Khi Nghê Thanh tỉnh lại, chợt nghe thấy tiếng sáo từ đâu vọng về. Giai điệu đó không thể nói là khó nghe, nhưng lại khiến cả người cô nổi da gà. Mà âm thanh ấy lại như một sợi dây mảnh, cứ vương vấn thít chặt trong lòng cô, xua mãi không tan.
Nghĩ đến bây giờ, người bên cạnh còn đang ngủ say; cô không thể nào gọi dậy đi tìm hiểu cùng mình được. Nhưng cô thực sự rất tò mò ai lại chọn chỗ này mà thổi sáo vào hơn nửa đêm thế này. Vì vậy, cô lặng lẽ đến bên cửa sổ, chống lên khung cửa tre, nhìn ra ngoài.
Nghê Thanh chỉ thấy vầng trăng trên bầu trời tựa như được mạ một lớp vàng, vừa tròn vừa sáng, một mảnh vàng óng chiếu cả căn phòng. Lúc này, Nghê Thanh mới phát hiện ra người kia vốn phải đang ngủ trong phòng đã biến mất dạng.
“A Duyệt?”
Nghê Thanh cảm thấy hơi bất an. Ở một nơi lạ lẫm, nghe thấy tiếng sáo kỳ lạ như vậy; nếu không phải vì nghĩ đến còn có một người đi cùng mình, cô sẽ không sợ hãi đến mức này. Nhưng bây giờ Nghê Duyệt đột nhiên biến mất, khiến cô hơi hoảng. Trong lòng tự an ủi mình, có lẽ Nghê Duyệt chỉ là đi vệ sinh cũng nên. Dù sao thì, trong nhà trọ mà cô và Nghê Duyệt ở lại, phòng vệ sinh đều được xây ở cuối hành lang. Nếu đi lúc nửa đêm lúc một giờ, cũng chỉ có thể lần mò bước đi trong hành lang trống trải, yên tĩnh.
Nhưng mà, Nghê Thanh ngồi lo lắng không yên trong phòng hồi lâu vẫn không thấy Nghê Duyệt quay lại.
Cô tự nhận mình không phải là một người nhát gan, nhạy cảm hay đa nghi. Nhưng tối nay, trong đầu cô cứ hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ và xa lạ. Cô trực giác đây không phải là điều tốt đẹp gì, nên lắc lắc đầu để quên đi chúng, nhưng cô càng muốn lờ đi thì nỗi lo âu sâu bên trong nội tâm lại càng dâng cao.
Cô không biết là mình nên tiếp tục ở đây đợi Nghê Duyệt trở lại, hay là đi ra ngoài tìm em ấy.
Nghê Duyệt là em họ của cô và là đứa con duy nhất trong gia đình bác hai. Chuyến du lịch chỉ hai người đến thị trấn Thanh Bình* lần này vốn là ý tưởng của Nghê Thanh. Nghê Thanh nhận trách nhiệm chăm sóc cho em gái. Nếu Nghê Duyệt gặp phải chuyện gì ở đây, cô nhất định không thể tha thứ cho mình.
(*)Thuộc huyện Hợp Xuyên, tỉnh Trùng Khánh, Trung Quốc.
Nghĩ đến đây, Nghê Thanh nhanh chóng mặc thêm áo khoác ngoài, dự định đi tìm tung tích của Nghê Duyệt quanh nhà trọ.
Nhưng ngay khi cô vừa mới mở được một khe hở thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh ra. Nghê Thanh không đỡ được, cả người ngã nhào xuống đất. Cô chưa kịp nhìn rõ thì đã có một bóng đen chạy vào, cô lập tức thấy vệt máu uốn lượn trên mặt đất.
Nghê Duyệt ngồi dưới đất, không ngừng run rẩy; toàn thân là máu, trên khuôn mặt xen lẫn vẻ tái nhợt và màu đỏ tươi. Thế nhưng, bộ đồ trong tay cô ấy lại hoàn toàn sạch sẽ, không dính chút máu nào. Trông còn kỳ dị hơn một người đầy máu xuất hiện trước mắt hơn nửa đêm.
“Chị,” Nghê Duyệt trợn tròn hai mắt nhìn thẳng vào Nghê Thanh, rồi nói bằng giọng run rẩy: “Chị ơi, có người chết.”
Vậy mà Nghê Thanh lại không hề bị tình cảnh này hù dọa, cô chỉ dùng đôi mắt thấu rõ trắng đen của mình bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhất là sau khi nghe thấy Nghê Duyệt nói rằng ai đó đã chết, cô vốn đang có chút sốt ruột, thoáng cái đã bình tĩnh lại, giống như chuyện được định sẵn sẽ trở thành thế này.
Bộ quần áo Nghê Duyệt cầm trong tay nhìn qua đã biết là một chiếc áo phông nam rộng thùng thình sớm đã bị giặt đến bạc màu, thậm chí có vài chỗ rách nát. Nghê Thanh còn có thể thấy rõ hàng chữ nhỏ thêu trên đường viền cổ áo nhờ vào ánh trăng sáng tỏ bên ngoài – Lưu Đông.
“Tại sao em lại giữ quần áo của anh ấy trong tay, người chết là… Lưu Đông.”
Có thể là do sự bình tĩnh của Nghê Thanh nên giọng nói của Nghê Duyệt cũng ổn định lại, nhưng khi mô tả lại sự việc cô ấy vẫn nói năng chút lộn xộn: “Em… anh ấy… em ra khỏi nhà vệ sinh, anh ấy đột nhiên xuất hiện… Em không làm gì cả, chị, chị phải tin em… Anh ấy kéo em vào phòng, sau đó… nổ một tiếng “Bùm”… Em thực sự không làm gì hết…”
Mặc dù lời kể của Nghê Duyệt không rõ ràng, Nghê Thanh vẫn nghe hiểu được một phần. Ý của Nghê Duyệt là lúc nửa đêm, cô chỉ bước ra từ phòng vệ sinh bèn bị Lưu Đông cưỡng chế lôi vào phòng gã và cô tận mắt chứng kiến cái chết của Lưu Đông. Có điều đến “nổ một tiếng “bùm”, Nghê Thanh quả thật không thể hiểu được. Nhưng với tình trạng hiện tại của Nghê Duyệt, muốn hỏi cho ra chuyện này, thực sự có hơi ép buộc.
Tuy rằng Nghê Thanh rõ ràng đã nhìn thấy Nghê Duyệt máu dính đầy người, cô vẫn không nghi ngờ những gì Nghê Duyệt nói. Bởi vì tên Lưu Đông này, người sáng suốt sẽ thấy ngay gã ta không phải là hạng người thật thà, tốt đẹp gì.
Lưu Đông là chủ của nhà trọ này, nơi hai chị em họ Nghê dừng chân nghỉ ngơi ở thị trấn Thanh Bình. Khi gã nhìn thấy hai chị em đến ở trọ một mình; ánh mắt, cả người đều thay đổi, còn cố tình làm ra vẻ thân thiết hai người. Nếu không phải là biết ở thị trấn Thanh Bình chỉ có một nơi này là có thể ở lại, chắc chắn Nghê Thanh sẽ đưa Nghê Duyệt đi khỏi đây.
Nhưng mà, cho dù Nghê Thanh hoàn toàn tin tưởng là Nghê Duyệt trong sạch, cũng không thể để cho người khác hoài nghi Nghê Duyệt. Suy cho cùng, giữa đêm khuya, hai người trai đơn gái chiếc, dù cho phẩm chất của Lưu Đông thật sự tồi tệ thì gã cũng đã là một người chết rồi. Nếu có người biết về bộ dạng này của Nghê Duyệt, thì Nghê Duyệt có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
“Trên đường quay về đây, em có gặp phải ai không?”
Thấy Nghê Duyệt lắc đầu, Nghê Thanh hỏi tiếp: “Vậy dọc đường, em có phát hiện động tĩnh gì khả nghi không?”
Nghê Duyệt vẫn lắc đầu, nhưng Nghê Thanh có thể nhìn ra sự hoảng sợ và do dự của cô ấy.
“Đừng lưỡng lự, em có chỗ nào hoài nghi là phải nói ra. A Duyệt, chị nghĩ em đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân. Bây giờ, chỉ khi nào em nói ra những gì mình biết thì chị mới giúp em được.”
“Thật sự không có động tĩnh gì khả nghi cả, em chỉ là… em thấy… em đã thấy từ chỗ Lưu… Nhìn từ cửa sổ phòng anh ấy, mặt trăng có màu đỏ!”
Đúng là mặt trăng Nghê Thanh thấy ở đây trông sáng và có chút tròn hơn so với trước kia; nhưng cũng chỉ vậy, hoàn toàn không nhìn ra có gì khác thường, nói gì tới “mặt trăng có màu đỏ”. Nghe có vẻ rất vớ vẩn. Cô hỏi Nghê Duyệt lần nữa, nhưng lần này Nghê Duyệt nói thực sự không có gì lạ.
Giờ cô chỉ có thể phù hộ Nghê Duyệt không có bị người nào bắt gặp hoặc là bị bảo vệ nhà trọ tới bắt giữ. Cô bảo Nghê Duyệt dùng khăn ướt bằng nước suối họ tự chuẩn bị, rồi lau chùi vết máu trên người. Sau đó, cô một mình lặng lẽ đi đến phòng của Lưu Đông, vừa đi vừa để ý đến động tĩnh xung quanh, tiện thể dọn sạch hết vết máu dọc đường.
Có lẽ thật sự không có ai đi tiểu đêm. Trên đường đi, Nghê Thanh chỉ cảm thấy hành lang rộng rãi yên tĩnh hệt như đêm vài ngày trước đây. Chắc là bởi vì Lưu Đông có gan làm trộm, sớm có kế hoạch, vì vậy Nghê Thanh phát hiện các camera đều đã bị tắt.
Khi cô còn chưa đến được phòng của Lưu Đông, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong không khí. Chịu đựng cảm giác khó chịu trong người, cô bước đến cửa phòng Lưu Đông. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy máu lẫn thịt bay tung tóe khắp phòng, một cái quần đùi màu đen quá mức sạch sẽ và một đôi dép tối màu nằm lẳng lặng nằm trên mặt đất – Lưu Đông thậm chí không có nổi cái xác nguyên vẹn. Cuối cùng cô cũng hiểu ra câu nói của Nghê Duyệt, “nổ một tiếng “bùm”” có nghĩa là gì. Nhưng đây không phải là điều khiến Nghê Thanh khiếp sợ, thứ làm cho tim Nghê Thanh đập nhanh là máu thịt đáng lẽ ra phải bị bắn văng ra không có quy luật lại hợp thành một hình tròn trên bức tường, thêm một vệt máu dài từ chính giữa nhỏ xuống, chỗ gần trung tâm vòng tròn lại hoàn toàn khô ráo. Cô nhìn sang phía cửa sổ, phát hiện ra khi nhìn từ cửa sổ phòng Lưu Đông thì không thể thấy vầng trăng trên bầu trời. Có lẽ là Nghê Duyệt đã nhờ vào ánh trăng bên ngoài mà hoảng loạn bỏ chạy, rồi nhầm vòng tròn đó thành mặt trăng máu.
Nhưng mặc dù là vậy, cảnh tượng này so với “mặt trăng máu” cũng không tốt hơn được chút nào. Nghê Thanh chỉ cảm thấy rằng có một thứ gì đó từ trong lòng muốn thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không hình dung được nó là gì.
Đây thực sự không phải là nơi Nghê Thanh nên ở lại, vì thế cô kìm nén sự bất thường trong lòng, nhanh chóng quay lại đường cũ trở về phòng trọ của cô và Nghê Duyệt.
Khi Nghê Thanh trở về phòng, Nghê Duyệt mới vừa vắt hết máu loãng từ cái khăn cuối cùng vào bình nước đã dùng. Những giọt nước mang màu máu từ từ lăn xuống dọc theo thành trong của bình, để lại dấu vết. Mà bản thân cô ấy cũng sớm đã thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, tuy rằng sắc mặt còn tái nhợt, nhưng đã dịu đi không ít.
“Chị, thế nào rồi?” Thấy Nghê Thanh trở lại, cả người Nghê Duyệt đều trở nên căng thẳng, chắc là sợ sẽ nghe được tin xấu.
Nghê Thanh ra hiệu OK với cô ấy, sau đó nhìn thấy chiếc áo phông màu xám của Lưu Đông trên mặt đất: “Nước trong chai thì tìm cơ hội đổ xuống bùn là được, nhưng thứ này vẫn còn dấu vân tay của em, chị thật sự cũng không có cách nào.”
Nghe Nghê Thanh nói vậy, người Nghê Duyệt mới vừa hơi thả lỏng lập tức căng lên. Cô ấy nức nở: “Chị, vậy phải làm sao bây giờ! Em không giết người! Em không có làm vậy!”
Thấy Nghê Duyệt lại có dấu hiệu sụp đổ, Nghê Thanh nhanh tay che miệng Nghê Duyệt.
“Suỵt… Em muốn dẫn mọi người tới đây à? A Duyệt, chị sẽ bảo vệ em, chị sẽ bảo vệ em, nhất định…”
Nghê Thanh nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng Nghê Duyệt vỗ về cô ấy. Đợi đến khi cảm nhận được cảm xúc của Nghê Duyệt đã thoáng bình tĩnh lại: “Điều em cần bây giờ là một giấc ngủ, cần phải để cho bản thân tỉnh táo, chúng ta không giấu được chuyện Lưu Đông nhưng em phải tin chị, em sẽ không sao cả…” Nghê Thanh thậm chí cũng không biết sự tự tin này đến từ đâu, nhưng cô có linh cảm rằng “Ngày mai Nghê Duyệt chắc chắn sẽ bình an.”
Sau khi Nghê Thanh dỗ được Nghê Duyệt đi ngủ, cô nằm bên cạnh nhưng lại không ngủ được.
Cũng không phải là cô lo lắng về ngày mai, có điều cô vừa nhắm hai mắt lại, trong đầu cô liền hiện lên tất cả những điều kỳ lạ liên tiếp xảy ra trong đêm nay. Nhất là vòng tròn máu đỏ tạo thành từ máu thịt bắn tung tóe kia khiến trái tim cô không ngừng đập loạn, thình thịch.
Cô quay lại nhìn Nghê Duyệt, dù ngủ vẫn trông còn hơi bất an, khẽ thở dài một tiếng.
Tính cách Nghê Duyệt chính là như vậy. Tuy nhát gan lại rất tin tưởng nghe theo người chị này, cho nên dù sợ hãi, vẫn có thể ngủ như thường. Nhưng mà, sự nhạy cảm của Nghê Thanh không cho phép cô cứ thế ném chuyện quái lạ này sau đầu rồi bình yên đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng, mặc dù trong đầu cô có hàng ngàn suy nghĩ và ý tưởng, lại chẳng thể nào giải thích được sự tình kỳ lạ này… Cuối cùng, Nghê Thanh chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn màn đêm bao la, rơi vào giữa nỗi băn khoăn nặng trĩu.
Mọi chuyện không ngoài dự đoán của Nghê Thanh, cái chết của Lưu Đông không thể nào giấu được những người ở trong nhà trọ này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Thanh bị đánh thức bởi những tiếng la hét hoảng loạn, sợ hãi bên ngoài. Ngay khi cô mở mắt ra, vẻ mặt hoảng sợ của Nghê Duyệt đập thẳng vào mắt cô.
Nhưng cô cũng không đợi Nghê Duyệt kịp cất lời, thay vào đó đứng dậy thay đồ, xoa đầu hơi đau vì thiếu ngủ, trầm giọng nói: “Có lẽ giờ họ đều đã biết có chuyện xảy ra với nhà trọ này. Nếu bây giờ chúng ta không xuất hiện thì chắc chắn họ sẽ coi ta là hung thủ. Cho nên, giờ chúng ta phải chạy đến phòng Lưu Đông; em nhớ kỹ, trên đường khi gặp phải người khác đừng có tỏ ra quá hoảng sợ. Có điều đến khi em tới hiện trường thì sợ hãi được bao nhiêu cứ thể hiện ra hết đi…”
Nghê Duyệt căng thẳng gật đầu. Nghê Thanh nhạy bén chú ý tới môi cô ấy hơi tím tái, sắc mặt trắng bệch chột dạ, thậm chí nơi đường chân tóc còn phủ một lớp mồ hôi mỏng…
Cô không nghĩ nhiều, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán Nghê Duyệt: “A Duyệt, chị biết em sợ, nhưng em phải tin chị, không phải ngày hôm qua chúng ta đã thống nhất rồi sao?”
Lời này thực ra bình thường, không có sức mạnh, nhưng đối với Nghê Duyệt, nó không kém gì một liều thuốc trợ tim, khiến cô ấy bình tĩnh lại.
Khi hai người chạy tới phòng của Lưu Đông thì thấy mọi người cả đàn ông, đàn bà đều đứng vây quanh trước cửa. Trong đó, có trẻ con lẫn người già; có bóng dáng bình tĩnh đứng một mình, cũng có cặp đôi dựa sát vào nhau…
Nhưng Nghê Thanh vừa liếc nhìn, mắt lập tức dán chặt trên người một chàng trai. Anh chàng này mặc áo phông trắng cổ tròn sạch sẽ, quần thể thao dài màu đen, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, khỏe mạnh, khiến cả người anh trông tràn đầy năng lượng. Lúc này, anh đang cau mày nhìn tình hình trong phòng, trong ánh mắt chứa sự không nỡ.
Vẻ ngoài không mấy đẹp trai nhưng có vẻ lương thiện, đáng tin không phải là lý do Nghê Thanh nhìn anh. Ngày đó, là do cô nghe tin Tần Việt sẽ đến thị trấn cổ này cùng bạn mình – Tăng Nhật nên mới rủ em họ, nghĩ rằng sẽ có cơ hội gặp gỡ. Chỉ có điều, đến khi Nghê Thanh thật sự gặp được Tần Việt, lại phát hiện có hai cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh.
Tất nhiên là hai cô nàng xinh đẹp kia có biết Nghê Thanh. Họ là bạn cùng lớp hồi cấp ba với Nghê Thanh và Tần Việt. Nhưng Nghê Thanh không qua lại gì với họ, trái lại Tần Việt thì lại khá thân.
Nghĩ đến đây, Nghê Thanh đưa mắt nhìn hai cô gái bây giờ đang rúc vào nhau. Chỉ thấy sắc mặt Kiều Yên Nhiên tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy. Hai tay cô ta ôm chặt cánh tay Đổng Y Lan, vậy mà vẻ mặt Đổng Y Lan lại hơi vặn vẹo. Tuy nhiên, Đổng Y Lan coi như vẫn giữ được bình tĩnh, khuôn mặt chỉ đôi chút nhợt nhạt, dù là đối mặt với hiện trường đẫm máu. Thậm chí cô ta còn chú ý tới ánh mắt quan sát của Nghê Thanh, đưa mắt sáng quắc liếc cô.
Cái liếc mắt đó hàm chứa điều gì, Nghê Thanh đã quá rõ ràng.
Nghê Thanh tự nhận cô không phải là thần thánh gì, trong lòng tất nhiên có chất chứa tạp niệm. Vì vậy cô hiểu rõ nếu lúc này người đứng bên cạnh Tần Việt là cô, cô chắc chắn cũng sẽ dùng ánh mắt thách thức như vậy nhìn chằm chằm vào Đổng Y Lan.
Sau khi tầm mắt hai người giao nhau, Nghê Thanh chật vật quay đi trước. Cô không biết là sự yếu đuối này của mình đến từ đâu, nhưng cô đúng là không có can đảm để lại đối mặt với ánh mắt khiêu khích như vậy.
“Chị…”
Nghê Duyệt lo lắng kéo tay áo Nghê Thanh, khiến cô đang ngây ngẩn đột nhiên phản ứng lại.
Hiện giờ không phải là lúc để cô nghĩ về những chuyện khác. Cái chết của Lưu Đông quá kỳ lạ, không giống như một vụ giết người bình thường. Cho nên nếu cô không thể đưa Nghê Duyệt thoát khỏi diện tình nghi, thì sợ dù là có lý cũng khó nói rõ.
Nghê Thanh đắm chìm trong suy nghĩ, nhanh chóng nhìn quanh vẻ mặt của những người vây xem, phát hiện ra tuy rằng trên gương mặt họ đều mang sự sợ hãi và tái nhợt, nhưng đằng sau vẻ tái nhợt này cũng có chút khác biệt.
Vợ của Lưu Đông – Lí Gia Tân, sau khi nhìn thấy cái chết thê thảm của chồng cũng không có biểu hiện bi thương hay đau đớn gì. Cô ta chỉ thẫn thờ nhìn vào trong phòng, miệng cứ lẩm bẩm điều gì đó, nhìn cứ như thể là bị trúng tà vậy.
Bên cạnh cô ta là một cậu bé trông chỉ mới mười một, mười hai tuổi, đang cố hết sức ôm lấy một người cao gầy đứng cạnh, đôi môi run rẩy không nói nên lời. Nghê Thanh nhìn ra bóng dáng Lưu Đông từ cậu bé, lại cũng có vài phần giống với Lí Gia Tân đang quỳ trên mặt đất. Cô lập tức hiểu cậu bé này là con của hai người. Về phần người đàn ông cao gầy bị cậu bé ôm chặt lấy, Nghê Thanh biết anh ta là cháu trai lớn của Lưu Đông, vẫn luôn ở nhà trọ của Lưu Đông trong suốt kì nghỉ của mình.
Mấy ngày trước, chị em Nghê Thanh còn thấy hắn bực bội la mắng em họ của mình. Vậy mà hôm nay lại ra vẻ người anh tốt che chở cho em mình trước mặt mọi người. Không phải là Nghê Thanh nhạy cảm hay quá đa nghi, cô cũng không có tâm tư nham hiểm gì, chỉ là cô cứ cảm thấy rằng mình nhìn ra được chút ý cười trên khuôn mặt anh ta.
Rồi, cô quay sang nhìn về phía hai người đứng bên kia. Vừa trông hai cụ già đang dìu đỡ lẫn nhau đó là biết họ là một cặp vợ chồng già, tình cảm sâu sắc. Sau khi chứng kiến tất cả cảnh tượng đẫm máu này, tuy sợ đến mức run rẩy cả người, họ vẫn cố gắng hết sức đỡ lấy đối phương. Phía sau cặp vợ chồng già là hai thanh trẻ, cùng lắm mới đôi mươi. Bất kể là ngoại hình hay biểu cảm, họ cũng giống nhau như đúc. Họ coi như vẫn còn biết quan tâm đến người khác. Hai người một trái một phải đỡ lấy, bảo vệ hai ông bà đang sợ hãi, nhưng động tác lại có vẻ hơi lơ đãng, đôi mắt không nén được cứ liếc “bộ ngực đầy đặn và cặp mông căng tròn” hé ở bên cạnh.
“Ngực nở mông to” đó thấy ai thèm muốn đường cong của cô ta cũng không tức giận. Thay vào đó, lại ưỡn bộ ngực kiêu hãnh lên trước mặt họ, nhìn sang quần áo bảo thủ của người bạn đứng cạnh rồi kêu “đồ cứng nhắc”.
Sự chế giễu trong đó không cần nói cũng hiểu.
Nghê Thanh thấy đôi mắt bị tóc mái dài che khuất của “đồ cứng nhắc”, xuyên qua khe hở giữa mái tóc nhìn vẻ tự đắc của “ngực nở mông to”, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên u ám.
Nghê Thanh cảm giác biểu cảm của cô ấy làm cho người khác rất khó chịu, vì thế vội vàng nhìn sang người đằng sau.
Đó là một người đàn ông ăn mặc đơn giản với cặp kính gọng đen. Mái tóc anh ta rối bù, gương mặt rõ ràng là đẹp trai lại bị bộ râu che kín hết. Trên người e là không được mấy cân thịt. Anh ta đứng dựa lưng vào tường; cả người trông gầy yếu, mệt mỏi. Nhưng mà một con người như vậy, sau khi nhìn thấy hiện trường vụ án giết người, ánh mắt lại bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, khó có thể diễn tả bằng lời.
Như thế còn đáng sợ hơn cả việc thờ ơ đối mặt với người chết.
Nghê Thanh không chịu được lùi về sau hai bước, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào đằng sau mình đã có người vây quanh.
Người đến là một cặp đôi rất thân mật. Khi Nghê Thanh cắt ngang hành động của họ, cô gái bèn nũng nịu nói với chàng trai: “Đều tại anh, em đã nói không nên thân mật mật giữa hành lang mà, anh xem, giờ còn đụng phải người khác nữa này.” Đây là đang hờn dỗi, cô gái vừa nói vừa đưa đôi tay trắng nõn nà đánh yêu vào ngực chàng trai, vừa liếc xéo Nghê Thanh.
Ẩn giấu phía sau gương mặt nhu mì kia đều là sự oán trách với Nghê Thanh.
Nghê Thanh tỏ ra không lấy gì làm lạ với kiểu phụ nữ như vậy, nên chỉ nói nhỏ một tiếng “thật sự xin lỗi” rồi nhanh chóng kéo Nghê Duyệt trốn sang chỗ trống khác, tránh bốn người Tần Việt.
Hai người Nghê Thanh còn chưa kịp đứng lại, thì cô chợt nghe thấy tiếng hét của cô gái vừa nãy còn đang hờn dỗi kia. Hiển nhiên là sau khi Nghê Thanh nhường đường, cô ta đã thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng.
Trong chốc lát, không khí đầy tiếng nức nở liên tục…
“Em có sao không?”
Nghê Thanh vừa ngước mắt lên, vẻ mặt lo lắng của Tần Việt liền chạm vào lòng cô, khiến mắt cô hơi cay.
Cô bình tĩnh lắc đầu, sau đó cảm thấy được tay của Tần Việt đang đặt trên cánh tay cô. Bàn tay ấy ấm áp, khô, vững vàng và mạnh mẽ. Nghê Thanh bất giác để tay anh kéo đi, đứng bên cạnh Tần Việt.
Khi Nghê Thanh ngước mắt lên một lần nữa, đôi mắt cô làm như vô tình liếc quanh người Đổng Y Lan. Ngay lúc đó, trong chớp mắt hình như mặt Đổng Y Lan lạnh xuống.
Cô đã nói rồi, cô không phải là thần thánh.
“Em thực sự không sao chứ? Khi em mới đến, sắc mặt cũng trông rất tệ… Có phải bị bệnh rồi không?”
Ban đầu Nghê Thanh định nói là do tối qua không ngủ ngon, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Nghê Duyệt, lời đến cửa miệng lại cố nuốt xuống bụng.
Cô nở nụ cười trên khuôn mặt trắng nhợt: “Có lẽ đó là vì đêm qua bị cảm lạnh, hôm nay đầu em hơi đau một chút.”
Tần Việt nắm lấy tay cô chặt hơn.
“Vụ án mạng đã xảy ra vào đêm hôm qua, chúng ta ở đây không thể nào thoát khỏi dính líu.” Giọng anh trầm xuống “Nghê Thanh, em luôn thông minh, không biết em có ý kiến gì không?”
“Anh đã báo cảnh sát chưa?” Do tình hình hiện tại, Nghê Thanh cũng hạ giọng lại cho thích hợp.
“Đã gọi rồi, nhưng mà cảnh sát địa phương vừa nghe anh kể lại sự việc, thái độ bèn bắt đầu trở nên qua loa. Anh đã nói với anh ta hồi lâu, anh ta lại trả lời rằng đường xá thị trấn Thanh Bình hiểm trở, e là phải vài ngày nữa mới có thể tới đây. Trước khi em đến, anh đã thương lượng với Đổng Y Lan, đợi khi nào mọi người tới đông đủ rồi sẽ bàn bạc về việc này…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!