Khi sức khỏe, tinh thần cùng vẻ bề ngoài đã dần ổn định, Nguyệt Minh cũng chính thức quay trở lại công ty làm việc. Nhờ vào Khả Hân cùng dàn nhân sự dưới trướng, cả tập đoàn vẫn đang đi đúng quỹ đạo mà người đứng đầu họ Hoàng mong muốn, Nguyệt Minh khá hài lòng về việc này.
Sau khi vị giám đốc cuối cùng phát biểu về dự án sắp tới, Nguyệt Minh gật gù, đưa ra vài luận điểm cũng như các vấn đề cô cho là chưa phù hợp cho cấp dưới. Cuộc họp cứ như vậy liền kết thúc, các vị lãnh đạo vội vàng trở về văn phòng thực hiện theo chỉ thị của Chủ tịch trẻ mà không dám chậm trễ.
Thư ký số hai ân cần giúp Nguyệt Minh mở cửa, Khả Hân thì đi theo sau, ngày đầu tiên quay lại làm việc, tâm trạng chị sếp lên cao khiến thư ký nhỏ rất vui vẻ.
- Đi giám sát phòng ban một chút.- Nguyệt Minh ra lệnh, sau đó một mạch tiến vào thang máy, bắt đầu công cuộc "vi hành".
Mỗi tầng của tòa nhà đều là một phòng ban, số lượng nhân sự ở T Group rất lớn, nhưng việc kỷ luật luôn được chú trọng nên đại đa số trong giờ làm việc nhân viên rất nghiêm túc. Chỉ là Nguyệt Minh vẫn luôn cảm giác như mình bị theo dõi. Cô khẽ nhíu mày, quay ra sau, vẫn luôn là gương mặt tươi cười của Khả Hân.
- Sao vậy ạ?- Thư ký nhỏ chu đáo hỏi.
- Chị cảm giác như mình bị theo dõi.
- Theo dõi?- Khả Hân hơi ngạc nhiên, cũng quay ra phía sau, không thấy một bóng người.- Chắc do hệ thống camera mới nâng cấp ạ.
Khả Hân lúc này mới chỉ lên trần nhà. Nguyệt Minh cũng chăm chú nhìn vào camera vài giây, sau đó gật đầu, hẳn là cô nghĩ nhiều rồi.
Hai người thăm vài phòng ban sau đó thì quay lại phòng làm việc, Nguyệt Minh cũng dần quên đi cảm giác bị theo dõi, mãi cho đến khi ăn trưa, cô mới có được câu trả lời.
Thông thường đồ ăn của Nguyệt Minh sẽ được Khả Hân đặt nhà hàng mang đến phòng làm việc, nhưng như đã nói thì ngày đầu tiên người ta đi làm lại, người ta vẫn luôn cao hứng, người ta trực tiếp đến nhà ăn ở công ty dùng bữa!
Nhà ăn chiếm trọn hai tầng trong tòa nhà Morning, ngoài ra còn một vài tầng khác được bên thứ ba thuê lại kinh doanh, nhưng do đãi ngộ tại T Group rất cao, bữa ăn tiêu chuẩn nhà hàng nên ngoài những người thích đổi gió ra đại đa phần các nhân viên đều sẽ dùng ở đây. Có một khu vực dành riêng cho bộ phận cấp cao, nhưng để đi qua đây, vẫn phải lướt qua các nhân viên cấp dưới.
Khả Hân chu đáo đặt khay cơm xuống cho Nguyệt Minh, Tổng giám đốc liền lấy điện thoại ra chụp ảnh, gửi cho người yêu rồi cười hi hi một mình. Đột nhiên, cảm giác rợn tóc gáy quay lại, Nguyệt Minh ngừng cười, dáo dác nhìn xung quanh.
- Chị vẫn thấy mình bị theo dõi...- Cô bắt đầu hơi khó chịu.
Khả Hân cũng nhìn xung quanh, muốn giúp Nguyệt Minh tìm ra nguyên nhân, nhưng chẳng có gì ngoài các nhân viên đang dùng cơm trưa, tán gẫu cực kỳ nhiệt huyết.
Khả Hân lúc này cũng bắt đầu lo lắng cho chị gái, không lẽ ở nhà lâu ngày thành ra lại nảy sinh tâm lý sợ hãi xã hội!?
- Hân, bây giờ chị nhìn vào điện thoại, còn em nhìn xung quanh.- Nguyệt Minh ra lệnh, nói xong liền cầm điện thoại lên.
Khả Hân hiểu ý, hít một hơi, cố tỏ ra thật tự nhiên dùng cơm, nhưng ánh mắt lại như có như không nhìn xung quanh.
Phút chốc, thư ký nhỏ cạn cả lời... khi thấy hàng trăm ánh mắt lần nữa đổ dồn về phía Nguyệt Minh, xem ra nguyên nhân là đây rồi...
- Hẳn là do chị đột nhiên đến đây dùng cơm ấy ạ.- Khả Hân báo cáo lại cho Nguyệt Minh.
- Dùng cơm thôi có cần săm soi vậy không? Chị cảm giác còn hơn như thế.- Nguyệt Minh xoa xoa tay mình.
Khả Hân nói thêm vài câu trấn an, sau đó khẽ nhìn điện thoại vừa báo tin nhắn đến của mình, là từ Uyên Hà. Khả Hân nhìn Nguyệt Minh lần nữa, xác định xung quanh chị sếp không có cái bảng quảng cáo nào mới dám cầm điện thoại lên trả lời Uyên Hà.
Trời má nó, nàng đã biết vì sao Nguyệt Minh bị nhìn rồi, linh cảm của chị Nguyệt là đúng mà!!!
Nguyệt Minh cầm lấy ly trà nóng, thổi thổi, qua màn khói cô thấy mặt Khả Hân đang tái nhợt.
- Có chuyện gì sao?
- Dạ? Hả? Không... không có gì...- Khả Hân lắp bắp, quẳng điện thoại sang một bên, lảng tránh ánh nhìn của Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh bắt ngay trọng điểm, bộ dạng Khả Hân thế này là đang chột dạ, cô đứng dậy cầm lấy điện thoại, rất tự nhiên mở khóa màn hình, gương mặt chẳng mấy chốc cũng tối sầm lại.
Tự nhiên cô muốn T-Lab sản xuất thuốc thu nhỏ, để nhét nhỏ bạn thân vào bụng Thiên Hương lại quá...
Cô mở danh bạ, trực tiếp ấn nút gọi từ điện thoại Khả Hân.
- Ơi, chị nghe nè~- Hạ Băng đầy ngọt ngào nhấc máy.
- Nghe con khỉ!!!- Nguyệt Minh rít lên một tiếng.
Tút tút tút──
Hạ Băng không chút chần chừ mà ấn nút đỏ, thậm chí còn tắt luôn nguồn điện thoại, mém tí nữa là chết tươi với Nguyệt Minh rồi!
Nguyệt Minh chớp chớp mắt vài cái, đầu đầy lửa giận nhưng thật sự không biết phải làm gì, giờ thì hiểu vì sao mà sáng giờ cô cứ có cảm giác mình bị theo dõi rồi!
Nguyệt Minh đứng dậy, quay mặt vào đám đông bên trái, họ ngay lập tức cúi đầu ăn cơm, cô quay về đám đông bên phải, nụ cười họ chợt tắt, nhìn sang chỗ khác...
Hạ Băng ăn no rửng mỡ, lên mạng đăng mấy cái vớ vẩn gì đó, dư luận thích tưởng tượng, hết ghép đôi liền quay sang suy diễn!
Dù cả hai không phải ca sĩ diễn viên, nhưng tai tiếng của Hạ Băng cùng sự nổi tiếng bất ngờ sau vụ họp báo của Nguyệt Minh đã không ít lần kéo nhau lên mặt báo treo ở đó, theo như Khả Hân nói thì đến fan gì đó của hai người cũng có luôn rồi.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Bây giờ Hạ Băng lại đột nhiên dở chứng đăng ảnh cô lên mạng xã hội cá nhân cùng caption sặc mùi bị phản bội, dân cư mạng liền thêu dệt, treo tên cô lên chủ đề hot, thêm 7749 kịch bản giật gân được các nhà biên kịch online có tuổi nhưng không có tên đã được ra đời, chưa dừng ở đó các trang báo lá cải cũng liền nắm bắt thông tin mà bay đến...
Đang yên đang lành, Nguyệt Minh thành kẻ phụ tình!?
Ủa alo?
Tổng giám đốc chẳng còn tâm trạng ăn trưa, cũng chẳng muốn đứng đây phát rồ để người ta nhìn ngắm, cô quay lưng về văn phòng mình.
Khả Hân vừa lau mồ hôi vừa chạy theo, chết dở thật, chị Fuyu chuyến này đi xa rồi!
Nguyệt Minh lại lướt đọc bình luận, gì mà ngược luyến tàn tâm, tiểu tam bla bla... Nguyệt Minh không hiểu nỗi đống thuật ngữ đó, nhưng chắc chắn là không tốt lành gì!
Hạ Băng nghiễm nhiên trở thành nữ chính đáng thương với hào quang sáng chói, Nguyệt Minh vô tội vẫn giữ vững vai bạn gái xấu xa đầy trăng hoa, mà Gia An... nằm không cũng trúng đạn, ai đó đã lôi được đoạn clip của cô và nàng cùng sánh bước tại đại học y, thế là chính thất liền bị cho vào vai "tiểu tam" mặt dày giật người yêu...
A...
Cô có nên trói Hạ Băng lại xử lý chung với tên Jackson đó luôn không nhỉ!?
Vừa khoẻ lại một chút liền gây chuyện!!!
- Dặn Uyên Hà liệu cái miệng, đừng có thấy cái gì cũng đem cho chị An xem.
Nguyệt Minh dùng ánh mắt uy hiếp khiến thư ký nhỏ liền răm rắp gật đầu, trực tiếp gọi điện dặn dò Uyên Hà.
Uyên Hà vừa nhấc máy, còn chưa kịp [Alo] thì lập tức bị thư ký nhỏ dằn mặt.
- Này, em nói chị, đừng có bép xép trước mặt bác sĩ An!
Ối, cái này tính ra là cá lớn nuốt cá bé nè!
Hạ Băng thì troll Nguyệt Minh, Nguyệt Minh nổi cáu không làm gì được đành bắn sang Khả Hân, Khả Hân thấp cổ bé họng chỉ biết nạt nộ Uyên Hà...
Khỏi phải nói, bác sĩ Hà lúc này kiểu: Tôi là ai??? Đây là đâu??? Cứu!!!
- Hả... hả, vụ gì vậy em?- Uyên Hà dù bị bắt nạt, giọng nói vẫn đầy mềm mại và uyển chuyển.
Không hổ danh bác sĩ khoa Nhi, tài năng này đích thị được tôi luyện nhờ dụ dỗ các cháu nhi đồng để chích vào mông đây mà...
- Em nói là nếu chị có rảnh rỗi lướt mạng xã hội thấy trạng thái mới nhất của chị Fuyu thì cũng đừng có đem cho chị An xem, nghe chưa!? Em lệnh cho chị trông chừng chị An, không được để ai cho chị An xem cái đó.- Khả Hân dõng dạc tuyên bố.
Nguyệt Minh bên này gật gù tán thành, nhiệt liệt biểu dương đồng chí Khả Hân giọng điệu cực kỳ hợp tình hợp lý!
- A...- Mà đồng chí Uyên Hà bên kia mặt đã tím tái, lắp bắp muốn nói rồi lại thôi.
Khả Hân thấy Uyên Hà hơi kì lạ, nàng dùng ánh mắt sợ hãi mà len lén nhìn Nguyệt Minh, sau đó tắt máy, cười tươi như không có chuyện gì.
- Tốt, em làm việc tiếp đi.- Đồng chí Nguyệt Minh còn mãi tán thưởng thư ký nhỏ, tâm trạng tốt hơn chút rồi. - À, dùng quan hệ công chúng dẹp mấy bài báo đi.
- Dạ chị.
Khả Hân cũng định chuồn đi ngay, nhưng thân là một thư ký toàn năng, nàng cũng phải ráng hoàn thành nhiệm vụ dù trong lòng chột dạ muốn chết.
- Lúc nãy có bưu phẩm gửi từ nước A đến cho chị, em bỏ trong ngăn kéo.- Khả Hân báo cáo xong rồi mới chính thức ra ngoài, không lưu lại thêm dù chỉ một giây.
Vừa ra góc hành lang, Khả Hân liền gọi lại cho Uyên Hà.
- Nhanh nói em biết chuyện gì đã xảy ra?- Như cũ, Khả Hân không thèm đợi Uyên Hà alo liền ra lệnh.
Khả Hân bỗng nghe Uyên Hà bên kia có chút mếu máo kèm oan ức cất lời.
- Chị... chị nói em nghe, em phải bình tĩnh nha...
- Chuyện gì.
- Em không được giận.
- ...- Khả Hân chần chừ. Nghe lời này, tâm tư liền chấn động, lẽ nào... lẽ nào chuyện Nguyệt Minh suy đoán đã diễn ra!? - Chị nói đi.
- Em hứa đi chị mới nói.
Khả Hân thở dài: Được rồi em hứa.
- Cũng không được đòi chia tay chị.
Lòng Khả Hân lộp bộp hai tiếng, lẽ nào người yêu của nàng lại đi lắm mồm rồi?
Trời ạ!
Khả Hân đỡ trán mình, nghiến răng mà gọi tên cô.
- Em hứa đi.- Giọng Uyên Hà như sắp khóc đến nơi, dù sao cô cũng là số kiếp đứng cuối chuỗi thức ăn, thấp cổ bé họng.
- Haiz, em hứa.
Bên kia đầu dây, bác sĩ Hà len lén lau nước mắt rồi nhìn gương mặt không cảm xúc của Gia An đang lướt điện thoại.
- Chị không biết tin Fuyu đăng, thậm chí em nói chị mới biết đó!- Uyên Hà biết Khả Hân đang suy diễn, cô liền nhanh chóng tự minh oan cho mình.
Oan thật oan, nếu cái chuyện này không giải thích kỹ, e là sẽ gây hiểu lầm rồi đắc tội với Nguyệt Minh!
- Chứ sao?- Khả Hân căng thẳng nín thở.
- Em nghe câu: Đời chẳng phải xô, để ta tự ngã chưa?
- Bớt nói nhảm!
- Hồi nãy chị thấy mặt chị ấy đen thui, chị ghé lại xem thì... Thì mới biết bác sĩ An xem comment dưới bài post của Fuyu!!!
- !!!
Bác sĩ An là một phụ nữ hiện đại, cũng ưa thích làm đẹp, thích ăn diện, cũng có chơi mạng xã hội một chút. Lúc trước, Gia An còn tiện tay ấn follow Hạ Băng, nên lúc bác sĩ An lướt sóng 5G trong giờ nghỉ đã nắm gọn tin tức rồi... Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An thậm chí còn ấn like vào tấm ảnh Hạ Băng đăng, ừm, nàng đánh giá Nguyệt Minh trong đó rất xinh, muốn xin ảnh gốc nha...
Khả Hân:...
Uyên Hà:...
- Em tắt máy đây.
- Em giận chị sao? Huhu, cục cưng, chị thề chị vô tội mà! Đừng bỏ chị mà Hân.
- Không, em đi cầu nguyện cho chị Nguyệt cùng chị Băng.
Lý do Khả Hân cầu nguyện cho Nguyệt Minh hẳn ai cũng đoán được, còn lý do nàng cầu nguyện cho Hạ Băng... đương nhiên là mong chị Băng tai qua nạn khỏi, không bị chị Nguyệt xé xác đến chết rồi.
Dù Khả Hân đã khẳng định chắc nịch là Gia An chưa biết gì đâu, nhưng Nguyệt Minh vẫn mang tâm trạng sợ hãi về nhà.
Lén la lén lút trong chính ngôi nhà của mình, Tổng giám đốc bỗng dưng đồng cảm với bọn trộm núp trong bóng tối mà lấy cắp đồ, một tiếng động nhẹ cũng đủ khiến chủ nhà bật dậy đánh chết.
Vừa thấy Gia An ở nhà, cô liền giật thót người. Gia An hơi nhíu mày, trên tay nàng là Joy cục cưng.
Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, tránh đi mắt bạn gái, nhìn sang Joy, nhưng cớ sao mắt cháu cưng cũng ngập mùi thuốc súng vậy nè trời!?
- Về rồi à?- Gia An hỏi.
Dù bạn gái mỉm cười nhưng Nguyệt Minh lại thấy lạnh sống lưng.
- Dạ, chị về lúc nào?- Nguyệt Minh cố gắng tỏ ra bình thường, đưa tay định nựng má Joy.
Nhưng Gia An nhanh chóng bế bé con ra xa, tay Nguyệt Minh chỉ chạm vào không khí.
- ...!?
Nguyệt Minh nhìn Gia An, hai mắt thiếu điều long lanh lên như đứa trẻ sợ mẹ đánh đòn.
- Tắm rửa sạch sẽ trước. Em đi cả ngày, tiếp xúc bao người, về không được nựng Joy ngay!- Gia An ngồi xuống sofa, mặc kệ Nguyệt Minh vẫn đứng ngây ra đó, nàng và Joy cứ cười đùa với nhau.
Nguyệt Minh bĩu môi một cái, sau đó rầu rĩ đi về phòng mình tắm rửa, chắc là cô nghĩ nhiều thôi, Gia An làm sao có thể biết được mấy chuyện này!
Bác sĩ An không vướng bụi trần lại còn ngày nào cũng phải lo cho sản phụ đến mệt phờ người, hơi đâu mà rảnh rỗi online mạng xã hội xem ba cái tin vớ vẩn!
Nhưng Nguyệt ơi, em có biết là em sai rồi không? Gia An người ta có chơi mạng xã hội, đã vậy còn tiện tay follow Hạ Băng nữa cơ.
Vừa hoà mình vào làn nước ấm vừa tự trấn an bản thân, chẳng mấy chốc, Nguyệt Minh liền quẳng chuyện này qua phía sau đầu. Ngâm mình cả hơn 30 phút lại thêm 30 phút chăm chút từ đầu đến chân, Tổng giám đốc sạch sẽ thơm tho vát mặt đi xuống tầng.
Vừa kịp giờ cơm...
- Nào, Joy, con ăn thử cái này đi cục cưng.- Gia An xé nhỏ một ít thịt gà đưa đến cho bé
Joy cục cưng sắp có cái răng thứ sáu, đã ăn được đủ thứ, đặc biệt khi thấy thịt hai mắt liền sáng rực lên.
Nguyệt Minh tay cầm chén cơm, tay còn lại cầm đũa mà nhìn hai người kia không dứt.
- Sao? Lo ăn cơm của em đi.- Gia An nhìn sang, dùng giọng nói lạnh lùng nói.
Joy cục cưng cũng "A" một cái góp vui.
- ???
Nguyệt Minh cúi đầu ăn cơm, cảm giác cứ sai sai chỗ nào ấy!?
Thường ngày không phải là cũng sẽ gắp đồ ăn cho cô sao?
Cứ gắp cho Joy một miếng xong liền tới lượt gắp cho cô một miếng mà!?
Haiz, chắc hôm nay công việc của Gia An áp lực lắm, chút phải gọi hỏi thăm Giám đốc bệnh viện thôi.
Nguyệt Minh cố gắp đùi gà chiên nước mắm, chẳng hiểu con gà này lúc còn sống hay chạy đua lắm hay sao mà khi lên dĩa rồi vẫn đi lung tung, hại cô gắp ba bốn lần vẫn trượt!?
Hay do tay mới tháo bột ít ngày vẫn chưa tìm lại cảm giác nhỉ?
Pặc──
Một xiên chuẩn xác, Gia An cắm gọn nĩa vào đùi gà, sau đó đưa cho Nguyệt Minh khiến cô vô thức nuốt nước bọt cái ực, cảm thấy phía sau lưng lại đổ mồ hôi hột rồi.
Thề luôn, một xiên đó của nàng chuẩn không cần chỉnh, lực mạnh đến Nguyệt Minh tưởng bể luôn cái đĩa rồi!?
Tổng giám đốc lấm lét nhìn người yêu, sau đó hơi gượng gạo cười nhận lấy, Gia An thì lại quay sang tươi cười với Joy mất rồi.
Giờ cơm tối trôi qua trong bầu không khí hết sức lạ lùng, Nguyệt Minh rén muốn chết, chả dám ho he gì, chỉ cắm đầu ăn cho xong phần mình.
- Để em làm cho.
Bữa ăn chính xong là đến tráng miệng. Sau khi giao Joy lại cho bảo mẫu, Gia An đứng trong bếp chuẩn bị trái cây, loại này là dưa hấu nhập, nhìn qua liền biết là ngon rồi.
- Em tránh sang một bên, tay còn chưa khỏi hẳn.- Gia An dùng cùi chỏ đẩy đẩy Nguyệt Minh ra.
Tổng giám đốc vẫn còn định nhây tiếp.
- Chị nói là để chị.- Gia An lườm Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc liền không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn nhìn Gia An đang cầm con dao sắc bén.
Pặc──
Một nhát dao gọn ghẽ liền bổ đôi quả dưa hấu, nhưng mà, đây là cách bổ dưa sao?
Đưa dao từ trên cao xuống, chặt một cái thật gọn và chuẩn xác, cái này nhìn giống chặt dừa hơn...
Nguyệt Minh vân vê gấu áo, không ngừng phẩy phẩy, cảm giác chột dạ khiến cơ thể cô nóng lên, nhất là khi thấy đống nước dưa hấu màu đỏ chảy trên thớt kia...
Thật kinh khủng!
Thật ám ảnh!
Nguyệt Minh biết Gia An dùng dao giỏi từ cái hôm nàng gọt táo trước mặt Thanh Phương rồi, nhưng cô không ngờ nàng có thể chỉ cần một nhát để chém đôi quả dưa hấu...
Gia An chả thèm để ý tới Nguyệt Minh đang lấm lét quan sát mình, vẫn ung dung bày một phần ra đĩa, còn lại cho vào hộp để bảo quản trong tủ lạnh.
- Đi thôi.- Gia An rửa tay, rồi nhét đĩa trái cây vào tay Nguyệt Minh, ý bảo cô mang ra phòng khách đi.
Nguyệt Minh biết Gia An có thói quen uống cacao nóng nhưng giờ nàng lại đang lục trên kệ tủ cao tìm thứ gì đó.
- Cacao ở trước mặt chị mà.- Nguyệt Minh một tay cầm đĩa trái cây, một tay chỉ về vị trí của lọ cacao.
- Không.- Gia An lắc lắc đầu, sau đó nàng chạm vào đúng thứ muốn cầm, lấy xuống liền đưa lên cố ý cho Nguyệt Minh nhìn.-Hôm nay chị muốn uống trà xanh.
- ...!?
Lộp bộp──
Bạn nghe thấy tiếng gì không?
Đó là tiếng lòng của Nguyệt Minh vừa vỡ ra đó!
Sao cô có cảm giác Gia An cái gì cũng đã biết vậy!?
Rõ ràng là Khả Hân đã dặn cô cứ yên tâm, Uyên Hà chưa nói gì hết mà!?
Không ổn rồi...
Tổng giám đốc liền đặt đĩa trái cây ở bàn phòng khách, phóng ra vườn gọi điện cho Khả Hân.
Tác phong thư ký nhanh nhẹn, chỉ sau một hồi chuông liền nhấc máy.
- Dạ, em nghe.
- Em có chắc là Uyên Hà chưa nói gì hết cho Gia An biết không?- Nguyệt Minh nghi ngờ.
- ...Em đã bao giờ lừa dối sếp chưa? Chị sống thì phải có niềm tin vào người khác chứ!
Nguyệt Minh không biết có phải do mình đa nghi quá hay không nhưng Khả Hân hình như vừa chột dạ vài giây.
- Em chắc chứ?
- Em uy tín luôn, chị nghe rõ từng chữ nè, Uyên Hà chắc chắn chưa nói gì hết!
Có trời mới biết Khả Hân bên kia vừa nói vừa đá vào mông của Uyên Hà, thư ký nhỏ uy tín mà, bác sĩ Hà không nói, là tự chị An biết thôi nhé!
Khả Hân thề!
Nguyệt Minh kết thúc cuộc gọi, trở vào trong thì đã thấy Gia An ngồi trên ghế sofa lớn xem tivi, có chút hưởng thụ. Tổng giám đốc sau đó liền nằm lên đùi Gia An, cô muốn thử xem nàng có thật sự biết điều gì không, nếu biết hẳn nàng sẽ phũ phàng đẩy cô ra. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Nhưng không, Gia An chỉ nhẹ nhàng cười, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, Nguyệt Minh liền thả lỏng, cô nghĩ nhiều rồi, nàng làm sao mà biết chứ!
- Nguyệt này.
Đúng lúc Nguyệt Minh vừa thả lỏng, Gia An chợt lên tiếng, cô không phòng bị "Ưm" một cái.
- Chị nghĩ là em nên đi thử máu, bổ sung các loại tiêm phòng.
- !!!
Bánh xe lăn tròn từng vòng từng vòng liên hồi trên mặt đất. Ánh đèn led trắng soi rọi vào không trung, rời xa thành thị phồn hoa, hào quang đèn liền rực sáng nhất có thể. Khả Hân nhìn hai bên đường vắng tanh, khẽ nuốt nước bọt, tay trái xoa xoa cánh tay phải đang cầm vô lăng, muốn làm dịu đi mớ da gà đang nổi đầy trên da mình. Giữa không gian yên tĩnh như tờ chốc chốc giọng nữ không cảm xúc từ ứng dụng điều hướng lại cất lên hướng dẫn đường lại khiến Khả Hân giật thót người.
Đây cũng không phải lần đầu thư ký nhỏ rời thành thị ra ngoại ô, càng chẳng phải nàng chưa từng đi vào những nơi khỉ ho cò gáy thế này. Chỉ là hôm nay mục đích có chút khác, dường như liên quan đến chuyện tâm linh nên Khả Hân bị ảnh hưởng tâm lý.
Sau khi hai chị gái đều phải trải qua những xui xẻo, Khả Hân đã quyết định tìm thầy để giải hạn. Hỏi đi hỏi lại thật nhiều người, rốt cuộc nàng không hiểu vì sao mình lại chọn đến nơi khỉ ho cò gáy này. Giờ thì Khả Hân có chút hối hận, nhưng đã đi hơn nữa đường rồi, quay lại thì phí công, Khả Hân chỉ đành lái đi tiếp.
Khi điều hướng vang lên câu: "Điểm đến của bạn ngay bên phải" cũng là lúc bánh xe ngừng lăn.
- Má ơi...- Khả Hân lẩm bẩm nhìn vào màn đêm tịch mịch trước mặt, sau đó nàng quay sang phải để nhìn nơi được gọi là điểm đến. Một hàng rào gỗ đầy dây thường xuân được soi sáng bởi ánh đèn vàng mờ ảo. Khả Hân nuốt nước bọt, không biết nên khen là chill hay chê là nhìn sợ đây.
Thư ký nhỏ quay đầu lại định tắt máy xe để xuống xe thì chợt trong màn đêm xuất hiện hai viên ngọc xanh-vàng. Hai hòn ngọc di chuyển cực nhanh, Khả Hân chỉ có thể nhìn được dư quang của nó. Không khí trên xe chợt lạnh lẽo vô cùng, ấy vậy mà thư ký nhỏ vẫn chảy đầy mồ hôi, ướt cả tấm lưng mỏng manh. Trong phút chốc, Khả Hân muốn viết di chúc. Nàng cảm thấy mình xong rồi, cánh tay run rẩy mò lấy điện thoại, muốn viết đôi dòng tin nhắn cho người yêu rằng chuyến này em không qua khỏi rồi chị ạ.
Thụng—
Nàng nghe một âm thanh phía trước đầu xe, Khả Hân hốt hoảng vứt điện thoại sang một bên, hét lên một cái khi thấy hai viên ngọc sáng rực trước mắt mình, chỉ cách nàng một lớp kính chắn gió.
Tim Khả Hân trong phút chốc ngừng đập, nhưng cũng may nàng còn đủ tỉnh táo để nhận ra hai viên ngọc này thật sự là gì.
- Meo?- Chủ nhân hai viên ngọc ấy kêu lên một tiếng. Khả Hân thở ra đầy nhẹ nhõm, nhưng rồi nàng lại hít vội vào trong khi nghe tiếng cộp cộp phía tay trái của mình.
- AAAAAAAA.
Lúc này thư ký nhỏ đã vỡ vụn, mặt xanh như tàu lá, theo quán tính mà cầm hết tất cả vật trong tầm tay quăng vào cửa kính trước vị khách không mời mà đến. Ly trà sữa đáng thương uốn chưa được một nửa cũng bị Khả Hân vất vào, nước văng tung tóe, thấm ướt cả quần áo nàng.
- Nam mô a di đà Phật, Nam mô a di đà Phật, Nam mô a di đà Phật, con ăn ở hiền lành xin phù hộ cho con, xin cho con ma này đi chỗ khác đi con hứa ăn chay 1 tháng, hu hu hu.- Thư ký nhỏ run lẩy bẩy, nhìn vào bóng đen trước mặt.
- Meo meo.- Đột nhiên con mèo lần nữa không yên vị, thêm thắt vào gió đêm tiếng kêu đầy thảm thiết.
Xong rồi!
Đời này nàng coi như bỏ rồi, xem thầy còn chưa xem đã bị hù cho chết.
Cộp cộp—
"Con ma" lúc này vẫn kiên nhẫn gõ cửa, dường như là thấy được nàng bên trong hoảng loạn kêu gào, nàng thấy nó mấp máy miệng. Trông gà hóa cuốc, thư ký nhỏ đánh lung tung làm sao mà cửa sổ bật mở xuống. "Con ma" thấy vậy thì hơi thò đầu vào.
- Thịt tao ăn không ngon đâu.- Khả Hân vừa khóc vừa nói.- Mày ăn gì tao cúng, đừng ăn tao mà, tao còn chưa có thực hành 69 tư thế với Uyên Hà xong.
Con Ma:...
- Meo meo.- Con mèo cũng chầm chậm đi lại, nhảy một phát lên vai "con ma", mũ trùm đầu cứ như vậy bị tuột xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nét Á Âu hòa lẫn, dưới ánh đèn vàng nhè nhẹ vẫn có thể thấy được đôi mắt xanh thẳm như đại dương mênh mông.
Đệt... Con ma này còn đẹp hơn cả chị Băng...
Khoan đã, đây đâu phải trọng điểm. Khả Hân run rẩy chấp hai tay lại, quỳ lên ghế xe bắt đầu vái lạy con ma.
- Mô phật mô phật, thiện tai thiện tai, tao biết tao cũng đẹp nhưng mày đẹp hơn mà, hà tất giết người như tao, đừng làm ô uế tay mình.
Khả Hân không hiểu sao nhìn dáng vẻ con ma lúc này có chút bất đắc dĩ. Nàng cảm thấy hình như mình lạy chưa đủ đi? Vậy nên nàng cúi lạy tiếp.
- Tao chỉ muốn đi xem bói mà, mày không cho thì tao về, tao không có ý quấy nhiễu mày đâu.
- Hey girl.
Đệt, ma nước ngoài... Chết dở thật, người nước ngoài mà thành ma chốn này thì chắc là bị giết rồi.
- Tao xin mày, hu hu, nếu mày chết oan thì tao hứa sẽ tìm ra hung thủ giết mày, mày tha tao đi, tao còn mấy bà chị gái chưa lớn, còn vợ trẻ chưa chăm, hu hu.- Khả Hân gào khóc.
- Cô gì ơi, phiền cô chạy xe lên trên nhường đường cho tôi vào nhà được không?- Con ma vẫn dùng tiếng Anh giao tiếp.
Khả Hân đứng hình mấy giây, nhìn theo hướng con ma chỉ. Chợt nhận ra hình như đúng là mình chạy xe trước cổng nhà người ta... Khoan đã, ma bây giờ còn biết lái xe hả trời.
- Cô ơi, tôi chẳng phải ma cỏ gì đâu.- Con ma thở dài.- Tôi là chủ nhà.
- Khoan đã cô nghe hiểu tiếng tôi nói à?
- Ừm hiểu.
- Vậy mắc gì nói tiếng Anh?
- Để xem cô còn tỉnh táo không?
Khả Hân dở khóc dở cười nhìn con ma rồi lại nhìn vào bộ đồ ướt nhẹp của mình.
Thư ký nhỏ thở ra một cái, chạy xe lên để "con ma" chạy ô tô vào nhà. Thư ký nhỏ nhìn theo đèn xe mà ngẩn ngơ, mãi cho đến khi cô gái kia quay lại thì Khả Hân mới tỉnh táo đôi chút.
- Vào đi.- Cô gái nói.
- Cô... cô...- Ánh mắt Khả Hân đặt lên người con mèo trên vai cô gái, chỉ thấy cô tay vươn tay xoa xoa đầu mèo.
- Cô chẳng phải đến để xem bói gì sao?
- Sao cô biết?
- Tôi không biết thì sao là thầy bói?
Khả Hân:...
Ngôi nhà giống hệt với cổng rào bên ngoài, kiến trúc theo lối hòa hợp với thiên nhiên cực kỳ chill. Không biết có phải do không khí ấm áp trong nhà khiến Khả Hân buông bỏ sợ sệt hay không mà nàng thấy nhẹ nhõm đi hẳn. Người con gái kia mời nàng đến bộ sofa trắng muốt như đám mây, nàng ngồi xuống đầy lịch sự. Lúc này con mèo từ trên vai cô gái nhảy xuống, đi đến nghiêng đầu nhìn nàng, Khả Hân mới có dịp quan sát rõ ràng nó. Tuy nàng không phải người cuồng động vật nhưng phải khen con mèo này rất đẹp. Bộ lông dài trắng muốt, chiếc mũi nhỏ hồng hồng đáng yêu, điểm nhất chính là đôi mắt hai màu xanh vàng cực kỳ nổi bật. Mèo trắng nhìn nàng, khịt mũi một cái liền nhảy lên ghế đối diện nằm xuống chải chuốt.
Đột nhiên Khả Hân cảm thấy mèo này giống chủ thế, cảm giác thanh cao quý sờ tộc này là sao?
- Chọn đi.- Cô gái đi lại, không nói nhiều, trực tiếp trải một bộ bài ra trước mặt thư ký nhỏ.
- Tôi... tôi là muốn giải hạn, đâu có xem tarot.
Cô gái khẽ cười.
- Cứ bóc đi rồi tôi nói cho cô biết, cô có hai người cần giải hạn đúng không? Mỗi người một lá đi.
- Cô... cô sao cô biết?
Người đó khẽ cười. Khả Hân lại thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn đưa tay bóc hai lá. Lá đầu tiên nàng mặc định là cho chị Nguyệt, lá thứ hai là cho chị Băng. Khả Hân nhìn vào đôi tay thon dài trắng muốt của cô gái, nàng cực kỳ mong chờ thông điệp từ lá bài.
Lá thứ nhất: The devil.
Lá thứ hai: Death
Khả Hân run rẩy nhìn cô gái. Cái gì mà xấu dữ thần vậy?
- Thông điệp trên mặt bài.- Cô ấy nói xong thì cầm lấy ly nước lọc, thản nhiên uống.
- Cái... cái này... Có... có cách cứu không? Cô... cô muốn gì tôi cũng cho.- Khả Hân hốt hoảng, không hiểu sao càng nhìn hai lá bài nàng càng cảm thấy choáng váng đầu óc.
- Cô bóc tiếp hai lá đi, như cũ, lá đầu dành cho người đầu, lá hai người thứ hai.
Khả Hân nhắm mắt, bắt đầu niệm phật.
Nàng lật lá đầu tiên: Soulmate.
Nàng lật lá thứ hai: Ten of swords
- Cái này là sao...- Khả Hân lúng túng, chỉ thấy hỗn loạn. Vậy mà "thầy bói" vẫn thản nhiên như không có việc gì.
- Ý trên mặt chữ.
- Cô không lý giải sao tôi hiểu.
"Thầy bói" nhún vai.
- Xem xong rồi, cô về đi.
Khả Hân dở khóc dở cười:...
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Tác giả: Trông rất mèo, nhưng chẳng phải mèo, nhưng vẫn là mèo, suốt 92 chương tới giờ, danh tính chỉ có một.