện với câu nói như vậy, anh còn không biết mình phải phản ứng thế nào.
Nói rằng mình muốn về, thực ra muốn chạy trốn.
Anh không khỏi nhớ tới Diệp Miễn, nhìn bản thân trong gương anh nuốt một ngụm nước bọt.
Diệp Miễn cười nói:Anh chỉ có thể làm mặt lạnh, ép buộc bản thân mình gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất.
Sầm Khuyết giống như một vị khách balô tá túc tạm thời, bất cứ lúc nào cũng có thể thu xếp hành lý rời khỏi đây.
Huống hồ, Sầm Khuyết mang theo tâm lý rời đi khi viết lá thư tỏ tình với Diệp Miễn, bây giờ bọn họ đã nói hết cả ra vậy mà Sầm Khuyết vẫn xấu hổ chẳng thể mở miệng.Nói rằng mình muốn về, thực ra muốn chạy trốn.
– Ồ, hóa ra là trúc mã.
– Ông làm cái trò gì đấy? – Phó Duy Nhất cũng qua theo, dựa người vào cửa xe nói – Ông là cái gì của anh tôi mà quan tâm nhiều thế?– Tôi là gì của cậu ấy? – Diệp Miễn cười đắc ý – Tôi là bạn trai tương lai!
Nói ra thì anh ta không phải cao thủ tình trường, đều là lần đầu tiên mà thôi.Sầm Khuyết không biết hôn là thế nào, ngay đến cái ôm Sầm Khuyết cũng chỉ biết được sau khi gặp Diệp Miễn.
Sầm Khuyết luôn làm ra những chuyện khiến người ta chẳng kịp trở tay. Diệp Miễn thầm nghĩ, vừa hay điểm này cũng là một trong những sức hấp dẫn khó lòng chống cự đối với người khác.
Có một số lời, viết thì dễ nhưng khiến người ta nói ra khỏi miệng thực sự rất khó.
Sầm Khuyết cảm thấy thật xấu hổ, trống ngực đập thình thịch, nhịp thở rối loạn. Anh tắm sơ qua một cái, lau khô người rồi quay về phòng.Cái ôm ấm áp khiến người ta yên lòng.
– Chuyện đó có gì? Bao giờ em mới thoải mái nói ra được nhỉ?
– Tôi là gì của cậu ấy? – Diệp Miễn cười đắc ý – Tôi là bạn trai tương lai!
Sầm Khuyết ra khỏi phòng định xuống tầng tắm rửa. Đi tới cầu thang, chợt nghe thấy phòng ngủ bên cạnh truyền ra những âm thanh kỳ quái.– Không biết hai người bọn họ đã làm chưa.Vậy hôn thì sao?
– Không biết hai người bọn họ đã làm chưa.Anh ngồi trên sofa, cắn chặt môi mình.
– Tại sao Diệp Miễn lại đáng ghét vậy nhỉ?
– Ông nên phát hiện ra từ sớm rồi mới phải.
“Không cần, cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi tự qua đó là được.”– Bọn họ sẽ tới đây à?
Trong hành lang đen kịt, Sầm Khuyết bị ấn lên cửa.
– Hai người đã làm chưa?
Anh ta không sợ, nhưng Sầm Khuyết thực sự rất xấu hổ.
Anh nhìn chiếc giường sạch sẽ, bước tới đó, cúi người vuốt vuốt.Sầm Khuyết gật đầu.
– Bọn họ sẽ tới đây à?
Sầm Khuyết mở vali hành lý, lục ra chiếc áo phông và quần đùi mình đã giặt sạch từ mấy ngày trước nhưng chưa mặc, dự định hôm nay sẽ mặc tạm nó đi ngủ.
– Ông nói cái gì đấy?Mấy tiếng đồng hồ ở nhà Diệp Miễn, hai người gần như không nói chuyện gì hết, nhưng cũng không làm chuyện như Phó Duy Nhất đã nghĩ. Bọn họ chỉ ngồi sóng vai trên sofa xem chương trình tivi tẻ nhạt. Dẫu vậy, có hỏi hai người họ chương trình tivi chiếu gì, bọn họ cũng không nói được ra.
Diệp Miễn cười thành tiếng:
Một câu thích rất khó để dũng cảm nói ra khỏi miệng.Sầm Khuyết lo lắng ra mặt, Diệp Miễn nhìn anh cười nói:
Diệp Miễn không phản ứng, ngược lại Sầm Khuyết thì xấu hổ không dám ngẩng đầu.– Em nói sao chúng ta phải thế này?
Lần này tới lượt Diệp Miễn ra vẻ chê bai anh ta:
– Đợi đã. – Diệp Miễn bất thình lình gọi anh.
Dẫu sao cũng khác so với hiện tại, bây giờ trong căn phòng ấy là em trai của anh.
Anh không dám bộc lộ tình cảm ra bên ngoài.Hắn nói xong, Sầm Khuyết chần chừ chưa đồng ý ngay, cho tới khi đèn cảm ứng lại tắt.– Gì cơ?
Diệp Miễn xem thường, đuổi anh ta mau đi đi.Bây giờ bắt anh phải nói thích trước mặt Diệp Miễn, anh thực sự không thể nào mở miệng ra. Sau đó cả hai người đều im lặng.– Rõ ràng bây giờ có thể bắt đầu yêu đương, bây giờ anh có thể danh chính ngôn thuận hôn em, vậy mà lại phải chờ. – Diệp Miễn dựa vào sofa nhìn anh – Tại sao em…
– Chuyện đó có gì? Bao giờ em mới thoải mái nói ra được nhỉ?
Sầm Khuyết không chịu được chuyện này, bước vào phòng tắm xối nước lạnh trước.
Sầm Khuyết đã chẳng thể nói nên lời.Diệp Miễn và Sầm Khuyết nhìn nhau, cuối cùng sửa từ muốn nói từ “cố chấp” thành “bướng bỉnh”.
– Cảm thấy thế nào?Sầm Khuyết cảm thấy thật xấu hổ, trống ngực đập thình thịch, nhịp thở rối loạn. Anh tắm sơ qua một cái, lau khô người rồi quay về phòng.Sầm Khuyết nói:
– Phó Duy Nhất, tôi phát hiện ra con người ông thật là… – Diệp Miễn đắn đo tìm từ, nói – Nhân phẩm khiến người ta phải suy nghĩ.– Anh không hiểu đâu.
Hắn hơi khẽ lùi về sau nhưng môi hai người vẫn khẽ khàng tiếp xúc.
Diệp Miễn hỏi vậy, sau đó im lặng chờ đợi câu trả lời từ Sầm Khuyết.
– Cũng thường thôi. – Diệp Miễn nhìn giờ – Mau đi đi, muộn lắm rồi, hôm nay cậu ấy rất mệt.Lần này tới lượt Diệp Miễn ra vẻ chê bai anh ta:
– Sao còn chưa xuống nhỉ? Không phải Diệp Miễn đang khống chế người ta đấy chứ? Làm sao mà Diệp Miễn không hiểu cho được, hắn lại hiểu quá ấy chứ. Chẳng qua khi nghe anh nói như vậy hắn chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
Đào Cẩn híp mắt nhìn hai người bên ngoài, qua một lúc mới cười nói:
Hơn nửa tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, hai người bọn họ đều vã mồ hôi trán, tai ửng đỏ.
Dẫu sao cũng khác so với hiện tại, bây giờ trong căn phòng ấy là em trai của anh.– Tại sao Diệp Miễn lại đáng ghét vậy nhỉ?– Phó Duy Nhất sắp tới rồi. – Diệp Miễn nói.
Phó Duy Nhất cười nhạo:
Thực ra muộn thế này, anh nên nói với Diệp Miễn mình phải nghỉ ngơi, dặn dò đối phương cũng nghỉ ngơi sớm đi, sau đó cúp máy để người ta đi ngủ mới phải.
Sầm Khuyết rất không quen, lần đầu tiên anh được ở căn nhà đẹp như vậy.Sầm Khuyết gật đầu:
Giọng Diệp Miễn truyền ra từ loa, có phần hư ảo trong đêm khuya vắng lặng.
Phó Duy Nhất nhìn hắn, rồi lại nhìn người trong xe, tiếp đó kéo Diệp Miễn qua một bên với vẻ vô cùng tò mò, nhỏ giọng hỏi:– Ừ, cậu ấy nói khi nào đến sẽ gọi điện thoại cho tôi.
Không phải anh chưa từng nghe thấy những âm thanh như vậy, lúc trước sống ở nơi hỗn loạn, nửa đêm nửa hôm nam nữ kéo rèm vào vui đùa, âm thanh lớn tới mức anh còn nghi ngờ mình đang sống ở một nơi kỳ quái nào đó.
Chiếc điện thoại Sầm Khuyết đặt trên bàn trà reo lên, anh vươn tay cầm lấy, Phó Duy Nhất nói rằng anh ta đã ở dưới tầng rồi.
Sau đó cả hai người đều im lặng.
Kể từ khi Phó Duy Nhất và đàn anh làm chuyện đó, như thể được thưởng thức mĩ vị khó nói thành lời. Anh ta bị bố mẹ quản nghiêm bao nhiêu năm nay, trước đây anh ta chỉ lén lút tìm hiểu, bây giờ mỗi ngày đều chìm đắm trong chuyện vui này.
Bước vào cửa, Diệp Miễn ôm anh rồi cười.Diệp Miễn tính toán rất nhiều chuyện, nhưng chuyện nào cũng cần Sầm Khuyết phải đồng ý rồi mới có thể làm.
Bây giờ bắt anh phải nói thích trước mặt Diệp Miễn, anh thực sự không thể nào mở miệng ra.
Hơn nửa tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, hai người bọn họ đều vã mồ hôi trán, tai ửng đỏ.
Sầm Khuyết nói:
Anh ta còn đang nghi ngờ, cửa đột ngột mở ra, Sầm Khuyết bước từ trong ra ngoài, theo sau còn có Diệp Miễn không thể giấu giếm ý cười bên môi.Chiếc điện thoại Sầm Khuyết đặt trên bàn trà reo lên, anh vươn tay cầm lấy, Phó Duy Nhất nói rằng anh ta đã ở dưới tầng rồi.
Anh không dám ngồi xuống, sợ bản thân sẽ làm bẩn nó.
Diệp Miễn cười:
– Chuyện đó có gì? Bao giờ em mới thoải mái nói ra được nhỉ?Diệp Miễn theo Sầm Khuyết ra ngoài, đeo giày sau đó xuống tầng.
Đào Cẩn cười hỏi anh ta:
Diệp Miễn cười thành tiếng:
Chiếc chăn rất ấm áp, mềm mại nữa.Bọn họ không đi thang máy mà đi cầu thang bộ.
Ban nãy nghe Sầm Khuyết nói qua điện thoại tối nay có việc, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là anh trai và Diệp Miễn sẽ làm chuyện ấy. Mặc dù biết không đúng, nhưng anh ta vẫn kéo Đào Cẩn thảo luận chuyện hai người ai trên ai dưới.
Nhưng anh lại muốn nghe giọng Diệp Miễn nhiều hơn một chút.
Sầm Khuyết gật đầu với Diệp Miễn, chẳng mảy may do dự. Và rồi nhận được một cái ôm từ người đối diện.Đèn cảm ứng trên hành lang mở mắt ra nhìn khi bọn họ bước tới, chờ bọn họ rời khỏi, nó lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Cảm giác thật khó tin, Diệp Miễn cảm thấy vậy, Sầm Khuyết cũng chẳng khác gì.Cứ thế tới tầng một, Sầm Khuyết vươn tay chạm vào tay nắm cửa.
– Em có thể dự chi trước một nụ hôn không? Bằng không tối nay anh sẽ chẳng ngủ được.
– Ồ, ồ, ồ, nhìn cái bộ dạng đắc ý của ông mà xem! – Phó Duy Nhất mỉm cười ghét bỏ – Có biết xấu hổ không vậy?– Đợi đã. – Diệp Miễn bất thình lình gọi anh.
Diệp Miễn cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng chẳng được ích gì, không thể cứ đứng ở đây mãi vì Sầm Khuyết không chịu lên tiếng được.
Kể từ khi Phó Duy Nhất và đàn anh làm chuyện đó, như thể được thưởng thức mĩ vị khó nói thành lời. Anh ta bị bố mẹ quản nghiêm bao nhiêu năm nay, trước đây anh ta chỉ lén lút tìm hiểu, bây giờ mỗi ngày đều chìm đắm trong chuyện vui này.
– Anh ngủ sớm đi, nếu như có gì không quen thì mai nói với em.Sầm Khuyết quay đầu, đối diện với tầm nhìn của Diệp Miễn.
Diệp Miễn tính toán rất nhiều chuyện, nhưng chuyện nào cũng cần Sầm Khuyết phải đồng ý rồi mới có thể làm.
Ánh sáng mờ ảo, Sầm Khuyết nghe thấy Diệp Miễn nói:
Buổi tối ngày hôm nay, dẫu cho Sầm Khuyết không chịu nói, nhưng trong lòng hai người nghĩ gì cả hai đều tỏ.
– Không sợ anh trai em nghe thấy hả?
Sầm Khuyết gật đầu.Nói rằng mình muốn về, thực ra muốn chạy trốn.– Em có thể dự chi trước một nụ hôn không? Bằng không tối nay anh sẽ chẳng ngủ được.
Sầm Khuyết nói:
Chiếc chăn rất ấm áp, mềm mại nữa.
Không phải anh chưa từng nghe thấy những âm thanh như vậy, lúc trước sống ở nơi hỗn loạn, nửa đêm nửa hôm nam nữ kéo rèm vào vui đùa, âm thanh lớn tới mức anh còn nghi ngờ mình đang sống ở một nơi kỳ quái nào đó.Anh ta còn đang nghi ngờ, cửa đột ngột mở ra, Sầm Khuyết bước từ trong ra ngoài, theo sau còn có Diệp Miễn không thể giấu giếm ý cười bên môi.Hắn nói xong, Sầm Khuyết chần chừ chưa đồng ý ngay, cho tới khi đèn cảm ứng lại tắt.
Sau đó cả hai người đều im lặng.
Đèn cảm ứng trên hành lang mở mắt ra nhìn khi bọn họ bước tới, chờ bọn họ rời khỏi, nó lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Diệp Miễn khẽ thở dài, muốn nói, được thôi, không dự chi nữa.
Bọn họ đứng trước huyền quan ôm đối phương, đếm nhịp tim và nhịp thở của nhau, thậm chí còn quên đi thời gian.
– Chưa làm, chuyện đó quan trọng lắm sao?Nhưng chẳng ngờ, ngay giây phút Diệp Miễn định từ bỏ, Sầm Khuyết chủ động bước tới.
– Ông nên phát hiện ra từ sớm rồi mới phải.
– Hôm nay tôi cũng rất mệt, không thấy ông quan tâm tôi câu nào. Trước cửa cầu thang tối tăm, Sầm Khuyết ngẩng đầu, đôi môi khẽ chạm vào môi Diệp Miễn, động tác trúc trắc và dùng sức rất mạnh.