Sau khi Nghê Thanh tỉnh, cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy đến sáng.
Cô không dám, không dám nghe tiếng khóc của Nghê Duyệt. Tiếng khóc ấy khiến cô hoảng loạn, không thể thở nổi.
Mơ thấy đôi mắt chứa đầy đau khổ của Nghê Duyệt, rồi lại nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của con bé. Bất kể là hình ảnh hay âm thanh đều cực kì chân thực.
Từ khi những thứ vô hình quỷ quái xuất hiện, cô đã rơi vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Nghê Thanh không phân biệt được đâu là ảo đâu là thực, không biết đó là ký ức của mình hay là ảo ảnh, điều này khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Lúc trời tảng sáng, Nghê Thanh nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng ồn ào, bỗng có người đập cửa liên hồi, hét to: “Mở cửa nhanh lên.”
Nghê Thanh cử động cơ thể cứng ngắc của mình, rời giường và xuống nhà.
Tim cô đập rất nhanh.
Khi cô mở cửa nhà trọ, đập vào mắt chính là mái tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ au của Nghê Duyệt.
“A Duyệt!” Giọng Nghê Thanh run rẩy. Giây phút nhìn thấy Nghê Duyệt, cô kích động đến mức chẳng thể bình tĩnh nổi. Tảng đá lớn đè trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Cô rất sợ, cực kỳ sợ hãi.
Chỉ cần nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Nghê Thanh đã cực kỳ hoảng hốt. Cô sợ Nghê Duyệt xảy ra chuyện.
Nhưng may mắn con bé không sao.
“Chị!” Nghê Duyệt vừa thấy Nghê Thanh lập tức ôm lấy cô khóc lóc: “Chị, em sợ lắm.”
Lúc này Nghê Thanh mới thấy lòng bàn tay Nghê Duyệt toàn là vết máu khô biến thành màu nâu. Nghê Thanh khẩn trương: “Em sao rồi? Bị thương ở đâu không?”
“Chị Nghê Duyệt, cô ấy không sao, chỉ là hoảng sợ quá thôi.”
Bấy giờ Nghê Thanh mới nhìn người vừa rồi gõ cửa, thì ra là Thường Quân Mai. Gương mặt cô ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, làm gì còn dáng vẻ thần thái hơn người như lần đầu gặp?
Mà hai người Lý Tư và Nhạc Thanh Nguyên phía sau dáng vẻ cũng chật vật không kém.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mọi người lại thành ra thế này?” Nghê Thanh kinh ngạc.
Dù có thảm hại, nhếch nhác đến mức nào, Thường Quân Mai vẫn duy trì được cách nói chuyện lịch sự của một quý cô: “Chuyện này nói ra rất dài, trước tiên vào khách sạn đã rồi nói sau.”
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi, hoảng sợ của Nghê Duyệt, Nghê Thanh cũng nhận ra đây không phải lúc thích hợp để nói về chuyện này. Không biết Nghê Duyệt đã gặp phải chuyện gì mà lại thành ra thế này…
Khi Nghê Thanh đưa Nghê Duyệt lên tầng hai của khách sạn, cô thấy Tần Việt đứng ở đầu cầu thang như chờ bọn họ đã lâu.
Anh cau mày nhìn Nghê Duyệt, lo lắng hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
“Không biết nữa.” Nghê Thanh lắc đầu, cô cũng chưa hỏi được rõ ràng mọi chuyện: “Bây giờ cho con bé vào nghỉ ngơi rồi lát nữa nói sau.”
Đổng Y Lan và Tần Lam cũng tỉnh dậy, nhưng bọn họ chờ ở trong phòng. Thấy Nghê Thanh đỡ Nghê Duyệt vào phòng, Tần Lam không nói gì, còn mắt của Đồng Y Lan hơi ửng đỏ.
Nghê Thanh trông thấy hết những điều này, cô nghĩ, có lẽ Đổng Y Lan lại nhớ Kiều Yên Nhiên… Chắc cô ta cảm thấy không cam lòng, tại sao cũng đi lạc mà Nghê Duyệt còn có thể bình an vô sự, còn Kiều Yên Nhiên lại bỏ mạng?
Mặc kệ nói gì đi nữa, giờ Nghê Thanh cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nói cô vô lương tâm cũng được, nói cô mất nhân tính cũng được. Dù sao Nghê Thanh từ trước đến nay cô vốn không tự nhận mình là thánh mẫu, là người tốt gì cả. Chỉ cần Nghê Duyệt còn sống, chỉ cần người cô yêu thương còn sống, vậy là đủ rồi.
Khoảnh khắc cô đỡ Nghê Duyệt lên giường nằm, cô ấy níu lấy tay áo Nghê Thanh: “Chị, chị có thể ở lại với em được không? Em rất sợ…”
“A Duyệt.” Nghê Thanh sờ đầu Nghê Duyệt: “Ừ, chị không đi đâu hết, ở đây với em.”
Dứt lời, cô nhìn về hướng mấy người Tần Việt.
Tần Việt hiểu ý, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, bọn tôi đi hỏi chuyện gì đã xảy ra…”
Đợi ba người bọn họ rời khỏi, nước mắt Nghê Duyệt không ngừng rơi xuống.
Nước mắt… Lại là nước mắt… Nghê Thanh nghĩ, mấy ngày này số lần cô thấy nước mắt còn nhiều hơn hai mươi năm qua.
Nghê Duyệt nghẹn ngào nói: “Sáng sớm hôm qua sau khi bị lạc mọi người, em đi xung quanh trong rừng mà không thấy một ai cả… Lúc sau em mới dám hô lên… Là vì em thấy Nghiêm Thịnh Quang và Nghiêm Hưng Triết… Em không biết chuyện gì xảy ra, sau đó thấy bọn họ bất ngờ công kích Lưu Tông Đạt… “
Mặc dù Nghê Duyệt nói năng lộn xộn, nhưng Nghê Thanh vẫn nghe hiểu. Chuyện xảy ra lúc sáng sớm hôm qua, thì ra là Nghiêm Thịnh Quang và Nghiêm Hưng Triết đi trước đánh lén Lưu tông Đạt đúng không? Vì vậy nên Lưu Tông Đạt mới giết bọn họ?
Không biết lúc Nghê Duyệt nhìn thấy chuyện này thì có bị kẻ nào bắt gặp không?
Tiếp đó lời Nghê Duyệt nói ra không khác suy đoán của Nghê Thanh là mấy: “Sau đó, Lưu Tông Đạt rút ra con dao, anh ta rất khỏe, chém Nghiêm Thịnh Quang đến chết. Rồi lại chém một nhát vào tay Nghiêm Hưng Triết… Bọn họ chảy rất nhiều máu… “
Nghê Duyệt vừa khóc vừa nói: “Em đứng trong bụi cỏ… Cố gắng không phát ra tiếng, nhưng bụng em đột nhiên kêu… May là Lưu Tông Đạt nhanh chóng rời khỏi đó.”
Nghe thấy lời Nghê Duyệt, Nghê Thanh không khó để tưởng tượng con bé sợ hãi biết nhường nào. Giết người… Thế kỷ 21 rồi, nơi luật pháp thống trị xã hội, tại sao còn có loại người không chút sợ hãi ra tay giết người chứ?
“Em cố gắng chạy khỏi đó, rồi gặp được nhóm của chị Thường Quân Mai.” Nước mắt Nghê Duyệt không nén được lại tuôn: “Sáng sớm hôm nay, lúc bọn em đi trên đường, em vô tình vấp phải thứ gì đó ở bụi cỏ. Khi em đứng dậy, thì đó… lại là một cánh tay cụt! Em lập tức nhớ lại cảnh tượng giết người ngày hôm qua, em rất sợ hãi, không dám đi một mình, nhưng lại sợ người bên cạnh cũng sẽ giết em… “
Nghê Thanh cũng khóc, nghe thấy những lời Nghê Duyệt nói, cô không thể không đau lòng. Nghê Duyệt vốn là một người rất nhiệt tình, luôn tin tưởng những người bên cạnh mình, tại sao bây giờ ngay cả những người xung quanh cũng không dám tin chứ? Trừ bản thân cô ra, còn đồng hành cùng ba người khác… Đây là sợ đến mức nào…
“Gặp nhóm của chị Thường Quân Mai, em không dám kể lại chuyện của Lưu Tông Đạt, em rất sợ, sợ rằng… “
Người Nghê Duyệt không kìm được run bần bật, cô không biết làm sao để nói ra được nội tâm đang hoang mang khủng khiếp của mình với người duy nhất mà mình tin cậy, chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại mấy chữ: “Em rất sợ.”
“Cuối cùng tới nhà trọ, lúc bọn họ gõ cửa, em rất sợ… “
Đúng vậy, Lưu Tông Đạt vừa mới giết người ngay trước mắt cô ấy, làm sao Nghê Duyệt có thể không sợ? Nhưng cô lại càng không dám nói chuyện này ra với mấy người kia…
“Không sợ, không phải sợ nữa.” Nghê Thanh mặc kệ nước mắt mình vẫn đang rơi, cô lấy tay lau khóe mắt đẫm lệ của Nghê Duyệt: “Lưu Tông Đạt chết rồi, không còn sợ nữa.”
“Hắn chết rồi?” Nghê Duyệt nắm lấy tay Nghê Thanh: “Chết rồi ư?”
Nghê Thanh gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Nghê Thanh, vẻ mặt Nghê Duyệt cười như không cười, như thống khổ mà lại không, cô ấy lẩm bẩm: “Hắn thật sự chết rồi, hắn thật sự chết rồi!”
“Là ai đã giết hắn?”
“Không có ai giết hắn cả, là… ‘Lời nguyền’… ” Nghê Thanh tả lại cảnh tượng đêm đó cho Nghê Duyệt.
Nghê Duyệt vừa cười vừa khóc: “Ha ha, kẻ ác rồi sẽ gặp báo ứng, đúng là quả báo mà!” Sau đó lại khóc rống lên.
Nghê Duyệt vì khóc quá nhiều nên thiếp đi mất, nỗi sợ hãi trong hai ngày liên tiếp khiến cô ấy luôn lo lắng đề phòng, không ai có thể hiểu được. Ngủ, có lẽ không phải đối mặt thực tế mới là điều tốt nhất…
Nghê Thanh dùng khăn lông lau sạch gương mặt nhem nhuốc đẫm nước mắt của Nghê Duyệt. Không nén nổi đau lòng…
Lưu Tông Đạt chết, Nghiêm Thịnh Quang chết, còn cả cánh tay cụt kia nữa… Tại sao một người như con bé phải chịu đựng quá nhiều như vậy…
Lưu Tông Đạt chết.
Nhưng Lưu Tông Đạt chết như thế nào?
Nếu như biết Nghê Duyệt phải trải qua những điều này, cô chỉ muốn… Chỉ muốn… Chỉ muốn được tự tay…
Nhưng những tổn thương mà Nghê Duyệt phải chịu, sẽ không chỉ vì Lưu Tông Đạt chết mà phai nhoà.
Nghê Thanh siết chặt tay thành quyền. Cô có thể làm được gì đây? Còn sống mà cô ngay cả Nghê Duyệt còn không bảo vệ chu toàn, vậy thì có ích gì!
Nhìn Nghê Duyệt ngủ say, Nghê Thanh rời giường xuống tầng một.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mọi người trong phòng khách, lại nhìn Tần Việt như muốn nói lại thôi, bèn hỏi: “Nghê Duyệt nói với tôi là nhìn thấy một cánh tay ở trong bụi cỏ, chuyện này là sao?”
“Không biết.”
Lý Tư, Nhạc Thanh Nguyên và Thường Quân Mai cùng lắc đầu. Lúc này Nghê Thanh mới nhận ra, mấy người bọn họ đồng hành cùng nhau nhưng lại thiếu mất một người!
“Mạnh Như Kiều đâu rồi?”
“Không biết nữa, sớm qua lúc có sương mù thì cô ấy biến mất rồi.”
Giống y hệt những lần bọn họ lạc nhau!
“Về sau bọn tôi gặp được em gái cô.” Thường Quân Mai nói: “Nghê Duyệt không sao chứ?”
“Bị hoảng nhiều, nhưng con bé ngủ rồi. Có lẽ nó đã quá mệt.” Nghe được giọng điệu quan tâm của cô ấy, Nghê Thanh bỗng cảm thấy rất có hảo cảm.
Nghê thanh nhắc lại cánh tay bị cụt ban nãy: “Mọi người có nhận ra cánh tay kia là của ai không?”
“Chỉ là một cánh tay bình thường, ai mà nhìn ra được?” Lý Tư không chịu được, anh ta chẳng muốn nhớ lại một chút nào: “Đúng là xúi quẩy…”
“Hai người thì sao? Cũng không nhận ra à?”
“Nghê Thanh, tôi đã hỏi qua rồi, bọn họ nói không nhận ra được… “
“Cũng không phải không nhận ra…” Thường Quân Mai nói thêm: “Chẳng qua do lúc đó quá khiếp đảm… Nhìn một lần không dám nhìn thêm nữa. Bây giờ nhớ lại, cánh tay kia bằng… cánh tay của phụ nữ.”
“Nếu có một cánh tay cụt, liệu có khi nào những bộ phận khác cũng nằm trong bụi cỏ không?” Nghê Thanh bạo gạn hơn mọi người một chút. Sau khi trải qua những chuyện này, cô luôn cảm thấy cánh tay này xuất hiện không đơn giản chút nào…
“Mọi người còn nhớ cánh tay đó nằm ở đâu không?”
“Chắc là vẫn còn…” Thường Quân Mai do dự.
Lý Tư với Nhạc Thanh Nguyên mang vẻ mặt mơ hồ, chỉ còn Thường Quân Mai nhớ lại một vài chi tiết: “Chỗ đó hình như gần nhà trọ…”
Lại là xung quanh nhà trọ!
Nghe Thường Quân Mai nói, mấy người Nghê Thanh quay sang nhìn nhau.
Nghê Thanh hơi ngờ vực, tại sao cái gọi là “Lời nguyền” vẫn luôn diễn ra xung quanh khách sạn Hi Lai vậy?
“Sao thế?” Thấy vẻ mặt mọi người có vẻ kì quái, Thường Quân Mai hỏi lại.
“Theo chúng tôi suy đoán, ‘lời nguyền’ thành Cổ Lan đều bắt đầu từ xung quanh khách sạn này. Mà cho dù chúng ta còn sống hay đã chết thì đều không thể thoát khỏi đây.” Nghê Thanh giải thích.
“Sao lại thế!” Ba người còn lại đều rất ngạc nhiên.
“Cho nên đoạn tay mà mọi người phát hiện được có thể là của người chết đêm thứ tám …”
“Đêm thứ tám?” Lý Tư nghi vấn, “Sao lại là đêm thứ tám mà không phải là đêm thứ năm, thứ sáu hoặc đêm thứ bảy?”
“Người chết đêm thứ bảy là Lưu Tông Đạt. Người chết đêm thứ năm… Là Kiều Anh Tử, mà đêm thứ sáu…” Nghê Thanh thoáng nhìn qua Đồng Y Lan đang u buồn, “Là Kiều Yên Nhiên cùng đi với chúng tôi.”
Nghê Thanh suy nghĩ, lại nói thêm: “Còn nữa, người chết đêm thứ tư không phải đứa bé kia, mà là… Trình Ngạn Đình đi cùng mấy người.”
Nghe Nghê Thanh nói, trên mặt từng người Lý Tư, Nhạc Thanh Nguyên, Thường Quân Mai tỏ vẻ kinh ngạc khác nhau. Lý Tư vẫn nghi ngờ: “Cô chắc không? Tôi còn nhớ hôm đó chúng ta đã thấy đứa bé kia chết mà.”
“Đúng là hôm đó chúng ta nhìn thấy như thế nhưng thật ra thì Lưu Ích bị anh họ Lưu Tông Đạt… ra tay giết hại.”
“Không phải bọn họ là anh em họ à?” Nhạc Thanh Nguyên không thể tin được sự thật như thế.
Mà thật sự thì ngoại trừ bản thân Lưu Tông Đạt, có ai biết vì sao anh ta lại tàn nhẫn giết chết em họ mình đâu?
“Mặc dù không thể tin được.” Tần Việt trầm giọng nói, “Nhưng đây hẳn là sự thật. Bởi vì… Bởi vì chúng tôi phát hiện thi thể Trình Ngạn Đình ở đằng sau khu mộ nhà họ Lưu.”
“Thi thể Trình Ngạn Đình?” Ba người Nhạc Thanh Nguyên khiếp sợ. Tuy rằng sau khi nghe Nghê Duyệt nói, họ đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị dọa sợ.
Nếu có thi thể làm chứng cứ, vậy bọn họ không muốn tin thì cũng phải tin rồi.
“Thật không ngờ luôn đó, tên Lưu Tông Đạt cũng chẳng phải người tốt đẹp.” Lý Tư mắng.
Nói thật thì Nghê Thanh cũng cảm thấy Lý Tư cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng so Lưu Tông Đạt tay dính đầy máu thì chuyện Lý Tư ngoại tình cũng không phải là tội ác tày trời gì lắm.
“Mọi người định đi xác nhận danh tính chủ nhân của cánh tay kia à?” Tần Lam nói chen vào.
Lần này Nghê Thanh không lên tiếng.
“Hay là đi đi…” Nhạc Thanh Nguyên do dự mở miệng, “Nhưng mà tôi cũng hơi sợ…”
Lý Tư thẳng thắn thể hiện anh ta không tình nguyện.
Thường Quân Mai cỏ vẻ hơi miễn cưỡng. Nhưng cô ấy cũng không nói gì, chắc là vẫn có thể thuyết phục được.
Huống gì, ngoại trừ cô ấy, dường như không ai biết phần còn lại của cánh tay bị cụt đang ở đâu.
Cho nên cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý.
Nhạc Thanh Nguyên thấy Thường Quân Mai gật đầu, cũng chần chừ đồng ý. Lý Tư thì không cần phải nói, cho dù anh ta không muốn nhưng vẫn a dua theo Nhạc Thanh Nguyên mà gật đầu đồng ý.
Tần Việt nhìn hai người Nghê Thanh và Đổng Y Lan vẫn chưa tỏ thái độ gì, thử nói: “Nếu không thì hai người ở lại khách sạn nhé?”
Thoạt nhìn tình trạng của Đổng Y Lan không tốt lắm nên cô ấy ngầm đồng ý với đề nghị của Tần Việt.
Mà Nghê Thanh là vì Nghê Duyệt, cô thấy tình hình trạng thái của Nghê Duyệt lúc này thì không muốn để em ấy ở lại khách sạn một mình nên cô cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của Tần Việt.
Nhưng mà năm người Tần Việt vừa đi thì là đi cả ngày, mãi đến khi màn đêm buông xuống, lúc Nghê Duyệt đã tỉnh lại, Nghê Thanh vẫn không thấy bọn họ trở về.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, Nghê Duyệt khô cổ nên Nghê Thanh đi ra sau bếp để nấu nước sôi.
Lúc cô tới lui trong khách sạn lại cứ cảm thấy khách sạn thật yên tĩnh.
Mà Nghê Duyệt ngủ một giấc thì đã bình tĩnh lại, thấy Đổng Y Lan đang ngồi trong phòng cũng không còn sợ hãi nữa. Cô ấy uống nước cho đỡ khát rồi hỏi Nghê Thanh: “Chị, nãy chị bảo là mấy người anh Tần Việt đều ra ngoài tìm cánh tay bị cụt mà em nói?”
Nghê Thanh gật gật đầu.
Bởi vì mãi vẫn không thấy họ trở về nên trong lòng cô vẫn luôn không yên tâm, trên mặt đầy vẻ lo lắng mà cô cũng không biết.
“Chị, chị đang lo cho anh ấy đúng không?”
Nghe thế, theo bản năng Nghê Thanh liếc nhìn Đổng Y Lan ngồi bên cạnh chứ không phải là trả lời có hay không.
Mà mắt Đổng Y Lan cũng sáng quắc nhìn cô, y như cẩn thận lắng nghe cô sẽ trả lời như thế nào.
“Ừm, chị đang lo cho anh ấy lắm.” Đây là lần đầu tiên Nghê Thanh mạnh dạn thừa nhận mình có tình cảm với Tần Việt trước mặt người khác như thế. Cô thật lòng lo lắng cho an nguy của Tần Việt chứ không phải là để khiêu khích, tuyên chiến với tình địch.
Cô sợ, sợ sẽ mất đi Tần Việt.
Nghê Duyệt nghe Nghê Thanh nói xong thì im lặng trong chốc lát, ngay lúc Nghê Thanh cho là em ấy đang tự trách bản thân thì Nghê Duyệt đột nhiên nói: “Chị, nếu không thì chị đi tìm anh ấy… Nếu chị lo lắng cho anh ấy như thế, vậy đi tìm anh ấy cũng được. Không cần phải lo lắng cho em đâu, không phải… Không phải còn có…”
Cô cũng hiểu Nghê Duyệt muốn nói gì. Nghê Duyệt định bảo có Đổng Y Lan ở lại khác sạn với em ấy nên cô cứ yên tâm đi tìm Tần Việt đi.
Kể cả Nghê Duyệt không sợ, cô cũng không yên tâm đi được. Nghê Thanh sờ Nghê Duyệt đầu, bất đắc dĩ nói: “Em tưởng đây là đang đi nghỉ dưỡng à?” Nghê Thanh thở dài, “Cho dù chị không lo cho em, thì em cũng nhìn xem bây giờ trời cũng đã trễ thế này, bây giờ một mình chị có thể tự chạy loạn bên ngoài được sao? Chị cũng chả biết chỗ kia ở đâu, làm sao đi tìm được.”
Nghê Duyệt xấu hổ cười cười.
“Nhưng mà em nói cũng đúng, nếu lo lắng cho anh ấy như vậy mà lại không làm gì thì chị không thể nào an tâm được.” Nghê Thanh lại liếc Đổng Y Lan một cái theo phản xạ, thấy vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, không có chút phản ứng nào với lời cô nói. Cô quay đầu lại nhìn về phía Nghê Duyệt’, “Vậy chị đi dạo xung quanh khách sạn nhé. Em đợi ở trong phòng được không?”
“Em không sao, chị đừng lo cho em.” Nghê Duyệt bảo đảm: “Chị, chị cứ yên tâm đi đi.”
Mà khi Nghê Thanh đi ra khỏi cửa vẫn xoay người dặn dò: “Đúng rồi, chị không biết Khúc Nhất còn ở khách sạn không nhưng tốt nhất thì hai người đừng tiếp xúc với anh ta.”
Tuy rằng khó hiểu tại sao Nghê Thanh lại nói như vậy, nhưng Nghê Duyệt vẫn gật đầu tỏ vẻ biết rồi.
Nghê Thanh nói như vậy hẳn là có lý do.
Mà từ sau khi nhắc tới Kiều Anh Tử là người chết đêm thứ năm cô mới suy nghĩ cẩn thận lại, những gì Khúc Nhất nói khi anh ta gặp họ thật sự rất mơ hồ.
Anh ta nói là —— anh ta không đeo đồng hồ nên cảm thấy lúc anh ta bị lạc Kiều Anh Tử là ngày thứ sáu.
Dù sao lúc đó xúng là nửa đêm rạng sáng, có thể tính là ngày thứ sáu.
Mà thật ra cũng chẳng ai có thể chứng minh anh ta có cùng đi với Kiều Anh Tử hay không.
Người như Khúc Nhất không thể tin được, mà người có thể lên tiếng lúc này đã không còn lên tiếng được nữa.
Không chỉ như thế, hôm qua, lúc cô với Tần Việt chất vấn Khúc Nhất, anh ta cũng chỉ kể về truyền thuyết, không giải thích lời nói lúc ấy có chính xác hay không…
Sau khi đi ra khỏi khách sạn, Nghê Thanh vòng vo trước cửa chính rồi mới bắt đầu đi xung quanh khách sạn theo chiều kim đồng hồ.
Chỉ là lúc cô vừa đi đến gần cửa sau đã nghe thấy tiếng động phát ra từ khu rừng gần đó.
Chẳng lẽ bọn họ về rồi?
Nhưng Nghê Thanh không chắc lắm… Bấy giờ cô cực kỳ hối hận vì đã quên hỏi Tần Việt muốn đi hướng nào trước khi họ ra ngoài.
Do dự một lát, cuối cùng Nghê Thanh vẫn rón rén đi theo hướng phát ra tiếng động ở trong rừng.
Bởi vì tối nên cô nhìn đâu cũng thấy một tối đen như mực. Nếu không phải loáng thoáng nghe có tiếng người nói chuyện trong rừng, Nghê Thanh cũng không thể tiếp tục xác nhận hướng đi.
Sẽ là đám người Tần Việt sao?
Nhưng nếu không phải là mấy người Tần Việt, vậy thì người đang nói chuyện ở đó là ai?
Lúc Nghê Thanh đang suy nghĩ chủ nhân của giọng nói kia có thể là ai thì thật bất ngờ, giọng nói đó lại gần cô hơn một chút. Mà cô cũng nhận ra chủ nhân giọng nói này lại là Tống Nguyệt Nguyệt!
Vậy người kia chắc là Cao Thăng, bạn trai cô ấy.
Nói như vậy, nếu thi thể kia mà là nữ, mà Tống Nguyệt Nguyệt đang đứng ở đây nói chuyện thì nghĩ đi nghĩ lại, thi thể kia chỉ có thể là… Mạnh Như Kiều!
Tưởng tượng đến cảnh Mạnh Như Kiều rời khỏi mọi người trong màn sương mù ngày hôm qua, Nghê Thanh chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Nếu người xảy ra chuyện là Nghê Duyệt, e là cô cũng sẽ suy sụp khóc rống giống như Đổng Y Lan.
Quả nhiên, chỉ cần giờ còn sống là vô cùng may mắn.
Trong giây phút ấy, với hai người cách cô ngày càng gần, Nghê Thanh cũng không dám tò mò về nội dung câu chuyện của họ.
Tò mò có ngày bỏ mạng.
Nghê Thanh không muốn vì lòng hiếu kỳ của mình mà lại gây ra chuyện gì.
Nhất là khi buổi tối hôm đó cô lại ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tươi trên người bọn họ…
Nhưng có một số việc không phải cô muốn là có thể tránh khỏi.
Vì Nghê Thanh không muốn quấy rầy cặp tình nhân kia nên gần như là cô rón ra rón rén. Mà lại chẳng chú ý đằng sau, cho nên khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần…
Cũng vì vậy mà vài lời nhỏ nhặt lọt vào tai Nghê Thanh.
Tuy rằng Nghê Thanh cũng có người mình thích, cũng đã tưởng tưởng tượng ra dáng vẻ cô sẽ như thế nào nếu hẹn hò với Tần Việt. Nhưng dù sao Nghê Thanh cũng chỉ là người có lý thuyết nhưng không có kinh nghiệm tình trường, cô cũng không để ý các cặp đôi khác bên như thế nào.
Cho nên cô thật sự không hiểu làm thế nào để đôi tình nhân có thể vẫn luôn sến sẩm gọi nhau là “Chồng ơi” “Vợ ơi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!