Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

- Hoàng Nguyệt Minh!

Người có mặt tại đại sảnh đều giật thót người, ai lại cả gan gọi cả họ tên sếp với âm lượng như muốn nói cho cả thế giới biết này!?

Những vệ sĩ đứng ở các góc khuất phản ứng nhanh chóng, nhưng bước lên một bước liền lập tức lùi về.

Hải My chưa kịp phản ứng đã thấy Nguyệt Minh bị người ta ôm chầm lấy, đứng không vững lảo đảo vài cái.

Tiếng gọi ấy mang theo giọng nói êm tai mà bao ngày Nguyệt Minh mong ngóng ngay cả trong những giấc ngủ chập chờn, thứ thanh âm mà cô nghĩ rằng mình đã khắc ghi đến tận tâm can.

Nghe được người ấy gọi tên mình, Nguyệt Minh cứng đờ người, đôi con ngươi lay động không ngừng.

Nguyệt Minh chậm chạp quay lại trong sự hồi hộp.

Cô sợ...

Sợ rằng mình đang mộng giữa ban ngày.

Sợ rằng nỗi nhớ bản thân khóa chặt vào một góc suốt nửa tháng nay cuối cùng cũng vỡ tung, chiếm lĩnh hết toàn bộ lý trí của cô.

Sợ rằng nếu quay lại, tất cả chỉ là ảo tưởng thì sẽ có bao nhiêu phần thất vọng?

Sợ nếu nghe nhầm, sẽ không thể kìm nén nổi nữa, không chờ đợi Gia An nổi nữa, cô sẽ bay sang ấy lôi kéo nàng về với gia đình nhỏ mất thôi!

May mắn làm sao, khoảnh khắc thân nhiệt ấm áp quen thuộc va vào lòng mình, hương hoa thoang thoảng xộc vào mũi như tín hiệu báo cho đại não của Nguyệt Minh bừng tỉnh...

Người cô đợi về rồi.

Người cô yêu đang trong vòng tay cô.

Còn đợi chờ gì mà không ôm nàng chặt vào lòng, không bao giờ buông nàng ra lần nào nữa?

Xa nhau như vậy là quá đủ rồi.

Nguyệt Minh lảo đảo vài bước sau đó liền đứng vững, hai tay ôm chặt lấy eo người trong lòng. Cô cúi đầu, tựa vào bờ vai nàng, hít thật sâu mùi hương mà cô nhớ mong, hai mắt vô điều kiện mà nhắm nghiền lại, khóe môi cong lên vẽ nên nụ cười mãn nguyện.

- Je suis là... ( Chị về rồi...)

- Bienvenue... (Mừng chị về nhà...)

Hai người thỏ thẻ cùng nhau.

Nguyệt Minh cố gắng mãi mới trọn vẹn một câu, cổ họng cô nghẹn đắng, bao lời muốn nói tiếp theo cứ như bị bóp nghẹn.

Cũng chính thời khắc này, cô nhận ra có nói gì cũng vô nghĩa, chỉ muốn ôm nàng trong lòng, mãi không rời, hệt như một đứa trẻ, lo được lo mất, cảm giác không an toàn đan xen cùng niềm hạnh phúc.

- Tu me manques,... tu me manques... (Em nhớ chị) - Nguyệt Minh vùi mặt vào hõm cổ của Gia An, lặp đi lặp lại đầy thiết tha dù phát âm còn chưa chuẩn.

Gia An mỉm cười, tay nhè nhẹ vỗ lưng Nguyệt Minh. Chỉ qua lời nói, nàng cũng đủ hiểu người mình yêu đã phải trải qua những gì, ngọt ngào thì ít, đắng cay thì nhiều, cõi lòng nàng nhói đau như bị hàng vạn mũi kim châm chích.

Nhưng nàng về rồi, nàng sẽ không đi nữa, nàng sẽ không để cả hai buồn và sống trong nhớ nhung nữa.

Bức tường nàng gầy dựng nên bây giờ đã vô cùng vững chắc, vì được xây bằng tất cả tình yêu, tất cả nhớ nhung tích tụ trong tim nàng.

Gia An không muốn không khí nặng nề thế này, cũng không muốn Nguyệt Minh bị ánh mắt người ngoài nhìn vào soi mói.

Nguyệt Minh của nàng hẳn sẽ không thích bị người ngoài thấy được sự yếu đuối, mà nàng, nàng cũng ích kỷ, không muốn bọn họ có thể thấy được mặt này của cô, chỉ mình nàng được thấy, được yêu mà thôi.

Nàng đã đáp trả Nguyệt Minh bằng giọng đầy cưng chiều pha chút đùa giỡn.

- Không nói còn tưởng em mới là người đi nước F đấy, Tổng giám đốc, quên tiếng mẹ đẻ rồi sao? Hôm nay lại giỏi tiếng F đột xuất thế!- Nàng vừa nói vừa vỗ lưng ra hiệu cho người này thả nàng ra, mặt đối mặt mà nói chuyện với nhau.

Nhưng Nguyệt Minh nào chịu, vẫn cứ ôm khư khư nàng vào lòng, đã vậy còn kéo nàng chặt vào cái ôm hơn, như thể hận không thể cùng nàng hòa làm một.

- Em sợ chị quên tiếng mẹ đẻ! Nên em học thêm để chị có quên vẫn còn có thể trao đổi ngôn ngữ với chị.- Nguyệt Minh đầy uất ức.

- Hưm... Chị đoán nhé, em học mấy câu "em nhớ chị", "em yêu chị" nhiều nhất đúng không?

- Không phải.

- Chứ là gì?- Gia An ngạc nhiên.

- J'ai besoin de toi. Vraiment besoin de toi! (Em cần chị, thật sự rất cần chị) -Nguyệt Minh hơi nấc nhẹ, cố hít một hơi lại nói tiếp.- Je ne te laisserai jamais partir. (Em sẽ không bao giờ để chị rời đi nữa)

Gia An cảm nhận được một tầng nước đang dần dâng trào trong đôi mắt cười của mình. Nàng khẽ hôn nhẹ lên vai áo của Nguyệt Minh một cái, để lại một dấu son hồng nhạt trên bộ vest trắng sạch sẽ của cô.

Gia An lại mỉm cười, hết sức hài lòng.

- Em định cứ ôm chị mãi thế này sao? Về văn phòng nói chuyện tiếp nhé.- Vẫn là Gia An thức thời khi bắt gặp ánh đèn flash chiếu sáng, dù sau đó vệ sĩ đã rất nhanh đi đến làm việc cùng người kia.

Nguyệt Minh rục rịch, cái ôm dần được buông lỏng.

Gia An còn đang định tranh thủ hít thở một chút, nãy giờ nàng bị siết quá chặt thì lại cảm thấy phía sau gáy bị giữ chặt, nàng chớp mắt một cái liền cảm nhận được cánh môi mềm mại chạm vào môi mình.

Nguyệt Minh mút nhẹ nhàng cánh môi anh đào ngọt ngào, nhấn nhá chần chừ một hồi liền không nén được mà hơi dùng lực tay, đẩy nhẹ đầu Gia An gần sát hơn. Đầu lưỡi ôn nhu mà bá đạo cạy mở răng nàng, không cho nàng phản kháng, cũng chẳng cho nàng chạy trốn, cứ vậy bắt cóc nàng vào nụ hôn kiểu Pháp.

Không phải đây là sở trường của chị sao?

Em đã chờ rất lâu đó.

Tổng giám đốc bị "người lạ" ôm chầm lấy đã thu hút ánh mắt của mọi người tại đại sảnh, bây giờ Tổng giám đốc còn chủ động hôn "người lạ" nữa, khỏi phải nói con dân sốc đến thế nào...

Ban đầu còn có thể chịu được mà im lặng, bây giờ có người vì sốc mà cảm thán một tiếng, phất lên một ngọn cờ khởi nghĩa cho những người xung quanh. Một tràng vỗ tay ở đâu kéo đến, như sấm rền vang, không thể thiếu được vài tiếng hú kích động. Chẳng mấy chốc, đại sảnh hào nhoáng của T Group như thể biến thành phố đi bộ cuối tuần, chỉ thiếu mỗi vài xe bán hàng mà thôi.

Vệ sĩ cũng bất lực, quá nhiều người ghi hình, họ chỉ có thể cố chặn được ai thì chặn.

Tuy rằng cơm chiều còn chưa ăn liền bị thồn cơm chó, nhưng cảnh tượng quá đẹp nên mọi người đều chấp nhận ăn, ăn đến no bụng, ăn đến vui vẻ.

Hai mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần hôn nhau cực kỳ nịnh mắt, huống hồ, Chủ tịch lạnh lùng cao cao tại thượng luôn nhìn đời bằng nửa con mắt lại ngọt ngào thế này sao?

Bây giờ thì họ có thêm động lực tin tưởng tin vào mấy truyện tổng tài bá đạo hư ảo rồi, chẳng phải sếp nhà họ chính là minh chứng sao?

Thậm chí có vài chị gái đang thẳng tự nhiên muốn cong theo, hóa ra tình yêu giữa con gái với con gái có thể ngọt ngào đến vậy, mỹ miều đến thế!

Có người vui, có người thích thú, cũng sẽ có kẻ buồn, cảm thấy chướng mắt.

Hải My mím môi, chân chủ động lùi về sau vài bước.

Tuy hai người kia nói rất nhỏ, nhưng cô ta đứng quá gần Nguyệt Minh, những gì không muốn nghe cũng đã nghe, dù chẳng hiểu lắm, vẫn có thể đoán được họ trao cho nhau đôi lời tình yêu. Khung cảnh bây giờ, cô ta còn tiếp tục đứng đây, chẳng khác nào tự lấy tro trét lên mặt, tự làm xấu hổ bản thân.

Nói ra thì nực cười, bản thân yêu thầm, chẳng lọt vào mắt người ta, lại phải ăn một cơn ghen với "chính thất", giờ phải làm sao để tách ra?

Đã làm đến vậy vẫn không tách rời được họ mà như thể giúp họ tìm ra được chất kết dính bền vững...

Hải My không hiểu vì sao trong miệng đắng chát vô cùng.

Không nhìn nổi nữa...

Cô ta không thể nhìn nổi nữa.

- Không ở lại chiêm ngưỡng hả?

Ngay khi Hải My quay người rời đi, đường trước mặt liền bị chặn lại. Hải My nhìn giày cao gót đỏ, ngước lên liền thấy gương mặt yêu nghiệt cùng mái tóc bạch kim được cột nửa đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.

Sự chú ý của mọi người xung quanh liền bị phân tán bởi sự xuất hiện của chủ nhân chiếc đầu bạch kim này.

- What the heck? Hôm nay ngày gì vậy?

- Cô Fuyu đến đánh ghen!?

- Sao toàn mỹ nữ vậy?

Các nhân viên kháo nhau, cực kỳ phấn khích. Dạo gần đây, có ai không hít drama của Hạ Băng, thậm chí nhiều người còn bị bộ ảnh của nàng biến thành icys part time cơ mà. Nói ra thì sợ bị đuổi việc, nên họ chỉ dám nghĩ thầm... rằng giờ phút này, tại nơi đây, cô Fuyu vừa đến liền làm lu mờ hết thảy mọi khung hình.

Quá mức chói chang, quá mức lấp lánh.

Nhưng vẫn là mỗi người có một nét đẹp riêng, so sánh như vậy rất là khập khiễng. Ai thích mẫu người chững chạc và thanh tú sẽ thấy Nguyệt Minh nổi bật nhất. Cũng có người thích phong cách nhẹ nhàng, dịu dàng của người trong lòng Chủ tịch, đôi mắt cười của cô nàng ấy mới là điểm chí mạng...

Làm sao có thể so sánh hoa hồng đỏ với thủy tiên hay là mẫu đơn? Đứng ở nhiều góc nhìn, mỗi loại sẽ có một vẻ đẹp riêng.

Sự xuất hiện của Hạ Băng khiến nụ hôn mà Nguyệt Minh trao cho Gia An dừng lại. Nguyệt Minh mỉm cười mãn nguyện nhìn người trong lòng mình đang e ấp với gương mặt đỏ bừng, nàng có chút khó khăn trong hô hấp. Nguyệt Minh cưng chiều xoa xoa lưng Gia An, sau đó liền phóng tầm mắt lạnh lùng nhìn về cô nàng làm trong cục "báo".

Hạ Băng vẫn nhìn Hải My với ánh mắt đầy mỉa mai, một tay nàng ôm ngang cơ thể tạo điểm tựa cho tay còn lại xoay xoay chùm chìa khóa đắt tiền. Nàng định qua rủ Nguyệt Minh đi ăn, lại bắt gặp được một cảnh bỏng mắt thế này hai người này cũng quá táo bạo đi chứ!

Chậc...

Lẽ ra nàng không nên ghé qua, nàng không muốn ăn cơm chó!

Nhưng mà ít nhất Hạ Băng cũng được an ủi một chút, bắt gặp được gương mặt chanh chua của "bé ba" Hải My đây.

Hạ Băng là loại người gì cơ chứ?

Là loại thấy cháy liền không nhịn được đổ thêm xăng!

Hơn nữa, cả cuộc đời này nàng ghét nhất là loại chen chân vào hạnh phúc của người khác, cũng may bạn nàng còn đủ tỉnh táo, nếu không Hạ Băng chắc chắn cũng sẽ đá Nguyệt Minh xuống sông, nhấn nước cho chết.

Đúng vậy, Hạ Băng có thể phong tình, nhưng nàng luôn có những quy tắc riêng. Không chơi khi người không tự nguyện, không yêu, không hứa hẹn dài lâu, vui vẻ đến vui vẻ đi, và cuối cùng chính là không chen chân vào hạnh phúc của người khác.

- Đi thôi em.- Gia An vuốt nhẹ lồng ngực, trấn tỉnh bản thân.

Nàng cũng nhận ra được tình hình, chủ động đan mười ngón tay vào nhau, kéo Nguyệt Minh đi về phía hai người đang "mặt qua mày lại" với nhau bẻn kia.

- Hi Fuyu, chào cô Hải My.- Gia An lịch sự nói, bàn tay siết chặt Nguyệt Minh thêm một phần lực,

Nguyệt Minh cúi đầu nhìn, khóe môi khẽ cong lên, trái tim cô đang không ngừng gào thét trong hạnh phúc. Cứ như vậy, cô học theo Gia An, nắm chặt tay nàng hơn, ngón cái thỉnh thoảng xoa xoa u bàn tay của nàng, trêu chọc.

- Hi, bác sĩ An, lâu ngày không gặp, xinh đẹp hẳn ra.- Hạ Băng cũng mỉm cười, lại liếc qua Hải My rồi nói tiếp.- Đến đón VỢ tan làm à?

Hải My cũng lên tiếng chào, dù bản thân bây giờ cực kỳ chán ghét phải ở nơi này, cùng chữ VỢ nhấn mạnh của Hạ Băng.

- Hai người có việc gấp cần gặp Nguyệt sao? Nếu không thì chúng tôi đi trước.

Gia An cũng không khách khí, lời nàng nói như khẳng định rõ chủ quyền: "Có gì muốn nói với vợ bà hay không? Không thì lượn đê, bà đang bận."

Hạ Băng tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Gia An, liền vui vẻ làm hành động không ai ngờ tới, đó chính là nắm lấy cổ tay của Hải My trong sự ngỡ ngàng của chính chủ lẫn nhiều người khác.

- Không có, tôi tìm Hải My cơ.- Hạ Băng nói dối không chớp mắt.

Hải My định giật tay lại, liền bị nàng giữ chặt hơn.

- Được rồi, vậy không phiền.

Gia An nói xong lời khách sáo cuối cùng liền kéo Nguyệt Minh vào thang máy chuyên dụng, bỏ lại Hải My cùng Hạ Băng cùng hàng trăm ánh mắt bà tám.

Thấy hai người kia rời đi, Hạ Băng cũng chủ động thả lỏng tay ra, Hải My tức giận mà giật tay về, trừng mắt nhìn nàng.

- Tay tôi không phải là loại cô muốn đụng thì đụng.

Hạ Băng nhún vai, Hải My nhíu mày nhìn nàng cho tay vào túi xách lục tìm gì đó.

- Thế chỉ cho những người có người yêu, có vợ rồi nắm tay sao?- Hạ Băng nháy mắt một cái đầy ngả ngớn.

Nàng cũng lấy ra một chai nước rửa tay nhỏ, cho gel vào tay, xoa xoa như thể tay vừa chạm vào vật dơ bẩn.

Hải My cảm thấy lúc này bản thân không còn có thể tiếp tục ở đây được nữa, tàn tiệc rồi, chỉ là, lúc cô ta lướt qua người Hạ Băng liền nhận được thêm một câu mỉa mai.

- Đúng là ngành nghề nào cũng có tiểu tam, sếp của cô rõ ràng đã bảo cô đi quyến rũ tôi mà nhỉ?

Hải My dừng chân, liếc nhìn Hạ Băng.

- Ổng nghĩ sao mà lại so sánh con gái vàng ngọc của mình với loại đại trà như cô? Tôi Đâu Ăn Tạp?.- Hạ Băng nhếch môi nói thêm.

- Selena lại càng không!- Hạ Băng nói rồi nâng tay lên dùng hai ngón tay hôn gió với Hải My.

Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách cả hai người với thế giới bên ngoài, cũng là lúc thế giới tình yêu đầy phấn hồng xuất hiện.

Nguyệt Minh rời khỏi cái nắm tay, động tác nhanh thoăn thoắt mà ôm lấy eo của Gia An, lần nữa kéo nàng vào lòng mình.

- Em còn tưởng chúng ta đi ra lấy xe cơ.- Tổng giám đốc vừa nói, vừa hô lên môi bác sĩ An như gà mổ thóc.

- Hửm? Lấy xe đi đâu nè?- Bác sĩ An cười một tiếng, hai tay ôm lấy cổ cô.

- Đi khách sạn.

- Đi khách sạn làm gì?- Gia An bĩu môi.

- Làm chút chuyện nâng cao tình cảm. Thành phố X có khách sạn 6 sao nổi tiếng đó, nghe bảo còn có cả hồ bơi vô cực riêng biệt...

Nguyệt Minh nói tới đây liền thấy chị vợ hơi cau mày, như thể đang suy nghĩ gì đó, cô còn tưởng Gia An không thích nghe mấy lời thế này liền chột dạ muốn xin lỗi, nhưng nàng đã mở lời trước.

- Sao không về nhà mà phải vào khách sạn? Ở nhà không phải sẽ thoải mái và đỡ tốn kém hơn sao? Hơn nữa...

Gia An đặt tay lên môi Nguyệt Minh, ngăn người kia lần nữa hôn lên môi mình, giọng nói càng mang theo vẻ nghi hoặc.

- Thường chỉ có người mờ ám mới đi khách sạn... Tổng giám đốc, à đúng hơn là Chủ tịch Hoàng Nguyệt Minh, em có vẻ rành chuyện đi khách sạn nhỉ? Chị nhớ mình chưa từng đi khách sạn với em bao giờ cả... kinh nghiệm phong phú thế này, em lấy từ đâu ra?

Nguyệt Minh nhận thấy ánh mắt nghi hoặc đang hướng về phía mình thì dở khóc dở cười, bây giờ mà trả lời sai ý nàng thì liền chẳng khác nào tự mình nhảy vào chảo dầu, mà im lặng không nói lại càng đáng ngờ hơn.

- Em nghe Fuyu nói...

Thôi thì cứ đổ lỗi cho chuyên gia đi khách sạn vậy, cô đâu thể nói dạo trước cô nghiên cứu muốn đổi không khí được, nguyên nhân sâu xa bắt nguồn từ cháu Joy bé bỏng luôn phá hỏng những lúc cao trào...

- Hưm...

Gia An nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng mỉm cười, chỉ đùa một chút thôi mà mặt Nguyệt Minh khổ sở đến tội, nhưng mà đáng yêu.

Nguyệt Minh thấy người yêu đã có động thái tha cho mình, liền kéo ngón tay đang chặn môi mình ra, muốn hôn xuống một cái nữa, nào ngờ, cửa thang máy đã Ting lên một tiếng báo hiệu đến nơi.

Lại lần nữa màn ôm ấp này bị các vị thư ký của Nguyệt Minh trông thấy, đôi vợ vợ phải đối mặt với tận mấy cặp mắt hóng hớt, cũng may, Khả Hân có phòng làm việc riêng.

Nguyệt Minh cau mày, các thư ký liền vội vàng lờ đi, người thì đưa tài liệu lên che mặt, người thì úp mặt xuống bàn, người lại đánh gõ đại gì đó trên bàn phím...

Gia An cạn cả lời...

Nguyệt Minh muốn hôn xuống một cái nữa, nhưng Gia An đã chặn lại, nàng dứt khoát đẩy cô ra rồi bước khỏi thang máy.

Nguyệt Minh lưu luyến, tranh thủ nắm lấy tay nàng hôn lên một cái, có gì mà ngại, vợ bỏ đi cả mấy tuần, nhớ nhung không thể hiện được à?

Cô là ai?

Là chủ cái công ty này, nói nôm na thì công ty như nhà, cô muốn hôn thì hôn thôi ai dám cấm?

Chỉ cần bạn không ngại, người khác ngại kệ người ta!

Đây là chân lý mà dạo này Nguyệt Minh đút kết được từ chuyện của Hạ Băng.Mang theo trạng thái mông lung nghĩ ngợi, nhắc đến Hạ Băng thì cô cũng nhớ đến một việc cực kỳ quan trọng.

- Chị vào trước đi.- Nguyệt Minh lấy điện thoại ra.

- Chị chờ em.- Gia An nắm lấy tay trái của Nguyệt Minh, đứng im lặng một bên chờ đợi.

Nguyệt Minh nhìn nàng đầy cưng chiều, khẽ hôn nhẹ lên má nàng một cái rồi ngoan ngoãn báo cáo.

- Em nhắn tin cho Hạ Băng một cái, dạo gần đây cậu ấy cứ liên tục gây chuyện thôi.

Các thư ký hóng hớt trong im lặng đang cắn tài liệu để ngăn tiếng hét của mình, ngọt chết rồi!

- Nè.

Nguyệt Minh nhắn xong thì chủ động đưa cho Gia An xem điện thoại. Hành động nhỏ như vậy làm Gia An rất vừa lòng, xem ra cũng không phải mỗi nàng thay đổi.

[Mọi chuyện bây giờ ổn rồi, cậu đừng làm gì nữa nhé, tớ có thể xử lý tốt]

Hai người đi vào văn phòng, Gia An chủ động buông tay. Nàng dạo quanh một vòng, rồi dừng lại bên bàn gỗ rộng lớn của cô, tay hơi miết nhẹ vào khung hình một nhà ba người, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Lúc nãy nàng có chút gấp gáp nên kéo Nguyệt Minh lên văn phòng, bây giờ nghĩ lại, nàng tự hỏi sao mình không kéo cô về nhà luôn nhỉ?

Gia An có chút tự trách, nhưng rất nhanh lấy lại trạng thái, dẹp ưu phiền sang một bên. Nàng nhìn người vẫn đang ngây ngốc ngắm mình ở kia, nụ cười dần sâu hơn. Bác sĩ An nâng tay, ngoắc ngoắc như cách Joy thường làm.

Nguyệt Minh ngơ ngác nhìn nàng, sau đó chỉ vào bản thân mình.

Gia An gật gật đầu.

Nguyệt Minh ngoan ngoãn chạy lại như chú cún con khi nghe hiệu lệnh của chủ, nào có phải tác phong của người đứng đầu tập đoàn lẫy lừng mà cô vừa hãnh diện cách đây ít phút...

Hôm nay Nguyệt Minh diện outfit thuần trắng, điểm nhấn chính là chiếc khăn turban họa tiết xanh ngọc trùng màu với huy hiệu T Group cô đính trên áo.

Gia An đưa tay nắm lấy khăn của Nguyệt Minh kéo cô về phía mình, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nguyệt Minh có chút sốc nhưng rất nhanh phối hợp, không như những nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, đây là một nụ hôn nước F hàng real chính hãng đến từ cô gái được nuôi dạy bới một người nước F, con gái của daddy Ralph mà.

Hai người hôn đến khó mà chia lìa, những âm thanh ái muội hòa cùng với những hơi thở gấp gáp chẳng mấy chốc chiếm lĩnh cả văn phòng. Nơi đầy kỷ luật này nhanh chóng phủ lên mình một tầng tình ái, chẳng mấy chốc tạo nên một tầng kích thích vây trọn hai nhân vật chính.

Nụ hôn này rất đặc biệt, không chỉ bởi vì hai đầu lưỡi quấn quýt hòa lẫn vào nhau, mà còn bởi vì nàng bác sĩ đứng đắn ngày nào không còn ôm cổ Nguyệt Minh như cách truyền thống mà là kéo khăn quàng cổ của cô một cách đầy bá đạo.

Lần đầu trải nghiệm cảm giác kích thích lại còn sau một thời gian dài xa cách nhớ nhung khiến đại não của Nguyệt Minh dường như bùng nổ. Cô có chút gấp gáp mà trượt dài tay xuống bên dưới váy hoa của nàng, sau đó lại trượt lên trên, lần này bàn tay đã không còn bị ngăn trở bởi lớp vải voan vướng víu kia nữa mà ma sát trực tiếp với làn da mềm mại mát lạnh của nàng.

Cảm nhận va chạm cùng những cái vuốt ve đầy tình ái khiến cơ thể Gia An run lên, nàng không kiềm chế được mà khẽ rên nhẹ một tiếng.

Nào ngờ, đây lại như một liều doping dành cho Nguyệt Min, cô liền dùng hai tay giữ chặt eo, nâng đặt Gia An ngồi trên mặt bàn buốt giá.

Gia An khẽ rùng mình, hai tay ôm chặt lấy cổ Nguyệt Minh, Nàng cảm nhận được bàn tay mơn trớn đang không ngừng trêu chọc bắp đùi mình, gương mặt lúc nào đã ửng hồng phủ đầy một trận sóng tình.

Hai người tách ra, Gia An cúi đầu tựa vào vai cô không ngừng thở gấp. Nàng vừa cắn môi, vừa e thẹn nói.

- Đừng... đừng.

Nguyệt Minh cười xấu xa, khẽ thổi bên tai nàng một luồng gió.

- Đừng dừng lại hửm?- Vừa nói, tay cô liền trượt xuống, vuốt ve vùng đùi trong đầy mẫn cảm của nàng.

- Ưm...- Gia An run rẩy rít lên một tiếng.

So với lúc trước, Nguyệt Minh bây giờ ngày càng thành thạo, ngày càng hư hỏng, nàng vừa ghét bỏ lại càng yêu thích, phải làm sao bây giờ?

- Nơi này... nơi... làm...- Gia An khó khăn nói, nàng nhìn Nguyệt Minh bằng đôi mắt ngập nước động tình.

Nguyệt Minh cắn nhẹ môi nàng.

- Ngoan...

Tay liền quá phận xoa nơi nhạy cảm, dù cách một lớp vải mỏng vẫn có thể cả nhận được sự khát tình đầy ướt át.

Cạch—

- Chị ơi, em nghe nói bác sĩ An về rồi?

Khả Hân phấn khích đẩy cửa chạy vào, đúng lúc bắt gặp thấy cảnh tượng trước mắt.

Bóng lưng Chị Nguyệt đang che hết cả người bác sĩ An ngồi trên bàn, tuy nhiên, vị trí tay thì... hình như có gì sai sai.

Trong 3 giây, mặt Khả Hân biến sắc.

Nguyệt Minh vội vã khép chân Gia An lại, đầy tức giận trừng mắt nhìn Khả Hân.

- 3 tháng tiếp theo tăng ca và không có một đồng lương!

Khả Hân đâu dám nói gì, liền bật tốc biến bỏ chạy, còn tiện đà đóng cửa, bấm khóa dùng Nguyệt Minh một cái.

May là góc khuất do chị Nguyệt che hết nên nàng thư ký nhỏ chỉ thấy mỗi hai cái chân trắng nõn nà của chị An thôi... lỡ mà thấy gì quá phận chắc Nguyệt Minh thả rơi Khả Hân tự do từ tầng 69 mất!!!

Trời má!

Hai con người nghiêm túc này từ lúc nào tình thú vậy?

Chị Băng nhập hai người này à?

Nguyệt Minh thở ra, cố tìm lại mood, dù sao thì đối với chuyện bị chen ngang cô đã thành quen rồi, mấy cái bóng đèn này luôn cứ thích vào không gõ cửa như vậy?

Joy thì không nói, Hạ Băng tính bộp chộp, Nguyệt Minh cũng đã biết thừa, đến Khả Hân cũng như vậy sao!!?

Nhưng chỉ mỗi Tổng giám đốc lấy lại trạng thái thôi, bác sĩ An lúc này đã và đang muốn tìm cái lỗ chui xuống, nhưng không có lỗ nên nàng chỉ đành trèo qua bàn, chui xuống gầm bàn ngồi bó gối, úp mặt vào chân.

Nàng làm sao có thể nhìn mặt Khả Hân nữa đây!?

Nguyệt Minh dở khóc dở cười nhìn vợ mình, thức thời chui xuống gầm bàn cùng nàng.

- Em đi ra.- Gia An ghét bỏ Nguyệt Minh ra mặt, không thương tiếc đẩy cô ra.

*****

Gia An: Ai chỉ em đi khách sạn?

Nguyệt Minh: Con Băng.

Hạ Băng: Oke tại tao, tất cả tại tao được chưa? Cí lùm mía nó tức!

*****

Gia An: Tui dề rồi tui sẽ không đi đâu nưa

Quỳnh Chi: Bạn chắc chưa?
Nhấn Mở Bình Luận