Anh hôn nhẹ nhàng lên trán cô, sau đó đến mũi. Bổng chốc, miệng của cô cũng bị một đôi môi ấp ám che phủ.
Lâm Hiểu Di kinh ngạc,mở to đổi mắt nhìn gương mặt của Hàn Tử Đằng đang được phóng đại trước mắt mình, rõ ràng đến mức lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy được, dần dần cô có chút mê mẫn, không kìm lòng nổi nhắm mắt lại.
Tùy ý, Hàn Tử Đằng mang đến cho cô một cảm giác mê mụi.
Sau đó, anh còn bá đạo, khom người nói nhỏ vào tai cô, bảo cô mau trở về phòng làm việc. Đến trưa, hãy cùng nhau ăn trưa. Hiểu Di ngạc nhiên nghĩ. Cùng ăn trưa sao, Chủ tịch muốn ăn trưa cùng mình, chẳng lẽ, anh ấy đã mê mẫn sắc đẹp của mình rồi?. Cô cười tít mắt, Tử Đằng nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu,nhưng như vậy cũng rất đáng yêu, anh lấy tay gõ nhẹ vào rán cô hỏi.
" Nghĩ gì mà vui vậy? " Giọng nói vô cùng dịu dàng, ngọt ngào đến mức ai nhìn thấy cũng phải ghen tị với cô.
" Không có gì đâu chủ tịch, vậy xin phép anh, tôi đi làm việc "
Hiểu Di vội vã đẩy anh ra khỏi người mình,cô đỏ mặt chạy nhanh ra khỏi phòng họp.
Hiểu Di vừa chạy đến phòng làm việc, chưa kịp ngồi vào bàn, Ninh Ninh đã nhanh chóng kéo tay cô hỏi.
" Hiểu Di,lúc nảy chủ tịch gọi cậu ở lại, có chuyện gì vậy? " Hiểu Di vừa nghe đến từ Chủ tịch, những hình ảnh lúc ở phòng họp bất giác hiện trên đầu cô,rất rõ rệt, mặt cô đỏ bừng,lấp ba lấp bấp nói.
" Không....không có chuyện gì hết! Chỉ là gọi mình lại để dặn dò công việc thôi. "
Ninh Ninh đã là bạn thân của cô cũng lâu rồi,cũng biết được một chút ít tính cách của cô, đặc biệt là khi cô nói dối,đều lúng túng nói không ra lời, vả lại mặt cô còn đỏ bừng. Cô có chút nghi ngờ.
Ninh Ninh lấy tay chọt chọt lên má đỏ ửng của Hiểu Di,vui vẻ nói.
" Được được,cậu không cần tìm cách nói dối với mình, cậu không muốn nói,mình cũng không ép cậu nói, cậu phải chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi thiết kế nữa đó! "
Hiểu Di nghe những lời này từ Ninh Ninh, người bạn cô yêu quý, cô vui đến muốn phát khóc rồi, cô nắm tay Ninh Ninh nói.
" Cảm ơn cậu đã hiểu cho mình, mình yêu cậu nhất " Hiểu Di ôm lấy Ninh Ninh.
Ninh Ninh cười nhẹ rồi khẽ đẩy cô ra, nắm lấy tay Hiểu Di nói.
" Thôi được rồi, Cậu phải cố gắng thi đậu cuộc thi thiết kế sắp tới, để được đảm nhận dự án lần này, có tiền lo lắng cho ba mẹ cậu "
Sau khi nói chuyện xong, cả hai quay về chỗ làm việc của mình.
- ----
Suốt cả buổi trưa, Hiểu Di ngồi làm việc cũng không thấy Tử Đằng đi ngang bàn làm việc của mình,không phải, lúc sáng vẫn còn bàn bạc với đối tác, đi ngang bàn làm việc của cô sao? nhưng đến giờ vẫn chưa thấy anh quay lại văn phòng.
" Thiết kế Lâm " có ai đó gọi cô,tâm tư Hiểu Di chấn động, vội vàng luống cuống ngẩn đầu lên, vừa đối diện với đôi mắt lạnh lùng mãnh liệt của Hàn Tử Đằng.
" Chủ tịch,anh.... "
Cô có chút lúng túng đứng lên.
" Theo tôi vào văn phòng " Không để cho Hiểu Di nói hết lời,Tử Đằng đã lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Hiểu Di cắn môi đi theo Tử Đằng vào văn phòng, vừa mới đóng cửa lại thân thể của cô đã bị một đôi tay mạnh mẽ đè vào cách cửa, Hiểu Di hoảng hốt lo sợ ngẩn đầu nhìn lên đôi mắt lạnh lùng sắt bén của anh, anh nhấc một tay đang cầm thứ gì đó, đưa đến trước mặt cô.
Hóa ra từ lúc họp đến giờ không thấy anh đâu, thì ra sớm đã ra ngoài mua đồ ăn trưa cho cô. Nhưng chỉ là một hộp cơm,có cần phải vào bảo cô vào đến tận đây để đưa không?. Truyện Mạt Thế
Hiểu Di mới mỉm cười hiểu ra. Bản thân anh là ai chứ? Chính là Hàn Tử Đằng oai phong, quyền lực, nắm trong tay tiền tài và thế lực. Nếu anh đưa cơm cho cô trước mặt nhiều nhân viên như vậy, chỉ sợ e rằng,những tháng ngày sau này cô sống không yên ở Hàn Thị.
Sau khi hiểu rõ sự thật,cô có chút cảm động ngồi ăn trưa đối diện với anh, cô nhỏ giọng nói.
" Cảm ơn anh, chủ tịch "
Anh định gấp thức ăn cho cô, vừa nghe câu cảm ơn, anh có chút ngạc nhiên hỏi.
" Tại sao? Lại cảm ơn "
Cô ấp úng trả lời.
" Tôi không biết, nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn "
" Còn nữa, tôi muốn hỏi anh một chuyện có được không? "
" Cô nói đi "
" Lúc sáng ở phòng họp, anh....anh....anh sao lại hôn tôi " Xấu hổ chết mất!!,tại sao cô lại hỏi điều này chứ? nhưng cô vẫn muốn biết lý do tại sao, nên đành liều mạng hỏi vậy? Lúc này cả cơm cũng không ăn nổi rồi, mặt cô đỏ đến nổi như một quả cà chua chín mọng.
Anh ngẩn đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, bất giác nở nụ cười, nhưng vẫn thản nhiên nói.
" Bởi vì,tôi muốn hôn cô, thì hôn thôi " Vấn đề này còn dùng để hỏi sao? Hàn Tử Đằng có chút buồn bực nghĩ, chẳng lẽ hôn anh cô không cam tâm đến vậy sao?
Cứ như vậy,Hiểu Di ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh, cô không phải gái làng chơi, càng không phải là món đồ chơi của anh! Muốn hôn thì hôn, anh tự cho bản thân mình là gì chứ?.