Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mười Hai Đêm

Tần Việt vừa dứt lời, một giọng nam vang lên ngay bên cạnh: “Tại sao trước tiên anh không nói là anh có quen biết ai trong số này không? Hơn nữa, những chuyện người chết này không phải đã có cảnh sát lo rồi hay sao, anh nghĩ anh là ai vậy chứ?”

Vừa nói xong chính là tay chồng của cô kia.

Nghê Thanh thấy người đàn ông đó cố ý làm mấy động tác để khoe cơ bắp trên người mình. Gã ta ôm cô bạn gái xinh xắn của mình một bên, trong khi mắt lại quét qua Đổng Y Lan và Kiều Yên Nhiên.

“Những người tôi biết đều ở đây. Ba người này là bạn cùng lớp của tôi”, Tần Việt không hề phản ứng gì trước sự thô lỗ của gã ta, mà thay vào đó nghiêm túc giới thiệu Nghê Thanh cho gã, sau đó chỉ về một cậu bé đứng phía bên trái: “Còn đây là em họ của tôi.”

Lúc này Nghê Thanh mới để ý thấy cậu bé đứng im lặng một bên. Mới nãy cũng vì góc độ hơi khuất nên Nghê Thanh hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy. Bây giờ nhìn kĩ cậu bé, chỉ thấy khuôn mặt cậu không hề lo lắng chút nào. Nhưng thật sự khuôn mặt cậu bé này và Tần Việt có khá nhiều điểm giống nhau ngay khi nhìn lần đầu tiên, đặc biệt là lông mày, vô cùng giống Tần Việt.

Rõ ràng mấy ngày trước cô vẫn không hề thấy thằng nhóc này. Nhưng cũng là do duyên số, ai bảo Nghê Thanh tự từ chối lời mời của đồng nghiệp Tần Việt chứ?

“Đây là em gái của tôi.” Nghê Thanh cũng không nhìn cậu bé nữa, quay lại giới thiệu Nghê Duyệt với mọi người. “Vì vậy, chúng tôi có tổng cộng sáu người.”

“Mấy người làm gì ở đây vậy? Sao lại chặn trước cầu thang vào sáng sớm như này…”

Ngay khi Nghê Thanh vừa dứt lời, một giọng nam từ tính vang lên ở phía xa sau lưng cô. Mọi người quay đầu lại, và họ thấy một người đàn ông đẹp trai, môi đỏ, răng trắng đi đến.

Còn chưa kịp để ai đó lên tiếng giải thích, người đàn ông đã đưa tay lên che mặt nói: “Mùi này là mùi gì vậy, sao tôi cảm thấy giống mùi máu thế?” Vẻ nghi hoặc hiện rõ trong ánh mắt anh ta.

“Lúc nãy có tiếng động lớn như vậy mà anh không nghe thấy sao?”

“Không có. Phòng của tôi tương đối hướng vào trong, nên là không nghe thấy những gì đã xảy ra ngoài hành lang này.”

Trước câu hỏi của Tần Việt, trên mặt người đàn ông cũng không hề hiện lên vẻ bối rối. Anh ta liếc nhìn mọi người một cách khó hiểu: “Vậy ai đó có thể cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra không?”

Tần Nguyệt chỉ vào phòng của Lưu Đông: “Anh tự vào trong xem đi …”

Người đàn ông nhìn qua tình hình trong phòng, biểu cảm trên mặt cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.

Nhìn theo tầm mắt của người đàn ông, Nghê Thanh lúc này mới phát hiện ra Lí Gia Tân, người đang quỳ trong phòng vẫn không hề có bất cứ cử động, vẫn là bộ dáng cằn nhằn chuyện gì đó.

Tần Việt hỏi lại: “Còn có ai không có ở đây? Chuyện này thì chỉ cần so sánh các sổ ghi chép của khách sạn là biết, vì vậy tôi hy vọng rằng mọi người bao che cho bất cứ ai vào lúc này…”

“Đoạn Lệ Nghiên, Đoạn Lệ Nghiên cùng chồng đã làm.”

Người đó vừa nói được một nửa, Nghê Thanh bèn nghe thấy một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên xuất hiện trong đám đông.

Còn không chờ mọi người phản ứng, âm thanh giày cao gót gõ “lộc cộc” trên sàn gỗ vang lên, tiếp theo đó là một giọng nữ khàn khàn gợi cảm: “Trình Ngạn Đình, đừng nói những chuyện vô căn cứ chứ.”

Rồi đột nhiên có hai người mang dáng vẻ hoảng hốt xuất hiện ở cầu thang.

Hai người nhìn thấy nhiều người xung quanh đang nhìn họ, thì đều mỉm cười ngượng ngùng với mọi người.

Nghê Thanh chỉ thấy hai người đó mang túi lớn túi nhỏ, trên tóc vẫn còn vương vài nhánh cỏ, mặc một chiếc áo khoác để chống lại cơn lạnh giá ở vùng quê mỗi buổi sáng vẫn đang còn dính ít hơi sương. Rõ ràng họ vừa trở về từ bên ngoài.

Nhưng hai người đó lại không phải là người phụ nữ vừa mới nói.

Bởi vì tiếng giày cao gót gõ trên sàn vẫn chưa dừng lại.

Khi bước chân đến ngày càng gần, Nghê Thanh thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Nghê Duyệt bên cạnh.

Xuất hiện ở cầu thang là một đôi vợ chồng ăn mặc sang trọng, nhưng thần sắc của họ lúc này có vẻ không được tốt lắm. Đặc biệt là người phụ nữ, ánh mắt âm trầm của cô ta quét qua hai người phụ nữ xuất hiện trước đó, rồi dừng lại trên đám người, sắc mặt càng thêm phần “cứng nhắc”.

“Cứng nhắc”, cũng là để nói về người đàn bà đó trong miệng của Trình Ngạn Đinh, anh ta không hề lúng túng khi bị người khác bắt bẻ, chỉ hừ mũi lạnh lùng, coi như đáp lại người phụ nữ đó.

“Bây giờ ai là hung thủ vẫn còn phải chờ điều tra, nhưng yêu cầu bốn người nói về lý do tại sao lại trở về từ bên ngoài.” Tần Việt thấy bốn người đứng yên thì lên tiếng hỏi.

Ở nơi này không có ai chịu trách nhiệm về việc này, chỉ toàn những người vốn tò mò tụ tập lại, anh là người duy nhất nghiêm túc lên tiếng vì người đã khuất.

Cất lời đầu tiên là người phụ nữ có mái tóc dài mượt, một trong hai người hoảng hốt vừa nãy: “Hôm qua chúng tôi cắm trại trên núi nên đã không quay lại khách sạn. Sáng nay, sau khi ngắm mặt trời mọc xong thì chúng tôi mới quay lại.” Nhưng khi cô ta đang nói thì ánh mắt liên tục đảo quanh, không hề nhìn thẳng vào Tần Việt, rõ ràng là biểu hiện đang nói dối.

Trong lúc Nghê Thanh chú ý ánh mắt dao động bất thường của người phụ nữ này, thì cô cũng luôn nhìn người đàn ông của cái đôi vợ chồng kia.

Người đàn ông có dáng vẻ khá phong lưu đa tình, đôi mắt đào hoa cùng đôi môi mỏng trông rất đẹp. Gã phớt lờ những ánh nhìn, khẽ mở môi: “Chúng tôi cũng đã qua đêm bên ngoài.”

Tầm mắt của Nghê Thanh khẽ liếc giữa người đàn ông và Đoạn Lệ Nghiên thì phát hiện ra trên cổ Đoạn Lệ Nghiên vẫn còn vết đỏ. Vết đỏ lớn ấy lộ giữa trời mùa hè, Đoạn Lệ Nghiên thậm chí còn không thèm che đậy, thoải mái mặc một chiếc áo voan hở cổ, nhìn mọi người với ánh mắt mê hoặc, dính cả người vào gã kia.

“Vậy thì hãy dẫn chúng tôi đến xem chỗ của mọi người ở đêm qua một chút được không?”

Lần này không phải Tần Việt đề nghị mà lại chính là Đổng Y Lan, người đã khá im lặng một bên.

Tần Việt nghe lời đề nghị đó thì cũng gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Nhưng vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên đột nhiên thay đổi biểu cảm ngay sau khi nghe đề nghị này, nhưng trước mặt ​nhiều người như vậy, bọn họ cuối cùng cũng phải miễn cưỡng đồng ý.

Rõ ràng là Tần Việt không suy nghĩ nhiều, thấy hai vợ chồng kia đồng ý thì anh nói với đám đông: “Bây giờ mọi người cũng đã ở đây đông đủ. Gia đình của người quá cố và ông lão đi lại bất tiện thì trước tiên nên ở lại sảnh bên dưới để ngồi nghỉ ngơi một chút, còn những người còn lại thì đi theo tôi…”

Thật ra Nghê Thanh cũng không muốn đến đó, nhưng thấy mọi người cũng bình thản đi theo Tần Việt xuống cầu thang, cô cũng chỉ biết kéo Nghê Duyệt đi cùng.

Vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên dẫn họ rẽ trái rồi phải, cuối cùng đi đến chỗ giao với rừng cây rậm rạp.

“Đó, chúng tôi đã ngủ ở chỗ đó.” Đoạn Lệ Nghiên chỉ vào chỗ đó với giọng điệu khá kiêu ngạo, thậm chí biểu cảm trên mặt còn có chút mỉa mai.

Nghê Thanh còn không đợi Nghê Duyệt nhìn rõ ràng tình hình trước mắt thì đã lấy tay che mắt cô lại, nhưng mùi tanh vẫn còn trong không khí vẫn không thể đánh lừa mũi cô. Cho nên khi Nghê Duyệt cố đẩy tay Nghê Thanh ra, Nghê Thanh có do dự một chút nhưng cũng buông tay ra.

Tuy nhiên, vừa nhìn thấy những đốm trắng loang lổ trên cỏ, Nghe Duyệt không chịu được liền nôn thốc nôn tháo.

Đây chính là lý do mà Nghê Thanh không muốn đi.

Mặc dù vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên ăn mặc sang trọng bảnh bao, Nghê Thanh thấy g Đoạn Lệ Nghiên dáng người mảnh mai, trên mắt vẫn còn vương nước thì đoán được họ đã làm những gì bên ngoài.

Nghê Thanh cũng không còn nhỏ nên không có gì đáng ngạc khi hiểu những điều này. Mà mọi người ở đây cũng không phải không biết về chuyện nam nữ, dù trước đó chưa phản ứng kịp, nhưng lúc này mặt cũng đã phiếm đỏ.

Nghê Thanh cố nén cảm giác buồn nôn, bấy giờ cũng không thể để ý kỹ hơn biểu cảm của những người đó, mà chỉ tập trung vỗ lưng Nghê Duyệt để cô cảm thấy tốt hơn.

Khi cô ngước lên lần nữa mới phát hiện Tần Việt đang nhìn cô và Nghê Duyệt với ánh mắt áy náy, còn Đổng Y Lan thì đứng khoanh tay, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Nếu đã xem qua chỗ của chúng tôi, thì tiếp theo các người cũng nên đến xem qua chỗ của Nhạc Thanh Nguyên và bạn thân của cô ta chứ nhỉ.”

Khi Đoạn Lệ Nghiên vừa dứt lời thì người phụ nữ tóc dài tên là Nhạc Thanh Nguyên trợn to mắt.

Người bạn đi cùng cũng lo lắng nhìn Nhạc Thanh Nguyên. Dường như lời nói dối vừa rồi chính là ý đồ của chính Nhạc Thanh Nguyên.

Nhưng cùng lúc đó, Nghê Thanh lại nghe thấy Nghê Duyệt lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Mặc dù âm thanh rất nhỏ để mọi người không thể nghe thấy, Nghê Thanh có cảm giác đó không phải là một từ hay ho gì.

Đôi môi Nhạc Thanh Nguyên run rẩy cả nửa ngày rồi mới nói: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã nói dối, tôi đã không lên núi với Mai Tử để ngắm mặt trời mọc, nhưng chúng tôi thực sự đã qua đêm bên ngoài.” Nhạc Thanh Nguyên nhanh chóng nói thêm: “Tôi biết tôi vừa nói dối nên mọi người sẽ không tin tôi, nhưng mọi người có thể theo tôi.”

“Vậy thì phiền cô dẫn đường.” Lần này là anh chàng thích cơ bắp của mình nói.

Không biết tại sao anh ta đột nhiên lại muốn biết chuyện này. Nghê Thanh thấy anh ta vuốt mái tóc trước trán, mạnh dạn đi đến chỗ Nhạc Thanh Nguyên, sau đó quay lại ra hiệu cho cô bạn gái nhỏ của mình.

Lúc đó cô mới nhận ra rằng anh chàng cơ bắp này đang cố tình trở nên ngầu lòi trước mặt bạn gái nhỏ của mình.

Có thể cái chết vẫn còn là một điều bình thường với họ, vì vậy những người này dường như chẳng bận tâm nhiều đến mạng người đã mất, trái lại lúc này rồi mà họ còn vẫn vui vẻ đùa giỡn, tán tỉnh nhau.

Nghê Thanh nhìn thấy tất cả những điều này, tự biết rằng cô cũng chỉ là một người cảm thấy buồn thay cho chuyện đó, nhưng đáng buồn hơn là cô vẫn không thể thoát khỏi nó.

Ý nghĩ này dường như chỉ dùng lại trong tâm trí của Nghê Thanh chưa đầy ba mươi bước chân, bởi vì chỉ sau khoảng ba mươi bước, họ đã đến nơi hai người Nhạc Thanh Nguyên ở đêm qua.

 

Đây chẳng qua chỉ là một nơi rất bình thường trong khu rừng nhỏ.

Nghê Thanh đi quanh đây một vòng, thấy có một ít vết tích dài bị nghiền nát, còn có vài lỗ thủng ở bốn góc trên mặt đất. Xung quanh cửa động bùn đất còn mới, cho nên hình như không phải là Nhạc Thanh Nguyên làm giả.

Nhưng Nghê Thanh không thể hiểu nổi tại sao hai người Nhạc Thanh Nguyên lại phải che giấu chuyện rất bình thường thế này.

“Nghê Thanh, em có nhìn ra cái gì không?”

Thấy Nghê Thanh đi lại khắp nơi để quan sát, Tần Việt đi tới bên người Nghê Thanh, hỏi nhỏ một câu.

Nghê Thanh lắc đầu, cô bước lại gần Tần Việt, khẽ nói: “Nơi này và cặp vợ chồng Đoàn Lệ Nghiên… họ chỉ cách đây khoảng ba mươi bước là cùng, giả sử một bước chân của em dài một mét, thì tức là chiều dài khoảng 30 mét. Hai người Nhạc Thanh Nguyên không thể nào không nghe thấy động tĩnh của cặp vợ chồng. Nếu đã như vậy, tại sao các cô ấy lại còn muốn dựng lều ở trong này? Dù sao thì em vẫn cảm thấy… mối quan hệ giữa những người này không đơn giản…”

“Đúng vậy. Nếu em không nói, anh cũng không chú ý đến điểm này.” Tần Việt gật đầu. “Lúc anh mới tới đây, anh có xem qua bản đồ nơi này, anh nhớ là không xa vị trí của chúng ta hiện giờ có một ngọn núi, chỉ cách đây khoảng năm mươi mét.”

“E là trên ngọn núi đó có thứ gì đó.”

“Vậy đợi lát nữa anh sẽ dẫn theo nhóm anh em đi kiểm tra trên núi một lượt, các em có thể nghỉ tạm ở dưới chân núi một lúc.”

“Em cũng phải đi nhìn xem.”

Nhưng Tần Việt không muốn đưa Nghê Thanh cùng lên núi. Anh có lý do riêng của mình, có điều lại không nói nhiều lời với Nghê Thanh. Anh chỉ cứng rắn nói: “Đừng đi. Nghe lời anh, ngoan.”

Nghe được sáu tiếng này, Nghê Thanh chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng đập “thình thịch”, đầu óc cô nhất thời có chút choáng váng, dường như đã đồng ý nghe theo lời Tần Việt.

Đợi đến khi cô phản ứng lại, Tần Việt đã sớm trên đường lên núi, không biết đang ở chỗ nào.

Nghê Duyệt kéo tay áo Lan Nghê Thanh, đợi đến khi Nghê Thanh ngồi xuống đất, cô kề sát dựa vào người Nghê Thanh nói nhỏ bên tai: “Chị, sao chị lại cứ như vẫn đang còn là một cô bé nhỏ ngây thơ thuần khiết vậy.”

“Em nói thế khiến chị hoài nghi không biết trong ba năm cấp 3 em đã học được những cái gì đấy.”

Nghê Duyệt chỉ nhỏ hơn Nghê Thanh có hai tuổi, năm nay mới tốt nghiệp cấp 3. Vậy mà lại dám gọi Nghê Thanh là một cô bé ngây thơ. Nghê Thanh nói tiếp: “Sao, không sợ nữa à? Còn có tâm trạng trêu đùa chị gái em.”

Thực ra, sắc mặt của Nghê Duyệt còn hơi tái nhợt, nhưng thấy dáng vẻ vẫn luôn bình tĩnh, tự nhiên của Nghê Thanh, cô ấy cũng dần dần thả lỏng, thậm chí dám lại gần chọc ghẹo Nghê Thanh.

Nghê Thanh sờ đầu Nghê Duyệt, mới phát hiện ra trên ngọn tóc có dính gì đó.

Cô tỉ mỉ cảm nhận nó, rồi nhận ra thứ dính trên mái tóc đen của Nghê Duyệt chính là những cục máu đông.

Có lẽ bởi vì đêm qua trong phòng quá tối, cho nên cả hai không phát hiện ra vết máu loang lổ trên tóc của Nghê Duyệt. Bây giờ dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, máu sớm đã đông lại trên ngọn tóc hiện lên rõ ràng.

Cô ngẩng đầu nhìn thái độ các cô gái ở xung quanh, thấy rằng chỉ có mình Đổng Y Lan dùng ánh mắt sáng rực nhìn chị em họ, còn những người khác thì đều đang không để ý gì ngoài chuyện của chính mình.

Thấy Nghê Thanh nhìn mình, Đổng Y Lan thậm chí còn nhếch môi. Rõ ràng là cô ta đã nhận thấy được gì đó.

Trên đời này vốn không có “Thiên y vô phùng”*, vì vậy Nghê Thanh cũng không để lộ ra bất kỳ biểu hiện hoảng hốt, lo sợ gì. Cô đưa ngón tay lên nghiền nát cục máu đông trên tóc Nghê Duyệt, rồi đưa tay về phía Đổng Y Lan mở năm ngón tay ra, trên đó không lưu lại một dấu vết gì.

* Áo trời không cần cắt may, không khâu dính nên không có dấu vết chắp nối, không có vết chỉ, không có sơ sót nào

Sau đó Đổng Y Lan bèn hô to một tiếng hướng đến phía sau Nghê Thanh: “Việt, anh đã về.”

Nghe được một câu này, trái tim của Nghê Thanh lập tức như nhảy đến cuống họng. Cô có chút khó khăn, từ từ quay đầu qua, mới phát hiện ra sau lưng mình thật ra không hề có một bóng người.

“Thế nào, chột dạ rồi chứ gì.” Đổng Y Lan không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đi đến trước mặt Nghê Thanh. Cô ta cúi người xuống rồi cười nói: “Nếu tôi nói với Tần Việt, em gái của cô…”

“Tôi thật sự rất sợ hãi, nhưng vậy thì sao, trong tay cô có bằng chứng gì không?”

Đổng Y Lan hừ lạnh, tất nhiên cô ta không có bằng chứng gì để chứng minh cho phát hiện của mình. Cô ta cắn răng: “Nghê Thanh, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát. Tôi khuyên cô đừng có tự cho mình là thông minh, hai người trốn không thoát đâu.”

“Cô cứ việc tố cáo tôi và A Duyệt, nhưng mà chúng tôi cây ngay không sợ chết đứng.” Nghê Thanh mỉm cười, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô cong lại thành hình lưỡi liềm: “Cô cũng thấy rồi đấy, cái chết của Lưu Đông căn bản không phải là do một người bình thường có thể gây ra. Về phần chị em chúng tôi, cô nghĩ rằng chúng tôi có khả năng khiến cho Lưu Đông một người đàn ông cao lớn máu thịt bay tứ tung, ngay cả xác chết cũng không còn sao? Nhìn vẻ mặt của cô là biết cô không tin. Cô đã không tin, vậy việc gì phải dò xét chị em chúng tôi. Hung thủ thật sự e rằng vẫn còn đang ẩn nấp trong số chúng ta. Hiện tại, trong tay tôi đã có được không ít manh mối. Nếu như cô làm cho Tần Việt nghi ngờ tôi theo những gì cô nói, rồi để cho hung thủ trốn thoát, tôi không thể đảm bảo rằng kẻ giết người kia có quay lại giết người diệt khẩu hay không.” Nói đến đây, Nghê Thanh cười càng tùy ý: “Cô nghĩ tôi sẽ làm hại Tần Việt sao? Hay là cô cho rằng cô có thể giúp đỡ Tần Việt thoát khỏi tình cảnh sống chết này?”

Nghê Thanh đâu có manh mối gì, cô nói thế chẳng qua là đánh đòn tâm lý thôi.

Cô quá hiểu Đổng Y Lan. Đổng Y Lan cũng hiểu rõ cô, hoặc nói ra thì là tâm tư của cô đối với Tần Việt.

Cho nên, miễn là cô chứng minh được việc này liên quan đến chuyện sống chết của Tần Việt, Đổng Y Lan chắc chắn sẽ tin lời cô.

Đổng Y Lan tự biết rằng mình không có trí thông minh như Nghê Thanh, nhưng nghe lời thề son sắt có vẻ là sự thật của Nghê Thanh, cũng không dám lấy mạng sống của Tần Việt ra nói giỡn, vậy nên chỉ có thể hung dữ nói: “Lần này bỏ qua cho cô, nếu như bị tôi nắm được chứng cớ, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”

Sau đó cô ta lập tức trở lại chỗ ngồi, hai người xem như vẽ nên Sở hà Hán giới [2], làm bộ yên bình, không có chuyện gì, chờ nhóm người Tần Việt trở về.

[2] Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ cuộc chiến cân tài cân sức. Sau này, hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở hà, Hán giới”.

Còn những người phụ nữ khác ngồi nhìn hai người thì thầm, không biết đang nói cái gì, đều có chút ngu ngơ không biết làm thế nào, cuối cùng đều lại làm việc của mình, đợi nhóm Tần Việt xuống núi.

Có điều trong số đó, Nhạc Thanh Nguyên thì mang vẻ mặt trắng bệch, trong khi đáy mắt Đoàn Lệ Nghiên lại sạch bóng, không biết đang tính toán cái gì.

“Chị, chị thực sự có thể tìm ra hung thủ?”

Nghê Duyệt vừa nghe xong cuộc đối thoại giữa Đổng Y Lan và Nghê Thanh, vẻ mặt lập tức căng thẳng, nhưng nghĩ đến Nghê Thanh nói rằng đã có manh mối thì hào hứng muốn hỏi cho rõ ràng.

Nghê Thanh không phủ định, cô chỉ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn về phía con đường lên núi của Tần Việt.

Sau khi chờ đợi được khoảng một hai tiếng, nhóm người Tần Việt mới từ trên núi trở về.

Khi anh đến, anh bỏ qua luôn Nghê Thanh và Đổng Y Lan bước ra tiếp đón, nhìn về phía Nhạc Thanh Nguyên.

“Người anh em này, cậu có tìm thấy manh mối Nhạc Thanh Nguyên nhìn trộm hai người chúng tôi không?”

“Tôi… tôi… tôi chỉ…”

“Cô chỉ là cái gì, chẳng phải là cô nhớ mãi không quên chồng tôi hay sao, cho nên theo dõi rình coi vợ chồng chúng tôi, còn phá hỏng chuyện đẹp của chúng tôi.”

Tần Việt vẫn chưa lên tiếng, Đoàn Lệ Nghiên đã bắt đầu mở miệng mắng Nhạc Thanh Nguyên.

“Chúng tôi chỉ phát hiện trên đỉnh núi có thể thấy không sót một cái gì chỗ ngủ qua đêm của vợ chồng cô. Có một số dấu chân mới ở trên núi, và không có bằng chứng trực quan nào chứng minh cô Nhạc đã nhìn trộm hai người.”

“Đúng vậy, Nghiên Nghiên, Nhạc Thanh Nguyên, cô ấy nhất định sẽ không theo dõi chúng ta đâu, có lẽ chuyện sáng nay thực sự là ngoài ý muốn.”

Người nói đỡ cho Nhạc Thanh Nguyên chính là chồng của Đoàn Lệ Nghiên. Điều này làm cho Nghê Thanh hơi kinh ngạc.

Mà Đoàn Lệ Nghiên nghe thấy những lời của chồng mình, trên lông mày vừa mới u ám mây đen, lại lập tức tiêu tan, khôi phục vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

Nụ cười đó quá mức xán lạn.

Đoàn Lệ Nghiên kéo chồng cô lại, che miệng cười nói: “Ông xã à, anh nói đúng, có lẽ đều do em đa nghi quá. Chị Nhạc là tiểu thư cao quý như vậy, sao có thể làm chuyện nhìn trộm thiếu đạo đức như vậy được?”

Nghê Thanh không biết rõ lắm về ân oán giữa mấy người này. Nhưng sau khi Đoàn Lệ Nghiên nói những lời đó, cô nhìn thấy lông mày vẫn luôn nhíu lại của chồng cô ta đã dãn ra không ít, mà sắc mặt của Nhạc Thanh Nguyên và bạn bè lại trở nên khó coi.

Cô còn nghe thấy Nghê Duyệt thì thầm một câu. Lần này cô mơ hồ nhận ra trong đó dường như có liên quan đến chuyện trước mắt.

Nhưng từ lúc nào mà Nghê Duyệt lại biết được chuyện xưa của nhà người khác?

Nghê Thanh biết rất rõ tính tình của Nghê Duyệt, biết cô bé dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, còn thích bênh vực kẻ yếu. Nghê Duyệt cũng không phải là kiểu người tùy tiện thêu dệt sau lưng người khác. Cho nên, chắc chắn là Nghê Duyệt đã nghe thấy người khác nói chuyện vô căn cứ.

Cũng may không có ai chú ý tới những gì Nghê Duyệt nói.

Nghê Thanh nhìn xung quanh bèn phát hiện ra ngay cả Đổng Y Lan, người luôn đối địch với cô cũng hoàn toàn bị vở kịch của hai người phụ nữ kia hấp dẫn.

Trực giác của những người xem rất chính xác.

Từ biểu cảm của các diễn viên, họ luôn dễ dàng tưởng tượng ra được câu chuyện đằng sau chúng.

Mà thứ người xem thích nhất cũng chỉ là yêu hận tình thù.

Rõ ràng là ba người Đoàn Lệ Nghiên vốn rất phù hợp với cốt truyện này. Thậm chí, thông qua lời nói và việc làm của bọn họ, Nghê Thanh có thể tưởng tượng nên bộ phim truyền hình “hạnh phúc của một gia đình” hằng năm vẫn chiếu.

Cuối cùng vẫn là Tần Việt cắt ngang sự chú của mọi người ý vào vở kịch ân oán này. Anh vỗ tay, thu hút mọi người: “Tôi thấy bây giờ mặt trời đã lên cao, trưa rồi. Tuy rằng hiện tại có người tử vong, sợ là mọi người đều không có tâm trạng để ăn cơm, nhưng trong tình huống này, chúng ta vẫn phải bổ sung năng lượng, chờ cảnh sát đến… Nhưng mà, mọi người không được một mình rời khỏi đây, nếu không, dưới tình huống không có đủ bằng chứng, có thể sẽ bị nhầm tưởng, cho là kẻ sát hại ông chủ Lưu Đông.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận