Đối diện với lời trêu chọc của Diệp Miễn, Sầm Khuyết luôn có thể giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Dưới sự dẫn đường của sếp Đào, bọn họ có được một nơi ngâm mình yên tĩnh.
Sầm Khuyết tựa hồ cũng thở phào một hơi, mỉm cười với hắn.
Song Sầm Khuyết vẫn không tỏ thái độ, hắn không biết đối phương nghĩ thế nào.
Anh hơi né tránh, vươn tay lên xoa xoa tai.
– Đừng nhìn nữa. – Diệp Miễn nhấc chân lên, vòng qua người Sầm Khuyết, cản tầm nhìn của anh – Nhìn anh này.
– Đương nhiên là trừ nó ra.
Diệp Miễn cười đi bên cạnh anh, mấy người cùng bước vào ngâm suối nước nóng.
– Tại sao lại nói như vậy?
Sầm Khuyết hỏi:
Chẳng ngờ lần đầu tiên làm chuyện ấy lại có thể tạo ra tận mấy dấu hôn trên người Sầm Khuyết.
Trong lúc tắm rửa, Sầm Khuyết cố ý né tránh Phó Duy Nhất, là người cuối cùng bước ra ngoài.
Diệp Miễn cũng không biết.
Chờ khi anh ra ngoài, Diệp Miễn đã mặc quần bơi, vắt khăn trên cổ đứng đó đợi anh. Diệp Miễn rất cao, vóc dáng đẹp, hắn đứng nơi ấy, mấy người qua đường đều quay sang nhìn.
– Đương nhiên là không, chẳng qua em nghĩ hơi nhiều mà thôi. – Diệp Miễn đứng dậy, ngồi xuống cạnh anh, thuận tay với lấy khăn tắm, hai người cùng quấn chung một chiếc khăn.
Sầm Khuyết đứng nhìn hắn từ xa, lại nghĩ đến mình, cảm thấy tự ti mặc cảm.
Sầm Khuyết nói:
– Sao vậy? – Thấy anh đi ra, Diệp Miễn mỉm cười qua đón – Bên này!
Sầm Khuyết cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, dường như suy tư về điều gì đó.
– Anh thích em điểm gì.
Sầm Khuyết quấn khăn tắm quanh người, đi tới cạnh hắn.
– Còn em thì…
Lúc này Phó Duy Nhất đang thân mật với Đào Cẩn.
– Này? – Diệp Miễn nhìn anh, sau đó không nhịn được bật cười thành tiếng.
Diệp Miễn nghĩ một lúc lâu cuối cùng đành từ bỏ.
– Không hề, tôi chỉ đang trần thuật một sự thật.
– Đau! Sao ông ra tay tàn nhẫn thế? – Diệp Miễn đau tới mức xuýt xoa – Ông cũng đối xử với sếp Đào như vậy hả?
– Sao thế? – Sầm Khuyết khó hiểu.
Rất thoải mái.
– Em thích em nhìn anh, thích em gọi tên anh. – Diệp Miễn nói – Trước đây khi anh còn chưa nhận ra rằng mình thích em, anh có thể thức đêm chờ đợi tin nhắn từ em. Không gặp được em anh sẽ lo lắng. Nhìn thấy em rồi anh cảm thấy thực ra em còn giỏi hơn anh nhiều, không cần anh phải lo lắng.
Diệp Miễn kéo anh tới nơi có kính, chỉ vào dưới xương quai xanh của anh:
– Được, em lải nhải về anh vậy.
– Thì cảm giác đây không phải nơi em sẽ tới.
– Tiêu đời rồi, sẽ bị phát hiện mất.
Diệp Miễn nghẹn họng.
Bên dưới xương quai xanh của Sầm Khuyết có một dấu hôn rõ nét to bằng nửa ngón tay.
Phó Duy Nhất nhìn Diệp Miễn, rồi lại nhìn Sầm Khuyết, cuối cùng ngoắc tay với Diệp Miễn:
– Tất nhiên là không đau. – Diệp Miễn cố nín cười, không để nụ cười của mình quá vui vẻ – Nhưng thứ này phải mất mấy ngày mới mất.
Nói ra cũng thú vị, thực ra Diệp Miễn không biết làm thế nào mới để lại dấu hôn, trước đây hắn xem phim hay đọc truyện còn tò mò mút môi vào bàn tay và cánh tay mình, nhưng chẳng có bất cứ dấu vết nào.
Phó Duy Nhất sầm mặt nói:
– Muốn xuống không? – Diệp Miễn nói – Đây là hồ thuốc, có thể thả lỏng tinh thần. Chẳng phải… chỗ đó không thoải mái sao, ngâm một lát sẽ tốt lắm.
Chẳng ngờ lần đầu tiên làm chuyện ấy lại có thể tạo ra tận mấy dấu hôn trên người Sầm Khuyết.
– Ai biết được, tội phạm hiếp dâm cũng sẽ không viết bản thân là tội phạm.
Sầm Khuyết còn không có kinh nghiệm bằng Diệp Miễn. Nhìn thấy dấu hôn cũng không biết là gì, không biết tại sao nó xuất hiện ở đó.
Ngón tay Diệp Miễn chỉ vào dấu hôn trên người Sầm Khuyết:
Anh dùng tay chọc chọc:
– Bọn họ ở chung với nhau rất tốt.
– Không đau.
– Thích con người em. – Diệp Miễn chẳng hề né tránh – Từ khóe mắt, đuôi mày, những vết sẹo nhỏ, ánh mắt khi em nhìn anh, anh đều thích.
Phó Duy Nhất suýt nữa đã tức ngất đi, nếu không phải Đào Cẩn và Sầm Khuyết còn đang ở đây, chắc chắn anh ta sẽ trách móc Diệp Miễn.
– Tất nhiên là không đau. – Diệp Miễn cố nín cười, không để nụ cười của mình quá vui vẻ – Nhưng thứ này phải mất mấy ngày mới mất.
– Quả thực hai người rất giống nhau, nhìn thế nào cũng biết là người một nhà. – Diệp Miễn nói – Nhưng cũng không hoàn toàn giống.
Sầm Khuyết nhìn hắn qua gương:
– Tiêu đời rồi, sẽ bị phát hiện mất.
– Không có nơi nào là em không nên đến cả. – Diệp Miễn nói – Đây vốn dĩ là thế giới mà em nên sống.
– Em không biết tại sao lại có.
Sầm Khuyết đứng nhìn hắn từ xa, lại nghĩ đến mình, cảm thấy tự ti mặc cảm.
– Cậu ấy là đóa hoa quật cường trong nhà kính, rất có cá tính, song thực sự để một mình cậu ấy ra ngoài dãi nắng dầm mưa thì cậu ấy sẽ không chịu nổi. Cho nên gặp được Đào Cẩn cũng là định mệnh của cậu ấy.
Xong đời rồi.
Tay hắn vòng qua phía sau khẽ vuốt ve lưng Sầm Khuyết, nói:
– Liên quan gì đến ông?
Diệp Miễn không nhịn được nữa.
Ánh mắt Sầm Khuyết chợt lóe lên.
– Anh thực sự đã chiếm được món hời lớn rồi. – Diệp Miễn nói.
– Ha ha ha ha ha anh biết đấy! – Diệp Miễn ôm anh, xoa vai anh nói – Là anh làm mà!
– Sao thế? – Sầm Khuyết khó hiểu.
Sầm Khuyết nhìn sang hắn với ánh mắt nghi ngờ.
– …Nói cảm ơn cái gì? – Diệp Miễn nói – Nếu như em cho rằng muốn cảm ơn anh, vậy thì gọi anh một tiếng…
– Em không nhận ra à? – Diệp Miễn ghé sát vào tai anh, thoạt nhìn hai người vô cùng thân mật, hắn khẽ nói – Ban nãy ở trong phòng, khi anh hôn em.
Có thể không vui được sao?
– Anh có thấy Diệp Miễn mặt dày không? Tại sao bây giờ anh ấy lại thành ra như vậy nhỉ? Lúc trước tại sao em không nhìn thấu anh ấy là dạng người thế kia?
– Không phải cái đó.
Sầm Khuyết đỏ mặt, có vẻ mất tự nhiên đẩy Diệp Miễn ra, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Phó Duy Nhất gọi mình.
– Hai người đứng đó xà nẹo nhau làm gì? – Phó Duy Nhất kéo theo Đào Cẩn tới, vừa nhìn đã thấy ngay dấu vết trên người Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết đỏ mặt, có vẻ mất tự nhiên đẩy Diệp Miễn ra, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Phó Duy Nhất gọi mình.
Phó Duy Nhất nhìn Diệp Miễn, rồi lại nhìn Sầm Khuyết, cuối cùng ngoắc tay với Diệp Miễn:
– Cho Phó Duy Nhất xem, khoe khoang một chút.
– Ông qua đây với tôi.
– Nhắm mắt lại, anh muốn hôn em.
Diệp Miễn mỉm cười, nhún vai, đi theo anh ta qua đó.
– Có chuyện gì à? – Diệp Miễn nói – Có chuyện gì thì nói mau lên, lát nữa sếp Đào nhà cậu lại không vui.
– Em đâu…
– Ông ngủ anh tôi rồi đấy à? – Phó Duy Nhất nói toạc luôn – Vừa rồi? Say rượu làm bậy?
– Ha ha ha ha ha anh biết đấy! – Diệp Miễn ôm anh, xoa vai anh nói – Là anh làm mà!
– Chậc, ông có thể ăn nói uyển chuyển hơn được một chút, dễ nghe hơn một chút, chú ý từ ngữ hơn một chút được không? – Diệp Miễn nói – Không phải là tôi ngủ cậu ấy, mà khi tình cảm tới mức cao trào chúng tôi đã mất khống chế lỡ ngủ với nhau, hơn nữa lúc ấy tôi đã tỉnh rượu rồi, không giống như ông.
Diệp Miễn kéo anh tới nơi có kính, chỉ vào dưới xương quai xanh của anh:
– …Ông đang châm chọc tôi.
Diệp Miễn muốn nghe Sầm Khuyết gọi hắn thân mặt hơn một chút, không cần phải dùng từ ngữ quá sến sẩm kiểu Phó Duy Nhất thỉnh thoảng lại gọi một tiếng “chồng ơi”, chỉ muốn thân mật hơn một chút thôi cũng được.
Sầm Khuyết lại nhìn sang Phó Duy Nhất.
– Không hề, tôi chỉ đang trần thuật một sự thật.
Diệp Miễn sấn tới gần, nắm tay anh dưới nước.
– Ông đang châm chọc tôi.
– Nơi này chỉ có bốn người chúng ta thôi. – Diệp Miễn nói – Có thể hôn một cái không?
– Được, tôi đang châm chọc ông đấy.
– Ông đang châm chọc tôi.
Phó Duy Nhất trừng mắt nhìn hắn, vươn tay nhéo hắn một cái.
Hắn im lặng một lát, tiếp tục nói:
– Đau! Sao ông ra tay tàn nhẫn thế? – Diệp Miễn đau tới mức xuýt xoa – Ông cũng đối xử với sếp Đào như vậy hả?
– Đừng nói chuyện bọn tôi, tôi đang thẩm vấn ông đấy! – Phó Duy Nhất nghiêm túc ngó hắn đăm đăm – Ông không ép buộc anh ấy chứ?
Anh ta nói:
Sầm Khuyết do dự, cuối cùng cũng kéo khăn tắm trên người mình xuống, quay lưng lại hướng Phó Duy Nhất, từ từ ngâm toàn thân trong nước hồ.
– … Ông thấy tôi giống tội phạm hiếp dâm lắm à?
Cái hôn này rất nhẹ nhàng, thời gian cũng rất ngắn, nhưng kết thúc cái hôn, tầm mắt hai người chạm nhau, bầu không khí thân mật vẫn chưa tan đi.
– Em đâu có điểm nào đáng giá để anh thích.
– Ai biết được, tội phạm hiếp dâm cũng sẽ không viết bản thân là tội phạm.
Song nghĩ đi thì phải nghĩ lại, gọi thế nào mới thân mật?
Đào Cẩn vừa mới bị Phó Duy Nhất sai đi mua nước, vừa đi một bước thì Phó Duy Nhất đã chạy sang làm loạn.
– Được rồi Phó Duy Nhất, tình hữu nghị bao nhiêu năm của chúng ta chấm dứt tại đây.
Trong lúc tắm rửa, Sầm Khuyết cố ý né tránh Phó Duy Nhất, là người cuối cùng bước ra ngoài.
Dứt lời, Diệp Miễn xoay người về tìm Sầm Khuyết, nhưng lại bị Phó Duy Nhất túm lấy.
– Có thoải mái không?
– Đợi đã! Tôi còn chưa nói xong đâu! – Phó Duy Nhất nói – Tôi cảm thấy rất lạ, hình như anh ấy rất không thích bị người khác chạm vào, vậy mà có thể làm chuyện đó với ông.
Con người này trước đây yêu thầm anh ta đâu có thái độ ấy, bây giờ không thích nữa lại thành ra như vậy, có phải là người không thế?
Phó Duy Nhất sầm mặt nói:
– Không đau.
– Đúng là tình dục có sức mạnh vô cùng to lớn.
– Cái này.
Sầm Khuyết không biết phải nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
– Không phải tình dục có sức mạnh to lớn. – Diệp Miễn cười nhạo anh ta – Là tình yêu có sức mạnh vô cùng to lớn, ông thì hiểu cái quái gì!
Sầm Khuyết nhìn sang hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Dứt lời, Diệp Miễn bỏ lại Phó Duy Nhất, hớn hở quay về.
Xong đời rồi.
Nghe thấy giọng Diệp Miễn, Đào Cẩn đứng trước máy bán nước tự động quay người lại. Phó Duy Nhất lập tức trừng mắt nhìn Diệp Miễn, vội bước ra khỏi hồ nước nóng, chạy về phía Đào Cẩn.
Lần này Diệp Miễn cảm thấy mình đã thắng triệt để, Phó Duy Nhất cũng nhận ra Sầm Khuyết không thích bị người ta chạm vào nhưng hắn lại có tiếp xúc vượt quá giới hạn với anh.
Anh không nhịn được, khẽ nhếch khóe môi, cẩn thận đáp lại.
Có thể không vui được sao?
– Được, tôi đang châm chọc ông đấy.
Như thể đang chứng minh thực lực của mình với Phó Duy Nhất, Diệp Miễn vừa về đã thuận tay ôm Sầm Khuyết vào lòng.
Sầm Khuyết không né tránh, chỉ ngẩng đầu hỏi hắn:
– Hai người nói chuyện gì đấy?
Hắn sấn lại gần Sầm Khuyết, cánh tay hai người dán sát vào nhau.
***
Diệp Miễn ghé sát vào bên tai anh cười nói:
– Cậu ấy ghen rồi, bởi vì em tốt với anh.