Quả thực Sầm Khuyết có chút không quen, không chỉ vì đổi nơi ở mà còn vì thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt, nhịp tim tăng cao kia.
Thú vị ra phết.
Khóe mắt Đào Cẩn run run, anh ta cứ cảm thấy mình đang bị châm chọc.
Mặc dù anh không có kinh nghiệm gì về chuyện này, nhưng dẫu sao cũng là đàn ông trưởng thành, không thể không có cảm giác gì được.
Đồng nghiệp thấy hắn tích cực tan làm như vậy đều cảm thấy bất ngờ.
Từ công ty Diệp Miễn tới cửa hàng bánh ngọt mà Sầm Khuyết đi làm không thể nói là quá xa, nhưng cũng không gần.
– Anh tìm tôi nói chuyện này cũng không muốn để Phó Duy Nhất biết được đúng không? Nếu như cậu ấy biết anh thăm dò sau lưng cậu ấy, chắc hẳn sẽ cảm thấy anh không tin tưởng cậu ấy. Cái thằng nhóc ấy nhỏ nhen lắm, chưa biết sẽ nổi cơn thế nào với anh đâu.
Huống hồ, bây giờ người đang nói chuyện với anh lại là Diệp Miễn, tim anh đã sớm đập như trống rồi.
Thực ra Sầm Khuyết người ta còn chẳng hẹn gặp mặt hắn, do hắn kiềm chế được, muốn gặp người ta.
Hắn thúc giục Sầm Khuyết cúp máy, cuối cùng còn dịu dàng nói chúc ngủ ngon.
“Vẫn ổn.” Sầm Khuyết nói, “Hoàn cảnh ở đây tốt lắm.”
– Anh Diệp cố lên, bắt lấy người mới, mau chóng xử lý anh ta!
Diệp Miễn nhìn Đào Cẩn, tặng đối phương một liều thuốc an thần:
Diệp Miễn cười cười: “Rất tốt hả?”
Đào hố cho lãnh đạo đúng là vui.
– Tôi tưởng rằng cậu là người đứng đắn.
Không nói tới chuyện sau kỳ nghỉ Đào Cẩn sẽ trở thành sếp của mình, chỉ nhìn xe của đối phương thôi Diệp Miễn cũng biết điều kiện sống của anh ta tốt cỡ nào.
Vậy mà hôm nay lại khác.
Phó Duy Nhất chuyển ra khỏi nhà quả không thiệt thòi, bây giờ còn mang theo anh trai mình đi hưởng phúc.
Đào Cẩn khẽ ho một tiếng, biểu cảm lúng túng:
Nghĩ tới đây, Diệp Miễn bật cười.
Đào Cẩn im lặng một lát, sau đó nói:
Nhưng không cần biết chỗ ở của Đào Cẩn tốt đến đâu, hắn vẫn mong Sầm Khuyết có thể ở chung với mình trong căn nhà nhỏ này hơn.
– Lý do tôi gọi cậu vào đây lúc này chứ không hẹn riêng cậu khi tan làm vì cảm thấy chúng ta nói chuyện vào lúc này sẽ chính thức hơn. – Đào Cẩn nói – Cậu là bạn của Tiểu Việt. Nghe em ấy nói hai người đã quen nhau từ hơn mười tuổi, cũng có thể coi như bạn tốt lớn lên cùng nhau. Cho nên về mặt riêng tư, tôi bằng lòng coi cậu như bạn bè.
“Hoàn cảnh tốt chưa chắc đã ở tốt.” Diệp Miễn nói, “Không thì tại sao đến giờ này em còn chưa ngủ?”
Hắn xoay người bước vào trạm tàu điện, thà phải đổi mấy trạm cũng không muốn chờ đợi không biết đến bao giờ.
Sầm Khuyết cười: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Tôi vừa mới tắm xong.”
– Tối nay anh Diệp có hẹn à?
Diệp Miễn gõ cửa phòng bước vào, Đào Cẩn ngước mắt lên nhìn hắn.
“Vậy đã sấy tóc chưa?” Diệp Miễn hỏi, “Sấy khô tóc hẵng ngủ, không thì sẽ đau đầu đấy.”
Sáng nay đi làm, Đào Cẩn được Phó tổng giám đốc dẫn vào, giới thiệu với mọi người là Tổng giám đốc mới.
Sầm Khuyết vươn tay lên xoa xoa mái tóc ướt rượt của mình, ngại không dám nói mình không biết máy sấy để ở đâu.
Sầm Khuyết cười: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Tôi vừa mới tắm xong.”
– Vậy được, tôi về trước nhé. – Diệp Miễn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Trang hoàng nhà Đào Cẩn rất đẹp, đồ đạc sắp xếp rất ngay ngắn chỉnh tề, nhưng cho dù đồ đạc nhà người ta có vứt lung tung thì Sầm Khuyết cũng sẽ không tự tiện động vào khi chưa có sự đồng ý của đối phương.
Nghĩ tới đây, Diệp Miễn bật cười.
Có đôi khi Diệp Miễn cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, một khi đã thích ai thì nhất định sẽ móc tim ra đối xử tốt với người đó, cũng không cần biết có nhận được đền đáp hay không, hay đến bao giờ mới nhận được đền đáp.
Anh do dự một lát, tiếp đó nói: “Sấy khô rồi, đang chuẩn bị ngủ.”
Con người đều phải trưởng thành, Diệp Miễn cảm thấy chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, bản thân đã hoàn toàn trưởng thành.
Mấy ngày nghỉ vừa rồi Diệp Miễn và anh vẫn luôn dây dưa qua lại, cả hai đều không nghỉ ngơi cẩn thận, Sầm Khuyết xem giờ, nghĩ tới người ta còn phải đi làm bèn nói: “Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, anh cũng ngủ đi.”
Diệp Miễn cười cười: “Rất tốt hả?”
Thực ra Diệp Miễn còn muốn nói chuyện với Sầm Khuyết thêm một lát, nhưng anh đã nói muốn ngủ, hắn cũng ngại kéo anh nói chuyện cùng. Chẳng thể làm gì khác, hắn chỉ đành nói câu ngủ ngon, sau đó chờ đối phương cúp máy trước.
Đây là cách bọn họ thường làm, giữ mối quan hệ tốt với lãnh đạo, sau này cho dù trên phương diện công tác hay phương diện khác đều thoải mái hơn nhiều.
Diệp Miễn không nói nhiều, Sầm Khuyết cũng không hỏi tiếp. Bọn họ đã ngầm mặc định, Sầm Khuyết biết Diệp Miễn sẽ tới tìm anh.
Kết quả, im lặng một lúc lâu, vậy mà chẳng ai cúp trước cả.
Nhưng Đào Cẩn dường như rất giỏi xử lý chuyện này, thái độ với hắn giống hệt với những người khác, không nhìn ra được có gì khác thường.
Diệp Miễn cười hỏi anh: “Sao thế? Cúp máy trước đi.”
Sầm Khuyết chỉ trả lời một từ đơn giản: “Có.”
– Tôi cũng không có yêu cầu gì quá đáng cả, chẳng phải Sầm Khuyết tạm thời chuyển tới ở nhà anh sao? Tôi biết cậu ấy sống ở đó sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt của hai người, anh tìm một cơ hội thích hợp để cậu ấy chuyển ra ngoài là được.
“Tôi đang đợi anh cúp trước.” Sầm Khuyết khẽ nói, “Anh cúp trước đi.”
“Em cúp trước đi.” Diệp Miễn cố ý chọc anh, “Anh không thể để em nghe thấy tiếng cúp điện thoại trước được.”
Diệp Miễn cười hỏi anh: “Sao thế? Cúp máy trước đi.”
“Tại sao?” Sầm Khuyết không hiểu.
Lời hắn nói khiến người ở đầu bên kia điện thoại bật khóc.
Diệp Miễn cười cười: “Không nói với em đâu.”
♣Chương 76-78♣
Hắn thúc giục Sầm Khuyết cúp máy, cuối cùng còn dịu dàng nói chúc ngủ ngon.
Hai người này, mỗi người có suy tính của riêng mình, bọn họ nhìn nhau, rồi bật cười.
– Ngồi đi.
Câu chúc ngủ ngon nhẹ nhàng bay ra khỏi điện thoại quay quanh Sầm Khuyết mấy vòng khiến anh hoa mắt, cảm giác này vô cùng kỳ diệu khiến Sầm Khuyết không dám nghĩ quá nhiều.
Ba mặt tường văn phòng Đào Cẩn đều làm bằng kính, một mặt tường trong số đó có cửa, phía sau là cửa sổ sát đất hướng về phía đường, ánh sáng cực tốt.
Anh vội vàng đáp lại câu chúc ngủ ngon, sau đó cúp máy.
Quả thực Sầm Khuyết có chút không quen, không chỉ vì đổi nơi ở mà còn vì thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt, nhịp tim tăng cao kia.
Buổi chiều, Diệp Miễn vừa mới gửi tin nhắn hẹn Sầm Khuyết tối nay cùng đi ăn, còn chưa kịp buông điện thoại xuống đã nhận được cuộc gọi.
– Sếp Đào này, anh nghĩ hơi nhiều rồi đấy, có thể hai chúng ta còn chưa quá thân, anh không hiểu con người tôi. – Diệp Miễn cười nói – Tôi rất nghiêm túc trong tình yêu, nếu anh không tin thì có thể về hỏi Phó Duy Nhất.
Sầm Khuyết ngồi trước cửa sổ, lặp lại câu “chúc ngủ ngon” êm ái kia, nhìn ánh trăng đang nép nửa thân mình sau đám mây mỉm cười.
Đào Cẩn sẽ không vì việc hắn là trúc mà của Phó Duy Nhất mà đối xử đặc biệt với hắn. Sầm Khuyết cũng sẽ không đồng ý yêu hắn chỉ vì hắn là trúc mã của Phó Duy Nhất.
***
Thật ra đây là vấn đề nhất định phải giải quyết.
Diệp Miễn chỉ cười, không nói gì.
Tết Trung thu có người bầu bạn đã trôi qua như vậy, đôi lúc bận rộn cũng khiến người ta bù đầu.
***
Kết thúc kỳ nghỉ, cuộc sống của tất cả mọi người quay về quỹ đạo bình thường, Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi làm, Phó Duy Nhất bị giảng viên hướng dẫn kéo đi giúp chuẩn bị tài liệu. Còn Đào Cẩn, ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ lễ của anh ta là ở công ty mới, trở thành cấp trên mới của Diệp Miễn.
Bây giờ mặt dày làm rõ quan hệ với Sầm Khuyết, hai người chỉ còn thiếu một danh phận nữa thôi.
Câu chúc ngủ ngon nhẹ nhàng bay ra khỏi điện thoại quay quanh Sầm Khuyết mấy vòng khiến anh hoa mắt, cảm giác này vô cùng kỳ diệu khiến Sầm Khuyết không dám nghĩ quá nhiều.
Buổi chiều, Diệp Miễn vừa mới gửi tin nhắn hẹn Sầm Khuyết tối nay cùng đi ăn, còn chưa kịp buông điện thoại xuống đã nhận được cuộc gọi.
Diệp Miễn ngồi trong trên chiếc ghế trước bàn làm việc của Đào Cẩn, có chút câu nệ.
Người gọi tới là mẹ của Phó Duy Nhất.
“Vẫn ổn.” Sầm Khuyết nói, “Hoàn cảnh ở đây tốt lắm.”
Mấy ngày qua cảm xúc của bà đã ổn định hơn nhiều, lúc gọi điện thoại tới cho Diệp Miễn, bà đã không còn kích động như trước nữa.
Song, thực ra trong lòng lúc nào cũng nhớ về gia đình không thể trở về kia.
“Diệp Miễn này, cô chỉ muốn hỏi cháu người bạn kia có thể gặp mặt cô một lần không?”
Lại nhắc tới chuyện này, Diệp Miễn vô thức bóp trán.
Diệp Miễn vừa cúp máy xong thì bị Đào Cẩn gọi vào trong văn phòng.
“Cô à, gần đây bạn cháu tương đối bận rộn, hơn nữa mấy ngày tới cậu ấy phải đi công tác một thời gian khá dài, có lẽ tạm thời không tiện gặp mặt cô được.” Kỳ thực Diệp Miễn rất mong muốn Sầm Khuyết có thể quay về với gia đình. Dẫu cho Sầm Khuyết không nói nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khát vọng về nhà của đối phương.
Lại nhắc tới chuyện này, Diệp Miễn vô thức bóp trán.
Diệp Miễn cảm thấy Phó Duy Nhất và Đào Cẩn thực sự xứng đôi, cả hai đều là một tay buôn cừ khôi.
Hết chương 75
Thật ra đây là vấn đề nhất định phải giải quyết.
Trước khi ra ngoài, Diệp Miễn do dự một lát, sau đó quay đầu cười nói:
“Cô à, gần đây bạn cháu tương đối bận rộn, hơn nữa mấy ngày tới cậu ấy phải đi công tác một thời gian khá dài, có lẽ tạm thời không tiện gặp mặt cô được.” Kỳ thực Diệp Miễn rất mong muốn Sầm Khuyết có thể quay về với gia đình. Dẫu cho Sầm Khuyết không nói nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khát vọng về nhà của đối phương.
Bởi vì quá yêu cho nên mới bắt đầu sợ hãi.
– Có gì không thoải mái hả?
“Không nói chuyện với ông nữa.” Diệp Miễn nhìn bảng trạm tàu, “Tôi phải xuống đây, anh trai ông còn đang đợi tôi này.”
Bởi vì bản thân không đủ hoàn hảo cho nên mới không dám đến gần.
Song, thực ra trong lòng lúc nào cũng nhớ về gia đình không thể trở về kia.
75
“Diệp Miễn…”
Phó Duy Nhất hừ một tiếng: “Nếu ở công ty ông có chuyện gì thì phải kịp thời báo cáo với tôi.”
“Cô ạ, thế này đi, dù sao thì bạn của cháu cũng có gia đình của riêng mình. Trước khi chưa chắc chắn chuyện gì, chúng ta tùy tiện làm chuyện này cũng khá thiếu tôn trọng với cậu ấy.” Diệp Miễn vắt óc nghĩ cách kéo dài thời gian, nói thế nào đi chăng, chuyện này phải xem thái độ của Sầm Khuyết, “Vậy nên cháu sẽ tìm một cơ hội phù hợp, tìm một lý do hợp lý để dẫn cậu ấy tới trước mặt cô. Bằng không cũng không hay, cô nói có phải không?”
“Được.” Diệp Miễn nói, “Tối nay ông về thăm dò Sầm Khuyết cho tôi, không cần phải hỏi chuyện khác đâu, hỏi hôm nay có nhớ tôi không là được.”
Người bên kia điện thoại có vẻ rất thất vọng, nhưng may sao là bà chỉ im lặng một lát rồi đồng ý.
Anh vội vàng đáp lại câu chúc ngủ ngon, sau đó cúp máy.
“Vậy thì cháu nhớ giúp cô nhé. Thực ra khi về nhà cô cũng đã nghĩ rồi, có lẽ cậu ấy không phải là Tu Kiệt.” Bà nói, “Bố bọn trẻ cũng nói với cô rằng nhớ con tới mức mất lý trí, nhìn thấy đứa trẻ nào chỉ hơi giống chút thôi cũng cho rằng đó là con mình. Cô đã không gặp Tu Kiệt trong suốt hai mươi năm qua, hiện tại thằng bé ra sao cũng chẳng ai biết được.”
Nghe những lời này, cảm xúc không tên len lỏi trong trái tim Diệp Miễn, hắn nói: “Cô à, nếu như có một ngày Phó Tu Kiệt trở về, nhưng lại không mang dáng vẻ mà cô mong muốn, không được vinh dự vẻ vang, cô có thất vọng không?”
– Cậu và Tiểu Việt… hai người trước đây… hai người…
Lời hắn nói khiến người ở đầu bên kia điện thoại bật khóc.
Bà nghẹn ngào nói: “Diệp Miễn, cháu không hiểu, người làm bố mẹ sao có thể chê đứa con của mình chứ? Thằng bé sống tốt, cô đau lòng. Sống khổ, cô lại càng đau lòng hơn. Bây giờ Duy Nhất cũng chuyển ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn cô với chú, mỗi ngày cô chú đều không biết phải làm sao để sống tiếp.”
“Cảm nhận của ông á?” Diệp Miễn cười, “Đàn anh của ông đâu?”
Nhưng trên thực tế thì cả hai đều không phải.
“Nhất là nếu như có con yêu tinh nào quyến rũ anh ấy, phải lập tức nói cho tôi ngay.”
“Gần đây Duy Nhất không liên lạc gì với cô chú ạ?”
“Tại sao?” Sầm Khuyết không hiểu.
Thực ra Diệp Miễn còn muốn nói chuyện với Sầm Khuyết thêm một lát, nhưng anh đã nói muốn ngủ, hắn cũng ngại kéo anh nói chuyện cùng. Chẳng thể làm gì khác, hắn chỉ đành nói câu ngủ ngon, sau đó chờ đối phương cúp máy trước.
“Thỉnh thoảng thằng bé cũng gửi đồ về, nhưng đều đặt mua trên mạng, chẳng thấy mặt mũi người đâu.” Bà thở dài, hỏi Diệp Miễn, “Hai đứa vẫn còn liên lạc chứ? Từ nhỏ Duy Nhất đã thân với cháu, thằng bé đang ở chỗ cháu có đúng không?”
Diệp Miễn cười lúng túng, ngước mắt nhìn Đào Cẩn ngồi trong văn phòng cách đó không xa: “Cô yên tâm, bây giờ Duy Nhất rất ổn, cũng có người chăm sóc cậu ấy. Cô chăm sóc bản thân mình và chú là được. Cháu còn chút việc, không nói chuyện với cô được nữa. Qua mấy ngày nữa cháu sẽ tới thăm cô.”