***
Anh ta muốn kéo Sầm Khuyết về cùng, dọa hai người trong nhà một trận.
Diệp Miễn có ý gì, Phó Duy Nhất hiểu, nhưng Sầm Khuyết không nghĩ nhiều như vậy.
– Không thể nào, em hiểu bọn họ nhất. – Phó Duy Nhất bĩu môi – Trừ phi có người về cùng em.
– Không dám. – Phó Duy Nhất giả vờ đáng thương – Gần đây em đang cãi nhau với bọn họ, chuyển ra ngoài ở không nói làm gì, còn ở chung với bạn trai. Bây giờ em về, có lẽ bọn họ sẽ đánh chết em mất.
Anh chỉ bất ngờ khi Diệp Miễn lại giấu mình chuyện này.
Chờ Phó Duy Nhất và Đào Cẩn ra ngoài rồi, Diệp Miễn mới kéo anh bước ra khỏi hồ, lấy khăn tắm quấn quanh người anh.
Chẳng qua cho dù Diệp Miễn có nói với anh, anh cũng sẽ từ chối ngay lập tức. Với tình huống của anh bây giờ, anh thực sự chưa thể gặp mặt bố mẹ.
Nghĩ tới bố mẹ, anh cúi đầu cố kiềm chế để bản thân không rơi nước mắt.
Hai mươi năm.
Anh thực sự rất nhớ bọn họ.
Gia đình chính là chốn về mà trong lòng mỗi người luôn hướng tới, có gia đình thì cuộc đời mới hoàn chỉnh.
Cho dù gương mặt của bọn họ đã trở nên mơ hồ, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thôi anh cũng có thể chắc chắn đó là bố mẹ của mình.
Sầm Khuyết nhắm mắt, im lặng.
Thời gian khiến người ta già đi, bọn họ đều thay đổi, Sầm Khuyết cũng thay đổi. Song đã là người một nhà, huyết thống sẽ luôn gắn kết bọn họ, thậm chí không cần phải nói nhiều cũng biết đối phương chính là người mà mình luôn đau đáu nhớ thương.
Sầm Khuyết không muốn ôm bọn họ sao?
– Hay là em nghe đi, biết đâu có chuyện gì thì sao?
Anh nhớ sắp phát điên luôn rồi.
Anh cũng sợ tới phát điên.
– Anh… – Diệp Miễn đang định nói gì, người bên cạnh đột ngột đứng dậy.
Sầm Khuyết bị nhìn như vậy cảm thấy hơi ngại, song không thể hỏi gì, anh đành giả vờ như không nhận ra.
– Sao thế? – Diệp Miễn kéo tay Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt, anh cố nhịn, cúi đầu nói:
– Không sao. – Sầm Khuyết nắm lại tay anh.
– Em đi vệ sinh.
Sầm Khuyết không muốn ôm bọn họ sao?
Anh đẩy tay Diệp Miễn ra, vội vàng chạy về phía sau.
Diệp Miễn quay sang đối diện với ánh mắt Phó Duy Nhất, cũng đứng dậy đuổi theo.
Sầm Khuyết đi rất nhanh, cúi gằm mặt bước về phía trước, chẳng quan tâm hướng đó có phải hướng đến nhà vệ sinh hay không.
Diệp Miễn đuổi theo, ôm anh vào trong lòng.
Hai mươi năm thời gian trôi có thể cuốn đi những gì? Cũng để lại được gì?
– Em sao thế?
Phó Duy Nhất ngạc nhiên nhìn anh.
Sầm Khuyết giật mình, quay đầu nhìn phát hiện là Diệp Miễn, ngay tức khắc, nước mắt anh trào ra.
Anh sợ Phó Duy Nhất nhìn thấy, kéo Diệp Miễn vào cầu thang bên cạnh.
Cầu thang rất hẹp, là kiểu cầu thang thiết kế hình xoắn ốc chỉ đủ cho một người bước lên.
Hai người, Sầm Khuyết đứng bên trên, Diệp Miễn đứng phía dưới một bậc.
– Khóc rồi à? – Diệp Miễn vươn tay lau qua khóe mắt Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết giật mình, quay đầu nhìn phát hiện là Diệp Miễn, ngay tức khắc, nước mắt anh trào ra.
Sầm Khuyết cắn chặt răng nhìn Diệp Miễn, bỗng dưng không gồng nổi nữa.
Có người đi lại cạnh cầu thang, Sầm Khuyết lúng túng, Diệp Miễn quay đầu nhìn những người kia, kéo Sầm Khuyết nói:
– Đi theo anh.
Hai người bước ra bên ngoài từ cửa sau.
Vào giờ này, ngoài cửa sau chỉ có hai người bọn họ.
– Không cần phải khách sáo.
Vừa ra ngoài Diệp Miễn đã ôm Sầm Khuyết, khẽ hôn lên tóc anh, dịu dàng nói:
– Sao thế? Nói với anh có chuyện gì được không?
Sầm Khuyết không muốn khóc trước mặt Diệp Miễn, song lại phát hiện ra rằng mỗi khi ở trước mặt hắn, anh dễ dàng bại lộ mặt yếu ớt của mình nhất.
Bọn họ ôm chặt đối phương. Sầm Khuyết cắn áo Diệp Miễn, nhắm mắt, nhưng vẫn có nước mắt trào ra.
– Đi theo anh.
Diệp Miễn đau lòng không thôi, vuốt tóc anh an ủi, khẽ khàng vỗ về lưng anh.
– Vui chứ. – Sầm Khuyết cười, đôi mắt cong cong, nét cười như chứa đựng ánh sao lấp lánh – Em chưa bao giờ vui như bây giờ.
– Khóc đi. – Diệp Miễn hôn lên tai anh nói – Ở trước mặt anh, em không phải nhịn.
Từ năm tám tuổi trở đi, Sầm Khuyết đã không còn là Phó Tu Kiệt được nâng niu.
Dứt lời, vừa đối diện với tầm mắt anh ta, Sầm Khuyết lại cúi đầu.
Anh trải qua tất cả những chuyện tồi tệ, đi qua tất cả địa ngục đáng sợ.
Suối nước nóng biến thành mật ngọt, bàn tay nắm chặt có thể truyền đạt nhịp tim của cả hai người.
Anh cảm thấy bản thân mình đã được tôi luyện thành mình đồng da sắt, vậy mà anh lại quên mất rằng bên trong mình đồng da sắt còn có một trái tim mềm mại nóng hổi.
Lồng ngực Diệp Miễn ấm áp chân thực. Anh nhắm mắt, từ nức nở đến nghẹn nào. Đêm muộn ngày thu, bọn họ cứ đứng đó ôm nhau, một người cau mày, một người khóc như mưa.
Diệp Miễn không quấy rầy anh, chỉ yên lặng bên cạnh, nghe tiếng tiếng khóc kiềm chế, lòng đau thắt lại.
Diệp Miễn có ý gì, Phó Duy Nhất hiểu, nhưng Sầm Khuyết không nghĩ nhiều như vậy.
Sầm Khuyết khóc rất lâu, dường như muốn khóc sạch bao nhiêu uất ức phải chịu trong hai mươi năm qua. Cái ôm cùng với những nụ hôn thương xót vụn vặt của Diệp Miễn luôn đồng hành cùng anh.
– Sao thế? Nói với anh có chuyện gì được không?
– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết chậm chạp hồi thần, cọ cọ vào cổ Diệp Miễn, dùng tay xoa xoa bả vai ước nước mắt của anh.
– Hả? – Diệp Miễn đáp lại anh, không nhịn được hôn lên vành tai nóng rực kia.
– Cái này ngon lắm, em thử đi.
Sầm Khuyết nói:
– Em rất muốn gặp bọn họ.
Diệp Miễn không nói gì.
Mấy giây sau, Sầm Khuyết thở phào một hơi, nói với vẻ mất mát:
– Nhưng em không dám.
– Giống như lúc trước em không dám ở bên anh hả? – Diệp Miễn cố ra vẻ thoải mái cười nói với anh – Chuyện gì cũng phải bước được bước đầu tiên, em không cần chiến thắng ai hết mà là bản thân em.
Dẫu vậy, ai cũng biết chuyện này rất khó.
Sầm Khuyết nhắm mắt, im lặng.
– Em không muốn về nhà.
– Anh không miễn cưỡng em, cũng không cần phải quá nghiêm túc với những lời anh nói hôm nay làm gì.
– Em biết anh chỉ muốn tốt cho em. – Sầm Khuyết nói – Em cũng mong mình có thể nhận bọn họ.
Ký ức năm tám tuổi có thể giữ lại bao nhiêu? Thực ra đến dáng vẻ của bố mẹ cũng trở nên thật mơ hồ.
Gia đình chính là chốn về mà trong lòng mỗi người luôn hướng tới, có gia đình thì cuộc đời mới hoàn chỉnh.
Diệp Miễn liếc nhìn anh ta, biết ngay anh ta lại bắt đầu lừa gạt Sầm Khuyết rồi.
Nhất là tất cả những người giống như Sầm Khuyết, giống như nhà họ Phó. Năm ấy sự cố bất ngờ ập tới khiến một gia đình ly tán, mỗi người đều chờ đợi giây phút trùng phùng.
Bây giờ cơ hội trùng phùng ở ngay trước mắt, vậy mà Sầm Khuyết lại do dư.
Bởi vì tự ti, không dám gặp bọn họ.
– Anh cũng đã bằng lòng đợi em, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ bằng lòng đợi. – Diệp Miễn nói – Nhưng anh biết, em sẽ không để bọn anh đợi quá lâu. Em sẽ nhanh chóng nhận ra rằng, thực ra em rất tốt, em tốt hơn bất cứ ai.
Dẫu vậy, ai cũng biết chuyện này rất khó.
– Cảm ơn anh.Hết chương 93