Sân bay tấp nập, người đến kẻ đi, người buồn kẻ vui, tiếng nói cười, tiếng khóc nức nở, muôn hình vạn trạng.
Bên dưới cổng vào của ga quốc tế, Alex ăn mặc sành điệu, cao ráo cùng Gia An một thân váy đầm bắt mắt, thu hút nhiều ánh nhìn của người đi đường, họ dành vài giây ngắm nghía xem hai người này liệu có phải minh tinh nào không.
Gia An như cũ nở một nụ cười, dù cho chỉ là một nụ cười xã giao, vẫn mang theo một phần nào ấm áp dẫu cho người đối diện có làm nàng phiền lòng đến nhường nào đi nữa. Sự ấm áp này khiến cõi lòng Alex chưa một giây nào ngủ yên, Gia An vẫn luôn như thế, luôn khiến cho người ta không cam tâm mà từ bỏ.
Nhưng rốt cuộc, vẫn phải từ bỏ mà thôi.
- Giữ gìn sức khỏe.- Gia An nhẹ nhàng nói, nàng biết từ nãy đến giờ, Alex vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Alex thở ra một hơi, đôi mắt đảo một vòng, cuối cùng vẫn dừng lại, nhìn vào mắt Gia An.
- Tớ ôm cậu một cái được không?
Gia An hơi chần chừ, Alex tất nhiên thấy được do dự trong mắt nàng, cô vẫn dang ra hai cánh tay, nở nụ cười thật tươi.
- Đừng sợ, chỉ là một cái ôm tạm biệt thôi mà, bạn bè tạm biệt nhau. Tớ không thích cậu nữa, một chút cũng không!
Gia An cẩn trọng nhìn vào mắt Alex, sau đó khẽ khàng bước đến vòng tay cô. Alex co tay, để Gia An ở trong lòng mình, bàn tay cô đặt trên lưng nàng rất lịch thiệp, không quá phận.
Gia An vỗ nhẹ vào lưng Alex.
- Safe flight.
- Sau này, nếu cô ta đối với cậu không tốt, hãy nhớ tới tớ. Sau này, nếu muốn thay đổi, chỉ cần gọi cho tớ.- Chẳng mấy chốc, Alex đổi giọng, có chút trêu chọc.
Gia An phì cười, nàng đánh khẽ lên vai Alex.
- Mình tin tưởng cô ấy.
Alex lại nhìn Gia An, ánh mắt si mê như ngày đầu, vài phút sau lại quay mặt đi, nắm lấy tay kéo vali.
- Được rồi, tới giờ mình phải đi đây.
Gia An cho tay vào túi áo khoác, nhìn Alex đeo lên kính mát, để lại hai từ tạm biệt, rất nhanh bước đi, chưa từng một lần quay đầu nhìn lại.
Để lại tất cả ở phía sau, xem như đã hoàn thành tâm nguyện năm 18 tuổi, một lần thật tâm nói yêu thích với Gia An.
Dù bị từ chối thì cũng đã hoàn thành rồi, tuyệt đối không hối hận.
Khóe môi Alex nhếch lên, cảm thấy thật may mắn vì nhân loại đã sáng tạo ra thứ gọi là kính mát, chí ít, có thể che đi nước mắt của cô. Ít nhất, đến phút cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy cô thật ngầu, thật đẹp mắt.
Bánh xe máy bay quay tròn quay tròn, chẳng mấy chốc đưa Alex bay lên trời cao, từ từ rời xa nơi này, nơi có người con gái cô từng yêu.
Hi vọng tình yêu đơn phương này dừng lại ở đây.
Hi vọng người con gái cô yêu hạnh phúc.
Bên dưới sân bay, lúc Alex quay lưng đi rồi dần dần khuất bóng ở cổng vào, một thân ảnh cao gầy, quần áo chỉnh chu từ từ đến bên Gia An, trực tiếp cho tay vào túi áo khoác của nàng, lôi tay nàng ra nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Gia An không quá bất ngờ, quay sang nhìn người rất-tự-nhiên kia, gương mặt thanh tú phảng phất một chút khó chịu nơi đáy mắt, dù đã giấu rất nhưng kỹ nàng vẫn có thể nhìn ra.
- Ghen?- Nàng nghiêng đầu hỏi.
- Ai thèm ghen với người một chút sát thương cũng không có.
- Sao lại không có sức sát thương? Alex rất đẹp trai mà!- Gia An ra vẻ suy tư, nàng nói sự thật, Alex thật sự đẹp trai.
Ngoại hình tomboy bắt mắt như vậy khiến nàng không hiểu vì sao Alex lại cứ mãi thích nàng, vẫn luôn có nhiều cô gái xinh đẹp sẵn sàng bên cạnh cậu ấy mà.
Nguyệt Minh liền cảm thấy Gia An đang mường tượng đến dáng vẻ của Alex.
- Em không đẹp sao?- Tổng giám đốc liền cười một cái, nụ cười mà cô luôn tự công nhận rằng có sức sát thương.-Em đẹp phi giới tính!!!
Nguyệt Minh nhấn mạnh, cô tự thấy mình thích đẹp gái liền đẹp gái, muốn đẹp trai liền đẹp trai, không đúng sao?
Nhưng Gia An một chút cũng không đáp, nàng chỉ đưa tay che miệng rồi khẽ cười. Mắt Tổng giám đốc giật giật, cảm giác người yêu đang phủ định lời cô nói.
- Em... Em đi cắt tóc ngắn.- Nguyệt Minh bối rối.
Bạn gái thích kiểu như vậy sao?
Được thôi, cô sẽ chứng minh cô đẹp phi giới tính cho bạn gái xem.
- Được rồi, đi thôi, cắt cái gì mà cắt, tha cho chị đi.- Gia An vừa cười vừa bước lên phía trước một bước, kéo tay Nguyệt Minh.
Alex đúng là rất đẹp trai, nhưng nàng chỉ thích Nguyệt Minh thôi, Nguyệt puppy của nàng đáng yêu biết bao nhiêu. Nghĩ đến chuyện mái tóc đen dài óng ả này ngắn củn cỡ, không bàn đến chuyện hợp hay không, nhưng nàng tin chắc nàng sẽ mất ngủ một thời gian dài vì tiếc nuối mất!
Nguyệt Minh hơi siết tay Gia An rồi cũng bước theo, vừa đi vừa dùng giọng bất mãn hỏi đi hỏi lại.
- Alex thật sự đẹp hơn em hả? Thật sự sao?... Nè, sao chị không trả lời gì vậy?
Bé Nguyệt lắc lắc tay chị An, nũng nịu nói.
- Kì vậy ta? Em một chút cũng không biết mình thua cái gì luôn á!?... Em cao ráo nè, gương mặt lạnh lùng góc cạnh nè, da lại trắng, mũi cao ơi là cao, nói chung là lớn lên ưa nhìn mà? À, em còn giàu nữa, rất giàu luôn á!
Gia An chỉ khẽ lắc đầu bó tay mà thôi, chỉ cách nhau hai tuổi, sao nàng cảm thấy như đang yêu một em gái 18 vậy chứ!?
Nguyệt Minh thế này cũng quá đáng yêu rồi!
Gia An không kiềm chế được, muốn trêu chọc thêm một chút.
- Em ghen hoài vậy?
- Em nào có ghen, em chỉ đang nói sự thật rằng em lớn lên dễ nhìn hơn Alex mà...
- Haha, được rồi, em không có ghen.
- Hừ, chị nói như là em ghen thật ấy, em-không-có-ghen.- Nguyệt Minh phồng má thể hiện bất mãn, nhưng tay vẫn ân cần mở cửa ghế sau cho Gia An.
- Ừa, vậy chị xin lỗi, em lớn lên ưa nhìn được chưa.- Gia An bước vào xe, ngồi ngay ngắn, khi thấy Nguyệt Minh đã yên vị bên ghế bên cạnh rồi, nàng mới đáp.
- Chị nói như là em ép chị nói vậy!?
- Là thật lòng, được chưa!? Nguyệt Minh thật là đẹp gái, à đẹp phi giới tính, vừa nhìn là yêu liền rồi!- Gia An nghiêng người chọt chọt má của Nguyệt Minh, phút chốc cảm thấy Joy thật giống dì.
- Vừa nhìn yêu liền sao phải tới hơn 8 tháng sau chị mới chấp nhận người ta!?- Nguyệt Minh chộp lấy tay nàng.
- Tại em đấm vô mặt chị.- Gia An híp mắt cười.
- ...!?
- Tổng giám đốc, một cú đánh thẳng vào mặt mà bị xóa nhòa sau hơn 8 tháng là còn nhẹ cho em chứ nhỉ?
Nguyệt Minh lập tức im bặt, pha này Gia An đích thị là hạ knock out cô rồi.
Trong một khoảnh khắc, Tổng giám đốc đã nghĩ, rõ ràng lúc trước Gia An trông thanh tao, nữ thần cỡ nào, nhưng khi yêu nhau rồi, sao nàng liền nói chuyện móc họng người khác như vậy chứ!?
Bác sĩ nào cũng nhớ lâu và thù dai như vậy sao?
Chỉ là có hơi tức giận rồi lỡ tay đấm nàng một cái thôi mà, không có cái thứ hai, đến bây giờ nàng vẫn nhớ...
Vì chẳng biết nói gì nữa, nên Nguyệt Minh hơi cúi đầu, hôn nhẹ vào mu bàn tay mềm mại của nàng, sau đó liền cười như thể muốn làm huề.
- Xí xóa nha chị~
- Không nha bé, còn tùy vào thái độ của em.- Gia An rụt tay về rồi khoanh trước ngực, dựa vào ghế.- Chị vẫn còn đang giận em đó có nhớ không, ai cho em hôn tay chị?
- Thôi mà, chứ chị muốn sao?- Nguyệt Minh xoay người, bày ra cái vẻ mặt đáng thương.- Chị ơi, chị muốn sao á chị?
- Việc này còn phải xem xét thái độ của em, về lâu dài mới tính.- Gia An vừa nói vừa xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình, xem ra cũng đâu phải mỗi nàng vứt bỏ hình tượng đâu?
- Được rồi.- Nguyệt Minh bỗng ngồi thẳng lưng, đưa tay lên ngực, ra vẻ thề thốt.- Em sẽ cho chị thấy em tốt cỡ nào.
- Vậy em lúc nãy có ghen không?- Gia An ra chiều đăm chiêu.
- Em không có ghen, em không có ghen một chút nào luôn á!- Nguyệt Minh mở to mắt, muốn nói cho Gia An cảm nhận của cô là chân thành cỡ nào.
Gia An chỉ ồ một tiếng, rồi nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nói nhiều với Nguyệt Minh.
- Nhưng mà, mình ghé nhà thay đồ, rửa tay, tắm sạch sẽ cái nha chị.
- ...- Gia An liền mở mắt ra, đưa tay bóp miệng Nguyệt Minh. - Ừa, em không có ghen đâu.
Tài xế phía trên này đảm đương trách nhiệm lái xe, lại vô tình nghe được đoạn hội thoại muốn nổi da gà của Chủ tịch. Ông len lén nhìn kính chiếu hậu, thấy Nguyệt Minh đang cười toe toét, trong lòng liền cảm thán, nhớ tới vẻ mặt cô chủ lúc trước lạnh lùng khó gần đến cỡ nào, bây giờ lại có thể cười tít cả mắt.
Đúng là sức mạnh của tình yêu, đúng là sức mạnh của tuổi trẻ mà, thật quá tốt!
Phía băng ghế sau, Nguyệt Minh vẫn cùng Gia An ồn ào tranh cãi vì lý do tại sao phải thay đồ, rõ ràng là có ghen, nhưng vì không muốn Gia An nghĩ mình hẹp hòi nên không thừa nhận. Thật ra, trong lòng Tổng giám đốc, từ cái lúc thấy Alex ôm Gia An đã nhảy dựng lên rồi, chẳng qua... ghen tuông vớ vẩn lại không hay chút nào, sợ nàng nghĩ mình trẻ con.
Hôm nay là cuối tuần, Gia An muốn đến trại trẻ mồ côi mà nàng quyên góp, thấy Nguyệt Minh từ lúc bị tai nạn tới giờ chỉ quanh quẩn ở nhà rồi vào bệnh viện, có chút ngột ngạt, nên mới đánh tiếng hỏi cô có muốn đi cùng nàng hay không.
Nhưng sau đó Gia An lại nhận được tin nhắn của Alex, rốt cuộc hành trình có chút thay đổi, thay vì đến trại trẻ vào lúc sáng, buổi sáng hai người sẽ ra sân bay, trưa về nhà nghỉ ngơi một chút mới bắt đầu chuyến đi.
Joy cục cưng tất nhiên lại lần nữa được giao cho Khả Hân cùng bảo mẫu, mà đã có Khả Hân, tất nhiên liền có dấu răng của Uyên Hà. Dựa theo con mắt tinh tường nhìn thấu hồng trần của mình, Nguyệt Minh liền cảm thấy hai người đó không bình thường, hôm nào rảnh cô phải tra khảo em gái nhỏ Khả Hân mới được!
Nơi họ đến là một trại trẻ mồ côi nằm ở vùng ven thành phố X, cách xa chốn thị thành xô bồ, sạch sẽ thoáng đãng hơn nhiều lần, Nguyệt Minh vừa xuống xe cũng yêu thích loại không khí này đến lạ thường.
Nguyệt Minh cảm thấy trại mồ côi này so với trong tưởng tượng của cô thật khác, không xập xệ, cũng chẳng quá nghèo nàn, không khí trong lành, cảnh vật hữu tình. Trước cổng trại trẻ là một bảng tên thật lớn được bóng mát của một cây cổ thụ lâu đời bao bọc, yên bình đến lạ.
- Đi thôi.- Gia An rất tự nhiên nắm lấy tay Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh vui vẻ đi theo người yêu, họ mang theo khá nhiều bánh kẹo, Gia An cũng cầm một phần, phần còn lại tài xế sẽ giúp mang vào sau
Cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, Nguyệt Minh bất giác cười ngây ngô, nhưng chưa tận hưởng được bao lâu, từ lúc bước vào cổng lớn này, tay hai người liền bị chia cắt bởi một đám trẻ như ong vỡ tổ, lao vào cướp lấy Gia An của cô.
Giữa trời trưa, dưới ánh nắng gắt gỏng, Nguyệt Minh vẫn đứng ngơ ngác, vòng tròn loading vẫn tích cực quay vòng vòng trong đầu, cái gì mà quá nhanh quá nguy hiểm vậy!?
Chỉ chớp mắt có một cái mà bạn gái đã bị người khác bắt đi không thấy bóng dáng?
o.O
Ét ô ét!!!
- Chị Annnnnn... chị An, sao mấy hôm nay chị không đến vậy?
- Tụi em nhớ chị muốn chết luôn.
- Chị An, huhu, em muốn hôn hôn.
- Chị Annnnnnn, em muốn ôm.
Nguyệt Minh vừa hoàn hồn liền thấy một đám trẻ đang bu quanh bạn gái cô, nắm tay, nghịch tóc, chui vào lòng, làm đủ mọi trò thân mật với nàng...
Mà Gia An thì chỉ cười dịu dàng đáp lại từng bạn nhỏ, vừa nói, vừa cười tít cả mắt, nụ cười ngập tràn sự vui vẻ hạnh phúc, như nắng xuân nồng nàn.
Nguyệt Minh vừa thoát khỏi cơn mộng mị, lại rơi vào vòng xoáy mang tên Gia An lần thứ hai. Gia An càng cười, Nguyệt Minh càng ngẩn ngơ, bất giác cười theo nàng đầy ngây ngốc, nhịp tim cũng không kiểm soát được mà đập liên hồi.
Mé, bạn gái mình cứ như thiên thần ấy!
- Ủa chị An, cô đó là ai vậy chị?
Đúng lúc Nguyệt Minh còn đang mơ màng, cô nghe một đứa nhỏ cất cao giọng hỏi Gia An, một câu hỏi như đạp thẳng cô xuống địa ngục.
Cô?
Cái gì mà cô!?
Tụi nó gọi nàng là "Chị" mà lại gọi Nguyệt Minh là "Cô"!?
Excuse me, bé Nguyệt nhỏ tuổi hơn chị An mà???
Lúc Nguyệt Minh vừa hết ngỡ ngàng đã thấy vài đứa nhóc con tầm 3 tuổi nắm lấy hai chân của cô mà đu lên, vẻ mặt thích thú, không chút sợ hãi.
Cũng may là vết thương ở chân Nguyệt Minh đã khỏi rồi, chứ nếu không thì...
- Cô ơi, cô cho con kẹo đi.
- Cô ơi, cô chơi với tụi con đi.
Chẳng mấy chốc, xung quanh Nguyệt Minh đều bị "đàn ong vỡ tổ" này vây quanh. Tiếng trẻ con nháo nhào, thật ồn ào, nhưng Nguyệt Minh một chút cũng không chán ghét. Cô cúi người xuống, một bạn nhỏ rất nhanh chóng chạy tới từ sau lưng, ôm lấy cổ đầy thân thiết.
- Ngân nè, cô Nguyệt bị đau tay, con đừng đu lên cổ cô ấy nha.- Gia An nhẹ nhàng giảng giải để bạn nhỏ buông Nguyệt Minh ra.
Nhưng Tổng giám đốc đang cao hứng liền lắc đầu.
- Không sao, em vẫn cõng bé được mà.
Đứa bé mặt lấm lem nhìn Gia An đầy e dè, nàng thở ra một cái, sau đó gật đầu phê duyệt, bê Ngân liền nhanh chóng bám lấy cổ Nguyệt Minh thật chặt.
Dưới sự giúp đỡ của Gia An, Nguyệt Minh cũng cõng bé lên thành công.
- Bé giữ chắc một chút nhé.- Nguyệt Minh quay mặt ra sau, nói với đứa nhỏ.
Bé Ngân liền vui vẻ cười tít mắt, siết chặt lấy cổ cô hơn.
Sau khi giải quyết xong, Nguyệt Minh cất cao giọng.
- Được rồi, đứng xếp hàng vào chị phát bánh kẹo cho nhé.
- Dạ!!!
- Nhanh lên, cô đó nói phát bánh kẹo kìa.
- Cô này nhìn ác ác vậy chứ được quá ha!
Ơ kìa... sao lại " cô"?
Nhìn xa xa thấy Gia An đang che miệng cười, Nguyệt Minh thở dài trong lòng.
Thôi kệ!
- Nào nào, tốc độ lên nào mấy đứa.
Ầm—
Cánh cửa sắt rỉ sét chẳng mấy chốc bị ngoại lực tác động thật mạnh khiến cho hai người bên trong giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn. Hạ Băng vẫn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, gối đầu lên đùi bạn nhỏ Lam Hạ.
Ào— một tiếng.
Hạ Băng còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng ngoài cửa, liền bị một gáo nước bẩn thỉu tạt vào người.
- Con này biến, vướng víu quá!- Giọng đàn ông thô thiển phát lên.
Tiếp đó, Hạ Băng lại nghe một cái "Ầm" cùng một tiếng la nho nhỏ.
Lam Hạ bị nắm đầu, không chút nương từ mà ném sang một bên, lưng bị đập vào tường khiến cô nhóc đau đớn mà rên lên một tiếng.
Hạ Băng liền bực bội, dùng chút hơi tàn mở to mắt, muốn nhìn xem lũ chó dám cả gan bắt cóc mình là ai, có lẽ không phải người của Thanh Phương, nếu là con nhỏ đó thì đã sớm ra mặt đánh nàng một trận rồi, không phải tận mấy ngày mới xuất hiện.
Mất khoảng chục giây, nàng mới nhìn rõ, liền thấy khoảng ba bốn tên đàn ông bặm trợn đang đứng tách nhau ra.
Một gã đàn ông ăn mặc phẳng phiu, khác hẳn với đám cấp dưới, gương mặt đắc ý đi về phía Hạ Băng.
- Ô kìa, tụi bây đối xử với người nổi tiếng như vậy hả?- Hắn nói bằng giọng cợt nhả, sau đó hất cằm.
Một tên đàn em hiểu ý liền thẳng thừng nắm lấy mái tóc hồng cam nhuộm đỏ máu khô của Hạ Băng, lôi nàng ngồi dậy.
Hạ Băng bị động mà đau điếng cả người, cảm giác như cả da đầu đều bị người ta lột sạch, nhưng một chút thống khổ cũng chẳng thèm thể hiện ra ngoài mặt, chỉ cắn chặt răng chịu đựng, dùng ánh mắt ương ngạnh nhìn tên khốn trước mặt.
- Sao nào, nhận ra tao chưa?- Gã đàn ông được đàn em mang ghế lại, hắn thong dong ngồi xuống, tra hỏi cô.
Hạ Băng tỏ ra khinh thường, nhếch môi một cái.
- Tao hỏi mày đó.- Hắn kiên nhẫn lặp lại.
Hạ Băng vẫn như cũ chẳng buồn trả lời, điều này khiến gã đàn ông mất kiên nhẫn. Hắn phất tay một cái, tên đàn em liền tát thật mạnh khiến khóe môi nàng bật máu.
- Sao? Biết tao chưa?- Hắn rời ghế, bước đến dùng tay bóp miệng Hạ Băng.-Mày chưa ý thức được tình huống của mày sao? Tao búng tay một cái mày bay màu đó, vẫn còn cứng đầu hả?
Lần này, đúng thật chọc điên Hạ Băng, nhưng thay vì trả lời, nàng liền phun nước bọt xen lẫn máu vào mặt hắn.
Hắn không kịp tránh, chỉ có thể trợn mắt đón nhận, vài giây sau đó, gương mặt liền bốc hỏa.
Đám đàn em nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi, hắn tỏ vẻ kinh tởm nước bọt của Hạ Băng, ngay lập tức dùng khăn của đàn em đưa lau mạnh đến đỏ cả mặt.
Hạ Băng cảm thấy thật hả dạ, nhếch môi cười.
- Không hỏi tao biết mày chưa nữa sao?
Hắn xoay người, lần đầu nghe nàng lên tiếng nên hắn rất nhanh tiến lại gần trước mặt nàng lần nữa.
- Mày biết tao là ai chưa?
- Mày lại gần đây rồi tao trả lời cho mày nghe.- Hạ Băng nhẹ nói.
Hắn lần này bật cười, cúi xuống gần nàng, thì thầm.
- Nào, nói xem tao là ai?
Phụt—
Trái với vẻ trông đợi của hắn, Hạ Băng không trả lời mà lần thứ hai phun nước bọt. Lần này, nàng có chuẩn bị trước, nước bọt phun lên mặt, còn dính vào áo vest phẳng phiu của hắn.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nhìn cũng đủ biết bực tức tới cỡ nào, trực tiếp không giữ hình tượng, dùng hết lực dồn vào chân mà đạp vào bụng Hạ Băng khiến nàng ngã lăn ra đất.
- Con khốn!- Hắn vừa lau mặt vừa mắng chửi, tiện chân đá Hạ Băng thêm cái nữa.
Hạ Băng cảm thấy cơ thể mình sắp không xong rồi, từ trước giờ, nàng chưa từng phải chịu nỗi đau thể xác nào kinh khủng như thế này, bọn chúng hẳn không định đòi tiền chuộc mà muốn hành hạ nàng do có thâm thù đại hận gì đó!
Cơ thể mỏng manh yếu ớt lắc lư vài cái trên mặt đất, vị máu tràn ngập khoang miệng, nàng cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh mà gượng dậy.
Cả quá trình thật lâu thật lâu, nàng nghe thấy bên tai mình có tiếng cười khinh bỉ, lại có tiếng khóc thút thít, sau đó là tiếng gã đàn ông hét lớn.
- CÂM MỒM!
Hạ Băng hít một hơi, mặc cho phần bụng nhói đau, nàng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, đập vào mắt nàng chính là gương mặt sưng tấy đẫm nước mắt của bạn nhỏ Lam Hạ.
Đờ mờ, cái bọn chó chết này...
Hạ Băng loay hoay ngồi dậy, dù bụng bị đánh đau đến chết đi sống lại, nhưng nàng vẫn giữ nguyên vẻ bất phục trên gương mặt xinh đẹp đã sưng vù của mình.
- Mày biết tao là ai chưa?- Hắn hỏi lần nữa.
- Đéo.- Hạ Băng cũng đáp trả một tiếng, sau đó phóng tầm mắt đầy thích thú thưởng thức biểu hiện tức đến đỏ mặt của hắn.
Nàng thật sự không biết hắn là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, có lẽ từng gặp lướt qua nhưng không ấn tượng lắm.
Không biết hắn nằm trong nhóm bị nàng giật bồ, bị nàng đánh chai vào đầu, hay tranh giành trong kinh doanh nhỉ?
Nhưng dù thế nào, Hạ Băng cũng cảm thấy thương cảm cho hắn, nàng nhếch môi một cái.
- Vậy mày biết tao là ai không?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nguyệt Minh: Em đẹp nè, em giàu nè, chị hông iu em hả?
Gia An mỉm cười đầy hàm ý: Em đã nghe chuyện hạt thóc cứ nghĩ mình là con gà bao giờ chưa bé?