Buổi chiều lúc về, Nghê Thanh bám lấy Nghê Duyệt hỏi chút chuyện. Cô không ngờ lúc mình vừa lơ đãng thì dấu chân con bé đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cũng không biết Nghê Duyệt đi tìm ai, Nghê Thanh tìm khắp khách sạn cũng không thấy bóng dáng Nghê Duyệt.
Cô hơi khó hiểu. Việc Nghê Duyệt sợ Lưu Đông chết là thật, nhưng vì sao đến giờ rồi con bé còn dám một mình bốc hơi như vậy.
Nghê Thanh dám cam đoan rằng ở đây Nghê Duyệt không quen ai, vậy chắc là cô ấy đã gặp được một người bạn mới, mà sợ là quan hệ của hai người trong lòng Nghê Duyệt cũng rất tốt.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Nghê Duyệt mang vẻ mặt tức giận về lại phòng. Lúc cô ấy vừa bước vào cửa, Nghê Thanh đã cảm nhận được sự tức giận xen lẫn trong cách mở cửa.
“Chị, chị không biết đâu, cái cô Đoạn Lệ Nghiên kia chẳng tốt lành gì. Còn ông chồng tên Lý của cô ta nữa… tên gì nhỉ, à, Lý Tư, hắn ta cũng không phải người tốt gì. Hai người bọn họ ở bên nhau đúng là sở khanh đi với đồ khốn, đi đến đầu bạc răng long luôn. Thật sự tội chị Nhạc Thanh Nguyên, bị thằng cặn bã đó lừa hết thể xác, tinh thần và tài sản, lại còn bị con tuesday giật bồ nữa…”
Không đợi Nghê Thanh kịp nói gì, Nghê Duyệt bắt đầu đòi chính nghĩa. Đầu tiên cô ấy vừa luyên thuyên bóc phốt ân oán của ba người Đoạn Lệ Nghiên, sau lại bắt đầu nói một chuyện khác: “Hơn nữa cái cô Đoạn Lệ Nghiên còn khó chịu bà cụ đang bị bệnh xui xẻo. Bà cụ đột nhiên bị bệnh nặng cũng đủ tội nghiệp rồi, thế mà cô ta còn có thể nói bà ấy như vậy, đúng là đồ khốn mà.”
“Em nói là… bà cụ bị bệnh?”
Nghê Thanh bất ngờ, bởi vì buổi sáng lúc gặp mặt cô thấy bà cụ rất khỏe mạnh, sao đột nhiên bị bệnh được? Nghĩ lại thì chắc là bà cụ bị dọa sợ nên đổ bệnh cũng coi như hợp tình hợp lý.
“Đúng vậy. Lúc chiều Ngạn Đình kể em mới biết đó.”
Xưng hô tự nhiên như vậy khiến Nghê Thanh ngạc nhiên, cô hỏi: “Ngạn Đình? Trình Ngạn Đình? Em thân với cô ta lúc nào vậy?”
“Chính là hôm đó… Chỉ đột nhiên thân hơn thôi.” Nhưng Nghê Duyệt ấp úng nửa ngày cũng không nói được lý do. Cái này không phải vì chột dạ, mà là do tính tình Nghê Duyệt tùy tiện, cô ấy chưa bao giờ nhớ được mấy chi tiết nhỏ râu ria này.
Nhưng cái Nghê Thanh sợ nhất chính là cái này. Cô cũng coi như nom Nghê Duyệt từ nhỏ đến lớn, cô không phải con giun trong bụng Nghê Duyệt nhưng những việc có liên quan đến Nghê Duyệt thì cô cũng có thể đoán được bảy, tám phần.
Nghê Duyệt lòng dạ đơn thuần, là người nhiệt tình. Một khi có người thân với mình thì cô ấy sẽ coi đối phương như bạn thân, có thể thổ lộ tâm tình với nhau. Điều này không gì không tốt cả, nhưng mà Trình Ngạn Đình lại làm Nghê Thanh có một cảm giác không thoải mái, có lẽ dựa vào tính cách của Nghê Duyệt thì thấy cực kỳ kỳ lạ, nhưng mà Nghê Thanh lại không nghĩ như vậy…
“Chúng ta mới đến đây được mấy ngày, có thể thấy được em cũng chỉ quen cô ta nhiều nhất được 2 ngày, em hiểu cô ta được bao nhiêu chứ?”
Nghe Nghê Thanh giảng lí lẽ, ngay lập tức vẻ mặt của Nghê Duyệt trở nên bất đồng, cô ấy phản bác: “Chị, điểm này chính là điểm không tốt của chị. Em mà giao lưu với bạn bè thì chị đều nghi ngờ này nọ, em lớn rồi, có ý thức tự bảo vệ bản thân, chị không cần phải xen vào chuyện của em đâu.”
Nghê Thanh cười gằn: “Nếu không cho chị quản em thì chuyện của Lưu Đông em làm sao?”
Đúng là đánh rắn phải đánh đập đầu, Nghê Duyệt vừa nghe được lời này lập tức ủ rũ, dáng vẻ tủi thân cực đáng thương. Tuy Nghê Thanh không đành lòng nhưng vẫn tiếp tục nghiêm túc đả kích cô: “Em mới quen cô ta được mấy ngày, cô ta đã kể ngay chuyện nhà người ta đổ vỏ sau lưng, nói khó nghe chính là thích nói xấu sau lưng người ta đấy.”
“Chị…”
“Chị biết em thấy chị nói khó nghe, tuy thế giới bên ngoài lòng người ghen ghét không thiếu, nhưng không thể không đề phòng được. Không phải là chị không tin cô ta, nhưng tình huống bây giờ thì em vẫn nên ít tiếp xúc với cô ta hơn.”
Nói xong Nghê Thanh nhớ tới chuyện quan trọng hơn, cô vội vàng lại hỏi một câu: “Em có nói chuyện tối hôm qua không đó.”
Sắc mặt Nghê Duyệt có chút ủ dột, giọng ủ rũ: “Không, sao em dám chứ.”
“Tốt nhất là không.” Nghê Thanh an tâm một chút, cô lấy một ít bánh quy và bánh mì từ ba lô ra đặt trước mặt Nghê Duyệt, “Giờ tối rồi, em ăn gì chưa?”
“Ăn… ăn, ở chổ Trình… Trình Ngạn Đình rồi.”
Thấy dáng vẻ Nghê Duyệt vô cùng cẩn thận, sợ cô nổi nóng, trong phút chốc, dáng vẻ vờ tức giận trên mặt Nghê Thanh khó lòng kiềm được.
Thiếu chút nữa là cô đã buột miệng cười rồi, cô nói: “Tí nữa chúng ta tới nhà sau nơi vợ Lưu Đông ở xem thử.”
Vợ chồng Lưu Đông cũng không ở chung với nhau như những cặp vợ chồng bình thường.
Nghê Thanh không phải tin đồn nào cũng nghe qua. Chẳng hạn như lúc đi dạo ở thị trấn, cô thường xuyên nghe nhóm bà cụ ban ngày ngồi trên hai phiến đá xanh bên đường nói chút chuyện đồn đại của thị trấn. Tuy hai vợ chồng Lưu Đông sống ở nơi hẻo lánh hoang dã, nhưng cũng coi như họ cũng thuộc thị trấn. Cho nên ghép những tin đồn đó lại thì Nghê Thanh cũng có thể đoán ra được một vài chuyện trong đó.
Chuyện thường quay chung quanh hai đề tài, một cái là nói tình cảm giữa hai vợ chồng Lưu Đông hình như không tốt nên hai người vẫn luôn ở riêng. Lưu Đông ở nhà trọ đằng trước, mà Lý Gia Tân lại ở trong nhà sau đối diện giếng cạn. Cái thứ hai chính là nói nhà trọ Hi Lai có ma có quỷ, thường xuyên có người chết, vẫn chưa tìm được nguyên nhân.
Ban đầu Nghê Thanh cũng không để những lời này trong lòng, cho đến đêm qua cô thấy được tình trạng chết của Lưu Đông nên mới vắt đầu quan tâm những tin đồn đó.
“Tới đó làm gì ạ?” Nghê Duyệt khó hiểu, “An ủi gia quyến người chết?”
“Chắc vậy.” Nghê Thanh gật gật đầu, “Chủ yếu là chị cảm thấy cô ta biết gì đó, nếu thân là vợ, quan hệ của mình với chồng đã không tốt thì khi đối mặt với cái chết của chồng sẽ không có thái độ đờ đẫn như thế.”
Đây là do Nghê Thanh quan sát mãi vẻ mặt của Lý Gia Tân mới dám kết luận. Ngay ánh mắt đầu tiên, cô chỉ cảm thấy đó là biểu hiện đau thương khi thấy chồng mình chết mà thôi, nhưng sau đó cô lại thấy không hợp lý. Điều đặc biệt khiến cô chú ý tới Lý Gia Tân đó chính là cô ta không ngừng nhắc mãi về cái gì đó, dần dần trong lòng Nghê Thanh nổi lên suy nghĩ khác…
“Tuyệt vọng? Nhưng em lại thấy cô ta vẫn luôn thần thần bí bí lải nhải cái gì đó… Dù sao em vẫn hơi sợ cô ta.” Nghê Duyệt làm bộ run lập cập, sau đó không biết nhớ tới gì mà sắc mặt dần dần trở nên xám xịt.
Cô ấy lại nói: “Em không đi đâu, bây giờ em vừa nghĩ tới cô ta là nhớ tới Lưu Đông. Vừa nhớ tới Lưu Đông thì trong lòng em lại thấy buồn nôn và sợ hãi…” Nói tới đây, khóe mắt Nghê Duyệt ươn ướt, “Em… em thậm chí còn thấy hổ thẹn, rõ ràng hắn ta đã chết nhưng em lại không có cách nào không oán giận một người như vậy được…”
Nghê Thanh không ép Nghê Duyệt phải đi với cô tìm hiểu tới cuối, thấy cảm xúc Nghê Duyệt bất ổn, cô kịp thời ngăn lại lời sắp nói của Nghê Duyệt.
Cô mang thêm áo khoác nói: “Nếu đã như vậy thì tối nay một mình ở trong phòng đợi chị đi, chị tới phòng kế bên gọi Tần Việt cùng cũng được.” Cái này không phải là Nghê Thanh có ý tạo cơ hội ở chung với Tần Việt, có điều bây giờ trong tình hình này một mình đi đêm thật sự nguy hiểm, mà Tần Việt là người đàn ông duy nhất mà cô biết ở đây, tóm lại đi chung với nhau yên tâm hơn nhiều.
Hiển nhiên là Tần Việt không từ chối. Ngay cả nguyên nhân Nghê Thanh cũng không nói ra mà Tần Việt cũng đã đồng ý đi với cô rồi.
Chẳng qua lúc bọn họ bước ra cửa thì chẳng có ai mở miệng nói một câu.
Vốn dĩ lúc đó hai người đều im thít, đi trên hành lang cũng không thấy xấu hổ. Nhưng tới lúc bọn họ vừa đi đến cửa thang bộ thì nghe thấy từng tiếng ưm a không biết là của phòng nào gần đó. Từng tiếng lúc cao lúc thấp, lúc thì kéo dài, hai người ngơ ngác nhìn nhau chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng với khô nóng.
Nghê Thanh xấu hổ chỉ chỉ cửa thang, Tần Việt ngầm hiểu yên lặng đi xuống.
Cho đến khi đi tới cửa sau của nhà trọ, sau khi chắc chắn không nghe thấy âm thanh phiêu diêu kia nữa Nghê Thanh mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình mới giảm xuống chút.
Nhưng cũng chỉ hơi giảm xuống. Trên thực tế, trên mặt hai người vẫn như một rạng mây đỏ, đáng tiếc là bóng đêm đã che lấp đi màu sắc đẹp đẽ kia, khiến cho đôi trẻ không thể thẳng thắn đối diện nhau bằng khuôn mặt thật của mình.
Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng vẫn là Tần Việt đỏ mặt mặt phá vỡ bầu không khí im lặng xấu hổ này: “Thật sự là anh không ngờ tâm trạng của vợ chồng bọn họ lại tốt như vậy…”
Nghê Thanh nghe thấy lời này, hai má càng đỏ thêm vài phần, cô xấu hổ gật đầu lung tung. Nếu biết được sẽ gặp được chuyện như vậy thì Nghê Thanh kiểu gì cũng bắt Nghê Duyệt đi theo. Lúc này được đi sóng vai với người trong mộng, trong lòng Nghê Thanh cứ cảm thấy không tự nhiên lắm, âm thanh kia vẫn luôn xoay quanh trong tâm trí cô, quấy loạn khiến cho máu nóng trong lồng ngực quay cuồng.
Cũng may cơn gió đêm lành lạnh đã thổi tan đi xúc cảm trên gương mặt cả hai. Nghê Thanh thấy vầng trăng tròn treo trên cành cây khô sau nhà, ánh trăng bao phủ khắp nơi, rơi xuống mặt đất như một tầng sương trắng. Cô đột nhiên nhớ tới lời nói hoang đường của Nghê Duyệt, quay đầu nhìn về người bị bao phủ bởi vầng trăng – Tần Việt, cô không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: “Tần Việt, anh… có bao giờ thấy mặt trăng màu đỏ chưa?”
Cô cố gắng khiến cho âm thanh và bầu không khí nhuốm màu chuyện xưa quỷ quái, nhưng trên mặt Tần Việt lại lộ ra hai cái núm đồng tiền. Anh cũng xoay đầu lại nghiêm túc nhìn về phía Nghê Thanh, ánh mắt đó khiến cho tim cô loạn nhịp.
Sau đó Nghê Thanh chợt nghe anh nói: “Đó chẳng phải là hiện tượng nguyệt thực toàn phần khiến trăng đổ màu máu sao. Anh chưa tận mắt nhìn thấy nhưng từng xem ở chương trình khoa học trên ti vi rồi.”
Cô gục đầu xuống nên không hề thấy được khuôn mặt nghiêm túc của Tần Việt, sau đó buồn bực cười khẽ một tiếng.
Nghê Thanh chưa từng yêu đương, cô cũng không biết thích anh là như thế nào trong mắt người khác. Nhưng ngay lúc này cô lại cảm thấy, người bị bao phủ dưới ánh trăng này thật hấp dẫn, đến mức cô có thể chịu trả giá cả một đời để yêu anh.
Tần Việt không nói thêm gì nữa, nhưng Nghê Thanh lại cảm thấy mọi thứ ngay lúc này, tại nơi đây đã là quá đủ rồi.
Có điều ngay lúc Nghê Thanh đang chìm vào bong bóng màu của tình yêu thì ở trong phòng ngay nhà sau, đột nhiên vang lên tiếng “rầm”, lập tức phá tan suy nghĩ viển vông trong lòng cô.
Hai người lập tức nhìn nhau, sau đó đồng thời ăn ý chạy về dưới mái hiên rồi đập cửa phòng không ngừng. Nhưng trong phòng một chút phản ứng cũng không có.
Trực giác là thứ rất khó lý giải, Nghê Thanh đã lớn lên dựa vào cái thứ huyền bí này rồi nhận được rất nhiều, cho nên cô có thể tự đắc mà nói trực giác của mình rất chuẩn.
Mà giờ đây trong lòng cô có cảm giác không lành, nó thúc giục cô vội vàng rời bước đến cây trúc trước cửa sổ, liều chết bắt tay vào cạy khe hở của cửa sổ, muốn mở cửa bằng lực từ bên ngoài.
May mắn mà cửa sổ không bị gài lại, nếu không tình huống này sẽ trở nên khó giải quyết.
Đợi tới khi cô cạy được song trúc, Tần Việt xoay người nhảy vào từ khe hở nhỏ hẹp giữa cửa sổ. Chờ tới khi Nghê Thanh khó khăn bước vào nhà, anh đã cứu được Lý Gia Tân định thắt cổ tự vẫn xuống.
Nghê Thanh thấy được sắc mặt Lý Gia Tân trắng bệch, trên cổ cũng bị thít chặt đến tím bầm. Nhưng may mắn thay, bởi vì bọn Nghê Thanh đến cứu kịp thời nên coi như bảo vệ được mạng sống của cô ta.
Nghê Thanh thả lỏng người, bây giờ cô mới cảm giác được đầu ngón tay của mình truyền tới từng trận đau đớn. Giơ tay lên mới phát hiện ngay kẽ móng tay vương chút máu.
Cô nhìn thoáng qua Tần Việt đang đánh giá tình hình trong phòng, yên lặng để tay ra sau lưng. Sau đó tới đứng bên cạnh Tần Việt, cùng anh nhìn tượng phật cao gần nửa người trên bàn dài.
Nghê Thanh không hiểu Phật nên cũng không biết kia pho tượng có gương mặt thoạt hiền từ kia, rồi mấy lời giảng trang nghiêm truyền ra khắp nơi của Phật là cái gì, càng không biết đức Phật làm sao mà giải cứu chúng sinh. Nhưng dưới hoàn cảnh thanh đèn hương châm, Nghê Thanh chỉ cảm thấy sâu trong nội tâm nổi lên cảm giác yếu ớt bất lực, giống như ánh mắt vô tình vô dục của đức Phật có thể xuyên thấu thể xác của mình, thấy được tất thảy những thứ mình cất dấu trong nội tâm.
Tất cả những thứ đó là cái gì Nghê Thanh không biết, cũng không dám nghĩ. Cô vô cùng cung kính tiến lên lạy vài cái với tượng Phật.
Lúc cô ngẩng đầu lên lại mới chú ý trên bàn thờ còn bày một cái bài vị bằng gỗ chỉnh tề. Trên mặt không có hoa văn, cũng không khắc chữ, nhưng hình dạng lại cực kỳ giống với linh bài mà Nghê Thanh nhìn thấy ở nhà tổ của mình.
Hóa ra căn phòng này lại là một căn từ đường nhỏ.
Ngoại trừ trên mặt đất có một cái ghế gỗ tròn bị đá lăn quay thì trong một chốc hai người cũng chưa dám phát ra tiếng động gì. Cách mà bọn họ đi vào có chút bất kính với linh hồn đã qua đời, nhưng chẳng có ai lường trước được Lý Gia Tân lại thờ nhang đèn với một đống bài vị không tên.
“Tần Việt,” trong lúc bầu không khí ngưng đọng, Nghê Thanh lại nuốt nước miếng, “Lúc trong thị trấn, anh có hay nghe nói gì không?”
Tần Việt lại dùng ánh mắt hoang mang xuyên qua không khí nhìn cô.
“Anh… anh có hay nghe người ta nói nhà trọ này thường xuyên có mấy chuyện ma quỷ?”
Lời này khiến cho khuôn mặt Tần Việt nháy mắt trở nên nghiêm túc, anh trầm giọng hỏi: “Lời này em nghe từ đâu?”
“Em nhớ là do mấy bà lão trong thị trấn nói trong lúc tám chuyện, cụ thể là gì thì em không rõ lắm, nhưng… chắc là… là ý này đi?”
Nói đến cuối, Nghê Thanh lại cảm thấy vẻ mặt của Tần Việt ngày càng nghiêm trọng. Điều này khiến cho cô không chắc chắn, trong giọng nói cũng mang theo chút do dự. Cô lại hỏi: “Em… Em nói sai ở đâu sao?”
“Mấy ngày trước anh cũng tới thị trấn đi một vòng, lộ trình cũng không khác với em lắm, nhưng anh cũng không có gặp qua mấy bà cụ ở ven đường phơi nắng nên… anh càng không…”
Tần Việt không nói hết lời nhưng cũng nói hết ý tứ của mình. Nhưng sâu trong tâm trí Nghê Thanh cảm thấy vẫn tồn tại một màn như vậy, thế nên cô còn nhớ rõ vẻ mặt hớn hở của những bà lão ngồi buôn dưa lê đó.
“Anh biết trí nhớ của em vẫn luôn tốt, nhưng có lẽ là lần này em nhớ lầm rồi chăng?” Tần Việt nhìn Nghê Thanh, bàn tay vốn đang khựng bỗng buông thõng xuống, “Dân cư trên thị trấn đều sống dựa vào lượng khách du lịch phát triển mạnh, cho nên chỗ này cho dù có gì thì bọn họ cũng sẽ không giữa ban ngày ban mặt mà nói cho du khách nghe được. Trước đó anh ở đây tìm hiểu cũng lâu rồi mà vẫn chưa tìm ra được lời đồn gì kỳ đâu.”
Nghê Thanh tin tưởng lời của Tần Việt, cũng tin tưởng lý do anh đưa ra. Nhưng cô cũng tin tưởng trí nhớ mà cô tự hào, cô tin rằng cho dù năm tháng hao mòn nhưng chắc chắc sẽ không hao mòn ký ức của cô, càng đừng nói gì đến mấy ngày mấy chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Trong chốc lát ánh mắt hai người đan xen, nhưng mặc kệ ai thì sự thành thật trong mắt của họ có thể truyền tới đáy mắt đối phương.
Cuối cùng vẫn là Nghê Thanh đầu hàng trước sàn đấu tin tức này. Trong lòng cô bất đắc dĩ cười bản thân, tuy chưa từng nhỏ bé như hạt bụi trong miệng Trương Ái Linh nhưng cũng coi như mặc cho trong lòng bản thân đầy dây leo uốn lượn nở ra hoa [1].
[1] Nguyên văn của Trương Ái Linh “Gặp em rồi tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa…”
Chẳng lẽ khi yêu một người thì không nên toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ấy sao?
Thấy Lý Gia Tân đã hoàn toàn không sao, chỉ còn hôn mê bất tỉnh, Nghê Thanh nghĩ đêm nay đi một chuyến không hỏi được gì rồi.
Nhưng trong lòng Nghê Thanh lại không thấy tiếc nuối gì. Tuy rằng trên mặt cô không biểu hiện rõ nhưng sự nhu tình khó tả kia đều biểu lộ ra nơi khóe mắt Nghê Thanh. Đến nỗi lúc cô cuối cùng trở lại phòng Nghê Duyệt còn tưởng rằng cô và Tần Việt cặp với nhau kìa.
“Do ánh trăng quá dịu dàng thôi.” Nghê Thanh làm bộ làm tịch làm thơ một câu, nhưng ở trước mặt em gái mình, khóe miệng của cô nhanh chóng không kiềm được cong cong.
Thấy ánh mắt Nghê Duyệt càng ngày không có ý tốt, Nghê Thanh lấy gối đầu nhanh chóng che mặt mình lại rồi sau đó giả chết ngã xuống chiếc giường nhỏ bé.
Một loạt động tác xảy ra quá mức bất ngờ khiến cho Nghê Duyệt bị Nghê Thanh dọa cho sững sờ. Nhưng khi cô ấy phản ứng lại bèn làm bộ muốn nhào vào vào người Nghê Thanh.
Sau đó nghe Nghê Thanh đang buồn bực rúc trong gối nói một câu: “Cái hiệu quả cách âm của cái tường này kém thí mồ, em không nên làm động tĩnh lớn kẻo người ta lại nghĩ mình trên giường làm… chuyện rung giường gì đó.”
Nghê Duyệt không ngốc, vừa nghe thấy lời này của Nghê Thanh là cô bé biết có chuyện. Cô ấy vội vàng dừng bước, nhỏ giọng cười nói: “Em không quậy chị đâu, vậy thì trao đổi đi, chị phải nói cho em biết lời vừa rồi là ý gì.”
Nghê Thanh không phải là loại người tính toán sau lưng vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên, cô chỉ đơn giản nói với Nghê Duyệt một chút tình cảnh xấu hổ vừa rồi. Trong lời nói của cô vừa nghe chính là ba câu không rời Tần Việt, rõ ràng là dáng vẻ của cô gái nhỏ mà.
Nghê Duyệt trêu ghẹo: “Chị, mùa xuân qua rồi á nha.”
“Được rồi, chị biết, bây giờ không phải là mùa hè sao?” Nghê Thanh cười ngây ngô vài tiếng, nhưung cô nhanh chóng dừng lại, móc di động ra, quơ di động đang hiện thời gian trước mặt Nghê Duyệt, “Đã 11 giờ rồi, còn chưa đi ngủ?”
Thật ra trên điện thoại mới hiện lên con số 22:49 thôi, nhưng Nghê Duyệt thấy rồi cũng không dị nghị gì. Cô khoa trương rống một câu bi thương: “Chị, người ta chỉ lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của chị thôi.” Ý trong lời tuy chỉ sự đau khổ vùng vẫy nhưng cô ấy vẫn tự giác về giường mình.
Tắt đèn đầu giường, Nghê Thanh men theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Nghê Duyệt, dịu dàng nói: “A Duyệt, chúc ngủ ngon.”
“Chị ngủ ngon…” Tuy Nghê Duyệt dính gối là ngủ liền nhưng cô ấy vẫn cố hết sức nửa tỉnh nửa mơ đáp lại lời Nghê Thanh.
Thói quen của hai chị em rất tốt, họ luôn chúc ngủ ngon nhau khi ngủ cùng nhau, đây là thói quen bình thường.
Tuy rằng mấy giờ trước các cô còn có chút chuyện không hài lòng nhau, nhưng tình cảm chân thành của hai chị em cũng sẽ không vì một chút mâu thuẫn nhỏ thì tan vỡ đâu.
Cái này chính là sự tín nhiệm lẫn nhau được hình thành qua nhiều năm, tôn trọng lẫn nhau chính là cơ sở để duy trì một mối quan hệ.
Nghê Thanh vô thức nhớ tới ban sáng cùng xem “Báu vật của đời” [2] với Trình Ngạn Đình. Tuy hai người bọn cô không hợp nhau nhưng lại có thể kết bạn với nhau đi dạo cổ trấn, rốt cuộc vì cái gì khiến cho mối quan hệ của các cô tan vỡ?
[2] Báu vật của đời, nguyên tác: Phong nhũ phì đồn (丰乳肥臀), là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Trung Quốc Mạc Ngôn. Tác phẩm được xuất bản tháng 9 năm 1995 và đã trở thành một hiện tượng, tác phẩm đã được trao giải cao nhất của Hội Nhà văn Trung Quốc về truyện trong năm đó.
Còn những người khác…
Nghê Thanh không nén được mà rùng mình một cái. Cô đột nhiên cảm thấy đêm hơi lành lạnh, nhưng cô rất lười đứng dậy, Nghê Thanh chỉ quấn chăn trên người chặt hơn vài phần.
Bởi vì ngủ gần cửa sổ nên lúc Nghê Thanh mở mắt còn có thể thấy khách sạn được bao phủ bởi lớp ánh sáng. Đây là ánh trăng giống hệt trăng ở nhà sau trong đêm nay.
Ban đêm tĩnh lặng và tâm tình vui vẻ giúp dễ ngủ hơn, cho nên đêm nay Nghê Thanh đã nhanh chóng chìm vào cõi mộng dưới ánh trăng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!